Alpha Nhà Tôi Có Chút O

Chương 84: Em cũng là người đã có gia đình?




Ngày thứ hai đi học ^_^

Tôi quyết định đi sớm hơn để thăm quan ngôi trường mình sẽ học trong một năm tới. Trường này rộng quá không biết nên đi hướng nào trước đây @.@

- Hù!!!!!!

- Ối trời ơi!

Lại là hai tên yêu quái ~.~ Đến sớm thế này mà cũng bị chúng nó ám.

- Đi đâu đấy?

- Tao đang định đi một vòng quanh trường.

- Bọn tao đi cùng nhé. Tao sẽ làm hướng dẫn viên mày.

- Ừm vậy cảm ơn nha.

Thế là tôi lạch bạch đi theo "hội".

- Trường có rất nhiều phòng nhưng chỉ một phần ba số đó dành để học. Đây, ngay trước mặt mày là dãy phòng piano. Tiếp đó lần lượt là dãy phòng bóng bàn, cầu lông, khiêu vũ... Đi sâu vào khu bóng rổ sẽ thấy bể bơi...

Tóm lại có 48 phòng học, 16 phòng nghiên cứu khoa học, 16 phòng được thiết kế riêng cho các môn nghệ thuật, 32 phòng cho các môn thể thao, 4 thư viện và một phòng truyền thống, còn lại là các phòng giám hiệu và chức năng.

Tên đeo kính nói một lèo không vấp một từ nào. Đúng là dị nhân mà @.@!

- À này Kento...

- Tao là Taro.

- À Taro tại sao lớp mình ít học sinh hơn hẳn các lớp khác vậy?

- Hả?!! Mày vẫn chưa biết chuyện xảy ra ở lớp B9 này sao?

- ????

- Đúng là ngây thơ mà...

- Là chuyện gì? Nói tao nghe đi.

- Nhưng mày phải nhớ là không được kể ra ngoài đấy.

- Được tao hứa.

- 3 năm trước, lớp B9 từng có một học sinh tên là Akako. Cô ta có vẻ ngoài vô cùng xấu xí, ăn mặc rách rưới bẩn thỉu, lúc nào cũng lờ đà lờ đờ như một con ma. Đã vậy lại còn học kém và ý thức tồi không ít lần làm ảnh hưởng đến lớp. Mọi người nói rất nhiều nhưng cô ta không chịu sửa. Nhưng như thế cũng chưa là gì so với cái tật ăn cắp vặt (ở Nhật ăn cắp bị coi là một việc rất kinh khủng). Mỗi khi đến lớp bọn tao đều phải để ý rất kĩ đồ đạc nếu không nó sẽ biến mất ngay lập tức. Đứa nào cũng cảm thấy rất khó chịu và muốn tống khứ cô ta ra khỏi lớp. Nên mỗi khi gặp bọn tao đều dùng những từ ngữ khó nghe nhất chửi cô ta mong rằng cô ta sẽ thấy nhục nhã mà cuốn gói khỏi cái lớp này. Nhưng vô ích. Cô ta vẫn trơ mặt đến lớp hằng ngày. Rồi một ngày, toàn bộ tiền quỹ trong bốn năm học của cả lớp không cánh mà bay. Mọi người đều biết ai là thử phạm. Bọn tao không thể chịu được nữa. Cuối buổi hôm đó, rất nhiều đứa bảo nhau ở lại, tóm lấy con quỷ đó quăng ra giữa sân trường cho tất cả nhìn thấy rồi dẫm đạp, nhổ nước bọt, lăng mạ, sỉ nhục nó: " Đồ súc vật! Rác rưởi! Bố mẹ mày là loài cầm thú mới đẻ ra đứa như mày!" Bỗng cô ta lấy ra một con dao. Mọi người sợ quá lùi lại: "Chúng mày sẽ phải trả giá cho những gì chúng mày đã làm. Tao sẽ giết hết chúng mày! Giết không chừa một đứa nào cả!" Nói rồi cô ta chọc mạnh con dao vào cổ...

- ...

- Máu ra rất nhiều... Bọn tao gọi xe cứu thương nhưng không kịp. Cô ta chết ngay tại đó *chỉ tay*.

- ...

- Kể từ đó lớp B9 đã có 8 đứa chết. 8 cái chết khác nhau. Chẳng ai biết nguyên nhân những cái chết đó cả. Chỉ biết rằng chúng đều có một điểm chung là nạn nhân đều nằm giữa vũng máu tanh tưởi.

- Những điều mày nói đều là sự thật chứ? *run run* 8 người? Đều là những đứa tham gia việc đó phải không?

- *gật đầu* Chính Akako đã giết họ. Cô ta đã trở thành một con quỷ thật sự!

- 2 đứa mày có tham gia không?

- Bọn không tham gia, nhưng cũng không làm gì cả. *cúi đầu* Đáng lẽ tao phải ngăn mọi người lại. Dù gì cũng là bạn, không nên đối xử với nhau như vậy...

- Vậy là cô ta chỉ giết những đứa tham gia vụ đó. Chúng ta sẽ an toàn phải không?

- Tao không biết nữa. Đứa gần đây nhất thậm chí không đi học hôm đó, nó còn không biết gì về việc đó cả. Hơn nữa trước khi chết cô ta nói là sẽ giết tất cả...

- Tao vẫn không tin lắm. Trên đời này làm gì có ma quỷ chứ.

- Vậy mày nghĩ 8 cái chết kia đều là tai nạn?

- Nhưng tại sao một việc động trời như vậy mà bên ngoài lại không hề biết gì?

- Đây là trường quốc tế được chính phủ đầu tư rất nhiều tiền. Nếu tin này mà đồn ra thì chẳng ai dám đến học cả. Mọi nguồn tin đều bị chặn lại.

- Thật kinh khủng! Tao phải chuyển trường.

- Mày không chuyển được đâu. Ai sẽ để mày đi và truyền cái tin này ra ngoài chứ. Nếu chuyển được thì lớp này đã chẳng còn đứa nào rồi.

- ...

- Chỉ còn một năm nữa thôi. Có thể sẽ không ai phải chết nữa cả. *vỗ vai*

- Mong là như vậy...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.