Alpha Nhà Tôi Có Chút O

Chương 17: Đại nhạc hội - thượng




Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch Phàm Nhân Tông

"Có câu vô công bất thụ lộc, ta không thể nhận." Ánh mắt Giải Đạo Nhân chậm rãi dời khỏi thanh đao Trảm Đình, lạnh nhạt nói.

"Giải đạo hữu, đoạn đường từ Linh giới lên Tiên Giới, ngươi giúp ta không ít, tuy là khế ước sở định, nhưng đó là công lao giúp đỡ. Huống hồ, ngày sau chỉ sợ cũng không thiếu sự tình cần ngươi ra tay làm, có đao này phụ trợ, chiến lực của ngươi cũng sẽ tăng lên không ít, với ta lại là chuyện tốt." Hàn Lập biết rõ tính nết Giải Đạo Nhân, cũng không phật ý, mở miệng nói.

"Cũng tốt." Sau khi Giải Đạo Nhân nghe xong, chần chờ suy nghĩ, gật đầu nói.

Dứt lời, gã liền nhận lấy chiến đao, hai tay nắm ở chuôi đao, trong mắt sáng lên một tia kim sắc điện mang.

Theo một hồi tiếng vang "Xoẹt", trên chiến đao màu đen, tất cả đồ văn lôi vân đồng thời tách ra kim quang chói mắt, tầng tầng lớp lớp kim sắc lôi điện tăng vọt ra, uy thế so với lúc Hàn Lập thử nghiệm mạnh hơn không biết gấp bao nhiêu lần.

"Hôm nay được tặng, ngày khác tất báo." Giải Đạo Nhân thử nghiệm một chút, sau đó thu chiến đao vào, mở miệng nói.

Hàn Lập gật đầu cười, không nói gì nữa.

"Hắc Thổ Tiên Vực... Chẳng lẽ chủ nhân Giải Đạo Nhân trước kia là người Hắc Thổ Tiên Vực?" Thu hồi Giải Đạo Nhân, trong lòng của hắn nổi lên một ít nghi ngờ.

Suy tư một lát, Hàn Lập lại bắt đầu kiểm kê những vật khác.

Lúc này, ánh mắt của hắn đã rơi vào trên một Bạch Ngọc Tỳ Hưu nho nhỏ.

Xem ra Tỳ Hưu này giống vật bình thường mà người thế tục yêu thích vuốt ve, mặt ngoài có màu hơi vàng, hiện ra vẻ sáng bóng ôn nhuận.

"Ngươi mau hiện thân, hay để cho ta đánh ngươi hiện nguyên hình?" Hàn Lập đưa mắt nhìn xuống nó, trong mắt hiện lên một tia lam mang, cười nói.

Hắn nói xong, Tỳ Hưu vẫn như trước lẳng lặng nằm sấp tại chỗ, giống như một kiện vật chết.

"Ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ... Vậy cũng đừng trách ta hạ thủ vô tình à." Hai mắt Hàn Lập hơi nhíu lại, thanh âm lại lạnh thêm vài phần.

Ước chừng hai hơi thở sau, cuối cùng Bạch Ngọc Tỳ Hưu bỗng nhúc nhích, trên người bỗng nhiên sáng lên oánh quang, thân hình cấp tốc biến lớn, hóa thành một đầu cự thú màu trắng to cỡ căn phòng.

"Chỉ là Kim Tiên, cũng dám..." Bạch Ngọc Tỳ Hưu há miệng lớn nói ra tiếng người.

Kết quả, nó còn chưa nói hết lời, liền cứng họng ngay tại chỗ.

Bốn phía cái cổ của nó, chẳng biết ba chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm hiện ra từ lúc nào, mũi kiếm trực chỉ cổ họng nó, lóe ra kim sắc điện quang.

Hiển nhiên chỉ cần Bạch Ngọc Tỳ Hưu này hơi nhúc nhích, ba chuôi kiếm sắc bén sẽ chém hạ đầu lâu của nó xuống.

