[Allsawa] Nếu Sawamura Cảm Tình!!!

Chương 35: Chương 35




Mười hai chiếc đèn hạc màu xanh làm thành vòng tròn, ở giữa được đặt một chiếc quan tài bằng gỗ mun nằm đơn độc lẻ loi, mặt trên được đậy bằng một tấm thủy tinh trắng được viết những chú văn màu vàng lên trên, đèn sáng, thủy tinh trắng được đẩy ra, đèn tắt.

Trong bóng tối, Mạt Thức mở mắt ra.

Tính mạng của hắn lúc đó bị Long Ngọc phá hủy gần một nửa, cha của hắn đã tìm kiếm nhiều năm, rốt cuộc đã tìm đến một cái mảnh vỡ mệnh bàn khác để liều mạng hoàn chỉnh mệnh bàn cho hắn. không thể không nói, cái mệnh bàn không biết tên kia rất phú quý, hắn đời đời kiếp kiếp đều dùng không hết, mệnh bàn phú quý như vậy tại sao lại nát?

Điều này đã không còn quan trọng, quan trọng chính là mỗi một kiếp luân hồi hắn đều quay trở lại cái pháp trận này, khôi phục dung nhan không thay đổi kia, giống như không già không chết.

Hắn đứng dậy đi ra khỏi cửa phòng, có người đã đợi ngoài cửa: “Thiếu gia.”

“Đều làm tốt  sao?” Tên đời này của Mạt Thức là Triệu Thanh Phương, người thừa kế duy nhất của Triệu gia.

“Vâng, người đã đến.”

“Bên Long Ngọc thì sao?” Hắn lạnh lùng hỏi.

“Đã chuẩn bị kỹ càng.”

“Động thủ đi.” Hắn dứt lời đối phương đã hành động.

Long Ngọc ngươi nợ ta, ta muốn ngươi phải trả lại!

Văn phòng của Âm giáo sư, Âm Nhã Diệc nhìn người trước mặt, người này bất luận là bề ngoài hay là khí chất đều giống hệt như Nguyễn Ngư Chân, làm cho hắn cơ hồ là bị lừa gạt, thế nhưng hắn biết, người trước mắt này căn bản không phải là Nguyễn Ngư Chân, trước tiên không nói tới việc nhảy vào Vong Xuyên không có cách nào luân hồi, chỉ nói đến việc hồn phách thật sự của Nguyễn Ngư Chân là do hắn từng chút từng chút thu thập lại, hắn làm sao sẽ không biết Nguyễn Ngư Chân thực sự là như thế nào, người trước mắt này chỉ là hàng giả!

Thiếu niên nhìn thấy biểu hiện lạnh nhạt của Âm Nhã Diệc, không khỏi xụ mặt xuống “Nhã Diệc, anh không thương em nữa!” Âm Nhã Diệc không nói tiếp, trong mắt thiếu niên hiện ra oán hận “Quả nhiên, anh đã quên em, vẫn là quên em rồi!” Thiếu niên hồng mắt trừng hắn, hắn đột nhiên cứng đờ, một hình ảnh xuất hiện ở trong đầu.

Ta hận ngươi! Hận ngươi đời đời kiếp kiếp!

Một tia mê man lóe qua, đột nhiên một thanh âm vang lên từ nơi sâu thẳm trong ký ức.

Hì hì, đứa ngốc, đó là lừa ngươi, ta làm sao cam lòng thực sự hận ngươi, yêu ngươi còn không kịp đâu…

Hắn được thanh âm này làm cho tỉnh lại, đúng, người yêu của hắn sẽ không hận hắn, không thể.

“Diễn xong rồi sao?” Âm Nhã Diệc nhìn thiếu niên một chút, không chút lưu tình rời đi, dừng lại ở cửa, không quay đầu lại “Chân xưa nay chưa từng hận ta bao giờ.”

Thiếu niên ngẩn ra, hơi nhướng mày, sau khi hắn rời đi, mở quang điện, sau đó rời đi, lúc đó hắn rất muốn hỏi, làm sao ngươi biết hắn sẽ không hận ngươi!

Rất thông minh không có hỏi ra, nếu như hỏi không phải là hắn không đánh đã khai rồi sao!

Một đầu khác, Phương Giác lôi kéo Long Ngọc một đường né Hồi Mâu, ở trong rừng quẹo trái quẹo phải, làm cho Hồi Mâu chạy đến mê mang, bọ họ lại chạy mất dép, Hồi Mâu đứng một mình trong rừng rậm tức giậm chân.

