Alpha Nhà Tôi Có Chút O

Chương 43: Chỉ Là Anh Em




Thứ hai ngày đầu tuần, ngày mới bắt đầu cả thành phố lại nhộn nhịp và vội vàng hơn hẳn, chuông vào học vẫn chưa có reo lên, toàn bộ lớp 12 (6) đều đang hò hét ầm ỉ thảo luận những sự việc ngày cuối tuần chủ nhật phát sinh, có một ít chuyện mới mẻ, kì quái khiến người ta tám không hết nha.

"Biết không hả? Thứ bảy buổi sáng có một vụ cưới xe chuyển tiền của ngân hàng, nghe nói là một học sinh trung học đem toàn bộ mấy tên cướp bắt lại đấy, thật là ghê gớm."

"Thôi đi ba ơi..., ta đã xem báo, báo chí chỉ nói là một cái thiếu niên thần bí nhảy vào sông đem người vớt ra? Chổ nào nói là một học sinh trung học đem giặc cướp bắt lại hả?"

"Ngươi xem báo nào thế, báo của nhà nước đúng không? Ngươi thấy đó là báo chính thống, chỉ đăng những bài tốt đẹp kêu gọi mọi người giúp làm việc tốt mà thôi, tất cả nội dung đều là thêm mắm dặm muối hết rồi tô màu cho đẹp lên thôi, có thể công khai thì công khai, không thể công khai một chữ cũng không cho phép đưa tin.

Muốn xem được báo mới thông tin số liệu chính xác, còn phải xem "báo zing new", "báo zing new" ngày hôm qua tin tức đưa tin, cái kia thanh niên là một học sinh trung học, tóc hàn quốc tóc ngắn kiểu gần như đầu nấm, bận áo thể thao có chữ số tám, điều mặt mũi thì không có miêu tả.

cứu lên không chỉ là ba tên cướp, mà còn có một người thiếu nữ xinh đẹp, chỉ có điều tên học sinh cấp ba kia cùng mỹ nữ trước khi cảnh sát cùng truyền thông tới đã rời đi rồi." Lý Lợi Uy giơ cao một tờ báo lớn tiếng nói nói.

"Thôi đi ba ơi..., không phải chính thống báo chí tin tức, làm sao có độ tin cậy được? Những kia toàn báo nhỏ, báo lá cải, cả ngày chỉ biết ngồi ở trong phòng làm việc nói bừa, xin hỏi có bức ảnh nào không? Có phải có bằng chứng hiểu không?" Tô Tiểu Thơ khinh thường phản bác.

"Uy, có thể cho ta mượn tờ báo nhìn một chút không?" Một cái tay từ phía sau vương lên chụp lấy tờ báo.

"Đi, chờ một chút, ta còn có một cái sự kiện chưa tuyên bố đây?" Lý Lợi Uy lật tờ báo trong tay qua trang khác.

"Nặc,à ở đây. Vào ngày hôm qua, trung tâm trò chơi giải trí "Dạ Chi huyễn" đột nhiên xuất hiện sự tình máy móc đều hư hỏng, hơn 300 máy bắn cá, cùng máy chơi game khác, hết thảy đều chơi gì thắng nấy không thua được, mỗi người đều thắng vài chục triệu. Chà chà, vài chục triệu ah, ta làm sao lại không có vận may như vậy đây hả?" Lý Lợi Uy rung đùi đắc ý tuyên bố tin tức, còn làm vẻ mặt tiếc nuối hận không thể ở đó để thắng tiền.

"Thôi đi ba ơi..., cái này càng là giả đấy, ngươi cho rằng trung tâm giải trí là cơ quan từ thiện à? "Dạ Chi huyễn" ta cũng hay tới chơi, xưa nay sẽ không ai có thể thắng được nhiều.

Mỗi người vài chục triệu là bao nhiêu, vậy cũng đến vài tỷ đấy, đem toàn bộ trung tâm giải trí bán đi, mới có thể trả nợ đấy? Còn không phải nợ nần thua lỗ còn làm ăn mẹ gì nữa?" Lý Giang đoạt lấy tờ báo trong tay Lý Lợi Uy, một bên phản bác, một bên xem xét lại tờ báo, dù sao hắn cũng thường thường chơi ở "Dạ Chi Huyễn", tuy rằng không tin, nhưng vẫn là nghi hoặc trong lòng.

