Alpha Phản Diện Mang Thai Rồi

Chương 11: Thì Ra Anh Chính Là Lệ Quân Ngự!




Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn

Chiếc xe cũ nát dừng trước cửa nhà xưởng bỏ hoang, một gã đàn ông vác Cố Tuyết Y trên vai, sắc mặt hôm mê của cô tái nhợt, vết máu sau gáy đã khô, tóc đen dưới ánh nắng chiều mơ hồ nhìn thấy màu đỏ tươi. LQĐ

Mặt đất gồ ghề rất nhiều bụi bặm và đá sỏi, khi bọn chúng đi vào có mấy con gián cuống quít bò đi, gã đàn ông ném cô xuống đất, tro bụi lập tức bay cuồn cuộn.

Cô giống như lá giữa mùa thu, môi tái nhợt trông cô như đứa bé đang ngủ.

Gã đàn ông nhìn đại ca, “Cứ như vậy?”

“Đương nhiên, chờ lát nữa chúng ta sẽ nhận được tài khoản.”

“Nhưng mà……”

“Nhưng mà gì?” Gã đại ca trừng mắt liếc gã.

“Em cảm thấy cứ như thế buông tha cô ta thì có phải quá tiện nghi cho cô ta không?” Gã đàn ông cười bỉ ổi hèn mọn, hai mắt sáng lên, “Dù sao chúng ta cũng đã bắt cóc cô ta, mặc kệ cứ tiến hành chuyện kia với cô ta……”

Gã đại ca tát một cái, “Mày muốn tìm chết à?” Ba gã đàn ông đứng bên cạnh mỉm cười, gã đại ca trừng mắt nhìn gã, “Sau khi chúng ta nhận được tiền mày muốn chơi bao nhiêu phụ nữ cũng được, mày cần gì loại hàng có nhan sắc như thế này?”

Một gã đàn ông đập vai gã, “Lão tứ! Mày biết người đứng sau lưng cô nàng này là ai không?”

“Ai?” Lão tứ hỏi.

“Là người phụ nữ của thiếu chủ Bách Lý tiếng tăm lừng lẫy đó, vốn hôm nay bọn họ muốn đăng ký kết hôn, kết quả bị chúng ta bắt tới đây.” Lão tam cười nói.

“Vậy chẳng phải chúng ta đắc tội với nhật vật lớn à?” Sắc mắt lão đại kinh hoàng.

“Dù sao chúng ta cũng đã bắt người tới đây rồi, cho dù cô ta là người phụ nữ của ai, chỉ cần người thuê cho giá cao là được.” Lão ngũ nói tiếp.

Lão tứ nhìn chằm chằm Cố Tuyết Y trên mặt đất, “Người phụ nữ này có gì tốt mà có thể khiến thiếu chủ Bách Lý kết hôn với cô ta?”

“Quản nhiều như vậy làm gì, chúng ta đi thôi! Không đi chỉ sợ có người sẽ đuổi tới đây.” Lão nhị nói, “Lão tam, mày xóa dấu chân chúng ta đi.”

“Yên tâm!”

Bọn chúng rời đi, đi mấy km cũng chẳng thấy có một người nào đi qua.

*********

Bùi Khê Minh mạnh mẽ đi vào thang máy, anh không để ý thư ký của Bách Lý Hàn Tôn cản anh vào văn phòng Bách Lý Hàn Tôn.

Bách Lý Hàn Tôn lạnh lùng hất cằm, thư ký đóng cửa phòng làm việc đi ra ngoài.

Trong mắt Bùi Khê Minh lạnh lùng nhìn Bách Lý Hàn Tôn, ngón tay bên hông xiết chặt, trên người anh tản ra hơi thởi lạnh như băng, phảng phất như trong nháy mắt sẽ biến văn phòng này băng tuyết ngập trời.

