[Allsawa] Nếu Sawamura Cảm Tình!!!

Chương 23: Chương 23




Cha mẹ của Âm Nhã Diệc ở lại nơi này đã một tháng, hai người cứ ba ngày một trận ầm ĩ nhỏ, năm ngày một trận cãi vã lớn, dĩ nhiên, là Vi Tích thả hơi lạnh, Âm Khê Uẩn dỗ dành, thỉnh thoảng hắn còn bị đạp từ trên giường xuống, động một tý là làm gián đoạn hai phu phu đang thân mật, càng đáng trách là bởi vì Vi Tích ở đây, lúc rảnh rỗi Hồi Mâu thường tới một chuyến, Long Ngọc không ít lần ẩu đả với hắn, đấu võ mồm, thả Phượng Giác (?), có thể nói nhà họ Âm hết sức náo nhiệt.

“Còn hai ngày nữa là khai giảng.” Long Ngọc nhìn lịch với vẻ bất đắc dĩ, vốn định đi du lịch với Âm Nhã Diệc, kết quả, bị mấy tên kia phá hoại.

“Đúng nha, sắp khai giảng.” Âm Nhã Diệc cảm thấy đến trường vẫn tốt hơn, được ở bên vợ yêu mỗi ngày, cùng lắm thì không về nhà.

“Mai bọn họ đi?” Long Ngọc liếc mắt nhìn hắn, bởi vì hai vợ chồng kia cho đến bây giờ đều chưa cho tiền lì xì đổi giọng xưng hô, tất nhiên Long Ngọc cũng sẽ không vội vàng gọi người.

“Ừm.” Có thể muốn đi rồi! Một tháng nay hắn cũng bị dằn vặt không ít.

“Em định đến cửa hàng, anh đi không?” Long Ngọc ngắm nghía ngọc Như Ý lớn cỡ bàn tay trong hộp, đỉnh ngọc có khắc hoạ tiết hoa sen, phần còn lại thì chạm hoa văn tường vân, trên chuôi ngọc khắc một cặp hồng tịnh đế, hàm nghĩa là mọi chuyện được như ý.

Đây là thứ cậu điêu khắc được trong tháng này, lúc buồn chán cậu rất thích khắc ngọc, cậu làm rất tốt, cũng chả phải là thành tài do thầy, ngược lại cậu không có thầy dạy, trong những ngày cậu bị nhốt ở Ngọc trang, Long gia không để cậu thiếu ăn thiếu mặc, chỉ là, chẳng ai nói chuyện với cậu, giống như cô lập cậu vậy.

Ngọc trang buôn bán ngọc thạch nên có rất nhiều vật liệu đầu thừa đuôi thẹo, ngay cả ao tắm cũng được lát ngọc thạch, không chơi cùng cậu, cậu liền tự chơi với mình, một đống vật liệu thừa, một chiếc dao khắc, cậu có thể ngồi nguyên ngày, không đi đâu hết, chậm rãi từ khắc linh tinh đến tinh xảo, có lẽ Long Ngọc có thiên phú cao, có lẽ là có duyên với ngọc, ngọc cậu khắc đều mang chút linh tính, năm đó trong lúc vô tình truyền đi ngọc khắc từ Ngọc trang được ưa thích vô cùng, nhưng chưa ai từng nghĩ loại ngọc khắc tinh xảo kia lại sinh ra từ bàn tay của một vị thiếu chủ như cậu, khi ấy đã rất lâu rồi cậu không nói chuyện, gần như sắp quên mất làm thế nào để nói, thì bõng nhiên Hạ Mạc Phàm lẻn vào sân viện của cậu, thích nói chuyện với cậu, hắn cứ nói suốt ngày, nhờ vậy mới khiến Long Ngọc không trở thành “Người câm”.

Mà câu Long Ngọc nói nhiều nhất là, câm miệng!

Ở trong hoàn cảnh như vậy, tính khí của Long Ngọc càng ngày càng táo bạo dễ tức giận, càng thêm hỉ nộ bất thường, ánh mắt sắc bén càng ngày càng đáng sợ, Hạ Mạc Phàm bị cậu ức hiếp giày xéo đủ kiểu, dường như đã thành thói quen, nếu ngày nào đó Long Ngọc đối xử tốt với hắn, ngược lại hắn sẽ không quen.