Bọn họ đi ra ngoài rất xa mới dừng lại, Long Ngọc khanh khách cười, Phượng Giác tức giận trừng cậu, đưa tới tiếng cười càng to hơn của cậu, đúng lúc này, một đôi tay đột nhiên nắm lấy cánh tay của Long Ngọc.

Long Ngọc quay đầu nhìn lại thì thấy một con chó con…không đúng, một thiếu niên mười năm tuổi cầm lấy cánh tay của cậu, nháy hai mắt thật to, thật giống như cún con bị người vứt bỏ, vô cùng đáng thương nhìn cậu, cậu nhịn lại nhẫn, rốt cuộc nhịn không được, duỗi ra móng vuốt nắm mặt của thiếu niên, đúng lúc sắp xoa bóp được thì, thiếu niên đột nhiên được người ôm eo kéo đi.

“Xin lỗi, xin lỗi, Tiểu Hàn hắn không phải cố ý.” Chàng thanh niên ôm thiếu niên vào trong ngực mở miệng xin lỗi, là móng vuốt của Long Ngọc cứ dừng ở giữa không trung, cứ để như thế.

Phượng Giác có một loại cảnh giác, Long Ngọc tám phần mười sẽ nói, để tôi nắm một cái là không sao.

“Để tôi nắm là không có chuyện gì.” Cậu nói xong, mặt thanh niên đen lại, Phượng Giác ôm trán, cậu ta quả nhiên dám làm như thế!

Nhưng, thiếu niên đem mặt đưa tới, Long Ngọc nhanh chóng nhéo nhẹ trên mặt hắn, thanh niên mới tới không kịp ngăn cản, chỉ kịp kéo thiếu niên trở về lồng ngực, cũng trừng Long Ngọc một chút, lôi kéo thiếu niên định rời đi, thế nhưng thiếu niên vẫn tha thiết mong chờ nhìn Long Ngọc.

Long Ngọc cũng nhìn hắn, đưa tay sờ sờ đầu của hắn “Anh đi đây.”

“Họa…họa…họa…” thiếu niên thấy cậu thật sự muốn đi thì cuống lên, lôi kéo cậu nói không rõ, thanh niên sửng sốt một chút, có chút không hiểu ra sao nhìn Long Ngọc.

“Muốn anh vẽ cho sao?” Long Ngọc cười hỏi, thiếu niên nhanh chóng gật đầu, lúc này thanh niên càng kinh ngạc hơn.

“Đây là lần đầu tiên ta thấy Tiểu Hàn nói chuyên với người xa lạ.” Thanh niên cúi đầu.

“Em ấy?” Ngay từ đầu Phượng Giác đã cảm thấy tiểu hài tử gọi là Tiểu Hàn này có chút không đúng, nghe thanh niên nói như thế, rốt cục nghĩ đến điều gì đó.

“Tiểu Hàn phản ứng chậm hơn một chút so với những đứa trẻ bình thường.” Thanh niên uyển chuyển nói, Phượng Giác đã rõ ràng.

“Em ấy không phải là chậm một chút.” Long Ngọc sờ sờ đầu Tiểu Hàn, cậu biết, em ấy chỉ là chưa tỉnh, như vậy cũng tốt.

“Cậu có ý gì!” Thanh niên đoạt lại Tiểu Hàn, hung tợn trừng Long Ngọc một chút, rõ ràng là hắn hiểu lầm.

Tiểu Hàn không cao hứng đánh thanh niên, cánh tay ôm Long Ngọc sượt a sượt, lần này xong rồi, thanh niên tức rồi! Trực tiếp xù lông rồi!

“Cậu! Đến cùng là ai! Dùng yêu pháp gì với Tiểu Hàn!”

“Long Ngọc.” Long Ngọc báo tên, đối phương hừ lạnh một tiếng “Thiếu chủ Khuynh Ngọc.” Con mắt của đối phương trợn to, Long Ngọc lại không để ý đến hắn, sờ sờ đầu Tiểu Hàn “Tiểu Hàn không phải muốn vẽ sao?” Tiểu Hàn gật đầu, lôi kéo Long Ngọc nhảy chân sáo rời đi. Thanh niên tức giận đứng sau mắng, tiểu không lương tâm!

