[Allsawa] Nếu Sawamura Cảm Tình!!!

Chương 17: Chương 17




Quang điện cứ vang tới vang lui mấy lần, Long Ngọc nằm lỳ trên giường sờ soạng hồi lâu không dễ dàng mới với được, tay nhấn một cái, tắt máy! Xoay người muốn ngủ tiếp, nhưng mà người bên cạnh tựa hồ không có ý định cho cậu ngủ, cả thân mình gục trên người cậu làm nũng.

“Thân ái, anh đau đầu... ”

“Hừm, lại say rượu?” Long Ngọc xoay người mặt đối mặt với Âm Nhã Diệc, nhắm hai mắt, mơ mơ màng màng nâng cánh tay bấm đầu cho hắn, đối phương không thành thật, lúc có lúc không hôn cậu, cậu bị hôn đến có phản ứng, đánh nhẹ lên đối phương, “Đừng lộn xộn!”

“Thân ái... ” Âm Nhã Diệc đáng thương kêu lên.

Long Ngọc không có biện pháp ngăn hắn, không thể làm gì hơn là mở to đôi mắt mê hoặc, tay trượt lên cổ hắn, dâng đôi môi mình lên. Đang định hôn xuống, quang điện đột nhiên mạnh mẽ mở ra, thân ảnh Hạ Mạc Phàm xuất hiện rít gào.

“Thiếu chủ không xong rồi! Trục Lộc phá sản!”

Đùng! Quang điện bị một đạo ánh sáng đánh trúng, tử trận...

Một canh giờ sau.

“Nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Long Ngọc mặc một chiếc áo ngủ rộng thừng thình, dựa vào bàn đọc sách, trên tay cầm khăn lông lau đầu, nhìn thân ảnh Hạ Mạc Phàm trong quang điện mang khuôn mặt sưng phù ngồi nghiêm chỉnh.

“Cũng không hiểu sao đột nhiên phá sản, trên dưới Trục Lộc đã loạn thành một đống rồi, quan hệ giữa Chương Chung và Thượng Hoàn gia trước khá tốt, hôm nay không ngờ lại biến mất, không thể liên lạc, tôi gọi cho Tuyết Hồn cả nửa ngày cũng không thấy có phản ứng.”

“Ừ.” Long Ngọc gật đầu, “Biết rồi.” Hạ Mạc Phàm chờ cậu nói tiếp, nhưng không thấy gì.

“Không còn gì nữa sao?” Sẽ không phải thật không có gì chứ?

“Cậu hóa trang quá tệ.” Long Ngọc không nể mặt nói thẳng.

“A...Thiếu chủ!” Hắn hóa trang giả như vậy là do người nào hả! Quang điện bị ném đi hắn đã có cảm giác không tốt, cố ý đi hỏi Tiêu Cảnh có vấn đề gì không, đối phương liền ném cho hắn một quyển sách nhỏ, trên đó có viết như sau, quấy rầy Minh Vương yêu Minh Hậu, giết không tha. Cắt ngang lúc Minh Vương yêu Minh Hậu, giết không tha. Quầy rầy Minh Hậu, giết không tha. Một lần giết không tha! Hắn nói hắn cắt ngang khi Thiếu chủ chủ động gì gì đó với Minh Vương, không cần giết không tha chứ? Tiêu Cảnh bảo hắn lật đến trang cuối cùng, phá hư lúc Minh Hậu chủ động lấy lòng Minh Vương, lăng trì! A, là lăng trì đó! Lăng trì!!!

Lúc này mới đem hắn sợ hãi đến mức hóa trang khủng bố như thế.

“Không có tiền đồ!” Long Ngọc đặt khăn lông xuống lườm hắn một cái, “Nhã Diệc đáng sợ như vậy sao?”

“Tuyệt đối! Có!” Hạ Mạc Phàm nhớ rõ lúc trước khi hắn thấy Thiếu chủ quá kích động ôm người không buông, kết quả khiến cho Âm Nhã Diệc làm khó hắn cả trăm năm liền! Vất vả mệt nhọc phải tìm cho bằng được hắn! Cái tên kia còn là Minh vương đâu! Nhỏ mọn như vậy!

