[Allsawa] Nếu Sawamura Cảm Tình!!!

Chương 16: Chương 16




Quán bar Mạn Châu Sa Hoa, vì là ban ngày nên gần như không có ai, chỉ có hai người đang ngồi bên quầy rượu.

“Thiếu chủ Khuynh Ngọc? Đúng là một mỹ nhân, sao Thượng Hoàn tiên sinh không tự mình ra tay?” Người đàn ông khí phách gõ tay xuống mặt quầy, cười như không cười nhìn người đối diện – Thượng Hoàn Mặc.

“Người đẹp như thế, có lẽ ta không bắt được, Hiệt thiếu có muốn không?” Hắn mỉm cười nói, quả nhiên nam nhân đối diện lộ ra ý cười, Hiên Viên Hiệt, dòng chính của họ Hiên Viên, cái gì cũng dám chơi trò gì cũng sẽ giở, hắn muốn liên thủ với người này, tin chắc sẽ cướp được Khuynh Ngọc! Vừa lúc Hiên Viên Hiệt muốn mỹ nhân, hắn muốn Khuynh Ngọc, không thể bỏ lỡ cơ hội tốt này được!

Chẳng qua –! Hình như hắn đã quên mất một điều, nếu Long Ngọc thật sự dễ bị bắt như vậy, thì còn chờ tới bây giờ sao? Khuynh Ngọc đã sớm là của người khác rồi!

Hai người lập mưu tính kế, vốn tưởng sẽ không ai biết, thế nhưng, bọn họ vừa mới thảo luận xong, Long Ngọc đã biết hết rồi, cậu cười lạnh thưởng thức ly rượu nhỏ trong tay, phố Sanh Mộ có hơn hai trăm quán bar lại hết lần này tới lần khác chọn trúng quán bar của cậu, đây không phải đâm đầu vào chỗ chết thì là gì! Muốn chơi đúng không! Thiếu chủ sẽ chơi cùng các ngươi!

Hoa Mạn Châu Sa còn gọi là hoa Bỉ Ngạn, lúc nở hoa nhìn không thấy lá, khi có lá thì không thấy hoa, hoa lá không thấy nhau, nhưng chúng đan xen với nhau đời đời. Đó là một trong những loài hoa mà Long Ngọc thích nhất, đương nhiên sẽ lấy tên nó làm tên quán bar rồi.

Hai ngày sau.

Trước khi vào học, Long Ngọc đi lên bục giảng, “Tất cả mọi người trật tự!” Theo lời của cậu mọi người đều yên tĩnh lại, nghiêm túc nhìn Long Ngọc. Nếu đổi là người của khoa khác, chắc chắn bọn họ sẽ không nể mặt, nhưng Long Ngọc thì khác, ai dám chống đối chứ! “Không phải lo lắng, chẳng có chuyện gì đâu, chỉ muốn hỏi mọi người một chút, chủ nhật ngày mai được nghỉ, tối nay lại rảnh rỗi, không hẹn hò gì cũng hơi tiếc, có muốn cùng đến quán bar chơi không?”

Cậu vừa nói xong, lập tức có người hò reo vui mừng, cũng có người kêu rên ai oán.

“Quá tốt a, tất nhiên là muốn đi!”

“Đúng vậy, đúng vậy.”

“Giáo sư Âm có đi không?”

“Sao hoàng hậu nương nương không nói sớm chứ!”

“Xong xong! Tớ có hẹn với bạn gái rồi!”

“Hay cậu hoãn lại đi! Tớ mới thật sự là không xong đây! Tớ đồng ý về cùng mẹ rồi!”

“Rất muốn đi, nhưng cha tớ bảo sẽ tới đón tớ đến nhà ông nội!”

“Tớ cũng vậy, thật tiếc a!”

Long Ngọc xấu xa trả lời: “Không cho phép hoãn lại hẹn, nếu không sẽ trừ điểm học tập!”

“Hoàng hậu nương nương, sao hôm nay tớ mới phát hiện cậu không tử tế như vậy!” Có người lên tiếng oán trách.

Long Ngọc híp mắt nhìn bọn họ, “Mới phát hiện à?” Cậu ngạo kiều ngẩng đầu, “Muộn rồi!” Tiếp theo lại là một màn rít gào.

