[AllSanzu] Nhàm Chán Sao!? Không Có Trong Từ Điển Của Ta

Chương 14: Cục cục cục cu




Edit: Giáp Thị Thiên Thanh.

Chiến đấu lập tức bắt đầu, nhìn mọi người vây quanh mình, thần sắc Dạ Thiên Tà thản nhiên, vẫn không bởi vì vậy mà có điều sợ hãi.

Thánh cung, hắn và bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ có một trận chiến, hiện tại, thuận tiện thu bọn họ một chút lợi tức...

Hắc sắc liêm đao dao động một chút, Dạ Thiên Tà mở hai tay ra và bay lên trời, ánh mắt lạnh thấu xương, từ trên cao nhìn xuống đám người mặc đồ trắng đang đứng dưới đất.

Lúc này, nhóm người mặc đồ trắng cũng bay lên trời, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm nam nhân tuấn mỹ tà mị trước mặt này.

"A, xem ra, ta giống như là trở về vừa đúng lúc." Đúng ngay lúc này, một giọng nói nhàn nhạt bỗng nhiên truyền đến, phá vỡ bầu không khí tràn ngập sát ý ở nơi này.

Nghe được giọng nói kia, cơ thể Dạ Thiên Tà đột nhiên cứng đờ, kích động quay đầu, một khắc kia, đứng thẳng ở trên lưng Kim Sí Đại Bằng, thiếu nữ đón gió mà đứng, phản chiếu rõ ràng vào trong đôi mắt tím kia.

Khóe miệng của hắn không khỏi hiện lên nụ cười dịu dàng, giọng điệu mềm nhẹ nói: "Như Phong, nàng đã trở lại..."

Khóe môi Hạ Như Phong cũng nở nụ cười dịu dàng, trong mắt tràn ngập nhu hòa: "Chúng ta đã nói muốn kề vai chiến đấu, không phải sao? Ta làm sao có thể không trở lại?"

Thánh cung thì như thế nào? Địch nhân của hắn thì cũng chính là địch nhân của nàng.

Mặc kệ con đường này sẽ có bao nhiêu gian nan thì nàng cũng sẽ cùng đi với hắn...

Nghĩ tới điểm này, Hạ Như Phong rút trường côn ra, đặt ngang ở trước ngực, con ngươi đen nhàn nhạt đảo qua trên người nhóm người mặc đồ trắng, sau khi thấy rõ cấp bậc của bọn họ, lông mày không khỏi nhăn lại.

Một người Linh Quân Cửu cấp, ba Linh Quân Bát cấp, bốn Linh Quân Thất cấp...

Với thực lực hiện tại của mình, ngay cả dùng đan dược để thăng cấp thời gian ngắn cũng không có cách nào dùng chính năng lực của mình để sóng vai chiến đấu với hắn, xem ra, chỉ có thể dùng cái phương pháp kia rồi...

Vươn hai tay ra, trong tay xuất hiện một bình ngọc, nàng đổ ra một giọt chất lỏng và đưa vào trong miệng, thời khắc đó, cấp bậc đột nhiên tăng lên, vượt qua hai cấp bậc và đạt tới Linh Vương Bát cấp.

Chất lỏng này chính là Đồ Đằng Thánh Thủy còn lại, đã từng dùng hai giọt, đây là một giọt cuối cùng nàng có thể dùng.

Dù sao Đồ Đằng Thánh Thủy này sớm muộn gì cũng sẽ sử dụng, bởi vậy Hạ Như Phong cũng không cảm thấy đáng tiếc.

Sau khi dùng xong Đồ Đằng Thánh Thủy, nàng xuất ra một viên đan dược, lần thứ hai bộc phát ra khí thế cường đại, vượt qua Linh Vương đến Linh Quân Tam cấp, bởi vì khí thế không vững nên có thể rõ ràng nhìn ra là mạnh mẽ tăng lên thực lực.

Tuy là tăng thực lực lên thời gian ngắn, nhưng ít ra cấp bậc hiện tại của Hạ Như Phong là Linh Quân, cho nên rời khỏi Kim Sí Đại Bằng thì nàng cũng có thể bay trên không được.

Nhảy khỏi lưng Đại Bằng và đi đến bên cạnh Dạ Thiên Tà, hai người ăn ý cười, sau đó đem phía sau lưng giao cho đối phương, hai mắt nhìn địch nhân trước mặt.

Lâu Ngọc Thần cũng không có nhúng tay, hắn chỉ ở một bên yên lặng quan sát cuộc chiến.

