Ám Ảnh Hoàng Hôn

Chương 2: Carlos




Tề Tiểu Tô vẫn im lặng không nói gì, cũng không giải thích mình đã đi đâu.

Cô nhớ lúc trước mình thường xuyên bị như thế này, cả ngày không nói lời nào, hỏi cũng không nói, cứ để Trần Đông mắng chán thì thôi.

Quả nhiên, Trần Đông mắng tầm mười phút thì không thèm để ý tới cô nữa.

Tề Tiểu Tô vào bếp lục lọi, trong nồi chỉ còn sót lại ít cơm chưa đủ nửa bát, không có đồ ăn thừa. Cô lẩm nhẩm mắng vài câu trong đầu rồi rót một ít xì dầu vào cơm, và hai, ba miếng là hết. May mà buổi chiều được cô Lại mời ăn cơm, cô cũng đã ăn một miếng bò bít tết rồi, nếu không lúc này hẳn lại phải nhịn đói.

Nhớ đến cô Lại, hai mắt Tề Tiểu Tô bỗng sáng lên.

Cô Lại rất nhiệt tình, mà cô ở với Hệ thống Tiểu Nhất lâu rồi, ít nhiều cũng học được cách nhận ra lòng người, chỉ cần nhìn biểu hiện thôi cũng có thể thấy được một người lúc nói chuyện chân thành đến đâu. Trước kia cô cũng biết cô Lại, cô ấy đúng là một người tốt bụng, nhiệt tình.

Có nên nhờ cô ấy làm người bảo đảm cho cô không nhỉ?

Hiện giờ, người duy nhất cô có thể tìm được chỉ có mình cô Lại thôi.

Tối hôm đó, Tề Tiểu Tô lâu lắm rồi mới ngủ cùng giường với Tề Đan Thần, thế nên cô cảm thấy rất khó chịu, dẫn đến mất ngủ.

Cô nằm nép sát mép giường, một tay đặt lên trán, thử gọi Tiểu Nhất một lần nữa.

“Tiểu Nhất, cậu có ở đó không?”

Nhưng vẫn không thấy tiếng đáp lại của Tiểu Nhất.

Trước khi trở về quá khứ cô còn tưởng rằng Tiểu Nhất vẫn sẽ ở bên cạnh cô, như thế ít nhất cô cũng có thể thông qua Tiểu Nhất liên hệ được với Thiếu soái, nghe được giọng nói của anh, hoặc chỉ cần nhắn tin thôi cũng tốt rồi. Nhưng cô hoàn toàn không ngờ Tiểu Nhất không trở về cùng mình.

Giờ cô mới thấy hối hận, cũng cảm thấy mình nghĩ quá đơn giản, nhẽ ra trước khi đến đây cô phải nghĩ hết những vấn đề này để hỏi xem cô có thể liên hệ xuyên thời gian với Thiếu soái không, chỉ cần hỏi được thì có phải là tốt rồi không?

Lúc đấy trong đầu cô chỉ nghĩ đến việc tranh thủ thời gian quay trở lại cứu anh trai, nên rõ ràng lúc đó đã nhìn ra dáng vẻ cô đơn của Thiếu soái nhưng cô lại không cẩn thận chú ý xem vì sao anh lại như vậy.

Lúc đi, cô đang ngồi trên ghế sô pha, anh ở đằng sau cúi người ôm lấy cô, lúc ấy rõ ràng cô đã cảm nhận được sự bất an của anh rồi.

Tề Tiểu Tô khẽ thở dài một hơi.

“A Khuynh, bây giờ anh đang làm gì? Đã ngủ chưa?”

Trong biệt thự Long gia, Vệ Thường Khuynh đang ngồi trên ghế xích đu ngoài ban công, bên cạnh đặt một cái gạt tàn, ở trong đã có kha khá đầu mẩu thuốc lá. Giữa ngón tay anh kẹp một điếu thuốc hút dở, đôi chân dài thẳng tắp gác ở trên lan can, một tay còn lại khoanh trước ngực, ánh mắt anh sâu thẳm, anh đã thất thần nhìn mặt trăng trên bầu trời được một lúc rồi.

