[AllSanzu] Nhàm Chán Sao!? Không Có Trong Từ Điển Của Ta

Chương 39: Gù gù




Lý Tiểu Ngư than thở, có thể là mèo nhỏ cho rằng Tạ Ly muốn hại mình nên mới không cẩn thận làm anh bị thương.

Xoa xoa cái đầu lông xù xù, thân nhể nho nhỏ theo động tác của cô mà vui vẻ đong đưa.

Lý Tiểu Ngư không kìm nổi mà dán môi lên mặt nó hôn hôn.

Thật sự quá đáng yêu.

-

Trông cửa hàng cả buổi trưa, Tạ Ly mới khoan thai đến trễ, mu bàn tay bị thương bị bao lại thành bánh chưng, khuôn mặt tiều tụy đẩy cửa đi vào, nhìn thấy con mèo trong tay Lý Tiểu Ngư, thân thể run lên, chạy ra ngoài cửa, trừng mắt nhìn mèo nhỏ: "Ôm nó đi! Mau ôm đi!

Lý Tiểu Ngư ôm mèo ra chỗ khác, cách anh rất xa, nói: "Sao lại đến mức này, không phải chỉ là bị mèo cào thôi sao?"

Tiểu Bạch rõ ràng rất đáng yêu, tại sao lại sợ nó.

Lý Tiểu Ngư trầm mê sắc đẹp của mèo, quên mất mu bàn tay Tạ Ly bị mèo cào.

Tạ Ly giơ bàn tay bánh chưng kia lên, nuốt nước mắt nói, "Không đến mức đó? Bác sĩ nói miệng vết thương sâu đến thấy xương, thiếu chút nữa thì gân tay của tôi cũng bị nó bẻ gãy, xem như bỏ đi."

Mèo anh nói đến là sủng vật ở cửa hàng, bên trong phần lớn là chó mèo, có con hai tháng tuổi, có con đã một năm, bị cào trúng là chuyện thường.

Nhưng có loại mèo nào có thể cào người nặng đến như vậy? Móng vuốt sắt sao? Đây rõ ràng không phải là mèo nhỏ mới sinh được một, hai tháng.

Anh còn có cả bóng ma tâm lý rồi.

Lý Tiểu Ngư không thể tin được nhìn mèo nhỏ mềm oặt trên người mình rồi lại nhìn bàn tay bánh chưng của Tạ Ly, "Sao có thể, con mèo này nhỏ như vậy."

Tạ Ly dùng tay không bị thương che mắt, che đi khuôn mặt đau khổ, tay bánh chưng quơ quơ về phía cô, lắp bắp: "Cô mau đi đi, đừng để tôi nhìn thấy nó, có nó không có tôi, có tôi không có nó."

Khóe miệng Lý Tiểu Ngư run rẩy, "Được rồi, tôi đi. Anh có việc gì thì gọi cho tôi."

-

Đi giữa tiểu khu, Lý Tiểu Ngư nhìn con mèo đang ngủ lẩm bẩm tự hỏi, không biết con mèo này là mèo đực hay mèo cái, Tạ Ly nói nếu là mèo đực thì sau này phải buộc ga-rô, nếu không thì khi động dục sẽ không tốt.

Thường xuyên cùng Tạ Ly đến cửa hàng thú cưng, Lý Tiểu Ngư cũng biết làm sao để phân biệt mèo đực mèo cái, nghĩ rồi bước chân về nhà nhanh hơn, về nhà xem thử để sau này có chuẩn bị.

Vừa nhìn lên đã thấy bóng dáng quen thuộc đứng trước thang máy, đôi mắt Lý Tiểu Ngư trợn tròn, bước dài chạy tới, nói với chủ nhân tấm lưng kia:

"Nghiêm Viêm!"

Bóng dáng người đó khựng lại một chút, xoay người nhìn thấy Lý Tiểu Ngư chạy đến.

Ánh sáng hoàng hôn chiếu lên người cô gái, cặp mắt hổ phách bị chiếu sáng đến lấp lánh, hình ảnh phản chiếu như có ánh sáng, khuôn mặt nhỏ trắng sứ thanh tú điềm tĩnh dừng ở trước mặt hắn, thở phì phò, ngẩng đầu lên, đôi mắt kia bình đạm không gợn sóng, so với quá khứ và bây giờ giống hệt nhau, giống như chuyện gì cũng không thể làm đôi mắt kia hoảng loạn.

"Thật trùng hợp a." Lý Tiểu Ngư bước đến cạnh hắn, lợi hơi đau, không tự chủ được liếm liếm.

Nghiêm Viêm ừ một tiếng, thân hình ở phía trước bao trùm lên cô gái trước mặt, duỗi tay ấn nút thang máy.

Thân thể Lý Tiểu Ngư cứng đờ, thân thể cao lớn kia cách cô rất gần, gần đến mức cô có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo sau lưng, mũi ngửi thấy mùi thuốc lá thanh lãnh quanh quẩn và hơi thở hormone nam tính, không khống chế được suy nghĩ muốn chạy trốn.

Cảm giác xúc động kia biến mất rất nhanh, người kia ấn xong rồi đứng ra xa, hơi thở kia không hề lưu luyến rời đi, giống nhe chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

Lý Tiểu Ngư mấp máy môi, không biết muốn nói gì, trong thang máy im lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của chính mình.

Thang máy mở ra, cô đi phía sau hắn đến trước cửa phòng.

Trên tay ôm mèo, nên mở cửa rất chậm, khóe mắt nhìn sang bên cạnh, Nghiêm Viêm đã mở cửa đi vào, không giống hôm qua không mang theo chìa khóa.

Anh Viêm làm gì để tối chị Ngư sang nhà anh ngủ? "^"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.