Bởi vì hắn biết đây là sự ăn ý giữa bọn họ, không cần người khác giúp đỡ, huống chi, hắn cũng không biết vì sao lại cảm giác nhóm người này không phải là đối thủ của bọn họ.

Cho nên, nếu không có nguy hiểm thì Lâu Ngọc Thần sẽ không động thủ.

"Hừ, chỉ bằng hai người các ngươi mà có thể chống lại với tất cả chúng ta sao?" Lão giả áo bào trắng trong mắt xẹt qua khinh thường, thiên phú Hạ Như Phong rõ ràng làm cho hắn kinh ngạc, chẳng qua là một Linh Quân Tam cấp thì cũng không sinh ra được cái uy hiếp gì đối với hắn.

Thực lực Hạ Như Phong không cao, không bằng lão giả áo bào trắng, nhưng ít nhất nàng có thể bảo vệ phía sau lưng Dạ Thiên Tà, có sự giúp đỡ của nàng, ngay khi Dạ Thiên Tà bắt đầu chiến đấu b không lâu thì lão giả áo bào trắng liền kinh sợ, thông qua chiến đấu, hắn đã hiểu thực lực Dạ Thiên Tà và hắn hẳn là tương xứng, nhưng vì sao, hắn có thể lấy một đối địch với bốn người họ chứ?

Còn có thiếu nữ kia, lại lấy thực lực Linh Quân Tam cấp, dưới sự liên hợp công kích của bốn Linh Quân thất cấp mà lông tóc không tổn hao gì?

Này... Điều này sao có thể...

Ngay lúc lão giả áo bào trắng lão giả  sửng sốt thì công kích của Dạ Thiên Tà đột nhiên hạ xuống, hắn vội vàng vung kiếm ngăn cản, ai ngờ trong thời khắc mấu chốt, tuyến đường công kích của Dạ Thiên Tà đột nhiên thay đổi, rất nhanh đánh úp về phía một người bên cạnh.

Người nọ không ngờ rằng hắn lại đột nhiên thay đổi người, xuất kiếm ngăn cản đã không còn kịp rồi, chỉ đành phải hướng bên cạnh né tránh, lại bởi vì né tránh không nhanh nên bị liêm đao chém xuống trên vai, toàn bộ bả vai và một cánh tay bị cắt xuống, máu tươi từ chỗ cánh tay bị đứt phun ra.

"A!"

Một tiếng rống to bi thống, đều làm cho mọi người ở đây sởn gai ốc.

Lão giả áo bào trắng biến sắc, mắt thấy Dạ Thiên Tà lại hạ xuống công kích nên hắn huy kiếm chặn Dạ Thiên Tà, Dạ Thiên Tà liếc mắt nhìn hắn, cười lạnh một tiếng, đưa ngón tay ra điểm về phía ngực lão giả áo bào trắng: "Tịch Diệt!"

Lão giả áo bào đột nhiên lui về phía sau, tránh thoát công kích của hắn, cũng đúng lúc này, Dạ Thiên Tà trực tiếp chém ngang eo của người bị chặt đứt một cánh tay kia, thân thể người nọ chia làm hai nửa và rớt từ trên cao xuống.

Nơi này, trừ bỏ lão giả áo bào trắng ra thì không ai có thể chống lại được hắn.

Sau khi Dạ Thiên Tà hồi phục lại như cũ thì dưới Linh Tôn sẽ không có địch thủ, vì vậy cho dù là lão giả áo bào trắng thì cuối cùng cũng sẽ không ngăn cản được.

Nhìn bốn người trước mặt, Hạ Như Phong hít một hơi thật sâu, thấy tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, nàng thu hồi hồng diễm, quát lạnh một tiếng: "Phần Thiên Diệt Thế!"

Hỏa diễm trải rộng khắp bầu trời, giống như một biển lửa diễm lệ đem nó bao phủ lại.

Áp bách cường đại đến từ hỏa diễm trên bầu trời, trong nháy mắt đó, những người áo bào trắng đều cảm thấy trái tim bị rung rẩy một chút, lại có một loại cảm giác không thể địch nổi.

Cũng trong nháy mắt bọn họ khiếp sợ thì hỏa diễm đầy trời rơi xuống, bốn người vội vàng lui về phía sau, nhưng vẫn không thể thoát khỏi truy kích của hỏa diễm và bị hỏa diễm kia bao trùm lại.