"Ài... Ngươi nói xem, thực là... Chém chém giết giết thật không có ý nghĩa, chúng ta vẫn là nên ngồi xuống tâm sự." Trong khi nói chuyện, thân hình Bạch Ngọc Tỳ Hưu cấp tốc thu nhỏ lại, hóa thành một con vật to cỡ loài chó, nằm sấp trước người Hàn Lập, ừ ừ nói.

Ba chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm như ảnh tuỳ hình, vẫn vây quanh nó như trước, uy thế không giảm chút nào.

"Ngươi hẳn là linh sủng do Công Thâu Cửu nuôi dưỡng a? Nhìn khí tức trên người của ngươi cũng không kém, lúc trước thời điểm chúng ta giao chiến với Công Thâu Cửu, vì sao không thấy ngươi ra tay giúp hắn?" Thần sắc Hàn Lập không chút thay đổi, chậm rãi hỏi.

"Phì! Tiểu gia ta đây là Man Hoang Chân Linh, hắn nuôi dưỡng ta? Hắn... Hắn có tư cách gì bắt ta làm Linh sủng? Hắn bất quá là ỷ vào sống lâu, tu vi cao, bắt ép ta đi theo hắn mà thôi." Lập tức Bạch Ngọc Tỳ Hưu giận tím mặt nói.

"Trả lời vấn đề ta hỏi trước đã, vì sao lại không ra tay?" Sắc mặt Hàn Lập phát lạnh, nói ra.

"Còn vì cái gì... Bởi vì ta ra tay cũng đánh không lại các ngươi chứ sao. Các ngươi một tên sử dụng Thời Gian Pháp Tắc, một tên sử dụng Luân Hồi Pháp Tắc, còn có một lão quái vật nhìn không ra sâu cạn, chính Công Thâu Cửu ngu dốt, chẳng lẽ ta lại theo hắn chịu chết." Bạch Ngọc Tỳ Hưu hậm hực nói.

"Ngươi không ra tay giúp hắn, chẳng lẽ hắn không có biện pháp hạn chế kéo ngươi xuống nước?" Hàn Lập hoài nghi hỏi.

"Hắn ngược lại là muốn nha, hắc hắc... Nhưng hắn lại làm không được, chỉ cần ta không chịu ký kết khế ước với hắn, hắn ngoại trừ trực tiếp giết chết ta, cũng không thể ước chế ta." Bạch Ngọc Tỳ Hưu có chút dương dương tự đắc nói.

"Không có? Bộ dạng ngươi bây giờ chẳng lẽ không phải bị hắn dùng bí pháp cấm cố hay sao? Nếu không với thân thể Chân Linh của ngươi, tại sao lại hóa thành một kiện đồ vật nho nhỏ, bị chứa trong túi trữ vật, muốn chạy trốn cũng trốn không thoát." Lông mày Hàn Lập nhíu lại, cười hỏi.

"Đúng vậy, đúng vậy bởi vì..." Bạch Ngọc Tỳ Hưu nghe vậy, có chút cà lăm nói.

"Nói chơi vậy thôi, ngươi cuối cùng có năng lực gì, lại làm cho hắn lau mắt nhìn, lại không thiết lập tử cấm trên người ngươi?" Hàn Lập chuyển chủ đề hỏi.

"Khục, nói thật với ngươi, tiểu gia ta có một thiên phú, đó là có thể tìm kiếm tài vật tám phương, những năm gần đây kiếm cho lão thất phu Công Thâu Cửu kia không ít của cải, cho nên hắn mới không giết ta." Bạch Ngọc Tỳ Hưu khẽ lắc đầu nói ra.

"Nếu không chịu nói thật, ta cũng không ngại giết ngươi, dù sao Chân Linh Chi Huyết của ngươi vẫn có tác dụng với ta đấy." Ánh mắt Hàn Lập khẽ liếc, không có hảo ý nhìn qua Tỳ Hưu, nói ra.