Trong hoa viên,các loại hoa cỏ, ở giữa có một khoảng đất trống, bày mười mấy cái bàn, trên mỗi cái bàn đều đầy màu vẽ, đùng! Một cánh tay nhỏ bé vỗ vào tờ giấy trắng trên mặt bàn, nhiễm đầy màu đen. Phượng Giác cùng Long Ngọc ngồi ở một bên uống trà, nhìn bàn tay nhỏ đập loạn trên giất, khóe miệng không khỏi co rúm hai lần.

“Tiểu Hàn từ nhỏ không giống những đứa trẻ khác, cha mẹ em ấy sau khi ly hôn ngoại trừ một số tiền lớn thì không để lại cho em ấy cái gì, từ khi biết đứa bé này có khuyết tật thì bọn họ cũng không muốn nuôi Tiểu Hàn.” Thanh niên thở dài “Tiểu Hàn chỉ là phản ứng chậm một chút, không thích nói chuyện, ngoài ra thì không có tật xấu nào, bọn họ tại sao lại nhẫn tâm như vậy?”

“Anh là Lâm Ninh đúng không?” Long Ngọc không tiếp lời, hỏi ngược lại.

“Cậu biết tôi?” Lâm Ninh sửng sốt.

“Đường đệ của anh cùng một hệ với tôi, hắn đã nói, đường ca của mình quải một người chưa thành niên làm vợ.” Long Ngọc nói trắng ra làm cho mặt Lâm Ninh đen lại, thầm mắng đường đệ của mình, Phượng Giác nhẫn cười rất khổ cực.

“Cậu biết Tiểu Hàn?” Lâm Ninh luôn cảm thấy Tiểu Hàn đối xử với Long Ngọc không giống người khác.

Long Ngọc không hề trả lời, chỉ là nhìn Tiểu Hàn đang vẽ vời, một đôi mắt phượng đẹp đẽ phi thường ôn nhu.

Tiểu Hàn đập xong rồi, cầm lấy bút vẽ, thật lòng ở trên đấy miêu tả cái gì, sau khi vẽ xong, chạy đến trước mặt Long Ngọc duỗi ra cánh tay đầy màu vẽ kéo Long Ngọc, một khắc đó Phượng Giác thực sự sợ rằng Long Ngọc sẽ hất người ra, hôm nay Long Ngọc mặc một bộ quần áo màu trắng xanh, rất sợ bẩn, thế nhưng, mãi đến tận khi Tiểu Hàn cầm vào ống tay áo của cậu, câu đều không có hất ra hoặc vỗ bỏ tay của đối phương, cứ như vậy tùy ý hắn kéo mình đi tới trước tranh.

Phượng Giác vốn cảm thấy tranh do Tiểu Hàn vẽ hẳn là lộn xộn, nhưng là, vừa nhìn thấy hắn liền kinh ngạc, đây thực sự là do thiếu niên trước mắt này vẽ sao?

Đó là một bức tranh sơn dầu vô cùng nổi vật, bầu trời u ám màu lam đậm không có trăng sao mặt trời gì cả, không thể nhìn thấy phần cuối, đóa hoa đỏ tươi nở trên mặt đất,chỉ có hoa không có lá, một đóa rồi lại một đóa, liên kết đến tận chân trời, cùng với bầu trời nối liền thành một chỗ, đó là hoa Bỉ Ngạn. một người đứng ở trong biển hoa, một thân hồng y như nhiễm máu còn hồng hơn hoa Bỉ Ngạn, một cái đai lưng màu vàng buộc quanh cái eo xinh đẹp, mặt như ngọc, mắt phượng dài nhỏ, tóc tím rối tung rủ xuống bên trong khóm hoa, đôi môi đỏ đạm bạc ôm lấy một vệt cười, móng tay sắc bén màu tím đậm dài khoảng một tấc, nhìn một chút liền biết, đó không phải là người, lại làm cho người ta cảm thấy đẹp đến mê hồn. hắn đứng ở trong biển hoa tay phải nâng trước ngực, một cánh hoa rơi vào trên móng tay sắc nhọn, bị chia ra làm hai hướng lướt xuống hai bên, chính là một bức tranh như vậy.