Bây giờ Long Ngọc nhớ lại quãng ngày ấy, cậu còn muốn cảm ơn Hạ Mạc Phàm, nếu không có người này làm bạn, biết đâu chính cậu đã điên trước rồi, thứ có thể bức điên con người không phải thù hận, mà là cô độc.

Ngọc Vô Hà (ngọc không tỳ vết), tên thương hiệu trang sức của Khuynh Ngọc, trong tiệm bày biện các loại trang sức bằng ngọc to to nhỏ nhỏ, vì không phải ngày nghỉ, trong tiệm cũng không có nhiều khách, hơn nữa nhìn nhiều mua ít, nhân viên cửa hàng vẫn giữ vững gương mặt tươi cười và giọng điệu thân thiện như cũ, bản thân nghề bán trang sức này đã thuộc dạng ba năm không khai trương, khai trương ăn ba năm, thế nên bọn họ cũng không lo lắng.

Vừa thấy đại boss tới, lập tức vực lại trên ba phần tinh thần.

“Thiếu chủ, chào ngài.” Đám nhân viên cùng cất tiếng chào hỏi.

“Ừ.” Chỉ là tiếng đáp lạnh nhạt, ngồi vào chiếc ghế cao cậu chuyên ngồi, chọn sợi tơ hồng xong bắt đầu bện, Âm Nhã Diệc bưng bộ đồ trà ra rồi cũng không quấy rầy cậu.

Hiện giờ đã sắp giữa trưa nên tất nhiên ít người đến thảm thương, Long Ngọc vốn muốn bện xong sẽ đi ăn cơm với Âm Nhã Diệc, thế nhưng, hai cô gái bước vào, hình như là thừa dịp nghỉ trưa ra ngoài đi dạo, Long Ngọc cúi đầu bện sợi dây đỏ, chia đầu dây ra rồi buộc qua lỗ trống của cặp ngọc Linh Lung khắc thừa, bởi chúng và ngọc Như Ý đều làm từ một miếng ngọc, khi chạm vào nhau liền phát ra tiếng kêu rất trong trẻo, âm thanh khẽ vang vọng trong tiệm, lập tức thu hút tầm mắt của mọi người.

“Thiếu chủ, Tuyên tiểu thư cầu hàng cao cấp của thiếu chủ đã lâu rồi, cái này không bằng…” Nhân viên cửa hàng đi lên chuyển lời, giơ bàn tay ra dấu năm, muốn nói cho cậu biết, Tuyên tiểu thư ra năm triệu để mua hàng cao cấp trong tay Long Ngọc.

Long Ngọc coi như không thấy động tác tay của hắn, ngón tay vuốt ve ngọc Như Ý, “Cậu biết quy tắc của ta, đồ của ta ai cũng có thể muốn sao?” Mặt nhân viên cửa hàng biến sắc, không dám nhiều lời nữa, người nào ở đây cũng biết tay nghề của thiếu chủ Khuynh Ngọc rất cao, thế nhưng y có một quy tắc bất thành văn, chỉ tặng ngọc trong tay cho người có duyên, dù kẻ khác ra giá cao đến đâu, không bán chính là không bán, điều này dẫn tới không biết bao nhiêu người thèm đỏ mắt, nhưng cũng không có cách nào.

Ví dụ như vòng bạch ngọc quý phi trên cổ tay quân thống, trong suốt mượt mà, hình rồng ẩn bên trong, toát ra mấy phần quý phái, hay bông tai bạch ngọc lê hoa Phượng Giác đeo, xinh xắn đáng yêu, toả sáng long lanh, xung quanh viền được nạm bạch kim, cánh hoa trắng nhị hoa vàng, đấy không phải được ghép từ những viên ngọc vụn, mà là dùng miếng ngọc khắc nghiêm chỉnh, không kể trước đó tìm khối ngọc như thế có bao nhiêu khó khăn, riêng lúc chạm khắc thành hình đã tốn công cỡ nào rồi, nếu là một hai loại giao tình bình thường sẽ không tặng.

“An Kỳ, nghe êm tai nhỉ.” Phụ nữ đều thích trang sức, bằng không sẽ chả chạy tới vào lúc này.

