[AllTakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao?

Chương 29: Kỵ sĩ và hoa hồng.




Mùa xuân năm thứ 3, cỏ xanh rợn chân trời, mưa phùn thấm ướt y sam.

“Tú Tài, ngươi một thân này muốn…”

“Ta lên núi hái chút thảo dược, theo phương pháp lão nhân nhà ta lưu lại mà làm kim sang dược, so với thảo dược thô lậu trong quân ngũ các ngươi thì tốt hơn rất nhiều, cầm máu hay thu nhỏ vết thương rất nhanh. Ta làm cho ngươi một ít mang theo, không được cho người khác, đến lúc chính mình cần thì lại không có, biết không?”

“… Ngươi, ngươi biết rồi sao?”

“Hai ngày trước lúc uống rượu cùng lão Đại các ngươi ta nghe được. Đây là đánh giặc đao thương thật sự trên chiến trường, không thể so với ở đây, tuy nói rằng lên chiến trường có thể dễ dàng kiến công lập nghiệp, nhưng tốt xấu gì trước hết phải sống sót đã.”

“Tú Tài… Ngươi là thực quan tâm ta?”

“A, giờ ngươi mới biết à? Ta rõ ràng vẫn thực quan tâm ngươi.”

“Ta không hiểu, lúc trước ngươi giảng cho ta đạo lý quan tâm ngươi cho ta, nhưng vì sao ngươi phải quan tâm ta? Ngươi lại không có lý do gì.”

“Cái này không có gì là mờ ám cả, ta nguyện ý quan tâm ngươi, không cần lý do.”

“Ta vẫn còn không rõ. Vậy ngươi vì sao lại nguyện ý quan tâm ta?”

“Cái này sao… Ha hả, ta sợ nói ra ngươi không tiếp nhận được.”

“Không sao, ngươi nói đi ta có thể nhận được hết.”

“Thật sao?”

“Đương nhiên là thật!”

“Hảo, ta đây nói cho ngươi, ta thích ngươi.”

“Ách… thích này… là chỉ…?”

“Ân, chính là loại tình cảm của nữ nhân đó, không phải là loại thích huynh đệ của các ngươi trong quân ngũ.”

“A… A…? A! Ngươi nói là, ngươi nói là… như thế nào có thể?”

“Sao lại dễ đỏ mặt như vậy. Ta nếu không phải thích ngươi thì sao lại cứ tìm ngươi?”

“Mọi lần đều nói ngươi nhớ ta.”

“Ta nếu không thích ngươi thì vì sao lại nhớ ngươi, muốn gặp ngươi?”

“Cái kia… bởi vì…. bởi vì ta đần độn nên ngươi thấy đùa ta rất vui.”

“Lời này là ai nói?”

“Lão đại của chúng ta…”

“Hừ, ta cảm thấy ngươi ngốc đùa rất vui, nhưng đó không phải là vì thế mới nhớ ngươi, mà bởi vì thích mới nhớ ngươi.”

“Ngươi… ta ngốc thì có cái gì mà thích, ngươi lại đùa cợt ta.”

“Phải không, vậy ngươi cảm thấy như thế này có phải là đùa ngươi không?”

“Ngô.. ngươi ngươi ngươi… Ngươi quá phận! Ngươi như thế nào có thể hôn ta!”

“Bởi vì ta thích ngươi nga, rốt cục có hiểu không? Hai năm nay ta đều không còn đùa giỡn người khác nữa, chỉ dốc toàn lực chòng ghẹo không dám đùa giỡn quá mức, ngươi thấy ta có dễ dàng gì cho cam a?”

“Ngươi, ngươi khi nào thì chòng ghẹo ta?! Ta như thế nào một chút cũng không biết! Ngươi chỉ biết trêu chọc ta!”

“Ta thực sjw không phải trêu đùa ngươi, như thế nào lại không thông suốt như vậy? Ta là thiệt tình thích ngươi a Quân gia…”

“Còn nói không phải trêu ta, ngươi không phải ngày thường đều thích ngụy biện sao? giờ này lại không ngụy biện gì được, ngươi còn không phải là gạt ta sao?”