“Y Y ở cùng với anh toàn gặp tai nạn, bất kể lúc nào anh cũng để cô ấy vào giữa nguy hiểm.”

Bách Lý Hàn Tôn từ ghế đứng lên, đôi mắt như đêm tối lạnh lẽo, “Tuyết Y gặp chuyện không may anh nghĩ rằng tôi nguyện ý nhìn thấy sao? Tôi yêu cô ấy, ngay cả cô ấy gặp chút xíu nguy hiểm tôi cũng không muốn.”

“Bách Lý Hàn Tôn, tôi cảm thấy thật nực cười, nếu như anh không muốn Y Y gặp nguy hiểm vì sao anh còn muốn ở một chỗ cùng với cô ấy? Anh như vậy sẽ hại chết cô ấy, ngay cả mấy người trong gia tộc anh cũng sẽ không bỏ qua cho cô ấy, anh biết không?” Bùi Khê Minh kiềm chế không bùng phát cơn phẫn nộ điên cuồng, nghiến răng nghiến lợi gầm lên với Bách Lý Hàn Tôn. 

“Anh yên tâm! Tôi sẽ không để cô ấy gặp nguy hiểm nữa, bất kể thế nào tôi cũng sẽ bảo vệ cô ấy.” Trong mắt anh kiên định và nghiêm túc cứng rắn như kim cương, “Còn nữa, tôi cảnh cáo anh, Tuyết Y là của tôi, cô ấy không tới lượt anh quan tâm, cô ấy chỉ cần sự quan tâm của tôi, sự quan tâm của anh đối với cô ấy mà nói sẽ chỉ khiến trong lòng cô ấy càng thêm áy náy.” 

Bùi Khê Minh cười lạnh vài tiếng, trong tiếng cười có đau thương như thể thế giới này đều bỏ anh mà đi, “Bách Lý Hàn Tôn.” Anh đột nhiên ngưng cười, chăm chú nhìn Bách Lý Hàn Tôn, “Bất kể lúc nào anh cũng đều cao cao tại thượng như vậy, tôi thật sự thấy rất chướng mắt, khiến tôi không nhịn được muốn kéo anh từ trên vị trí ngồi tít trên cao kia xuống.”

Khuôn mặt Bách Lý Hàn Tôn tuấn mỹ như thần Apollon lạnh lùng, anh hờ hững nhìn Bùi Khê Minh.

“Từ khi bản thân bắt đầu có ý thức, Bách Lý Hàn Tôn anh vẫn luôn ở cùng Y Y, còn tôi vĩnh viễn đều giống như người ngoài, tôi không cam lòng, Y Y cô ấy vốn thuộc về tôi, nếu không phải sai thời gian, tôi sớm đã tới bên cạnh cô ấy rồi, như vậy từ đầu tới cuối tôi mới là người bên cạnh cô ấy, mà không phải là Bách Lý Hàn Tôn anh.”

“Cho nên khi đó anh luôn nhìn tôi và Tuyết Y đúng không?”

“Đúng vậy!”

“Rốt cuộc anh là ai?” Ánh mắt Bách Lý Hàn Tôn sắc bén nhìn Bùi Khê Minh, “Tôi điều tra trước kia anh vốn được người khác nhận nuôi, mãi đến năm 12 tuổi anh mới ở cùng một chỗ với Tuyết Y, người nuôi dưỡng anh tự nhiên biến mất tựa như không khí, rốt cuộc anh và người kia muốn gì? Hay nói là anh muốn lợi dụng Tuyế Y để đối phó tôi?”

“Đối phó anh? Tôi hoàn toàn không cần lợi dụng Y Y, hơn nữa tôi càng không lợi dụng cô ấy, vì tôi yêu cô ấy.” Khóe miệng Bùi Khê Minh cười như không cười chế giễu, nói xong lời cuối, trong mắt anh tràn ngập tình yêu sâu đậm với Tuyết Y.