“A!” Long Ngọc cười khẽ, “Được rồi, hắn còn đang ngủ say, sẽ không tìm anh trả thù đâu, yên tâm đi.”

“Hả? Không đúng nha!” Hạ Mạc Phàm cảm giác không đúng, lúc này đang say ngủ hẳn là Thiếu chủ nhà mình chứ! “Thiếu chủ, ngài phản công thành công rồi sao?” hoài nghi cực lớn!

Long Ngọc mím môi lại không nói gì, Âm Nhã Diệc liền vọt ra, ôm lấy Long Ngọc hướng về phía điện thoại quát, “Lăn.” Hạ Mạc Phàm lập tức lăn!

“Muốn phản công? Hử?” Hắn nhìn Long Ngọc nheo mắt lại hỏi.

“Ngày hôm nay không tệ, lên lớp thôi.” Long Ngọc nhìn trái nhìn phái nói, muốn trốn.

“Hôm nay cuối tuần, không cần lên lớp.” Âm Nhã Diệc cười xấu xa ôm người đi về phòng ngủ.

“Cứu mạng nha! Người đâu! Minh Vương đùa giỡn lưu manh!” Long Ngọc giãy dụa kêu to, cậu không muốn cả ngày phải vượt qua ở trên giường đâu!

“Lưu manh chính là em!” Con sói nào đó cười tà ác.

Những tháng ngày này không có cách nào qua rồi! Long Ngọc muốn khóc.

Ầm! Cửa bị đóng lại, bên trong tràn ngập âm thanh khiến cho người ta đỏ mặt tim đập, ngày hôm nay nhất định không thể rời giường.

Vì chuyện này, ngày thứ hai Long Ngọc bỏ lại Âm Nhã Diệc ở trong nhà lên chiếc phi thuyền bản giới hạn kia của cậu đi học.

“Cậu mau nói rõ ràng cho tôi! Cậu rảnh rỗi đùa giỡn Trục Lộc như thế thì còn gì để tôi chơi đùa nữa?” Long Ngọc hướng quang điện gào, nếu không phải hai ngày nay bị Âm Nhã Diệc giữ, cậu đã sớm quát mắng cái tên Tuyết Hồn kia rồi.

Đầu bên kia không nói chuyện, rất an tĩnh.

“Đừng giả chết, tôi rút nguồn điện nhà cậu!” Vẫn không nói lời nào, Long Ngọc chuyển quang điện trên tay, “Vết nứt của lục giới hẳn là chơi rất vui!”

“Chủ nhân của tôi ơi! Ngài đừng làm vậy! Chỗ kia không phải là nơi để ở a!” Âm thanh bi bô truyền đến, nó chỉ sợ Long Ngọc đùa chuyện gì nguy hiểm, gặp phải chuyện gì nó cũng bị xử tội liên đới.

“Chịu nói chuyện rồi sao?” Lông mày Long Ngọc nhếch lên, “Nói chút đi, vì sao?”

“Uy hiếp của Trục Lợi đối với Khuynh Ngọc là 11.5%.” Thanh âm Tuyết Hồn bình thản, “ Ảnh hưởng của Thượng Hoàn Viễn với chủ nhân là 1.1%, hoàn toàn không có uy hiếp, nhưng Thượng Hoàn Mặc đối với chủ nhân có địch ý đến 87%, mà Thượng Hoàn Mặc có 46% tỷ lệ thừa kế Trục Lộc, thông qua tổng hợp, Trục Lộc đối với Khuynh Ngọc có tính uy hiếp cao, Thượng Hoàn gia đối với chủ nhân có hệ só nguy hiểm quá cao, cho nên, cần phải tiêu trừ.”

“Chương Chung đâu?” Long Ngọc nhàn nhạt hỏi, dường như đã biết đáp án, lại vẫn hỏi.

“Đi rồi.” Thanh âm của nó lãnh đạm nói, “Coi như hắn thông minh, nếu không, tôi nhất định sẽ loại bỏ hắn, phản bội chủ nhân phải trả giá rất lớn.”

“Cái gì cũng không mang theo?” Long Ngọc hỏi.

“Hắn có thể mang cái gì?” nó hỏi ngược lại.