Với thực lực hiện tại của Hạ Như Phong mà thi triển ra Phần Thiên Diệt Thế thì Linh Quân Thất cấp* có thể ngăn cản được sao? Trừ phi đó là cấp bậc của lão giả áo bào trắng, những người còn lại đều không có cách nào tránh thoát.

*Đầu chương nói có bốn người Linh Quân Thất cấp, nhưng đoạn này cv ghi là Linh Tướng. Mình thấy sai sai nên tự sửa lại cho giống đầu chương.

Cũng đúng lúc này, Dạ Thiên Tà giải quyết hai  Linh Quân Bát cấp còn lại, nơi này chỉ còn sót lại một người là lão giả áo bào trắng.

Lúc này, lão giả áo bào trắng đầy chật vật, kinh ngạc nhìn Dạ Thiên Tà, tuy trên quần áo của Dạ Thiên Tà cũng bị mấy đường vết rách, nhưng so với lão giả áo bào trắng thì hiển nhiên là tốt hơn rất nhiều.

"Này... Điều này sao có thể, hắn làm sao có thể cường đại như vậy?" Lão giả áo bào trắng ngạc nhiên lên tiếng, sau đó, khóe miệng hiện lên một chút cười khổ: "Sớm biết như thế, lúc trước, nên giết ngươi!"

"Đáng tiếc, ngươi đã không có cơ hội rồi!" Dạ Thiên Tà lạnh lùng nhìn hắn, khóe môi giơ lên, hắc sắc liêm đao trong tay lóe ra ánh sáng quỷ dị: "Hôm nay, Bổn tọa sẽ để cho ngươi biết, ngươi đã sai lầm đến mức nào."

"Ha ha, phải không?" Lão giả áo bào trắng cười lớn hai tiếng, tươi cười của hắn mang theo liều lĩnh, trong mắt che kín tơ máu và nói: "Là chúng ta thất sách, không nghĩ tới ngươi lại cường đại như vậy, chỉ là, hôm nay ta chết cũng muốn kéo các ngươi làm đệm lưng, ha ha..."

Nói xong, thân thể hắn giống như một quả bóng hơi bị kéo căng lên, biết chính mình không phải đối thủ của Dạ Thiên Tà hắn nên cũng không hề lại chiến đấu vô nghĩa nữa, hắn lựa chọn dùng loại phương thức kịch liệt này để kết thúc tranh chấp.

Chỉ là, ngay sau đó, hắn ngây dại...

Chỉ thấy nam nhân tuấn mỹ tà mị kia, ngón tay điểm một cái lên trên người hắn, đúng vậy, chính là điểm nhẹ một cái , sau đó, hắn liền cảm giác có thứ gì đó tuôn vào trong cơ thể, cơ thể đang kéo căng cũng bị xẹp xuống...

Ngay lúc này, thân thể đột nhiên run rẩy thì Dạ Thiên Tà đã giơ hắc sắc liêm đao lên, cho đến chết, hắn cũng không thể nào nghĩ ra, vì sao Dạ Thiên Tà lại dễ dàng ngăn cản chính mình tự bạo?

Nếu như hắn hết lòng chống cự thì cũng sẽ không dễ dàng chết, nhưng hắn lại lựa chọn buông tha cho sinh mệnh, lại bởi vì hành động của Dạ Thiên Tà mà kinh sợ, thế cho nên khi liêm đao hạ xuống thì hắn cũng không có phát hiện...

"Tà, chàng có thể đem liêm đao này giao cho ta mấy ngày được hay không?" Hạ Như Phong như là nghĩ đến cái gì, trong lòng vừa động, nhìn tấm lưng thon dài của nam tử rồi mở miệng nói.

Chậm rãi xoay người, lúc này, thần sắc hắn lại mang theo dáng vẻ lười biếng và tà mị, chỉ khi đôi mắt  tím kia nhìn nàng thì mới hiện ra tà khí mà lại dịu dàng...

"Tốt." Không cần suy nghĩ, Dạ Thiên Tà liền gật đầu đồng ý và giao vũ khí quý trọng nhất của mình cho nàng.

Hắn không hỏi nàng vì sao, đơn giản là vì hắn tin tưởng nàng...

Sau đó, hai người mỗi người đi một ngả, nếu đã tìm thấy Lâu Ngọc Thần thì như vậy bọn họ cũng đã đến lúc trở về Lâm Phong quốc, mà sau khi Dạ Thiên Tà nghe nàng nói muốn rời khỏi thì cũng quyết định chuyển Tà Tông qua Lâm Phong quốc.