Khi anh nhìn về Bách Lý Hàn Tôn thì ánh mắt lạnh như băng, khuôn mặt đẹp trai như hoa trong nước, quyến rũ hồn phách người khác, “Trước kia anh đã rời khỏi Y Y, vì sao anh vừa trở về lại cướp đoạt cô ấy với tôi? Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi, cô ấy…….”

“Trong lòng cô ấy vốn không yêu anh, nếu yêu anh thì các người đã sớm kết hôn, hơn nữa bây giờ cô ấy không phải là của anh, cô ấy là của Bách Lý Hàn Tôn tôi, là vợ của Bách Lý Hàn Tôn tôi.” Khí lạnh tuồn ra, trong mắt anh giá lạnh không thay đổi trừng mắt nhìn Bùi Khê Minh, “Nguyên nhân tôi rời đi là gì trong lòng anh rõ ràng nhất, mà không phải tôi không cần cô ấy.”

“Vậy anh có dám nói với Y Y trước kia các người đã quen biết không? Còn dám nói lúc đó các người vốn là người yêu hay không?” Bùi Khê Minh nói tới mấy câu cuối thì nghiến răng nghiến lợi nói, nhưng trên thực tế trái tim anh giống như bị ngâm trong nước đá, nhanh chóng lạnh thấm vào máu thịt anh, lạnh từ dưới vọt lên đỉnh đầu.

Con mắt Bách Lý Hàn Tôn lạnh lùng nhìn thẳng vào anh, “Vì sao tôi không dám? Nếu như không phải anh dẫn Y Y đi thì tôi đã sớm tìm được cô ấy, ngược lại anh có dám nói với cô ấy hay không, là anh dẫn cô ấy đi? Để chúng tôi xa cách lâu như vậy?” Nếu như không phải anh điều tra Bùi Khê Minh thì anh cũng chẳng biết 17 năm trước là Bùi Khê Minh mang Tuyết Y đi, hại anh tìm cô nhiều năm như vậy, nhớ nhung nhiều năm như vậy, đau lòng nhiều năm như vậy.

Anh vĩnh viễn nhớ mãi khi đó anh tới nhà họ Cố, Cố Minh Hải nói cô không ở đây, còn không chịu nói cho anh biết tung tích của cô, anh phái người theo dõi nhất cử nhất động của Cố Minh Hải, đã nhiều năm như vậy vẫn không có tin tức của cô, từ đó anh càng ngày càng lạnh lùng, đối với người khác càng ngày càng vô tình, ngay cả quản gia Phó chăm sóc anh vẫn sợ anh, cho tới giờ trong lòng quản gia Phó vẫn luôn cho rằng là Tuyết Y hại anh trở thành như vậy, cho nên quản gia Phó mới nghe lời người ở bên Pháp xa xôi kia, lén lút gây bất lợi cho Tuyết Y.

“Khi ấy Y Y đã quên anh, lúc bấy giờ cô ấy không nhớ anh là ai.”

“Tôi tin cô ấy sẽ nhớ ra, cho dù cô ấy nhớ không được cũng chẳng sao, cô ấy vẫn là người phụ nữ của Bách Lý Hàn Tôn tôi.”

Nhìn Bách Lý Hàn Tôn lạnh lùng cao ngạo như vậy, trong lòng Bùi Khê Minh không kiềm chế được chế giễu, “Người phụ nữ của anh? Tôi và cô ấy là vợ chồng chưa cưới dưới sự chứng kiến của mọi người.”

“Anh cảm thấy bây giờ Tuyết Y còn quan tâm tới bọn họ à? Nếu như quan tâm mười năm trước cô ấy đã không rời đi, cho nên tiệc đính hôn kia hoàn toàn không có hiệu lực.” Bất cứ lúc nào, chỉ cần Bùi Khê Minh nhắc tới tiệc đính hôn kia, đối với anh mà nói đây chính là chiếc xương cá cắm ngang cổ họng anh, mặc kệ bị thương hoặc ít hoặc nhiều anh đều nghĩ cách nuốt xuống.