“Tiểu Bạch, chuyện này chấm dứt ở đây, tôi không muốn nghe chuyện gì nữa, cậu hiểu không?” Long Ngọc truyền xuống mệnh lệnh cuối cùng.

“Vâng.” Nó nhận, nhưng! “Chủ nhân, không nên gọi người ta là Tiểu bạch! Gọi Cửu Chuyển hay Tuyết Hồn cũng được mà!” Tiểu Bạch là cái tên rất khó nghe!

Long Ngọc sẽ nghe nó oán trách? Đáp án dĩ nhiên là không, trực tiếp cắt đứt quang điện, lên lớp!

Lúc nghỉ trưa, Tề Nhạc, Mân Hạo Thiên, Lâm Song Mộc được coi là “Ngọc” tiền tam bảo, ôm giáo trình, thiết bị, đi theo sau Long Ngọc ngoài việc phụ trách mang tài liệu cùng thiết bị, còn phụ trách “đùa giỡn” nhóm học đệ học muội, bốn người mới rời đi. Đám tiểu tử bị “Đùa giỡn” đỏ mặt hồi lâu mới kịp phản ứng, liếc mắt nhìn nhau, mặt càng đỏ hơn, các học trưởng thực sự rất xấu rồi!

“Tiểu Nhạc tử, cậu cũng học xấu!” Mân Hạo Nhiên lắc đầu, nhớ tới Kiều Nhạc để cho đám tiểu tử sắp xếp xử lý tài liệu rõ ràng là cố ý trêu chọc, nhưng vẫn đàng hoàng trịnh trọng nói, quả thật rất xấu xa!

“Cái này gọi là gần mực thì đen.” Tề Nhạc đẩy mắt kính trên sống mũi, vẻ mặt nghiêm túc.

“Hoàng hậu nương nương, Tiểu Nhạc nói ngài đen.” Tiểu Hạo tử đứng ra tố cáo.

“Tôi nói mình là người tốt khi nào?” Long Ngọc nhướn lông mày, đi về phía trước, cậu, cho tới bây giờ vốn không phải người tốt lành gì!

“Không phải chứ?” Tiểu Hạo tử sợ hãi kêu lên, “Hoàng hậu nương nương sao có thể là người xấu?”

“Dựa vào!” Lâm Song Mộc đảo mắt xem thường, “Cậu ta là người tốt khi nào? Nhàm chán thì tính kế người khác chơi đùa, tôi thấy mấy vị giáo sư kia cũng từng bị cậu ta tính kế hết rồi? Giờ nhìn thấy cậu ấy cũng còn phải đi đường vòng!”

“Tiểu Lâm tử cậu lớn mật nhỉ!” Long Ngọc trừng mắt nhìn cậu, tay đưa ra muốn đánh, hắn nghiêng người né tránh, chạy nhanh mấy bước, “Đừng chạy!” Long Ngọc cười đuổi theo.

Đột nhiên, phía sau lưng Long Ngọc bị người đụng phải, bởi vì cậu hoàn toàn thả lỏng, căn bản không nghĩ đến có người không có mắt ra tay với mình, kết quả cậu ngã về phía trước mấy bước, được ba người đỡ lại một phen, tất nhiên cậu không thể biểu hiện không giống người bình thường, cho dù có thể phản ứng lại cũng không phản ứng.

“Không có mắt à! Đi đứng kiểu gì vậy!” Tiểu Hạo tử không quan tâm là ai liền mở miệng gào lên, hắn thiếu chút nữa là kêu hộ giá.

“Thật, thật xin lỗi... ” Một giọng nói rụt rè truyền đến.

Long Ngọc cảm giác phía sau lưng dinh dính, quay đầu lại kéo y phục nhìn qua, quả nhiên, trên chiếc áo làm bằng tơ lụa bạch nguyệt thượng hạng dính một vết bẩn màu cà phê, lại nhìn cậu trai phía sau, cầm một cốc kem ly vị chocolate đang không biết phải làm sao.

“Em,em, em không cố ý.” Đối phương nhỏ giọng nói, sụt sịt, thật giống như chỉ một giây sau liền khóc lên vậy.

Long Ngọc nhíu mày, nghiêng mắt nhìn người kia một cái, “Không cố ý? Đường rộng như vậy, cậu đụng ai không đụng lại đụng vào tôi, còn nói không phải cố ý?”