“Đẹp quá.” Phượng Giác lẩm bẩm một tiếng, nghiêng đầu nhìn Long Ngọc, lại phát hiện mặt cậu có chút âm trầm, cậu cũng không biết, Long Ngọc nhìn thấy bức tranh này thì nhớ lại chuyện sau đó, lúc đó bị tên sắc lang Âm Nhã Diệc đánh gục ở trong biển hoa, tiếng kêu hầu như cả Minh giới cũng nghe được, mất hết mặt mũi!

Tiểu Hàn lôi kéo tay của Long Ngọc “Đưa…”

“Đưa anh?” Long Ngọc nhíu mày nghiêng đầu nhìn Lâm Ninh phía sau cậu, quả nhiên mặt đủ đen.

“Ừm.” Tiểu Hàn gật đầu.

“Cảm ơn.” Long Ngọc nói cảm ơn, tự nhiên quên thanh âm nói thầm rất lớn kia của Lâm Ninh.

“Em còn chưa đưa cho anh bao giờ.”

Tiểu Hàn quay đầu lại nhìn hắn một cái, nháy mắt mấy cái, oan ức mếu máo, hắn lập tức xua tay “Anh không nói gì!” Tiểu Hàn quay đầu lại nhìn Long Ngọc tiếp, mặt Lâm Ninh đen thêm mấy phần.

“Em ấy có phải là không ngủ tốt?” Long Ngọc cách Tiểu Hàn hỏi Lâm Ninh.

“Đúng, giấc mộng cũ, thường thường nửa đêm tỉnh lại!” Lâm Ninh không có quan tâm là Long Ngọc làm sao biết, hắn chỉ quan tâm Long Ngọc có biện pháp nào hay không “Có biện pháp sao?”

“Có.” Long Ngọc gật đầu, người Minh giới, thân thể thường dễ dàng dẫn đến ác linh, do thân phận trước kia của Tiểu Hàn lại giao thiệp với những thứ đồ này liền dễ dàng dẫn đến những thứ đó hơn.

Cậu lấy ta một khối mặc ngọc trụy (vòng tay mặc ngọc) từ cái bọc nhỏ bên người, hoa văn dẹp, mặt trên khắc một con Nhai Tí rất sống động (Nhai Xế hay còn gọi là Nhai Tí, Nhai Xả phiên âm tiếng hoa là 睚眥, Nhai Xế, Nhai Tí hay Nhai Xả là đứa con thứ bảy của rồng trong truyền thuyết Long Sinh Cửu Tử.Nhai Xế, Nhai Tí hay Nhai Xả là loài mình rồng, đầu chó sói mắt luôn trừng to đầy sát khí, cương liệt hung dữ, khát máu hiếu sát, thích chém giết chiến trận), cậu ngoắc ngoắc tay với Phượng Giác, Phượng Giác móc ra một vái dây thừng đen cho cậu, cậu xuyên qua mặt đá, kéo Tiểu Hàn qua tự tay mang vào cho hắn, lại từ bên trong mặt đá kết hai cái nút buộc.

Mặc ngọc trụy Nhai Tí, sợi tóc ma phượng, đây đều là đồ vật đại hung, nhưng đối với Tiểu Hàn lại vừa hợp, những thứ đồ đó đều là ác linh, chỉ cần ác linh dám động Tiểu Hàn thì ngay cả hơi cũng không dư lại!

“Tốt….xem….” Tểu Hàn vuốt vòng ngọc ngây ngốc cười, Long Ngọc đưa tay ôm lấy hắn, vỗ nhẹ lưng hắn.

“Tiểu Hàn là đứ trẻ ngoan, sẽ hạnh phúc.” Tiểu Hàn nghe được lời nói của cậu thì cười khúc khích, cậu nhìn về phía Lâm Ninh “Cố gắng đối tốt với hắn.” Đem người đẩy vào trong lòng đối phương.

“Tôi biêt rồi.” Lâm Ninh gật đầu, sờ sờ đầu Tiểu Hàn,nhẹ nhàng hôn xuống.

Sau khi rời khỏi Lâm gia, Long Ngọc dùng một cái phép thuật không gian đưa tranh về nhà, cùng Phượng Giác chậm rãi bước trên đường.

“Là đứa trẻ kia?” Phượng Giác khẽ hỏi.

“Ừm.” Long Ngọc chỉ ừm một tiếng, hai người liền khong nói chuyện, chậm rãi bước về phía trước.

