Alpha Phản Diện Bị Đại Lão Mạt Thế Nhặt Về Nhà

Chương 42




Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Chu Yểu về khóc một lúc lâu, đôi mắt sưng đến kỳ cục, ngay cả trong mộng, mày cũng hơi nhíu lại. Trần Hứa Trạch hơn nửa đêm không ngủ, cho dù cô nhắm hai mắt, vẫn nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô, từ đầu đến cuối chưa từng dừng lại.

Ngày hôm sau, nhà họ Chu cùng vợ ông hai nhà họ Lâm tranh chấp trở thành câu chuyện bàn tán của các gia đình trong ngõ nhỏ, cũng may bình thường Chu Ma khá được lòng mọi người, vợ ông hai nhà họ Lâm kia lại là người đàn bà đanh đá, đắc tội với không ít người, số người ngoài ủng hộ nhà họ Chu không ít.

Còn nữa, tất cả mọi người đều ở gần nhau, có khi cùng ngồi một bàn chơi mạt chược, chơi thì chơi, thua không chịu nhận còn mang thù, chuyện này cũng đủ khiến người ta khinh thường. Huống gì ngày đó những lời mắng chửi của vợ ông hai nhà họ Lâm, phần lớn mọi người đều nghe được, chỉ vào con gái người ta mắng khó nghe như vậy, nếu là nhà khác, không chừng còn đánh dữ tợn hơn, là người thì không ai nhịn nổi.

Chỗ mấu chốt là, đứa con gái đó là người làm rạng danh nhà cửa, là người được xe con treo pháo chạy vòng quanh ngoại thành chúc mừng, là người có thể khiến lãnh đạo một trường cao trung trọng điểm và lãnh đạo sở giáo dục cùng nhau đưa lẵng hoa, đưa lụa đỏ tới cửa.

Một năm thi đại học một lần, cả nước có biết bao nhiêu người cạnh tranh, hai người lại là thủ khoa, cùng nhau sóng vai, đều là tấm gương để những đứa trẻ trong ngõ học tập.

Đừng nói con người ta đã đến tuổi có thể yêu đương, cho dù có yêu sớm cũng không ảnh hưởng đến việc học. Có đứa con như vậy, nhà ai mà không muốn? Bị vợ ông hai nhà họ Lâm chỉ vào mặt mắng chửi khó nghe như vậy, những người phụ nữ nhà khác thường lấy Chu Yểu hoặc Trần Hứa Trạch làm tấm gương dạy dỗ con cái, lúc ấy cũng ở đó, nghe được thì chỉ hận không thể thay mẹ Chu đi lên đánh bà ta.

Người nhiều chuyện ăn nói bẩn thỉu như vậy nên bị đánh!

Biểu hiện của Chu Yểu vẫn tính là bình tĩnh, ngoại trừ sau khi khóc đôi mắt không được ổn lắm thì những chỗ khác vẫn bình thường. Trần Hứa Trạch lấy khăn tẩm nước lạnh, vắt khô sau đó đắp lên mắt Chu Yểu, không cho cô làm việc nhà. Nhưng Chu Yểu vẫn không chịu ngồi yên, sau khi đôi mắt không quá khó chịu nữa, cô kiên trì muốn đi mua đồ ăn.

Trần Hứa Trạch muốn cùng cô ra cửa, bước chân cô dừng lại, ánh mắt nhìn ngang qua, “Sao thế, cậu cũng sợ mình gặp người phụ nữ kia, sẽ bị bắt nạt?”

“Hai người vẫn tốt hơn một người.” Trần Hứa Trạch không quan tâm nhiều như vậy, an nguy của cô là quan trọng nhất, hơn nữa cậu thật sự không muốn để Chu Yểu phải chịu thêm chút uất ức nào nữa, cho dù chỉ là một chút.

Chu Yểu lại không cho cậu đi cùng, “Cậu vào đi, mình tự đi được.” Cô không kiên nhẫn xua tay, “Đâu có yếu ớt như vậy, gặp phải thì gặp phải, nên là bà ta trốn tránh mình mới đúng, mình lại không sợ bà ta, nếu bà ta thật sự dám động thủ đánh mình mình sẽ khóc, khóc lớn cho mọi người đều nghe, kỹ năng diễn trò của mình cậu cũng biết rồi đó, mình hù chết bà ta!”

Trần Hứa Trạch vẫn không yên tâm, Chu Yểu thay giày nhanh chóng ra cửa, bước chân không nhẹ nhàng như quá khứ, nhưng cũng không quá nặng nề.

Cô không thèm để ý người đàn bà kia nói gì, mắng khó nghe hơn cũng thế, cái loại người đàn bà đanh đá chợ búa này, ngay cả tư cách để cô tranh cãi cùng cũng không có. Tối hôm qua cô chảy nước mắt, không liên quan gì đến người ngoài, chỉ vì bố của cô, mẹ của cô.

Đi qua ngõ nhỏ, trên đường không gặp vợ ông hai nhà họ Lâm, có người gượng gạo nhìn cô, thấy cô cứ chào hỏi như bình thường, họ cũng trưng ra nụ cười như trước.

Đến chợ, những người khác đều cầm theo giỏ tre hoặc túi, chỉ có cô, hai tay trống trơn.

“Cô gái nhỏ muốn mua gì thế?” Vừa vào cửa, đập vào mắt đầu tiên là người bán rau cười hỏi cô.