"Cũng thật này, nói có sách mách có chứng, nói tất cả người chơi thắng được tiền đều có số liệu ghi vào điện thoại, trung tâm giải trí hứa hẹn một tuần lễ sau có thể dùng số liệu này đi đổi ra tiền mặt đó, ân, nơi này, còn nói trung tâm giải trí "Dạ Chi huyễn" tạm thời đóng cửa không tiếp tục kinh doanh nữa rồi.

Anh em, các ngươi có ai là từ đường ngang qua "Dạ Chi Huyễn" tới trường không? Có hay không để ý "Dạ Chi huyễn" có phải là đóng cửa không kinh doanh nữa không?" Lý Giang hướng về lớp học mọi người để hỏi.

"Lão đại, ta chính là từ bên kia tới trường, cái kia trung tâm giải trí "Dạ Chi Huyễn" đúng là đóng cửa rồi, cửa quả thật dáng một bảng thông báo nghỉ kinh doanh?" Lục Vĩ chứng thực nói.

"Há, xem ra thật là có mấy phần tính chân thật đấy." Lý Giang làm bộ đưa ra phán đoán của chính mình.

"Này, các ngươi ngưng ngay thảo luận mấy vấn đền không liên quan tới mình đi, các ngươi vẫn là nên quan tâm trong trường học sự việc chứ? Lần này thi cuối kì lấy thành tích không chỉ là điểm cuối kì.

Mà theo thông lệ hằng năm, lấy điểm đó ai điểm thi quá kém, sẽ phải bị trường học thanh tẩy cho ra trường sớm, họ chỉ lấy chất lượng, tỉ lệ học sinh thi đại học đậu cao, lấy oai cho trường, còn chúng ta thành tích nát bấy, phải ra trường sớm là cái chắc!" La Hi Vọng ngưỡng mặt thở dài.

"Không thi thì không thi, ta còn ước gì sớm một chút được ra khỏi nơi này. Nếu không phải ba ta cả ngày lãi nhãi, ta đã sớm nghỉ học cho khỏe rồi." Lý Giang vỗ bàn nói.

"Bất quá, chúng ta cùng nhau chung lớp ba năm, lại không thể đồng thời cùng nhau tham gia thi đại học, vẫn là có một ít tiếc nuối ah. Các bạn học thân ái một ngày nào đó chúng ta gặp lại ngoài kia, dòng đời tắp nập chắc sẽ vô tình đập mặt nhau thôi hazz." La hi vọng dã thở dài nói.

Nghe nói như thế, tất cả mọi người trong lớp đều tĩnh lặng lại, đúng đấy? Cùng trường ba năm, lại không thể cùng nhau tốt nghiệp, chuyện này sẽ ghi nhớ mãi trong lòng mỗi người đó nha?

Tạ Phi Thiên đang lúc này tiến vào phòng học, nhìn thấy trong phòng học ngày thường vào giờ này thường náo loạn ầm ỷ đùa giỡn, vậy mà giờ lại im ắng dị thường, hắn nghi hoặc liệu có giáo viên ẩn núp trong đám bạn học.

Nhưng mà ̀hắn nhìn một vòng, cũng không có thấy thầy cô nào phía dưới, thế nhưng cả lớp đúng là yên tĩnh khác thường, tất cả mọi người thật giống như có chuyện buồn hả. Tình huống thế nào đây là chuyện gì?

"Tên Béo, làm sao vậy? Có phải là vừa nãy cô giáo tới" Tạ Phi Thiên ngồi vào chỗ ngồi, hỏi mập mạp bên cạnh.

"Không có. Thiên ca, hỏi ngươi chuyện này, ngươi hôm qua bận áo thể thao có ghi số mấy?" Tên Béo nhìn chằm chằm Tạ Phi Thiên hỏi.

"Số tám đấy? Làm sao vậy?"

"Nặc, ngươi xem đi nè." Viên hạo đem tờ báo vừa mới xem xong đển lên trước mặt Tạ Phi Thiên, chỉ vào phía trên một phần tin tức nói.

"Thiên ca, không phải là ngươi đấy chứ?"

"Đi, tên Béo, ngươi còn không biết ta hả? Ta từng biết bơi sao, đi ra sông lớn đó không bị chết đuối liền may mắn, còn cứu người anh hùng gì đây?" Tạ Phi Thiên tuy rằng âm thầm hoảng sợ, nhưng ngoài miệng đến chết cũng không nhận, ngược lại cũng không có bức ảnh nào có thể kiểm chứng nên không bắt bẻ được hắn là đang nói xạo.