Âm Nhã Diệc tựa vào cạnh cửa ngắm vợ yêu ngạo kiều của hắn, khoé miệng không khỏi cong lên, thân ái ương ngạnh gian xảo như vậy thật đáng yêu, hắn thích nhất là được thấy Long Ngọc kiêu ngạo ngẩng cao đầu, giống như trên thế gian này không ai có thể ép buộc được cậu, không sợ trời không sợ đất, nhưng cũng chẳng phải không muốn sống, mà là không sợ, hắn rất thích cậu như thế.

Cuối cùng cũng chỉ có mười mấy người đi được. Cả nhóm lên đường tới phố Sanh Mộ, mà tất cả đều là con trai, còn mấy cô bé phải về nhà làm bé ngoan rồi, nếu Long Ngọc nói sớm trước hai ngày thì bọn họ có thể đi, Nhưng mà! Long Ngọc đã tính toán kỹ càng mới nói vào lúc này.

Trông đám học sinh đang đi trên phố Sanh Mộ xa hoa truỵ lạc kia hệt như đàn cừu non lạc đường, khiến ai đi ngang qua cũng phải liếc nhìn, mãi đến khi có người đi ra quyến rũ một phen thì, bọn họ mới bắt đầu tính xem nên đến chỗ nào chơi.

“Các cậu từng tới đây chưa?” Long Ngọc khoanh tay lạnh nhạt hỏi, cả nhóm đều lắc đầu, cậu nhướng mày, “Chưa tới bao giờ còn chặn trước tôi làm cái gì! Tránh ra!” Kế tiếp cả bọn liền ngoan ngoãn rẽ sang hai bên nhường đường.

Thoáng cái đã có thể trông thấy Long Ngọc, cậu mặc một chiếc áo lụa màu xanh nhạt có thêu hoa văn màu trắng tao nhã, phối hợp với quần jean bó sát tối màu càng tôn lên nét xinh đẹp quyến rũ, có mấy người vốn định vượt lên trước nhưng khi thấy cậu liền lập tức lùi bước, ta không biết gì đâu! Ngọc Thiếu gia! Bao nhiêu năm tổ tông này không đến đây! May mà không vượt lên, nếu không chẳng biết sẽ chết ra sao nữa!

Những người hay lăn lộn ở phố Sanh Mộ đều biết một cái quy củ không thể gọi là quy củ, ngươi có thể không biết Thiên Vương lão tử là ai, nhưng nhất thiết phải biết rằng ở con phố này ai không thể trêu chọc, Long Ngọc chính là người đứng đầu trong số đó! Dám chọc cậu, sẽ phải chờ... Chờ chết? Không, không, không, chết vẫn là tốt lắm rồi, cậu có thể khiến ngươi sống không bằng chết!

Long Ngọc đi trước dẫn đầu, vì không kẻ nào muốn chết nên dọc đường không ai chống đối, không ai đùa giỡn, không ai soi mói, nhóm người cứ thế thẳng tiến đến Mạn Châu Sa Hoa, bọn họ ngẩng đầu nhìn tẩm biển kia, chắc giới quý tộc hay tới nơi này, vừa thấy biển hiệu đã biết đây là quán bar sa hoa nhất thành phố, chỉ tiếp đãi hội viên, bất giác muốn hỏi Long Ngọc có thể vào sao, thế nhưng, Long Ngọc chẳng thèm nhìn tới tay bảo vệ đã trực tiếp vào trong, chẳng những bảo vệ không ngăn cản, còn cung kính mở cửa, động tác vô cùng chuẩn mực, mấy người phía sau thấy thế thì trong lòng chỉ có một ý nghĩ, lúc này thật đáng giá!

Bước vào trong quán, chỉ thấy dưới ánh đèn mập mờ, đại sảnh bị chia làm nhiều khu vực, mỗi một khu đều có ca sĩ đứng hát, mà ở chính giữa là quầy bar hình tròn, có rất ít người ngồi bên quầy, đa số đều đang vây quanh mấy ca sĩ. Vách kính thủy tinh cách âm cực tốt, nên dù ồn thế nào vẫn không hề ảnh hưởng đến không gian bên ngoài, đứng giữa quầy bar có hơn mười nhân viên pha chế rượu đang xoay cổ tay liên tục, bình lắc bị vứt lên rơi xuống lại được đỡ lấy, rót ra một ly rượu có màu sắc sặc sỡ, một tay bồi bàn bưng khay rượu theo yêu cầu của khách, họ tới lui mấy khu vực khác dễ dàng như nước chảy mây trôi khiến người ta hoa cả mắt.

