Ám Ảnh Hoàng Hôn

Chương 14: Người Trùng Sinh




Tần Yên Vũ chớp mắt, khẽ cười thành tiếng: “Cuộc điện thoại gì lại quan trọng như vậy?”

Vệ Thường Khuynh không che tay lên điện thoại nên Tề Tiểu Tô ở bên kia nghe thấy rất rõ, ánh mắt cô hơi lóe lên, yên lặng tiếp tục lắng nghe. Nhưng đúng lúc này, Hàn Dư và Đồng Xán đi ra ngoài.

“Chị dâu, xong rồi! Tên kia đã bị đánh…”

Tề Tiểu Tô chột dạ lập tức bịt kín điện thoại.

Ở bên kia, Vệ Thường Khuynh vẫn không trả lời Tần Yên Vũ, anh nghe thấy mấy câu nói kia, hai mắt lập tức nheo lại đầy nguy hiểm. Anh không để ý tới Tần Yên Vũ, chỉ nghiến răng, nói: “Hình như có người không nghe lời đi ra ngoài thì phải? Đi đánh người à? Ghê gớm quá nhỉ.”

Nghe giọng điệu kiểu này của anh, Tề Tiểu Tô liền cười đánh trống lảng: “Đâu có đâu có, nào có ghê gớm gì, em chỉ đang đi dạo…”

“Trước khi đi anh đã nói như thế nào? Còn nữa, em thử hỏi Hàn Dư xem anh đã dặn dò gì cậu ta, có phải trong đó có một câu không cho phép đưa em ra ngoài không nhỉ?”

Ở bên kia, Hàn Dư và Đồng Xán đã biết Tề Tiểu Tô đang nói chuyện điện thoại với Thiếu soái, trong nháy mắt, sắc mặt Hàn Dư khẽ biến, anh ta im lặng mím môi với Tề Tiểu Tô, rồi chui vào trong xe.

Đồng Xán thì mở cửa xe giúp Tề Tiểu Tô.

Tề Tiểu Tô ngồi vào, nghe Vệ Thường Khuynh ở đầu dây bên kia vẫn đang lạnh lùng giận dữ, cô chỉ biết vỗ trán.

“Em cũng không tự ra tay mà, là Hàn Dư và Đồng Xán đánh…” Xin lỗi Hàn Dư và Đồng Xán nhé, dù sao để tôi chết chẳng bằng để các anh chết, đành phải không có nghĩa khí bán đứng các anh thôi.

Hàn Dư cúi mặt, quay đầu dùng ánh mắt ai oán nhìn Tề Tiểu Tô, rồi lại quay lại khởi động xe.

Dù sao đã bị phát hiện rồi, giờ nên trở về nhanh, buổi trưa ở bên ngoài cô cũng không ăn uống tử tế, bữa tối nhất định phải về nhà ăn, mấy ngày nay bà Kim vẫn luôn hầm thuốc bổ cho cô, ngoài ra còn có các loại canh và cháo khác nữa.

Đến tối mà không kịp về ăn cơm, để đội trưởng biết, chắc chắn bọn họ sẽ bị lột da mất.

“Chính em bây giờ không biết tình trạng cơ thể mình, chẳng lẽ Hệ thống lại không biết?”

Nghe anh nói như thế, Hệ thống Tiểu Nhất cũng thấy run rẩy.

“Thiếu soái, bản Hệ thống chỉ là một cái trí tuệ nhân tạo thôi, chỉ biết nghe theo mệnh lệnh, kí chủ muốn làm gì bản Hệ thống không ngăn được…”

Tề Tiểu Tô im lặng, hệ thống Tiểu Nhất bị dọa sợ đến mức chen luôn vào cuộc nói chuyện của bọn họ.

“Giỏi lắm, cậu đang cãi lại bản Thiếu soái đấy hả? Muốn bênh vực kí chủ phải không?” Vệ Thường Khuynh cười lạnh.