"Nhưng mà ngươi nói một chút đi, bửa thứ bảy buổi sáng có trận bóng lúc ngươi không tới là vì sao? Còn có, ngươi cùng đội trưởng Thượng Quan Đồng ở bệnh viện số một làm gì hả? Lúc đó ta liền cảm thấy quần áo ngươi thật giống như là vừa khô như là mới ướt vậy, ngươi nói một chút đi là chuyện gì xảy ra nào?" Viên hạo hai mắt nhìn chằm chằm Tạ Phi Thiên, không chớp mắt.

"Tẻ nhạt, ngươi quả là tẻ nhạt ah, nốc nước mắm đi cho đỡ nhạt? Lười nói với ngươi, ta ngủ đây, mệt mỏi quá." Tạ Phi Thiên thẳng thắng chơi xấu không thèm nói với tên béo nữa mà ngục đầu xuống bàn ngủ luôn.

Bởi vì vừa đến hắn thực sự nhất thời không nghĩ ra làm sao để giải thích đây, còn nữa, hắn cũng xác thực rất là buồn ngủ, tối hôm qua một đêm quay tay, thật là t*ng trùng lên não luôn rồi, quả thật là khổ tâm mà, tên khốn Lão Khang không cho ta phóng tinh a t*ng trùng ta cũng trùng khích não bộ rồi đọc giả ah, không chỉ riêng các ngươi đâu.

Trong phòng làm việc, Lan Hinh đang nhìn trên tay danh sách cấm thi đại học bị cho ra trường sớm, chân mày nàng nhíu thật chặc. Một cái tên hiện lên trước mặt nàng, làm cho nàng tâm loạn như ma, Tạ Phi Thiên, Tạ Phi Thiên... ( đồ dại trai ><)

Tuy rằng trường học ở bề ngoài nói là, lấy lần này thi cuối kì thành tích, làm cơ sở để cấm thi cho ra trường, nhưng mà tất cả danh sách đã có từ trước rồi theo biểu hiện của học sinh ấy từ trước mà sắp xếp.

"Khang chủ nhiệm à, ngươi xem tên này hình như là bị nhầm lẫn rồi ah?" Lan Hinh nhìn đối diện trước bàn làm việc Khang Mỹ Cầm đang chấm bài thi cuối kì nói.

"A, chúng ta Lan Hinh cô giáo cũng bắt đầu lấy công làm việc riêng rồi à? Có phải là có cái nào con ông cháu cha lên bảng?" Khang Mỹ Cầm ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Lan Hinh.

"Không phải, ngươi xem chúng ta lớp cái kia Tạ Phi Thiên, lần trước ở trong phòng làm việc cứu chúng ta, có thể hay không để cho hắn lưu lại thi đại học? Nói thế nào hắn cũng đã cứu chúng ta một lần, cũng không thể trở mặt nhanh như vậy chứ?" Lan Hinh châm chước nói.

"Những người khác thì được, nhưng cái này Tạ Phi Thiên vẫn là không thể loại khỏi danh sách được!" Nghe được Lan Hinh cầu tình đối tượng là Tạ Phi Thiên, Khang Mỹ Cầm nụ cười trên mặt lập tức liền biến mất rồi.

"Tại sao vậy?" Lan Hinh kỳ quái hỏi.

Khang Mỹ Cầm dừng lại bút trên tay, hướng bốn phía nhìn quanh một cái, sau đó vẫy tay để Lan Hinh ló đầu lại gần, nhẹ giọng lại nói:

"Nói thật cho ngươi biết vậy, danh sách này đều là cấp trên định, nguyên lai cân nhắc là Tạ Phi Thiên tuần trước làm việc tốt, danh sách cấm thi sẽ không có báo tên của hắn lên, nhưng mà danh sách nộp lên trên trường xét duyệt, tên Tạ Phi Thiên liền được thêm vào rồi, nghe nói nói vẫn là Trần hiệu trưởng đặc biệt dặn dò, còn nguyên nhân gì, ta cũng không biết rõ ràng rồi."

Hiệu trưởng đặc biệt yêu cầu thêm và? Lan Hinh triệt để bối rối. Nàng làm sao cũng nghĩ không thông, đường đường một cái hiệu trưởng, làm sao lại chỉ đích danh Tạ Phi Thiên còn đặc biệt dặn dò ghi vào danh sách?

Hơn nữa mấy tuần trước còn rầm rộ dáng thông báo tuyên dương trước trường trước lớp học sinh tốt cần noi gương, rốt cuộc chuyện này, chuyện này là có ủy khuất gì đây?...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.