“Tự tìm chỗ chơi đi, thích uống gì cứ tính vào tôi, uống chết cũng không ai đưa vào quan tài đâu.” Long Ngọc mỉm cười nói, mọi người phía sau cười đùa hai câu, sau đó cả lũ mới kéo nhau đi kiếm chỗ chơi, Long Ngọc cất bước tới quầy bar, lát dưới nền đất là kính chịu lực nối liền tới quầy, nhóm bồi bàn cũng phải đi giày đặc chế chuyên biệt mới có thể bước đi không chút tiếng động, nhưng Long Ngọc lại đi giày da bò đế cứng, khi dẫm lên nền kính liền phát ra tiếng vang nhịp nhàng, nhóm ca sĩ đồng thời ngừng hát, nhìn về phía cậu, nhưng cậu vẫn chậm rãi bước đi, tựa như người mẫu chuyên nghiệp sải bước trên sàn catwalk, không nhanh không chậm, vóc dáng hoàn mỹ, quyến rũ đến mức khiến bao người si mê. Cậu bước từng bước đến bên quầy bar, ngồi vào ghế đối diện cửa chính, ghế vừa xoay, hai chân bắt chéo, cậu nghiêng đầu nhìn nhân viên pha chế trước mắt.

“Cain, pha một ly Death Temptation (mê hoặc của tử vong).”

“Được.” Thường ngày Cain không thích cười nói thế nhưng lại cười với Long Ngọc, làm mấy người khách ngồi gần đó suýt nữa rớt hàm.

Khải Ân xoay cổ tay, đổ các loại rượu cao độ vào bình lắc, thấy có vẻ như hơn mười mấy loại, bình lắc trong tay hắn bay lên lại rơi xuống, từ bên tay trái bay qua tay phải, từng độ khó đa dạng đều được trình diễn, người xem trợn mắt há hốc mồm, cuối cùng, rượu được rót ra ly cao cổ, màu sắc đỏ vàng giao nhau, nhìn không thấy có gì đặc biệt, Cain bỏ lá chanh tươi vào trong ly, trong phút chốc, lá chanh vốn xanh biếc biến thành màu đen rồi chìm xuống đáy ly, mà cả ly rượu cũng biến thành màu đỏ như màu máu tươi, đúng là sự cám dỗ chết chóc!

“Được rồi, xin từ từ thưởng thức.”

Long Ngọc cũng không uống vội, cậu khẽ đung đưa ly rượu, lá chanh trong ly dần tan ra theo từng đợt lay động, rượu từ đỏ tươi chuyển sang màu xanh thẫm, đây là màu cậu thích nhất, cũng là thời điểm hương vị mạnh nhất. Hơi ngửa đầu uống hết cả ly rượu, người khác thấy vậy thì vô cùng ngạc nhiên, cậu lại chỉ chép miệng, “Cain, anh thả thiếu bảy loại rượu, hương vị quá nhạt.”

“Ngọc thiếu, rượu mạnh sẽ tổn hại đến sức khoẻ.” Cain khẽ đáp.

“Dù sao cũng đã tổn hại nhiều năm vậy rồi, thêm ly này vẫn thế thôi, tiếp một ly nữa, phải mạnh! “Long Ngọc chống cằm, đưa ly cho hắn. Hắn nhận lấy ly, nhưng khi đưa cho Long Ngọc lại là một ly sữa tươi, Long Ngọc trừng mắt lườm hắn, hắn lại xoa đầu Long Ngọc, “Ngoan, nghe lời, Âm tiên sinh về lại tức giận, gặp hoạ vẫn là Ngọc thiếu ngài. ” Long Ngọc nhất thời ủ rũ, cậu gục lên mặt quầy bar, trông thật giống một con mèo nhỏ bị bỏ rơi, dáng vẻ đáng thương thế kia hỏi sao người khác thấy mà không khỏi đau lòng.