“Âm thanh du dương, trầm mà không buồn, chắc là ngọc Côn Luân.” Giọng nữ êm ái, khiến người nghe thấy rất thoải mái.

Long Ngọc thắt một nút cuối cùng, ngẩng đầu nhìn người đang nói, không khỏi sửng sốt vài giây, người nọ có một đôi mắt màu nâu rất đẹp, vừa to vừa tròn, giống hệt mẹ trong ký ức của cậu, cậu không nhớ rõ gương mặt mẹ, vì lúc đó cậu mới mười bốn tuổi, mọi người đều nói, cậu, lớn lên rất giống mẹ, ngoại trừ cặp mắt kia, ông lão cũng đã nói, nếu che kín mắt cậu, dường như đúng là Chân Dao, tuy cậu không nhớ rõ hình dáng của mẹ, nhưng lại nhớ rất rõ đôi mắt khác với mình ấy, con ngươi to tròn màu nâu như hạnh nhân, đó là đôi mắt đẹp nhất mà cậu từng thấy.

“An Kỳ, người kia đẹp quá.” La Nhạc huých An Kỳ, đưa mắt về phía Long Ngọc.

“Hai vị có vẻ nghiên cứu rất nhiều về ngọc.” Long Ngọc mỉm cười, tầm mắt vừa chuyển, tự có nhân viên phục vụ mời hai người tới.

“Vâng, chúng tôi đến từ tạp chí Thôi Xán.” Hai người ngồi xuống ghế cao, La Nhạc đã nói danh tính của các cô, xem như giới thiệu rồi.

“Long Ngọc.” Long Ngọc nói ra tên mình, tầm mắt La Nhạc thẳng tắp, đây là thiếu chủ của Khuynh Ngọc! Thật trẻ tuổi thật đẹp nha! Âm Nhã Diệc lạnh lùng liếc cô một cái, cô chợt sợ run cả người cảm thấy hơi lạnh.

“Ngọc thiếu gia, ngọc Côn Luân này đúng là cực phẩm hiếm có.” An Kỳ thấy ngọc Như Ý trong tay cậu thì rất thích, nhưng cô cũng biết mình không đủ tiền mua vật như vậy.

“Cô thích?” Long Ngọc cười hỏi.

“Đương nhiên.” Ngọc đẹp ai mà không thích, huống chi nghề nghiệp của cô có liên quan đến trang sức, thích nhất là ngọc thạch.

“Tặng cô.” Long Ngọc vừa nói, mọi người trong tiệm (không tính Nhã Diệc), đều choáng váng.

“Ngọc thiếu gia nói đùa.” Trong lòng cô rung động, ngoài miệng vẫn từ chối.

“Lời bổn thiếu chủ nói chính là nước đã tràn ra, chưa bao giờ lấy ngọc ra để đùa.” Cậu thật lòng nói, “Đây là vật để thưởng thức, mang tên ‘Mọi Chuyện Như Ý’, mong mai sau của cô, mọi chuyện như ý.” Để ngọc Như Ý vào lòng bàn tay cô, không đợi người phản ứng, cậu đã chọc cánh tay Âm Nhã Diệc, “Đói bụng, muốn ăn mì ống.”

“Vậy tới quán nhỏ Nam Thành được không?” Âm Nhã Diệc hỏi Long Ngọc, hắn vừa ôm cậu vào trong ngực vừa bước ra ngoài.

“Được.”

Khi An Kỳ phản ứng lại, người đã đi khuất rồi, La Nhạc há hốc miệng nhìn ngọc Như Ý trong tay cô, “An Kỳ… Cái… Cái…”

“Xin chuyển lại món quà quý giá này đến Ngọc thiếu gia, tôi không thể nhận.” An Kỳ muốn đưa ngọc Như Ý cho nhân viên cửa hàng, nhưng không một ai dám lấy, cô định để trên quầy, rồi lại không đành lòng.