"Ai ai, đừng... Nhân tộc các ngươi, tại sao tên nào cũng đều giảo hoạt như thế? Tiểu gia ta đây hoàn toàn chính xác tài vận không tệ, có thể giúp ngươi phát hiện một ít thiên địa linh bảo che giấu kín kẽ. Hơn nữa theo thực lực ta tăng lên, thiên phú này còn có thể tiến cảnh theo." Bạch Ngọc Tỳ Hưu cả kinh, nhanh chóng nói ra.

"A, điểm này về sau có rất nhiều thời gian để kiểm chứng. Chỉ nói vậy thôi, có muốn ký kết Chân Linh khế ước với ta, hay là cung cấp Chân Linh huyết mạch cho ta?" Hàn Lập nghe vậy, gật đầu nhẹ nói ra.

"Tiểu gia ta đây có thể chọn sao... Bất quá nhìn ngươi lại thuận mắt hơn nhiều so với lão thất phu Công Thâu Cửu kia..." Bạch Ngọc Tỳ Hưu nhìn nhìn mũi kiếm lơ lửng bên cạnh, cùng Thời Gian Linh Vực bao phủ bốn phía, hết lời cười hề hề nói.

Hàn Lập thấy vậy, khóe miệng nhếch lên một chút đường cong, tay kia nhấc lên, ngón tay điểm tới mi tâm Bạch Ngọc Tỳ Hưu...

Sau khi ký kết khế ước, Bạch Ngọc Tỳ Hưu chủ động mở miệng nói ra:

"Chủ nhân, hiện tại chúng ta coi như là cột vào trên một chiếc thuyền rồi, ta nhắc nhở ngươi một câu, trước tiên hãy huỷ cái kia đi."

Hàn Lập nhìn theo hướng nó chỉ, thấy được một cái mâm tròn chạm rỗng ánh vàng rực rỡ, trong nội tâm khẽ động, mở miệng hỏi:

"Đó là vật gì?"

"Là đồ vật liên hệ giữa lão thất phu Công Thâu Cửu cùng giám sát sứ, tuần tra sứ Thiên Đình khác. Có vật ấy ở đây, một khi Thiên Đình biết rõ Công Thâu Cửu gặp chuyện không may, sẽ men theo vật ấy tìm đến." Bạch Ngọc Tỳ Hưu giải thích.

Hàn Lập thò tay trảo một cái, hút mâm tròn chạm rỗng vào trong tay, cẩn thận đánh giá.

Sau một lát, sắc mặt hắn bỗng nhiên phát lạnh, lạnh giọng hỏi: "Một khi cưỡng ép tổn hại vật ấy, chỉ sợ Thiên Đình bên kia sẽ lập tức biết được, ngươi lại muốn ta phá hủy nó, là dụng ý gì?"

"Sử dụng thuật pháp bình thường phá hủy, tự nhiên là kết quả này. Bất quá giao cho ta làm, từ nay về sau sẽ không có hậu hoạn. Yên tâm đi, hôm nay chúng ta đã ký kết khế ước, nếu như ngươi chết, tiểu gia ta lại có kết cục tốt đẹp gì chứ?" Bạch Ngọc Tỳ Hưu tức giận nói.

Hàn Lập nghe vậy, bán tín bán nghi đưa mâm tròn tới.

Kết quả là Bạch Ngọc Tỳ Hưu há miệng khẽ cắn, trực tiếp nuốt ngon lành mâm tròn chạm rỗng vào trong bụng.

"Trời sinh ta không có hậu môn, trong bụng tự thành một khoảng thiên địa, đảm bảo chỉ có vào chứ không có ra. Pháp bàn truyền tin này tiến vào bụng của ta, vậy là tuyệt đối ngăn cách với phiến thiên địa này rồi, bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ sẽ tìm ra tung tích của nó." Bạch Ngọc Tỳ Hưu nuốt xoạch một cái, tự đắc nói ra.

"Cái bụng của ngươi quả thực chính là nơi giết người diệt khẩu, hủy thi diệt tích á... Cái này mới chính thức là thiên phú của ngươi a?" Sắc mặt Hàn Lập loé lên dị sắc, trêu chọc nói.