“Tôi có thể mời vị này uống một ly được chứ, Cain cũng đừng ức hiếp người ta như vậy.” Giọng điệu trêu chọc truyền đến, Long Ngọc và Cain cùng cau mày, Long Ngọc vẫn gục trên mặt quầy, cậu nghiêng đầu nhìn đối phương, một cái tên xuất hiện trong đầu, Hiên Viên Hiệt. “Muốn uống gì? Tôi mời.” Hắn ngồi xuống cạnh Long Ngọc rồi nở nụ cười quyến rũ.

Long Ngọc chỉ liếc gã một cái liền thu hồi tầm mắt, cậu ngồi dậy với lấy ly sữa tươi trên quầy rồi nhấp từng ngụm, rõ ràng không chừa cho đối phương chút thể diện nào, hành động này của cậu khiến Hiên Viên Hiệt bắt đầu lúng túng.

“Gia tộc Hiên Viên, Hiên Viên Hiệt, xưng hô thế nào?” Hiên Viên Hiệt mặt dày mày dạn hỏi.

Long Ngọc thản nhiên nhìn sang, trong mắt chứa đầy vẻ mỉa mai, giống như đang nói ‘ngươi không biết ư?’ “Khuynh Ngọc, Long Ngọc.” Hờ hững thốt ra bốn từ, không có bất cứ cảm tình gì, thế nhưng ngươi càng lạnh càng ngạo như vậy, sẽ càng dễ lọt vào mắt những người khác, như vị này chẳng hạn.

“Thì ra là Ngọc thiếu gia.” Hắn tỏ vẻ hơi ngạc nhiên, “Đúng là một...”

“Cain, tôi muốn ly nữa, cho thêm thìa mật ong, vẫn còn mùi đấy.” Long Ngọc vẫn không để ý đến hắn, cậu đẩy cái ly trống không tới trước mặt Cain.

“Được rồi.” Cain mỉm cười gật đầu, hắn chợt đưa tay lau một ít sữa tươi dính bên mép cậu.

“Ngọc thiếu của tôi sao lại có thời gian đến đây vậy?” Long Ngọc bị ôm lấy từ đằng sau, nhưng cậu cũng không tránh, cười híp mắt để đối phương ôm.

“Làm sao, tôi không thể tới ư?”

“Tất nhiên không phải rồi, người kia nhà cậu có thể thả cậu ra ngoài nha.” Đối phương nói với vẻ nghịch ngợm.

“Hắn đến ngay bây giờ, bộ dáng này của cậu nếu để hắn thấy sẽ không hay đâu.” Long Ngọc mỉm cười nhận lấy ly sữa Cain đưa lên, nhưng bị đối phương nhanh tay cướp mất.

“Quên cái tên hẹp hòi chết tiệt ấy đi! Tớ ngủ chung giường với cậu còn chả sao, hắn có cần phải thế không!” Nốc một hơi hết cả ly sữa, sau đó liếm môi, đẩy ly về phía trước, “Cho thêm ly nữa.”

“Này, muốn uống thì tự mua, đừng cướp của tớ.” Long Ngọc oán trách, đẩy người ngồi sang ghế bên cạnh.

“Hừ, hẹp hòi! Đền cho cậu là được chứ gì.” Đối phương kiêu ngạo liếc cậu.

Bỗng Hiên Viên Hiệt hít vào một hơi, người nọ giống Long Ngọc tới tận ba phần, mà ba phần này như tập trung toàn bộ vào ánh mắt, cho dù chỉ một cái liếc mắt nhưng sự mãnh liệt trong đó khiến hắn còn tưởng đối phương là anh em của Long Ngọc. Tóc ngắn đen bóng, tóc mái dài gần đến cổ, làn da trắng tái thiếu sức sống, đôi môi căng mọng khẽ nhếch lên, trên tai có đeo bông tai hình hoa lê, trông nó sáng long lanh như được làm từ ngọc, cậu ta gầy vô cùng, đó là kiểu gầy của người bị bệnh, nhưng gầy thế này lại càng làm nổi bật đôi mắt sáng dị thường như ngôi sao lấp lánh giữa bầu trời đêm!

“Tới nếm thử Bạch Hoa Lê của tôi đi.” Người nọ đặt một bình rượu sứ trắng nhỏ và một chén bạch ngọc lên quầy, rót rượu ra rồi để trước mặt Long Ngọc.