Chu Yểu đi đến trước quán nhìn xem, cô muốn làm ớt xanh xào thịt, hình như phải dùng loại ớt rỗng ruột, gần như là không có vị cay, xem như rau dưa bình thường mà ăn với cơm.

Cô vừa xem chưa được vài lần, bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện một bóng dáng, lớn tiếng nói: “Loại này cay!” Sau đó cầm lấy một quả ớt lớn loại khác, có hình dạng khang khác một chút, “Loại này mới không cay.”

Chu Yểu quay đầu, đối mắt với mẹ Chu, hai người đều xấu hổ mà khựng lại một giây, lại như không có việc gì thu hồi ánh mắt.

“… À.” Chu Yểu khẽ nói: “Con xem trước đã.”

“Không phải Thập Tam không thích ăn cay sao, muốn làm ớt xanh xào thịt, phải mua loại không cay này, sau đó lấy hai quả ớt xanh thon dài, loại này mới cay, làm gia vị.” Mẹ Chu chỉ điểm cho cô, “… Chao ôi! Lấy loại nhỏ, cắt sẽ có vị cay rất nặng, không phải nó không ăn cay được sao!”

Chu Yểu không nói gì, làm theo.

Cô muốn làm món gì, mẹ Chu chỉ nhìn ánh mắt cô đảo qua ớt cay, lại nhìn chằm chằm chỗ bán thịt vài lần, lập tức hiểu rõ.

“Nhớ mua gừng! Cho thêm chút gừng sẽ ngon hơn!”

“Sao lại mua tỏi này? Tỏi khô, tỏi tươi con chỉ dùng để ướp thôi, không hợp!”

“…”

Mẹ Chu trái một câu, phải một câu, Chu Yểu bị bà nói đến mức đầu óc choáng váng. Cô vốn biết mấy thứ này, nhưng lại không biết vì sao, mẹ Chu ở bên cạnh, cô lại lập tức hồ đồ, không phải quên cái này thì là quên cái kia.

Chu Yểu trả tiền xong, phải nói gì đó với mẹ Chu, mẹ Chu giữ lại “tôn nghiêm” cho mình trước, làm bộ nhìn sang sạp bên cạnh, cất bước đi qua.

Cúi đầu nhìn bao nilon trong tay, bỗng nhiên Chu Yểu muốn thở dài. Nhà cô ở bên kia ngõ, có một khu chợ khác, trước nay đều mua đồ ăn ở bên đó, rất ít khi tới đây.

Qua chỗ bán thịt heo, Chu Yểu nói: “Ông chủ, bán cho cháu sáu khối [1] thịt heo, thịt nạc ạ.”

[1] Khối ở đây là cách gọi khác của nhân dân tệ

“Sáu khối thịt nạc?”

“Vâng.”

“Được.”

Ông chủ cầm một miếng thịt lên, tìm chỗ cắt, sau đó đặt lên cân điện tử, còn thiếu một chút, ông ấy lại cắt thêm một miếng từ miếng thịt lớn kia, vừa đủ.

Chu Yểu lấy tiền, đang muốn trả tiền, mẹ Chu “vừa lúc” đi đến sạp này, “Ông chủ, ông cắt cho nó luôn đi!”

“Muốn cắt thế nào?” Chủ sạp nhìn Chu Yểu.

Chu Yểu không đáp, mẹ Chu nói: “Cắt thành sợi là được.”

“Được được được.” Cơ bản thì quán bán thịt nào cũng có máy cắt thịt, không phải chuyện gì phiền phức, hơn mười giây mà thôi.

“Kỹ thuật cắt rau của con đã chẳng ra gì, cắt thịt, cắt lát còn được, cắt sợi thì phiền chết con. Chờ cắt xong, ngón tay con dính toàn thịt, khó chịu muốn chết!” Rõ ràng là mẹ Chu đang “răn dạy” Chu Yểu, nhưng lại không nhìn cô.

Chu Yểu hơi cúi đầu, không biết vì sao, khóe môi nhẹ nhàng cong lên một chút.

Chủ sạp cho thịt đã cắt sợi vào túi, đưa cho Chu Yểu.

Lại nghe bên tai vang lên tiếng than: “Đi mua đồ ăn cũng không biết xách giỏ theo, thật là…”

Chu Yểu khẽ nói: “Con lười lấy.”

Mẹ Chu rốt cuộc cũng “thừa nhận” mình đang nói chuyện với cô, câu tiếp theo bắt đầu phàn nàn Trần Hứa Trạch, “Trời nóng thế này, con cũng không che ô, còn một mình đi mua đồ ăn? Thập Tam đâu? Nó ở nhà làm gì, nắng như vậy, nếu bị cảm nắng thì sao? Chuyện gì cũng để phụ nữ làm, nó học ai đó? Giống bố con vậy, không hề biết…”

“Con tự đi, cậu ấy muốn đi cùng nhưng con không cho.” Chu Yểu nói.

Mẹ Chu dừng đề tài, giả vờ “hừ” một tiếng, “Quên đi, mẹ cũng lười quản hai đứa.” Bà nhìn đồ trong tay cô, “Chỉ chút đồ ăn thế này mà no?”

“Lát nữa con mua đồ làm hai món nữa.”

“Mẹ mặc kệ con mua mấy món.” Mẹ Chu quay mặt đi, “Chuyện hai đứa, thích thế nào thì thế đó.”

Nói xong, bà vô cùng “cẩn thận” tránh ra.

Chu Yểu đứng yên, lần đầu tiên sinh ra cảm giác dở khóc dở cười với bà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.