“Em, em, em, em...” Đối phương chân tay luống cuống, hoàn toàn mang bộ dạng vợ bé bị người ức hiếp.

Quả nhiên có người lo chuyện bao đồng bất bình lên tiếng, “Làm gì vậy? Ức hiếp Thanh Phương hả?” là một thiếu niên cao lớn, vừa nhìn là biết kẻ này không có đầu óc, không phân biệt tốt xấu đi chỉ trích người ta.

“Tôi bắt nạt cậu ta cái gì? Cậu xem đi.” Long Ngọc quay người lại, để cho đối phương nhìn thấy vết bẩn sau lưng.

“Không phải chỉ dính một chút thôi sao, về nhà giặt sạch là được rồi, chỉ thế thôi sao?” thiếu niên lạnh lùng nói.

“Chỉ thế thôi sao ———-?” Tiểu Hạo tử kéo dài thanh âm, “Mở to con mắt của cậu ra mà nhìn, quần áo trên người hoàng hậu nương nương nhà tôi làm bằng tơ lụa thượng hạng, không thể tẩy sạch, hơn nữa đây mà là một chút sao? Cả mảng lớn như vậy, có giặt cũng sẽ để lại dấu vết!” Nhìn kích cỡ vết bẩn trên áo Long Ngọc khoảng bằng bàn tay, nói thằng nhóc kia không cố ý, hắn thật khó có thể tin.

“Bao nhiêu tiền bồi thường các người là được!” Thiếu niên kéo Triệu Thanh Phương đang muốn nói xin lỗi, dõng dạc nói.

“Cậu đợi chút.” Long Ngọc lấy ra quang điện nhấn số.

“Ai vậy?” Người đàn ông đối diện hé nửa con mắt, cũng không thèm nhìn ai gọi tới.

“Davy.” Long Ngọc nhàn nhạt kêu một tiếng, đối phương lập tức tỉnh táo.

“Thiếu chủ sao có thời gian rảnh rỗi nhớ đến tôi vậy?”

“Hỏi anh một chuyện.” Long Ngọc làm như không thấy sự nhiệt tình của hắn.

“Thiếu chủ đừng nói là một cho dù trăm chuyện một ngàn chuyện cũng có thể!” Davy kêu lên kích động, thiếu chủ đã lâu rồi không có chủ động tìm hắn!

“Cái áo trên người tôi, bao nhiêu tiền?”

“Hả?” Lời Long Ngọc vừa nói ra khiến hắn choáng váng, Long Ngọc xoay người để hắn nhìn thấy vết bẩn phía sau, hắn liền hiểu ra, tính, “Nói thật cái giá chính xác là bao nhiêu tôi cũng không nhớ rõ, nhưng mỗi bộ quần áo của thiếu chủ không thấp hơn một vạn, đây là tiêu chuẩn thấp nhất.” Hắn suy nghĩ một chút, “Cái áo này là nguyệt sắc, nguyệt lông gấm, giá trong khoảng từ năm vạn đến bảy vạn.”

“Nghe rồi?” Long Ngọc nhàn nhạt nhìn hai người một cái, áo ngủ làm bằng nguyệt lông gấm được xem như hoàng kim mềm mại, hơn nữa dù có tiền chưa chắc đã mua được, hoàn toàn do Khuynh Ngọc sở hữu độc quyền.

Sắc mặt hai người rất khó coi.

“Học trưởng, em, thật xin lỗi!” Triệu Thanh Phương thật sự khóc lên, “Là em không đúng, học trưởng đừng tức giận.” Mọi người vây xem xung quanh, nhỏ giọng bàn tán.

“Thanh Phương, cậu vừa rồi không cố ý, không sao cả!” Thiếu niên kéo cậu sang một bên, trừng mắt nhìn Long Ngọc, giống như đều do Long Ngọc muốn gây sức ép với Triệu Thanh Phương vậy.

