Ám Ảnh Hoàng Hôn

Chương 15: Một Nụ Hôn




Vệ Thường Khuynh đi tới chỗ ông, Tần Yên Vũ theo sau.

Tư lệnh bảo họ ngồi xuống, ông liếc nhanh qua Tần Yên Vũ rồi nói với Vệ Thường Khuynh: “Chuyện này có liên quan tới nhiệm vụ lần trước cậu đã hoàn thành, bên quân đội cảm thấy rất hài lòng, tôi cũng đã báo cáo công trạng của cậu, chắc sẽ có quyết định khen thưởng gửi xuống nhanh thôi. Còn vị trí làm việc của cậu, tôi cùng Tham mưu trưởng và Lãnh đạo đã thương lượng qua và đã có quyết định, nhưng Lãnh đạo muốn đích thân gặp cậu, cho nên vị trí làm việc của cậu cứ đợi đến ngày mai đi gặp Lãnh đạo xong rồi hẵng nói.”

Ông dừng lại một chút: “Tôi nói trước, nếu thằng nhóc thối nhà cậu làm cho Lãnh đạo nổi giận, thì chuyện thăng tiến này đem ngâm nước nóng luôn đi. Tôi sẽ điều cậu về trại tân binh làm huấn luyện viên ngay, để cậu bị đám lính mới giày vò cả ngày luôn đấy.”

Để anh đi làm huấn luyện viên cho trại tân binh tuyệt đối là dùng tài năng lớn vào việc nhỏ, đối với Vệ Thường Khuynh thì đây chắc chắn là một cú sốc lớn. Nên Tư lệnh cảm thấy dùng cái này có thể uy hiếp được anh.

Nhưng sắc mặt Vệ Thường Khuynh vẫn như bình thường, vốn chẳng thèm quan tâm.

Nếu quân đội thật sự phái anh tới trại tân binh thì anh đi thôi, để xem cuối cùng ai mới tức giận hơn.

“Mai gặp rồi nói.” Anh thờ ơ. “À phải rồi, bên quân đội có sắp xếp chỗ ở cho tôi không?”

Tư lệnh và Tần Yên Vũ không hề nghĩ tới việc anh sẽ hỏi về vấn đề này, cả hai cùng sững sờ ngạc nhiên. Tần Yên Vũ lập tức trả lời: “Tôi có thể sắp xếp ký túc xá cho anh ngay lập tức, nhưng chỉ là tạm thời thôi, đến lúc xác định được vị trí làm việc thì không ở bên này nữa.”

Vệ Thường Khuynh lắc đầu: “Thế thì thôi, ý của tôi là, nếu tôi có thể ra ngoài ở thì tôi sẽ tự giải quyết vấn đề chỗ ở của mình. Tới lúc đó chắc tôi sẽ ở với người nhà của tôi nữa.”

“Người nhà? Chú và dì cũng tới sao?” Tần Yên Vũ hỏi.

“Vợ tôi.”

“Anh kết hôn rồi à?” Tần Yên Vũ đưa mắt nhìn sang Tư lệnh, mặt cô ta hơi đen lại.

Tư lệnh phất tay: “Được rồi, được rồi, tôi không để ý cậu sống ở chỗ nào, cứ ở thủ đô là được. Nhưng cậu phải suy nghĩ kỹ việc không vào ký túc xá của quân đội, vì đất ở thủ đô là tấc đất tấc vàng, nhà ở không hề rẻ đâu!”

Vệ Thường Khuynh đứng lên làm động tác chào kiểu quân đội. “Chuyện này không cần Tư lệnh phải lo, tôi vẫn có chút tiền. Đi trước đây.” Nói rồi, anh xoay người đi thẳng ra ngoài luôn.