Còn nữa, anh sẽ liên tưởng tới nếu như không phải Bùi Khê Minh, người cùng đính hôn với Tuyết Y sẽ là anh.

Ánh mắt Bùi Khê Minh tức giận trừng mắt nhìn anh, nếu như không phải Bách Lý Hàn Tôn xuất hiện, anh và Y Y đã trở thành vợ chồng, đều là vì anh ta……..

Đầu óc anh không ngừng hiện lên ý nghĩ muốn Bách Lý Hàn Tôn biến mất trong đầu.

Khóe miệng Bách Lý Hàn Tôn giễu cợt nhìn anh, như thể anh biết trong lòng Bùi Khê Minh nghĩ gì, “Tuyết Y cô ấy sẽ không ở cùng một chỗ với người làm tổn thương người của cô ấy, tính cô ấy quật cường chắc anh hiểu rõ vô cùng.” Đương nhiên, anh sẽ ngấm ngầm chỉnh đốn Bùi Khê Minh mà không cho Tuyết Y biết.

Bùi khê Minh chia rẽ bọn họ xa nhau bao lâu nay, nếu anh không đáp lại ít quà cho Bùi Khê Minh thì sao anh cam tâm cho được?

“Anh……”

Đúng lúc này cửa phòng làm việc vang lên.

Bách Lý Hàn Tôn đi tới, anh nhìn Trì Đông Quân hỏi có tìm được tin tức của Tuyết Y hay không.

“Nhân viên chúng ta tìm được ít tư liệu về bọn chúng trong cơ sở dữ liệu.” Trì Đông Quân cung kính đưa tài liệu cho anh.

Bách Lý Hàn Tôn nhận lấy mở ra, để một bên bàn làm việc.

Bùi Khê Minh nhìn anh một cái, cầm tài liệu lật xem.

Trì Đông Quân nhìn Bùi Khê Minh liền giật mình, nhưng rất nhanh khôi phục vẻ mặt ưu nhã, “Thiếu chủ, cần bắt họ bây giờ để truy hỏi tung tích của tiểu thư không ạ?”

Bách Lý Hàn Tôn lạnh lùng nhìn Trì Đông Quân, “Khi nào thì cậu trở nên vô dụng như vậy? Xem ra cậu cần phải đi về rèn luyện thêm mới được.”

“Xin lỗi thiếu chủ.”

“Lập tức phái người truy hỏi đường mà bọn chúng chạy trốn, rồi phái người giam chúng lại, bây giờ cậu bảo tất cả mọi người xuất phát đi theo tôi.”

“Vâng!”

“Tôi cũng đi theo anh.” Bùi Khê Minh thả tài liệu xuống.

Bách Lý Hàn Tôn lạnh lùng quay đầu nhìn anh, “Anh cảm thấy người đầu tiên Tuyết Y muốn gặp sẽ là ai?”

Bùi Khê Minh trừng mắt nhìn anh.

Đây không phải là đâm thêm một đao vào tim anh sao?

Khóe miệng Bách Lý Hàn Tôn nở nụ cười thắng lợi rời khỏi phòng làm việc, anh đây là đả thương người không chảy máu.

Trì Đông Quân đi theo anh, lại không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua Bùi Khê Minh, trong lòng sinh ra chút thương cảm với Bùi Khê Minh, những người chọc thiếu chủ không một ai có kết cục tốt đẹp.

Họ rời khỏi công ty Bách Lý, Bùi Khê Minh cũng lái xe đi theo sau họ.

Ba người đi tới nhà xưởng bỏ hoang cũ nát, trên bầu trời có ráng chiều màu đỏ.

Nhân viên quân đội nhờ dây thừng leo xuống trực thăng, nhanh chóng tuần tra bốn phía.