Năm đó Hàn Thủy chỉ là một cục nho nhỏ, hồn phách suy yếu như vậy đều không muốn đi đầu thai, cố ý phải đợi người kia xuất hiện. Long Ngọc không giống những người khác, từ khi đi tới Minh giới, không biết nguyên nhân gì, cậu có thể nhìn thấy tương lai của một số hồn phách, vì thể cậu đã biết Hàn Thủy cùng người kia không có kết quả.

“Vì sao không chịu đầu thai.”

“Ta phải đợi một người, ta đáp ứng hắn rồi, hắn không đến, ta không đi.”

“Chờ người? Nếu như là như vậy, ngươi có thể ở lại Nhân giới làm du hồn, cần gì phải đến Minh giới.”

“Ta nhất định phải tới nơi này, Nhân giới quá lớn, ta sợ bỏ qua hắn.”

“Ngươi cảm thấy Minh giới là nơi quy tụ cuối cùng của tất cả hồn phách, vì lẽ đó ngươi đến đây chờ hắn, có thể trước tiên được hắn nhìn thấy?”

“Vâng.”

“Ngươi không sợ, hắn mặc dù đến rồi, cũng không nhận ra ngươi, thậm chí đã sớm đầu thai chuyển thế làm người?”

“Sẽ không, hắn đã nói trở về tìm ta, hắn đã nói sẽ nhận ra ta.”

“Ngươi tin?”

“Ta tin.”

“Tốt lắm, bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là độ giả ở Vong Xuyên này, độ người chết thiên giới, Tu la giới, Tinh Linh giới  nhập Minh giới, tuy rằng ngươi không thể độ hồn phách Nhân giới, nhưng là trên Vong Xuyên này chỉ có một mình ngươi, bất kỳ  hồn phách nào muốn quá cầu Nại Hà đều sẽ thấy ngươi.”

Hàn Thủy ở trên Vong Xuyên đợi tám trăm năm, người mà hắn chờ đã đến rồi, nhưng hắn lại không biết, hắn theo Quý Liễn đi đến Nhân giới, người kia vì đuổi theo hắn mà đầu thai, khi gặp lại ở Nhân giới thì, người kia đều không có như hắn nói nhìn một cái là nhận ra Hàn Thủy, trái lại tổn thương hắn, bị thương như thế, tình duyên giữa hắn và Hàn Thủy trong lúc đó triệt để đứt mất, trước kia là hắn phụ Hàn Thủy, hiện nay hắn lại tổn thương hàn Thủy, sợi dây giữa bọn họ cứ thế mà đứt đoạn!

Tất cả những thứ này, Long Ngọc đã sớm biết, nhưng mà, cậu phải làm thế nào? Nói với Hàn Thủy rằng không cần đợi, các ngươi không có kết quả, không chân chính trải qua có ai tin? Ngược lại, đứt đoạn cũng được, đối với Hàn Thủy mà nói có lợi vô hại.

Bây giờ  Hàn Thủy không phải vừa vặn như ước nguyện của cậu sao.

Long Ngọc đột nhiên dừng bước, “Nếu đến rồi, liền đi ra đi.” Phượng giác đứng ở phía sau cậu đột nhiên vung bàn tay lên, vung đến một cái cây gần đó, một vệt bóng đen vội vã  tránh ra, lại nhìn cái cây kia đã trở thành một cây băng, răng rắc! răng rắc vài tiếng liền vỡ thành mảnh vụn.

“Bộp bộp bộp!” Tiếng vỗ tay truyền đến, “Không hổ là Phượng công tử, lợi hại!” Thanh âm lành lạnh, dung nhan bình thản, thân thể gầy gò cho hắn thêm mấy phần nữ khí, một đôi mắt màu lam nhạt, trên môi ôm lấy nụ cười lạnh lẽo, giống như rắn độc nhìn chằm chằm Long Ngọc, “Long Ngọc, chúng ta lại gặp mặt.”

“Tại sao lại giả được thân phận Triệu Thanh Phương này?” Long Ngọc hơi ngẩng cao đầu nhìn hắn, “Mạt Thức.”

“Không nghĩ tới ngươi còn nhớ ta.” Hắn ngoài cười nhưng trong không cười  nhìn thẳng cậu.

“Người dầu tiên chết trong Mê Di điện của ta, ta tự nhiên là nhớ tới.” Long Ngọc cười xinh đẹp, đột nhiên ra tay như năm đó.

Mà hắn, Mạt Thức đã không phải Mạt Thức của năm đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.