Tần Yên Vũ đi tới cửa, ló đầu ra ngoài, thấy Vệ Thường Khuynh đã đi xa, cô ta mới xoay người lại nói với Tư lệnh: “Tư lệnh, ngài không đúng rồi nhé, người ta đã kết hôn rồi mà ngài còn giới thiệu cho tôi? Thế chẳng phải là muốn tôi làm người thứ ba sao?”

Tư lệnh hơi xấu hổ, vội nói: “Cậu ta chưa kết hôn đâu, mới đính hôn thôi, tôi vốn nghĩ tình cảm của hai người họ cũng không tốt đến mức như vậy… Với lại, tôi cũng không thấy có cô gái nào hơn được cô đâu.”

“Loại chuyện này sao có thể dùng hơn kém để so sánh? Chỉ cần nhìn vừa ý thì dù đối phương có như thế nào vẫn là một báu vật. Đính hôn thì cũng coi như là đã có chủ rồi…” Tần Yên Vũ thở dài nhìn ông.

“Vậy cô thử nói xem, ấn tượng của cô với cậu ta thế nào?”

Tần Yên Vũ im lặng.

“Cô xem lại mình đi, số lượng thanh niên tài năng tuấn tú trong quân đội theo đuổi cô phải xếp hàng tới tận quảng trường Thiên An Môn, thế mà cô có để mắt đến ai đâu. Giờ khó khăn lắm mới có một người cô để mắt tới…”

“Anh ta đã đính hôn, sau này ngài đừng nhắc lại chuyện này nữa ạ, nên dừng ở đây thì hơn.”

“Được được, tôi cũng mặc kệ cô thôi, để sau này cô cứ làm bà cô luôn đi.”

Tần Yên Vũ thở dài.

***

Tề Tiểu Tô nghĩ nên đến cửa hiệu cầm đồ luôn, nhưng sắc trời đã tối. Hàn Dư và Đồng Xán đều phản đối kịch liệt, họ nói cô đã ra ngoài cả ngày trời rồi, sợ tiếp tục đi nữa cơ thể cô sẽ không chịu nổi.

Cô nhếch miệng.

Rõ ràng là sợ Vệ Thiếu soái tính sổ với các anh thì có!

Nói cho rõ đi, rốt cuộc thì ai mới là BOSS của các anh hả?

Tề Tiểu Tô cảm thấy mình hơi thất bại, nhưng vừa rồi đến chính cô cũng sợ hãi kia mà, làm sao trách được các anh ấy đây. Vệ Thiếu soái thật sự có sức uy hiếp quá lớn.

Thôi, mai đi cũng được vậy.

Việc này đối với cô rất quan trọng, đám Hà Dư lại chưa bao giờ nhìn thấy chiếc nhẫn kia, nên tốt nhất vẫn là cô tự mình đi lấy nó về mới được, bọn họ không thể khuyên cô được việc này đâu.

Sau khi trở về, bà Kim nhanh chóng bê bữa tối rất phong phú ra, Tề Tiểu Tô nhìn bát canh lớn trên bàn, mặt nhăn cả lại.

Thuốc bổ đấy, dù tay nghề của bà Kim có tốt bao nhiêu thì thuốc bổ cũng không thể ngon hơn được, Tề Tiểu Tô rất không thích món này. Nhưng Vệ Thường Khuynh đã dặn dò bà Kim, khi cô ăn cơm, bà ấy phải ở bên cạnh giám sát.

“Chỗ này hơi nhiều thì phải ạ? Tôi chỉ cần uống một bát nhỏ là được rồi mà.”

“Cô Tề, không được, trưa nay cô không ăn ở nhà nên vẫn chưa uống đủ lượng thuốc của hôm nay đâu, cô nhất định phải uống hết bát này đấy.” Bà Kim nói ngay: “Vệ thiếu đã dặn tôi phải làm một cái bảng ghi chép rồi.”

Tề Tiểu Tô sững sờ: “Bảng ghi chép gì cơ ạ?”