“Vị tiểu thu này, cô đừng hiểu lầm, thiếu chủ nhà tôi không có ý gì khác, cô cũng thấy đấy, thiếu chủ của chúng tôi đã có gia đình, hơn nữa không thích phụ nữ, thế nên cô không cần lo lắng, sở dĩ, thiếu chủ tặng ngọc cho cô… ” Nhân viên cửa hàng suy nghĩ một lúc, dùng câu Long Ngọc thường nói, “Đó là cô có duyên với ngọc này, ngọc của thiếu chủ tặng người có duyên, cô cứ yên tâm nhận đi.”

Là phóng viên của  « Thôi Xán », La Nhạc và An Kỳ vốn tới nơi này để phỏng vấn, Ngọc Vô Hà dưới trướng Khuynh Ngọc là thương hiệu trang sức xa hoa nhất trên thế giới, thiết kế mới mẻ độc đáo, chọn nhân tài để tuyển dụng, có thể nói là nhãn hiệu thời thượng dẫn đầu thị trường trang sức, tất nhiên cũng là con cưng của đông đảo tạp chí trang sức, lần này các cô đến chính là ôm một tia hy vọng, hy vọng có thể phỏng vấn thiếu chủ của Khuynh Ngọc, nhưng không ngờ lại nhận được một món hàng cao cấp của Ngọc thiếu gia.

“Phiền anh giúp chúng tôi xin một cuộc hẹn với Ngọc thiếu gia được không? Chúng tôi muốn phỏng vấn cậu ấy.” An Kỳ không xác định hỏi, cô biết Ngọc thiếu gia đặc biệt chăm sóc người có duyên, nhưng không dám chắc duyên của cô có thể cho các cô một buổi phỏng vấn độc nhất này không, trước giờ Long Ngọc chưa từng nhận lời phỏng vấn của mấy tạp chí.

Nhân viên cửa hàng đang đăng ký cho An Kỳ và ngọc Như Ý, nghe cô hỏi thế thì chần chờ một lúc, nhưng vẫn bảo một người đi gọi quản lý, nói rõ tình huống, sau đó quản lý gọi điện xin ý kiến Long Ngọc.

“Phỏng vấn à.” Long Ngọc ngậm chiếc đũa, cậu đang đợi tô mì trước mắt nguội đi, vừa nãy quá nóng vội, bỏng luôn cả đầu lưỡi. “Ngày mốt tôi đi học rồi, không có thời gian.” An Kỳ La Nhạc hơi thất vọng, nhưng câu kế tiếp cậu nói khiến các cô còn tưởng lỗ tai mình có vấn đề!

“Chuẩn bị đi, ngay chiều hôm nay đi, tôi ăn cơm xong sẽ quay lại, cúp đây.” Nói xong không đợi người ta phản ứng đã cúp máy.

Quản lý sửng sốt một giây rồi tức khắc kêu người bố trí phòng phỏng vấn, lựa chọn đồ trưng bày, đồng thời gọi điện báo cho Tiêu Cảnh biết chuyện này, quả nhiên vừa cúp máy, Tiêu Cảnh đã sai người đưa quần áo tới để Long Ngọc mặc khi phỏng vấn, cùng với một ít lời phát biểu hoặc không phát biểu thì triển lãm vật phẩm quý giá.

An Kỳ lập tức soạn bản thảo trong đầu, La Nhạc điều chỉnh cameras, cả hai đều có chút phấn khởi, từ lúc bắt đầu vào nghề các cô đã là một đôi cộng tác ăn ý, An Kỳ phỏng vấn, La Nhạc chụp ảnh, phỏng vấn nhiều năm như vậy, đề xuất không ít bản thảo, lại bị cấp trên cho trưng dụng, phải vất vả lắm mới gặp được cơ hội ngàn năm một thuở này, nhất định không thể bỏ qua, biết đâu còn hạ gục được cấp trên tiện nhân kia ấy chứ!

Quán nhỏ Nam Thành.

Âm Nhã Diệc ôm Long Ngọc vào lòng, thoa lưỡi cho cậu, thế nhưng thứ xoa dịu này tương đối đặc biệt, chính đầu lưỡi của hắn.

“Này… Ưm… ” Long Ngọc nằm trong lòng hắn bị hôn đến mềm nhũn, nhũn đến độ không còn sức lườm hắn một cái, kết quả dẫn tới là một màn hôn nóng bỏng, rất lâu sau mới tách ra.