Lâu rồi anh không hút thuốc, nhưng đêm nay dường như chỉ có khói thuốc mới có thể làm vơi đi phần nào trong anh.

Điếu thuốc âm ỉ cháy giống như trái tim anh lúc này, bị cô đơn ăn mòn từng chút từng chút một. Tàn thuốc rơi xuống, chỉ nháy mắt sau đã bị gió đêm thổi đi mất.

“Vợ à, em đã ngủ chưa?” Anh cất tiếng hỏi bằng chất giọng trầm thấp.

Cùng một buổi tối, ở hai nơi không gian và thời gian khác nhau, có hai người cùng mất ngủ.

Hôm sau, lúc Tề Đan Thần dậy, Tề Tiểu Tô đã không còn ở trên giường nữa, nó nhíu mày, ngồi dậy, duỗi lưng một cái rồi lại ngã xuống giường.

“Đúng là bực mình, giường đã nhỏ lại còn phải chen chúc hai người.” Nó làu bàu.

Tề Tiểu Tô đã ra ngoài từ sớm, cô không có nhiều thời gian nên không lo được việc Trần Đông có mắng mỏ gì nữa hay không, nếu lần này không làm xong việc thì cô lại phải đi thêm ba ngày nữa, đúng là khiến cô nuốt không trôi.

Không phải cô sợ mình không chịu được cuộc sống khổ sở này, mà là lo lắng mình sẽ không nhịn được mà đánh người mất. Ngoài ra cô cũng lo lắng mình sẽ gặp phải những người không nên gặp.

Hôm qua, trước lúc chia tay, cô giáo Lại có cho cô số điện thoại di động, cô ấy nói nếu không được ăn đủ no hay phải chịu thiệt thòi gì thì cứ lén gọi cho cô ấy.

Lúc ấy Tề Tiểu Tô cảm thấy mình sẽ chẳng cần gọi cú điện thoại này, không ngờ mới qua một đêm đã phải gọi rồi.

Cô qua cửa hàng bánh bao mua hai chiếc và thêm một cốc sữa đậu nành dằn bụng, sau đó tìm quầy bán quà vặt để gọi điện thoại. Cô Lại bắt máy rất nhanh.

“Sao thế Tiểu Tô? Có phải cháu bị thím hai mắng không?”

Tề Tiểu Tô toát mồ hôi. “Cô Lại, không phải ạ, là cháu đang có chuyện muốn nhờ cô giúp, có được không ạ?”

“Được chứ, cái này có gì mà được với không được? Cô phải dạy tiết thứ nhất, chờ cô đi tìm thầy cô khác nhờ dạy thay đã nhé.”

Cô ấy hấp tấp như thế khiến Tề Tiểu Tô rất ngạc nhiên. “Không cần đâu, cô cứ dạy xong tiết đi ạ.”

Cúp điện thoại, cô chỉ biết quệt mồ hôi lạnh.

Cô Lại đúng là quá nhiệt tình rồi.

Tranh thủ thời gian này, cô đi tới bưu điện để gửi thư. Rạng sáng nay không ngủ được, cô dậy rà soát bức thư và viết lại một lần nữa bằng chữ viết tương đối đúng quy củ hơn.

Cô gửi theo hình thức khẩn cấp, hỏi nhân viên bưu cục, họ nói ngày mai sẽ đến nơi.

Gửi xong cô quay về Tề gia, lại tiếp tục nghe Trần Đông mắng nhiếc, cô coi như mắt điếc tai ngơ. Chờ đến giờ hẹn lại chạy ra ngoài, cô Lại đã đến chỗ hẹn trước, nhìn thấy cô liền vẫy tay gọi.