Bách Lý Hàn Tôn đi vào nhà xưởng bỏ hoàng, mơ hồ nhìn thấy quần áo Cố Tuyết Y, cố nén tay run rẩy và khí lạnh xông tới chân, loạng choạng chạy tới. Cô không có sinh khí, sắc mặt tái nhợt nằm trong tro bụi, không chút động đậy, sợi tóc cô dính màu đỏ như máu, cô giống như công chúa ngủ say, cô lẳng lặng ngủ.

Anh như bị sét đánh trúng, toàn thân đau đớn, anh đã không thể phân biệt rõ rốt cuộc là đau lòng hơn hay đau cơ thể hơn, nhưng anh có thể cảm giác lòng anh trong nháy mắt như muốn chết đi.

Tay anh run rẩy, nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng, trên người cô lạnh lẽo, sợ hãi một lần nữa lại đánh úp tới, lúc này anh thật sự bị sợ hãi bao trùm.

“Tuyết Y!” Anh khẽ gọi cô, trong giọng nói run rẩy không che dấu.

Khuôn mặt tinh xảo giờ trắng bợt như tờ giấy, cánh môi tái mét.

Cô giống như áng mấy, bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất.

Càng lúc anh càng sợ hãi, trái tìm càng lúc càng đau đớn, hận không thể giết chết năm người kia.

Đừng rời khỏi anh, đừng rời khỏi anh, đường rời khỏi anh….. Trong lòng anh liều mạng hò hét.

Bùi Khê Minh hoảng sợ chạy về phía họ, không để ý, bị vấp đã ngã xuống, anh không để tâm đầu gối bị thương, đi tới, nhìn thấy cô như vậy, anh giật mình, tâm tình hỗn loạn.

“Chúng ta mau đưa cô ấy đi….” Hai chữ bệnh viện anh còn chưa kịp nói ra, Bách Lý Hàn Tôn đã ôm lấy Cố Tuyết Y xông ra khỏi nhà xưởng cũ nát.

“Thiếu chủ…” Trì Đông Quân thấy anh như vậy vội vàng chạy theo ra.

“Chuyện còn lại cậu tự sắp xếp.”

Bách Lý Hàn Tôn lên trực thăng.

Cánh quạt trực thăng thổi luồng gió mạnh, tro bụi trong nhà xưởng cũ nát bay khắp nơi, lượn vòng rồi bay lên cao.

Bùi Khê Minh lảo đảo đuổi theo sau, ngẩng đầu nhìn trực thăng bay xa, anh không nghĩ nhiều ngồi lên xe đuổi theo.

Trực thăng đáp xuống sân thượng của một bệnh viện cao cấp, chỗ đó đã có bác sĩ và y tá chuyên môn cùng cáng cứu thương đang đợi sẵn.

Bầu trời đỏ rực, chiếu lên mặt đất đỏ bừng.

Cửa trực thăng mở ra, khuôn mắt kiêu căng của Bách Lý Hàn Tôn tái nhợt, anh ôm Cố Tuyết Y bước xuống, y tá bác sĩ đều tiến lên đưa xuống lầu, bắt đầu tiến hành cấp cứu.

Bách Lý Hàn Tôn đi qua đi lại, gấp gáp hoảng sợ nhìn đèn cấp cứu màu đỏ.

Trong bầu không khí bệnh viện tràn ngập mùi thuốc khử trùng.

Bùi Khê Mình chạy tới bệnh viện, hỏi y tá mới biết phòng phẫu thuật ở tầng nào.

Trì Đông Quân xử lý xong chuyện bên kia, Vương Tiểu Vi liền điện thoại cho anh ta, anh nói với Vương Tiểu Vi là Cố Tuyết Y đang cấp cứu.

Bên này Vương Tiểu Vi cúp máy, cô và gia đình Nhan Mộng Lam chạy tới bệnh viện.

Hết chương 33

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.