“Em rất để ý người kia.” Bàn tay Âm Nhã Diệc vuốt ve mái tóc cậu, ánh mắt nhìn cậu đầy cưng chiều, không thấy cậu giải thích cũng cũng không phủ nhận.

“Chỉ là có duyên mà thôi.” Long Ngọc cười nhạt, cậu nghiêng đầu, túm lấy ngón tay hắn.

Có nhiều chuyện không cần nói ra, chỉ cần ngươi biết ta biết, là đủ rồi.

Buổi phỏng vấn rất thuận lợi, Long Ngọc mặc trang phục nguyệt cẩm lộng lẫy còn đắt hơn cả vàng kia, mái tóc hơi dài buông xõa, quang điện đeo trên cổ tay và màu áo xanh giúp nhau thêm nổi bật, cậu chống đầu ngồi trên ghế bành, La Nhạc chụp hình liên tục, thay đổi mọi góc độ để có một tấm ảnh hoàn mỹ nhất.

Đủ các loại ngọc khắc chưa từng thấy công bố ra thị trường được trưng bày, ngay cả cặp quang điện kia cũng được mang ra, La Nhạc còn tính ghi chú thích, [một loại Z52, phong cách hoàn toàn mới.]

Khỏi phải nhắc hôm đó các cô phấn khích cỡ nào, thế nhưng sự phấn chấn ấy cũng bị tạt một chậu nước lạnh, chuyên mục này lại bị cấp trên trưng dụng, tên đó thật quá đáng! Nhưng làm gì được chứ, La Nhạc vừa uống rượu vừa khóc, An Kỳ cũng uống và khóc cùng cô, không cam tâm!

Ngày thứ hai tạp chí đã lên kệ, coi vẻ mặt đắc ý của tên tiện nhân kia, các cô ghét đến nghiến răng nghiến lợi, lại nhìn tạp chí trong tay mình, không có tên An Kỳ, không có tên La Nhạc, chỉ có tên một người, Phạm Kiến. Tổng biên tập cấp trên của các cô, biệt hiệu tiện nhân.

Nhưng mà, hắn cũng không đắc ý được bao lâu, tổng biên đích thân đến, ném cả quyển tạp chí vào mặt tiện nhân, đổ ập xuống là một trận mắng chửi, lúc đầu hắn còn không biết xảy ra chuyện gì, sau đó mới hiểu, thì ra Ngọc thiếu gia gọi điện hỏi thăm chỗ của tổng biên, rõ ràng tới là hai cô gái, biến thành một người đàn ông từ lúc nào vậy? Vẫn chưa hết, phải giải thích rõ ràng nữa, tính tình vị kia nhà tôi rất nóng nảy!

Trên thế gian này ai chả biết bạn đời của Ngọc thiếu là một biển dấm, hắn đề phòng mọi đối tượng, giờ còn cho rằng Phạm Kiến có ý với Ngọc thiếu gia, dưới cơn nóng giận hắn phá hủy toà tạp chí này, hắn cũng không có chỗ để khóc!

“Thường ngày cậu cản trở bản thảo, lạm dụng chức quyền, tôi cũng chưa nói gì, nhưng vì sao hôm nay cậu không nhìn một chút xem là phỏng vấn ai! Ngọc thiếu gia là người cậu có thể trêu chọc ư! Mây năm nay cậu có thấy Ngọc thiếu gia từng nhận lời mời phỏng vấn của nơi nào chưa? Nếu đã đồng ý tức là ngài ấy thấy được người có duyên với mình! Ngọc thiếu gia tin vào duyên số không phải giờ cậu mới biết! Đầu cậu chứa óc heo à!” Tổng biên mắng liên hồi, một mình Phạm Kiến chịu tội, nói gần nói xa còn bảo gã đến nhận lỗi trước mặt Ngọc thiếu gia, hắn lại xin phỏng vấn lần nữa, tổng biên bị chọc tức bởi lời hắn nói, “Chỉ bằng ngươi? Còn muốn phỏng vấn Ngọc thiếu?” Nếu để cho hắn đi thật, toà tạp chí này đừng hòng mở cửa, ý của Ngọc thiếu tổng biên vẫn rõ ràng, chính là chướng mắt Phạm Kiến, bảo hắn xéo đi! Cho người có duyên của Ngọc thiếu gia nhảy vào vị trí đó! “Cậu đừng nói nữa, thu dọn đồ đạc, đi ngay trong hôm nay cho tôi!” Tổng biên gọi với ra bên ngoài, “Tiểu Ninh, lập tức thu hồi tạp chí mới phát hành kỳ này, in lại, cũng gửi lời xin lỗi tới độc giả.” Nếu trước kia thu hồi tạp chí và in ấn lại cũng là chuyện bình thường, nhưng lúc này sếp chưa nói phải xin lỗi kiểu gì, tiện nhân bị ghét bỏ cũng không phải chuyện ngày một ngày hai!