Hệ thống Tiểu Nhất nói đúng một câu liền im bặt.

Nói cũng không được, không nói cũng không xong, toi đời rồi, không phải vì tí chuyện như vậy mà Thiếu soái muốn đưa nó về tái tạo đấy chứ? Hu hu, nó thật đáng thương.

Tề Tiểu Tô cắn môi, cô còn đang nghĩ hay là mình tỏ ra nũng nịu một chút, nhưng trong xe còn có cả Hàn Dư và Đồng Xán, da mặt cô cũng không dày đến mức có thể làm nũng với Vệ Thiếu soái ở ngay trước mặt họ.

Cô đảo mắt, lập tức đem lửa dẫn cháy sang người anh.

“Em đi làm việc quan trọng, còn anh ở bên kia vẫn tốt hơn em nhiều mà đúng không? Còn có cả người đẹp dẫn đường cho nữa cơ mà? Em không biết từ khi nào mà Thiếu soái cần phải có người dẫn đường nữa cơ đấy!”

Trời có mắt rồi, cô vốn không định ăn bát dấm này, nhưng không thể cứ bị anh chèn ép tính sổ như thế được, không phải sao?

Nhưng vừa nói lời này ra khỏi miệng, cô phát hiện hình như mình cũng thấy hơi chua thật.

Có thể được làm nữ sĩ quan trong bộ Tư lệnh hẳn là đối phương rất suất sắc nhỉ? Vừa rồi cô nghe thấy giọng nói của cô gái đó rất êm tai, có thể nghe ra đó là một cô gái còn rất trẻ.

Vệ Thiếu soái vừa tới thủ đô đã có người đẹp ra tiếp đãi rồi.

Men chua của Tề Tiểu Tô lại diệt được hơn một nửa lửa giận của Vệ Thường Khuynh, rất ít khi anh nghe thấy cô nói kiểu ghen tuông như thế này, nó khiến tâm tình anh tốt hơn nhiều. Anh liếc mắt qua Tần Yên Vũ, thấy cô ta vẫn đi theo mình, sắc mặt hơi sầm xuống.

Anh bước nhanh về phía trước, kéo giãn khoảng cách với người phía sau, lúc này anh mới cười nhẹ và nói: “Bản Thiếu soái không cần người dẫn đường, em yên tâm, anh đang tự mình đi lên trước, bỏ rơi người ta ở phía sau, thế đã được chưa?”

“Thế chẳng phải cô ta ở phía sau sẽ nhìn thấy lưng của anh sao, có khi lại càng thích hơn ấy.” Tề Tiểu Tô không kịp nghĩ ngợi đã thốt ra.

Vệ Thường Khuynh hơi giật mình: “Vì sao?”

“Vì lưng của anh nhìn cũng rất gợi cảm.” Tề Tiểu Tô vừa nói vừa lườm hai tên đàn ông ngồi phía trước, cả hai đều tỏ vẻ như đang không nghe thấy cô nói cái gì.

Dáng lưng của Vệ Thường Khuynh rất đẹp, rất cao, thẳng và rắn chắc. Chỉ cần nhìn lưng của anh thôi cũng sẽ cảm thấy, người đàn ông này chắc chắn cực kỳ đẹp trai!

Lời nói của cô làm Vệ Thường Khuynh không nhịn được cười ầm lên.

“Cô nhóc xấu xa nhà em, muốn anh không trừng phạt nên cũng bắt đầu biết nịnh hót rồi đấy hả?” Dù thế nào đi nữa thì đúng là tâm trạng của anh cũng đang rất tốt đây.

Ừm, đến cả cái lưng của anh mà cô vợ nhà anh cũng mê mẩn nữa mà, tốt, rất tốt.

“Vậy xem như chúng ta bỏ qua chuyện này nhé?” Tề Tiểu Tô tranh thủ thời gian được nước lấn tới. “Em cũng sẽ không để ý đến vị nữ quân nhân dẫn đường cho anh là được.”