Ngón tay thon dài nâng chén bạch ngọc, cậu để dưới mũi ngửi, sau đó nhấp một ngụm, đôi môi khẽ nở nụ cười, cậu từ từ uống cạn rượu rồi nhẹ nhàng đặt chén bạch ngọc xuống mặt quầy, “Phượng Giác, tuy cậu không uống rượu, nhưng rượu cậu ủ đúng là rất tuyệt.”

“Tớ không uống được, nhưng người đó có thể uống.” Phượng Giác nâng ly sữa tươi, nở nụ cười tự giễu.

“Đáng sao?” Long Ngọc lạnh lùng hỏi.

“Vẫn câu nói ấy, không phải có đáng hay không, mà có nguyện ý không thôi, tớ nguyện ý là đủ rồi.” Ánh mắt y rất kiên định, tay lại càng nắm chặt ly hơn.

“Cain, lấy bình rượu kia ra đây.” Long Ngọc gõ ngón tay lên mặt quầy.

“Vâng.” Thứ Cain lấy ra không phải bình pha chế, mà là bình rượu sứ men xanh trắng, tính riêng giá trị của chiếc bình này đã không hề rẻ, chả biết rượu bên trong còn đắt giá cỡ nào nữa. Long Ngọc cầm lấy bình rượu, cậu dùng móng tay mơn trớn đỉnh nắp một vòng, Phập –! Nắp bình bật mở, hành động đầu tiên là để bình dưới mũi Phượng Giác, mùi rượu tràn ra bốn phía, tức khắc cả quán bar đắm chìm trong hương vị say mê, Phượng Giác vô lực run lên hai cái rồi gục xuống mặt quầy, y gắng sức trợn hai mắt lườm Long Ngọc.

“Xem như cậu lợi hại!” Nghiến răng nặn ra ba chữ, nhưng vẫn đành nhắm mắt ngủ thiếp đi.

“Mơ một giấc mơ đẹp nhá.” Long Ngọc mỉm cười, cậu tự rót cho mình một ly rượu, sau đó gọi người đưa Phượng Giác đi nghỉ ngơi, đúng là không thể đụng vào rượu nha, chỉ ngửi tý mùi hương của Giấc Mộng Ngàn Năm thôi mà đã không chịu nổi, nhưng vậy cũng thật đáng yêu!

“Ngọc thiếu lại lấy rượu ngon gì vậy?” Có người quen đến gần hỏi.

“Quy tắc cũ.” Long Ngọc phun ra ba từ, nhất thời khiến đối phương có phần ủ rũ.

“Ngọc thiếu cứ nói đùa, mới uống nửa ly Death Temptation mà tôi suýt ngã ngửa, một ly nhỏ của Ngọc thiếu cũng đã lấy nửa cái mạng tôi rồi.”

“Là do anh không có phúc.” Long Ngọc cười nhạt, dù có đặt rượu này ngay trước mặt cũng không kẻ nào dám thử, bởi ai cũng biết, rượu của Ngọc thiếu không phải có thể uống được.

“Vì sao không ai dám uống?” Rốt cuộc Hiên Viên Hiệt cũng tìm được cơ hội bắt chuyện.

“Nếu uống một ly mà không say, Ngọc thiếu gia sẽ đáp ứng một yêu cầu, bất cứ yêu cầu gì.” Cain thờ ơ đáp lời.

“Hả? Có chuyện tốt vậy sao?” Hắn cười khẽ.

“Điều kiện tiên quyết là uống không say.” Cain lặp lại lời vừa nói.

“Cho một ly.” Hắn vẫn không tin, thứ rượu kia cũng không phải thuốc mê, gục ngay ư? Xong, vừa uống một ly hắn liền hối hận, loại này còn lợi hại hơn cả thuốc mê, chén rượu vẫn còn cầm ở trên tay, thế mà đầu lại đập ngay xuống mặt quầy, cứ thế mà bất tỉnh nhân sự

Cain mở quang điện gọi người nhà Hiên Viên tới ‘Nhặt xác’, nếu nốc cả một ly Giấc Mộng Ngàn Năm vào bụng, dù tửu lượng khá đến mấy cũng phải qua một tuần mới có thể tỉnh! Đợi người nhà Hiên Viên tới nhất định phải tính tiền ngay mới được, không nói những thứ khác, chỉ riêng giá tiền của chén Giấc Mộng Ngàn Năm này không thấp đâu!