"Ngươi cũng đừng nghĩ đến việc đem mấy thứ đồ bẩn ném vào trong bụng ta, tiểu gia ta đây sẽ không ăn những thứ không phải là pháp bảo Linh vật đâu!" Bạch Ngọc Tỳ Hưu nghe vậy, biết mình đã lỡ lời trước mặt người này, sững sờ chốc lát, sau đó có chút ảo não kêu lên.

Hàn Lập thấy thế, lúc này mới lộ ra vẻ vui vẻ, tiếp tục kiểm kê di vật Công Thâu Cửu.

Bạch Ngọc Tỳ Hưu vậy mà lại thông thuộc tài bảo Công Thâu Cửu như lòng bàn tay, cùng kiểm kê với hắn, ngược lại là giúp đỡ rất lớn a.

Về sau số lượng linh tài linh dược cũng không ít, phẩm cấp càng cao làm cho người ta sợ hãi thán phục, còn có một bộ địa đồ Tiên giới không còn nguyên vẹn, trong đó bao gồm không ít khu vực Bắc Hàn Tiên Vực.

Mà ở trong này, đúng là ngoài ý muốn của Hàn Lập, bên trong lại có hai kiện ẩn chứa Thời Gian Pháp Tắc chi lực.

Một trong số đó, là một vật hình tròn như trái cây, mặt ngoài sinh ra rậm rạp chằng chịt điểm nhỏ kim sắc, còn vật kia là một thanh chuỷ thủ lớn gần một xích, trên mặt khắc phù văn hồi hình

...

Mặt trời dần dần ngả về phía tây, sắc trời đã trở nên mờ nhạt, gần chạng vạng tối.

Hàn Lập kiểm kê chiến lợi phẩm, bất tri bất giác đã qua hơn nửa ngày.

Hắn duỗi cái lưng mệt mỏi, thở dài một cái, giống như một vị tài chủ, mặt lộ ra vẻ thỏa mãn.

Một lát sau, tay hắn vung lên, một đạo kim quang quay tít một vòng, rơi trên mặt đất.

Một nữ đồng trắng nõn tám chín tuổi từ trong hiển hiện ra, bước chân lảo đảo một cái, co quắp đặt mông ngồi trên mặt đất.

Hàn Lập vội vàng nhìn tới, chỉ thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của nàng, có một bím tóc nhỏ sáng ngời không ngừng, hai mí mắt rũ xuống, ngáp mấy cái liền, bộ dạng chưa tỉnh ngủ.

"Đại thúc, ta đang ngủ lại ầm ĩ, thật sự là phiền chết được..." Kim Đồng xoa xoa cặp mắt nhập nhèm buồn ngủ, lại căn bản không có ý mở mắt ra, trong miệng bất mãn lẩm bẩm.

"Khoan ngủ, ăn một chút đi." Hàn Lập vừa cười vừa nói.

"Ăn cái gì..." Kim Đồng nghe có đồ ăn, hai mắt mới miễn cưỡng mở ra một cái khe hở, vẫn híp nửa mắt nói ra.

"Tự mình nhìn đi..."

Hàn Lập nói xong vung tay áo lên, mười bảy mười tám kiện pháp bảo lóe lên hào quang, mang theo từng trận chấn động linh lực mãnh liệt, xuất hiện ở trên mặt đất, trong đó còn có cả những cột đá màu trắng mà Kim Đồng ăn chưa hết lúc trước.

"Oa, nhiều như vậy..." Hai mắt Kim Đồng tỏa sáng, lần này xem như triệt để tỉnh táo lại rồi.

Thân hình nàng lóe lên, từ trong rừng xẹt qua một đạo tàn ảnh, đã tới trước những pháp bảo này.

Chỉ thấy toàn thân nàng ôm lấy một cây cột đá, vỗ vỗ nó, mặt tràn đầy vẻ mừng rỡ.

Đúng lúc này, nàng đột nhiên như nghĩ đến cái gì, lập tức sắc mặt trầm xuống, tràn đầy vẻ hoài nghi nhìn về phía Hàn Lập.

"Làm sao vậy..." Hàn Lập thấy nàng nhìn chằm chằm mình, xem ra có chút đứng ngồi không yên, mở miệng hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.