“Chính là loại chuyện như thế này không thể giảng đạo lý được a, ta… ta mặc kệ, ngươi chính là nói cho dù ta nói gì ngươi cũng nhận, ta nói ta thích ngươi, ngươi phải nhận, đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, ngươi cái này chắc phải hiểu.”

“A? Này… này…”

“… Ta đã biết, ngươi không phải là tuyệt không thích ta, ngươi là chê ta phiền, có phải chuyện ta nói với ngươi làm ngươi rất chán ghét sợ hãi?”

“Không có, không có, ngươi đừng hiểu sai… Ta không phiền ngươi, tuyệt đối không phiền ngươi, ta còn rất thích ngươi đến tìm ta, chỉ là… chỉ là… ngươi… ngươi… ngươi cư nhiên một mực chòng ghẹo ta? Ngươi cư nhiên nghĩ muốn như vậy… cái người ở lâu gì gì đấy mà ngươi trêu ghẹo… Ngươi cư nhiên trêu cả ta?”

“Không phải, cái kia không giống với, ngươi không giống những người khác, tình cảm của ta đối với ngươi không hề giống tình cảm đối với người khác, ta đùa giỡn bọn họ chẳng qua vì bộ dáng họ xinh đẹp nên lòng sinh ra cảm giác muốn trêu đùa, đó mới là chòng ghẹo, nhưng mà ta đối với ngươi, có từng làm ngươi không thoải mái sao? Ngươi thậm chí cũng không phát hiện ta một mực trêu đùa ngươi, có thể thấy ta đối với ngươi thực khác biệt a, ta đối với ngươi rất để ý cẩn thận, ngươi nói ta có hợp lý hay không?”

“Ngô… hình như là… đúng…’

“Huống hồ là ta thiệt tình muốn cho ngươi điều tốt đẹp, không giống với tán tỉnh linh tinh, ta nghĩ cùng chung sống với ngươi…”

“Chung… sống?!”

“A, cái này lo xa quá, ngươi không cần để ý.”

“Không, chờ một chút, ngươi nói như thế có ý gì?”

“Chính là cuộc sống của phu thê bình thường a. Ngươi cũng không phải không biết ta có cái thú kia (long dương). Đời này cưới vợ sinh con là không thể nào.”

“Không phải, chẳng lẽ ngươi… ngươi nghĩ muốn cùng ta giống như vợ chồng… vậy vậy vậy… vậy ngươi có tồn cái tâm tư xấu xa nào với ta không?!”

“Có nha, ta muốn lên giường với ngươi a, có cái gì không đúng sao?”

“Ngươi ngươi ngươi… da mặt của ngươi như thế nào có thể dày như thế! Ngươi này… ngươi này… mặt dày… Ngô… ngươi sao lại hôn ta! Đừng được đằng chân lại lân đằng đầu!”

“Đừng tức giận mà, ngươi không phải muốn lý do sao? Lý do này ta vừa mới nghĩ ra, ngươi phải ra chiến trường, chờ khi ngươi trở về rồi ta nói lại cho ngươi nghe được không? Nếu lúc đó ngươi vẫn không phục, chờ đến lúc đó giận dỗi cũng không muộn mà. Đúng rồi, năm nay ta muốn thi cử nhân, nếu khảo trúng, sau này ngươi về sẽ không thể gọi tú tài nọ tú tài kia được nữa, phải gọi là Cử nhân lão gia a.”

“Hừ, đến lúc đó ta làm tướng quân, ngươi nhìn thấy ta còn phải quỳ xuống ý.”

“Dou, điểm ấy thực ra ngươi lại không ngốc nha, ngươi liền kiếm chức tướng quân trở về cho ta xem cái. Aiz, đến lúc đó cần gì phải có lý do, rõ ràng là tướng quân thì ai mà không yêu a, ngươi nói có phải hay không?”

“Vậy ngươi chính là đồ trèo cao a!”

“Cái đó còn phải chờ ngươi làm được tướng quân đã, giờ nói có ích lợi gì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.