“Hóa đơn tôi sẽ bảo người đưa cho cậu.” Long Ngọc không tính toán tiếp tục dây dưa, xoay người rời đi, ba người đằng sau tự nhiên đi theo cậu, khiến Triệu Thanh Phương sửng sốt. Hắn thật không nghĩ tới Long Ngọc lại nói chuyện không nể tình như vậy, hơn nữa hoàn toàn bất vi sở động, ngày thường chỉ cần hắn nói xin lỗi lại thêm rơi vài giọt nước mắt, bất kể là cố ý hay vô ý, đối phương đều nói không sao cả, ngược lại còn an ủi hắn.

Long Ngọc cùng bọn Lâm Song Mộc chia tay, trực tiếp tới phòng làm việc của Âm Nhã Diệc, cậu đương nhiên là đi thay quần áo, ở phía sau dính một chút chưa đến nỗi thấm ướt, nhưng cũng không thoải mái, hơn nữa, cậu có thể kết luận, Triệu Thanh Phương kia là cố ý đụng vào.

A! Bạch liên hoa mảnh mai! Là thứ đáng ghét nhất!

Đá văng cửa phòng làm việc, không nhìn đến ánh mắt nóng bỏng của Âm Nhã Diệc, trực tiếp đi tới phòng nghỉ, lấy một chiếc áo sơ mi của Âm Nhã Diệc ra thay. Bờ vai Âm Nhã Diệc rộng hơn so với cậu, cho nên mặc áo vào có phần rộng, ống tay áo che kín nửa bàn tay, buông hai nút áo, cởi tất rồi đi ra ngoài, ngồi lên chiếc ghế trước bàn đọc sách đối diện Âm Nhã Diệc, ngồi tựa vào bàn, nhìn hắn.

“Vợ yêu, sao vậy?” Âm Nhã Diệc vừa nhìn cậu đi vào liền cảm thấy thấy có chuyện, có lẽ vợ yêu cũng chưa chắc nói cho hắn biết.

“Hừm, không sao cả.” Long Ngọc ngồi dựa vào bàn, co một chân ôm đầu gối, một chân khác đong đưa lúc ẩn lúc hiện, ngón chân vô tình hay cố ý mơn trớn giữa hai bắp đùi hắn, nhẹ nhàng nhéo hai cái.

“Vợ à, đây là trường học.” Âm Nhã Diệc cười tà nhìn cậu, tuy nói là trường học nhưng cũng ôm người vào lồng ngực.

“A, vậy thì sao?” bàn tay Long Ngọc đặt lên thắt lưng hắn, nghiêng đầu nhìn.

“Tiểu yêu tinh!” Thanh âm hắn khàn khàn, ngón tay cởi nút áo sơ mi của Long Ngọc, bàn tay xoa lên làn da trần trơn mịn.

“Ưm~!” Long Ngọc rên nhẹ, cánh tay quàng qua cổ hắn, năm ngón tay luồn qua những sợi tóc của hắn, ngửa đầu hưởng thụ sự vuốt ve từ hắn.

Ánh mắt hắn tối sầm, ngón tay từ phía sau lưng Long Ngọc vuốt ve làn da mịn trượt vào bên trong quần, bao lấy bộ vị đang ngạo nghễ đứng lên, bên tai nghe thân ái nhà mình ư~ a~ như uống phải liều thuốc kích thích, giờ chỉ muốn đem người kia nuốt vào trong bụng, hôn lên phiến môi hồng, ngón tay ở phía sau thăm dò.

“Âm giáo sư, Long Ngọc học trưởng có... A!” Cửa đột nhiên bị mở ra, Triệu Thanh Phương đứng bên ngoài, kêu lên sợ hãi, hình ảnh đập vào mắt hắn quá kích thích, hắn không kịp phản ứng.

Trong một phần ba giây cánh cửa bị mở ra, Âm Nhã Diệc đã đá bàn ôm lấy Long Ngọc theo chiếc ghế xoay sang hướng khác, nhưng vẫn để cho đối phương thấy được, ánh mắt nhất thời lạnh lẽo.

Long Ngọc núp ở trong ngực hắn, ngón tay vẽ thành vòng tròn trên ngực hắn, ý cười hiện lên khuôn mặt, cậu biết tên nhóc Triệu Thanh Phương kia nhất định sẽ tới!

“Tiểu bại hoại.” Thấy vợ yêu nhà mình cười, Âm Nhã Diệc hiểu đến bảy tám phần, cười cười hôn lên khóe môi cậu, cài hộ cậu mấy nút áo, thanh âm lạnh lùng hỏi Triệu Thanh Phương đứng ở cửa, “Có việc gì?”