Trong đầu Tề Tiểu Tô soạn sẵn mấy phương án nói chuyện, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy cứ nói thật cho cô ấy biết thì tốt hơn.

Cô nói ra chuyện của Đổng Ý Thành.

Chỉ có chuyện liên quan đến Đổng Ý Thành, cô Lại nhiệt tình mới không có lý do chạy đến trách mắng Tề Tông Bình. Thử nói mà xem, tiền bồi thường của hai vợ chồng Tề Tông Dân nên có phần của Đổng Ý Thành không? Trong hộ khẩu của nhà Tề Tông Dân cũng đã có tên anh ấy đâu, chuyện này đúng là rất khó nói, anh ấy được nhận nuôi, nếu bị kéo vào chuyện phức tạp thì cũng chẳng đến lượt cô quan tâm.

Giờ Đổng Ý Thành cần tiền cũng là nhờ đi cầm cố đồ vật của anh ấy, chuyện này rất bình thường.

Tề Tiểu Tô dùng lý do nửa thật nửa giả kể ra, thế mà cô Lại đồng ý ngay lập tức.

“Cô Lại, cô không suy nghĩ cho kỹ đã ạ?” Tề Tiểu Tô hơi ngạc nhiên khi thấy cô ấy đồng ý thoải mái như vậy, ở cái thời đại này muốn tìm một người bảo đảm cho mình không hề đơn giản, ai cũng sợ phiền phức và phải gánh trách nhiệm, hơn nữa quan hệ của bọn họ cũng không quá thân thiết.

Cô Lại cười nói: “Có sao đâu, ông chủ tiệm đồng ý đưa cho cháu hai vạn tệ thì chứng tỏ món đồ kia thực sự có giá trị hai vạn tệ.”

“Nhưng nếu nhỡ năm năm sau cháu muốn lấy lại đồ mà không có nhiều tiền như vậy thì sao ạ?”

“Thì cùng lắm là cô tiêu mất ít tiền đi, đến lúc đó mà cháu không trả nổi, cô sẽ san sẻ giúp cháu.”

Tề Tiểu Tô nhìn cô đầy khiếp sợ.

Cô thật sự không biết cha mẹ mình còn có một người bạn thân như thế này!

“Tiểu Tô ngốc, tuy cô chỉ là đồng nghiệp của bố mẹ cháu, nhưng cô cũng được coi là bạn thân lâu năm của mẹ cháu đấy. Năm đó lúc cô có việc cần, mẹ cháu đã giúp cô rất nhiều.” Cô Lại xoa đầu cô, vẻ mặt hơi buồn rầu.

Tề Tiểu Tô im lặng.

Trước kia cô chưa từng nghĩ đến chuyện tới gặp cô giáo Lại, càng không biết sau này cô ấy sống như thế nào.

Được cô Lại đảm bảo, hôm nay tới tiệm cầm đồ thuận lợi hơn rất nhiều.

Cầm hai vạn tệ trong tay, cô Lại sợ cô cầm nhiều tiền như vậy không an toàn nên lại đi cùng cô đến ngân hàng gửi tiền.

Tề Tiểu Tô không giữ lại đồng nào, gửi hết số tiền kia cho Đổng Ý Thành. Nhưng hiện giờ việc làm cô hơi do dự là phải để phiếu cầm đồ này ở đâu?

Không thể để ở Tề gia được rồi, bởi vì theo như quỹ đạo phát triển sau này thì lúc cô dọn ra khỏi nhà họ Tề cũng không cầm theo vật này, cô không dám tùy tiện sửa đổi quỹ đạo định trước của mình.

“Nếu cháu không yên tâm chú hai với thím hai của cháu thì cứ để ở chỗ cô đi được không? Cô sẽ giữ giúp cháu.”

Cô Lại chủ động nói thế, nhưng Tề Tiểu Tô nghe xong lại có một vấn đề khó xử khác nảy sinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.