“Giấc mộng ngàn năm, ngàn năm một giấc mộng, mộng một hồi, say một màn, có tỉnh cũng chỉ là công dã tràng, a!” Lời thì thầm mỉa mai đó khiến con ngươi Long Ngọc co rút, nghiêng đầu nhìn lại, là một chàng trai đang nửa tỉnh nửa mê, vẻ khôn khéo già giặn bị men rượu vẩn đục, hình như tình trường không được như ý nên tới mua say, toàn thân Long Ngọc đột nhiên run rẩy, sau đó cơ thể tạo ra phản ứng!

Thoáng cái đã vươn tay bóp cổ người nọ!

“Ngọc thiếu!” Cain hoảng hốt kêu lên.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, nhóm ca sĩ cũng ngừng hát, toàn bộ ánh mắt tập trung về phía họ.

“Khụ!” Mặt Lục Hàn đỏ lừ vì bị bóp nghẹn, muốn gạt tay đối phương ra nhưng không sao thoát  khỏi, “Khụ... Cậu... Ai... Buông... Tay... ” Phải gắng sức lắm mới rặn được mấy từ.

“Ngươi là kẻ thù lớn nhất đời ta.” Lời Long Ngọc nói không hề có cảm xúc.

Một đôi tay túm lấy cổ tay cậu, “Thiếu chủ buông tay!” Chương Chung quát lên, hắn dùng sức bóp chặt cổ tay cậu, trên làn da trắng nõn của Long Ngọc tức khắc xuất hiện mấy vết thâm tím.

Rầm! Chương Chung bị hất ra, đập vào vách tường, cánh tay buông thõng rất mất tự nhiên, trông có vẻ như đã bị gãy.

Bàn tay hơi lạnh xoa lên mắt Long Ngọc, che kín đôi mắt đang chìm trong bóng tối của cậu, “Trân, buông ra đi, sẽ bẩn tay em, kẻ đó không xứng.” Một tay Âm Nhã Diệc úp lên mắt cậu, tay còn lại ôm hông cậu, đôi môi dán sát bên tai cậu rồi khẽ nói.

Long Ngọc nghe lời hắn, từ từ buông ra, nhưng tay Âm Nhã Diệc vẫn che mắt cậu như trước.

“Tại sao ngươi không chết đi?” Lời nói lạnh như băng chứa đầy hận ý, Lục Hàn ngây ngẩn cả người, thậm chí cảm giác muốn ho cũng đã quên, tay đang che cổ nhưng vẫn nhìn cậu, người này có bao nhiêu thù hận.

Âm Nhã Diệc với lấy bình rượu Giấc Mộng Ngàn Năm, hắn đổ đầy vào miệng mình rồi cúi xuống hôn Long Ngọc, truyền hết rượu sang miệng cậu, số lượng lớn thế này đủ để Long Ngọc chìm vào giấc mộng, cũng đủ để cậu quên đi chuyện tối nay.

Toàn thân Long Ngọc mềm nhũn, cậu tựa vào lồng ngực  Âm Nhã Diệc. Hắn liền bế bổng cậu lên, cất bước hướng ra ngoài, lạnh lùng nhìn về phía Lục Hàn.

“Rời khỏi thành phố này, vĩnh viễn không được xuất hiện.” Tầm mắt chuyển sang Chương Chung, “Còn ngươi.” Chương Chung nhắm mắt lại, coi như đã hiểu.

Khi hắn bước ra khỏi cửa chính, quan bar lại bắt đầu náo nhiệt, phần trí nhớ về khoảnh khắc đó cũng bị xoá bỏ, thế nhưng...

Lục Hàn vẫn cúi đầu ôm lấy cổ mình, ánh mắt bỗng chốc mê man, có gì đó xuất hiện trong đầu.

‘Sao ông không chết đi! Bà ấy đã chết tại sao ông còn sống! Sao ông không chết đi!’ Tiếng gào thét phẫn nộ cất lên, thiếu niên đang cố sức giãy dụa, gương mắt non nớt như mới mười một mười hai tuổi, trong đôi mắt phượng hẹp dài ấy chứa đầy oán hận.

Tất cả những hình ảnh vừa hiện lên, lại như một con cá bơi vào biển lớn, cuối cùng vẫn biến mất không còn dấu vết...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.