“Chuyện, chuyện kia, em là...” Triệu Thanh Phương nhất thời không biết phải nói gì.

Thắt lại nút áo, Long Ngọc đứng lên, rời khỏi ghế, đứng ở trước mặt Âm Nhã Diệc, giả bộ ngoan ngoãn: “Hai người cứ nói.” Nói xong liền đi chân trần vào phòng rồi đóng cửa lại.

Âm Nhã Diệc nhìn theo bóng cậu đi, mãi đến khi cửa đóng lại, mới thu hồi ánh mắt, mặt lạnh nhìn Triệu Thanh Phương, “Nhớ trước khi đi vào phải gõ cửa.” Thanh âm không có nhiệt độ khiến cho người ta run rẩy, “Chuyện gì?”

“Em tới để xin lỗi, em...” Hắn nói còn chưa dứt lời đã bị ngắt lời.

“Không cần.” Âm Nhã Diệc không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết thằng nhóc này cắt đứt chuyện tốt của mình, tuyệt đối không thể tha thứ!

Triệu Thanh Phương vốn là muốn đến lấy lòng Âm giáo sư, không nghĩ đến lại bị vị giáo sư thoạt nhìn tính tình khá tốt ghi hận, sau này cuộc sống trong học viện tuyệt đối không có ngày lành.

Bị Âm giáo sư ghi hận, chẳng khác nào bị cả khoa văn học cổ đại ghi hận, vô luận hắn giả bộ đáng thương thế nào, đều không thể chiếm lấy sự thương tiếc của mọi người, mà người nhìn hắn không thuận mắt sẽ càng ngày càng nhiều.

“Hệ nghệ thuật, Triệu Thanh Phương.” Long Ngọc nằm lỳ trên giường tra quang điện, nghiêng đầu, nhớ tới một chuyện, trước kia có một loại thức ăn khá nổi tiếng gọi là thanh phương, nói thông thường là đậu hũ thối! Thật đúng là không tệ!

“Vợ yêu, em ghét hắn ta à?” Bị Âm giáo sư mặt người dạ thú áp từ phía sau, có thể tưởng tượng, quần áo gì gì đó đều là mây bay, vừa hỏi vừa cởi.

“Em chán ghét nhất dối trá mảnh mai Bạch liên hoa.” Long Ngọc không để ý người phía sau, mặc hắn cởi, trong lúc hắn đang xuất thủ, lạnh lùng nói một câu, “Em nhớ anh đối với thứ mảnh mai rất có lòng đồng tình, tên nhóc yểu điệu như vậy, rất hợp khẩu vị anh phải không?”

Âm Nhã Diệc tay cứng đờ, nhất thời hô to, “Oan quá đi! Còn không phải do lúc ban đầu em thoạt nhìn rấy gầy yếu mới khiến cho anh cảm thấy muốn yêu thương em sao!

“Cút đi!” Long Ngọc đẩy hắn một cái, “Bên người ta khi đó có người.”

“Vợ yêu.” Thanh âm Âm Nhã Diệc đột nhiên trở nên lạnh lùng, “Em không ngoan nha! Lại có thể nhớ đến người đó! Đưa tay lấy ra quang điện trong tay Long Ngọc vứt sang một bên, lật người qua rồi áp xuống, hảo hảo yêu thương một phen! Cho em dám nghĩ đến người khác!

Tên gia hỏa hẹp hòi!

Long Ngọc thầm mắng, vẫn không nói cho người này, thật ra khi đó là do thói quen người kia ở bê người, cũng không phải yêu bao nhiêu, mà do quá cô đơn, hai người chỉ sưởi ấm lẫn nhau mà thôi.

“Bởi vì là anh.” Long Ngọc ôm lấy hắn đang điên cuồng nói một câu, bời vì anh em mới có bộ dạng ngày hôm nay.

“Chỉ vì đó là em.” Hắn vẫn điên cuồng như trước trả lời một câu, chì vì là em nên anh sẽ không buông tay, mới có thể không từ bất kỳ thủ đoạn nào để giữ lấy em.

Chỉ vì người kia là đối phương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.