Vì thế kết quả cuối cùng  « Thôi Xán »  in lại,  độc giả có thể dùng cũ để đổi mới, cũng giải thích rõ là có người chiếm dụng bài viết của người khác, đã bị xử phạt rồi.

Bản cũ lấy hình một con rồng uốn lượn làm bìa mặt, còn bản mới thì lấy ảnh chụp do La Nhạc chọn lựa kỹ càng làm bìa mặt, Long ngọc nghiêng người ngồi ở ghế bành, bên rìa có một cái tay khác đang kéo cậu, thoạt nhìn như muốn đứng dậy, cái tay lôi kéo Long Ngọc có đeo một chiếc quang điện màu bạc trên cổ tay, phối hợp ăn ý cùng chiếc màu vang trên tay đang bị kéo của cậu, Long Ngọc nở một nụ cười nhạt trên môi, trông đẹp cực kỳ, nghe nói bản mới này đều phát hỏa rồi.

Ở bản cũ có thêm hư cấu một ít đời tư của Long Ngọc, hồi đó là vì Phạm Kiến muốn thu hút người đọc. Lần này làm lại, không nên xuất hiện đều xóa, để bản phỏng vấn đầy đủ, xen kẽ một vài mẩu chuyện có liên quan đến ngọc, chuyện riêng thì hỏi cực ít, rồi phối hợp với các ảnh chụp, bài phỏng vấn nghiêm chỉnh đầy tính chân thực này khiến hai mắt độc giả tỏa sáng, hơn nữa còn rất quan tâm mới ghi thêm một tiêu đề bắt mắt, nếu không muốn đi đầu thai, vậy đừng chảy nước miếng với Ngọc thiếu gia, bằng không, các bạn hiểu mà!

An Kỳ không ngoài ý muốn được thăng lên chức chủ biên, La Nhạc có liên quan thì cũng được thăng lên chức chủ tịch,  « Thôi Xán »  thiếu con sâu mọt liền hài hòa hơn rất nhiều, tạp chí cũng phát triển theo phương diện tốt, nguyên lai là do tiện nhân, thường xuyên bới móc đời tư của người khác nên tạp chí của bọn họ mới được gọi là tạp chí bát quái, nhưng bây giờ đã khác trước rồi, có phỏng vấn người nổi tiếng, có triển lãm bộ sưu tập cá nhân, có đủ loại trang sức và những câu chuyện huyền thoại, còn có bí quyết tẩy rửa đồ trang sức, tất cả đều vững vàng hướng về phía trước, dần dà « Thôi Xán »  trở thành tạp chí chuyên ngành nổi danh, con đường làm quan của An Kỳ cũng ổn định vững chắc.

Cô tin vào nhân quả báo ứng, tin vào duyên phận, nhưng cô càng tin hơn vào sự nỗ lực, những thành quả ngày hôm nay có được do đâu? Tất nhiên miếng ngọc Mọi Chuyện Như Ý chỉ chiếm một phần nhỏ, đa phần là tự bản thân cô, các cô luôn cố gắng, nếu không cố gắng thì dù có bánh ngọt rơi xuống từ trên trời, cô cũng chẳng thể hứng được! Vì thế cô không hề kiêu ngạo, vẫn trải qua cuộc sống như trước đây, tận trách với công việc, tất cả đều phát triển rất tự nhiên.

Cô có một mong ước, nhưng sẽ không đợi chờ vô ích, mà là cố gắng thực hiện nó, người như vậy, mới đủ tư cách trở thành người có duyên của Long Ngọc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.