“Thì ghi lại tình hình ăn uống của cô. Mỗi ngày ba bữa có ăn đúng giờ và đầy đủ không phải đánh dấu tích vào đấy, nếu không thì đánh dấu gạch chéo. Để sau này Hàn Dư đưa cho cậu ấy xem.”

Phụt!

Tề Tiểu Tô đang uống một ngụm canh, suýt chút nữa đã phun hết cả ra.

Không phải chứ? Vệ Thiếu soái còn bảo bà Kim làm việc đó nữa à? Anh tưởng là đang làm kiểm tra đánh giá sao?! Có lầm không đấy! “Thế vậy là, bữa cơm trưa hôm nay của cháu đã bị đánh một dấu gạch chéo rồi?”

Bà Kim nhẹ gật đầu, thấy vẻ mặt của Tề Tiểu Tô, bà ấy vội nói: “Vệ thiếu bảo tôi không được bao che cho cô, nếu để cậu ấy biết sẽ đuổi việc tôi.”

Làm việc ở chỗ của Tề Tiểu Tô lương cao, được nghỉ nhiều, mà Tề Tiểu Tô đối xử với bà ấy rất tốt, nên bà ấy không muốn bị mất công việc này đâu.

Tề Tiểu Tô vỗ trán: “Cô Kim, có phải cô hơi nhầm lẫn rồi không, người thuê cô là tôi, là tôi đó. Cô nghe theo anh ấy làm gì chứ?”

Sao đám nhân viên của cô toàn muốn tạo phản thế này?

Bà Kim không nhịn được cười: “Ôi, cô Tề ạ, tôi cũng chỉ cảm thấy vì Vệ thiếu yêu thương cô, muốn tốt cho sức khỏe của cô nên tôi mới nghe theo lời cậu ấy thôi mà. Cô cứ nghĩ Vệ thiếu nhiều chuyện, tôi còn chưa bao giờ thấy một người đàn ông nào suy nghĩ cẩn thận và quan tâm đến người yêu như thế đâu. Canh sắp nguội rồi đấy, cô mau uống đi.”

Chính vì biết Vệ thiếu muốn tốt cho Tề Tiểu Tô, bà ấy mới nghiêm túc thực hiện mệnh lệnh của Vệ thiếu đấy.

Nhìn cặp tình nhân này, bà ấy cũng muốn được yêu thêm lần nữa.

Tề Tiểu Tô không nói nên lời, đành phải uống canh.

Khưu Linh Phương gọi điện tới báo cáo việc hôm nay ở bệnh viện. Buổi chiều, Viện trưởng bệnh viện Thánh Á cùng mấy chuyên gia nữa mở hội chẩn cho cô Lại, đã có kết quả, mặc dù thân thể của cô ấy bị tổn thương nghiêm trọng, nhưng vẫn có thể từ từ hồi phục lại được, thương tổn cũng có thể chữa được, không ảnh hưởng đến vấn đề sinh con cái.

Nghe thấy tin này, Tề Tiểu Tô thở phào nhẹ nhõm, cô gọi điện cho luật sư Trần, ủy thác ông ấy giải quyết chuyện ly hôn của cô Lại và Vương Thịnh Mãn.

Nếu cô không giúp cô Lại giải quyết chuyện này, e rằng mẹ con nhà họ Vương kia sẽ còn tiếp tục đến giày vò cô ấy mất. Nếu lại bị bọn họ gây tổn thương, có khi cô ấy sẽ mất mạng luôn ấy chứ. Vì thế cho nên, mặc dù đây là chuyện riêng của cô Lại nhưng cô vẫn phải đứng ra xử lý thay cô ấy.

Tối hôm đó Tề Tiểu Tô ngủ rất say. Cô không ngờ cơ thể mình bây giờ lại suy yếu đến mức độ này, mới đi ra ngoài có một ngày mà tối về ngủ như chết, ngay cả Vệ Thường Khuynh gọi điện về, cô cũng không biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.