“Vốn đã không cần để ý rồi. Được rồi, mau về nhà đi, buổi tối nhớ ăn cơm cho đàng hoàng, phải uống hai bát canh hầm của bà Kim, anh làm xong việc sẽ gọi điện thoại cho em.”

“Vâng.”

Vệ Thường Khuynh ngắt điện thoại, vừa đúng lúc tới nơi cần tới.

Lúc này Tần Yên Vũ ở phía sau mới bước nhanh hơn đuổi theo, cô ta đi đến trước mặt anh, duỗi tay về một hướng: “Bên này.” Cô ta cũng im lặng không hỏi gì về cú điện thoại vừa rồi.

Trong văn phòng Tư lệnh tràn ngập mùi hương của lá trà. Ngài Tư lệnh có vóc dáng cao lớn đang ngồi trước một bàn cờ, một tay ông cầm quân đen, một tay cầm quân trắng, ông đang đánh cờ bằng cả hai tay.

“Báo cáo! Tư lệnh, Thượng úy Vệ đã đến.”

Tần Yên Vũ cất cao giọng báo cáo.

Tư lệnh ném cả hai quân cờ đen trắng lên bàn cờ, sau đó lấy tay khua loạn một vòng, bàn cờ đang đánh trước đó lập tức bị phá.

Tần Yên Vũ bật cười, khẽ nghiêng đầu nói với Vệ Thường Khuynh: “Khả năng chơi cờ của Tư lệnh rất tệ, chắc là ông ấy đang muốn giấu nghề đấy.”

“Tần Yên Vũ!” Tư lệnh nghiêm mặt, trừng mắt với cô ta: “Cô không sợ lão già này phái cô đi làm huấn luyện ở trại tân binh hả mà dám bóc mẽ chuyện xấu của tôi!”

Kiểu trầm mặt xuống của ông làm người ta cảm thấy ông rất nghiêm túc và hơi đáng sợ, nhưng Tần Yên Vũ biết rõ kiểu của ông nên thản nhiên nói: “Tư lệnh, ngài muốn phái tôi đi đâu, tôi đều phục tùng mệnh lệnh hết. Nhưng đến lúc đó ngài đừng có chê người khác pha trà không hợp khẩu vị nhé.”

Tư lệnh bị bóc mẽ, ông chỉ tay vào Tần Yên Vũ, nói với Vệ Thường Khuynh: “Cậu xem con nhóc này đi, bản lĩnh làm người khác tức giận phải sánh ngang với cậu đấy, đúng không? Lúc đầu chỉ có mỗi mình con bé, sau lại có thêm tên nhóc thối như cậu lắc lư ở trước mặt tôi, sớm muộn gì tôi cũng bị hai cô cậu làm cho tức chết mất.”

“Chúng tôi nào dám, đúng không, Thượng úy Vệ?” Tần Yên Vũ nháy mắt với Vệ Thường Khuynh.

Rõ ràng mới gặp lần đầu, mà họ lại tạo thành không khí như mọi người đã quen biết nhau nhiều năm. Nếu là người khác có thể sẽ thấy cảm động và thoải mái hơn rất nhiều, còn hòa nhập vào bầu không khí này.

Nhưng Vệ Thường Khuynh vốn chẳng phải người bình thường.

Anh rất nghiêm túc làm lễ chào với Tư lệnh.

“Vệ Thường Khuynh tới báo cáo!”

Kiểu cách báo cáo quy củ của anh lập tức phá vỡ không khí thân mật mà Tư lệnh và Tần Yên Vũ vừa tạo nên.

Tư lệnh hơi ngẩn ra trong chốc lát, ông bất lực lắc đầu: “Tên nhóc thối nhà cậu đúng là khiến người ta chán ghét. Được, tới đây, lão già này muốn nói chuyện thẳng thắn với cậu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.