Chỉ vì Tà Tông quá mức khổng lồ nên cần một đoạn thời gian mới di dời toàn bộ được, vì vậy hắn để cho Hạ Như Phong rời đi trước, không mất bao lâu thì hắn có thể đi Lâm Phong quốc gặp nàng.

Vì thế, Hạ Như Phong và Lâu Ngọc Thần cùng quay về Hạ gia.

Lâu Ngọc Thần và Hạ Chi Nhược gặp lại, tự nhiên xúc động một phen, cũng bởi vì đoạn tai họa này mà Hạ Chi Nhược thấy rõ tình cảm trong lòng của mình, cho nên Lâu Ngọc Thần trái ngược lại là gặp họa được phúc.

Cùng mọi người nói một tiếng quyết định của mình, tất cả mọi người đều đồng ý trở về Lâm Phong quốc.

Nghiêm Phong Hành đương nhiên cũng cần phải đi về Hạ gia, dù sao hắn cũng chưa thấy qua người nhà Hạ Chi Nhược, Nghiêm lão không muốn rời khỏi Hạ Như Phong nên da mặt dày mà đi theo, mà Nghiêm gia hiện tại thì tạm thời giao cho Trịnh lão giúp hắn quản lý.

Lần này, Hạ Như Phong đem bí mật về Phong Tà đại lục bại lộ ở trong tầm mắt mọi người.

Đây là những người mà nàng quý trọng và tín nhiệm, nàng không muốn giấu bọn họ, huống chi, nàng định dùng Thiên linh hộp để giúp Tam ca bọn họ tăng lên thực lực.

Mà từ sau khi dung Hỏa Linh và Mộc Linh cải tạo Thiên linh hộp thì đã có mặt trời và cây cối, giống như một thế giới thật.

Sau khi đợi cho bọn họ tiến vào Phong Tà đại lục, Hạ Như Phong liền cảm thụ rõ ràng suy nghĩ trong lòng của mỗi người và nghe được những lời nói trong lòng bọn họ, Hạ Như Phong chỉ cảm thấy được từng trận ấm áp.

Đem loại bí mật chia sẻ với bọn họ, nàng cũng không hối hận.

Một mình Hạ Như Phong đi đường nên cũng thoải mái hơn, lấy tốc độ của Đại Bằng thì mấy ngày liền đến Lâm Phong quốc, bởi vì không có thông báo với ai, vì vậy, khi nàng xuất hiện trên đường phố ở Lâm Phong quốc thì tất cả các thế lực đều chấn kinh.

Nháy mắt, Lâm Phong quốc náo nhiệt lên, mỗi thế lực đều dũng mãnh tranh nhanh lao về hướng Hạ gia.

Hạ gia lúc này cũng phi thường náo nhiệt, Hạ Chi Nhược và Nghiêm Phong Hành trở về khiến cho tất cả mọi người ở Hạ gia đều hưng phấn lên, Hạ Lâm Lạc kéo nữ nhi và ngoại tôn cười đến không khép miệng được, hắn chưa từng có cảm giác thỏa mãn giống như bây giờ.

Chẳng qua, Nghiêm lão và Hạ Lâm Lạc gặp mặt lần đầu tiên thì hai người liền đánh nhau một hồi, nguyên nhân tự nhiên là vì tranh đoạt Hạ Như Phong thuộc về ai.

Dựa theo thực lực, Hạ Lâm Lạc không phải là đối thủ Nghiêm lão, nhưng mà Nghiêm lão cũng không dám làm bị thương Hạ Lâm Lạc, nếu không tôn nữ bảo bối ki của mình chắc chắn sẽ không để ý tới mình, cho nên, bọn họ cũng không có sử dụng linh lực mà là dẫn tới một cuộc vật lộn.

Kết quả, trên thân hai người đều bị thương.

Chỉ là sau khi An Đức Lâm xuất hiện, Nghiêm lão bắt lấy hắn liền điên cuồng đánh một trận, ai biểu hắn lúc đầu đoạt tôn nữ của mình, để cho nàng thành người của Công hội luyện dược chứ? Lúc trước hắn đã nói qua, nhìn thấy An Đức Lâm thì muốn đánh hắn phát tiết tức giận trong lòng.

An Đức Lâm chẳng biết tại sai lại bị đánh nên lòng tràn đầy ủy khuất, không biết hắn làm chuyện người người oán trách gì mà lại chọc giận lão gia hỏa này.

Sau đó, An Đức Lâm mới biết được, mình hoàn toàn là thay Thu Phong gánh chịu, bởi vì Nghiêm lão hoàn toàn đem An Đức Lâm trở thành sư phụ của Hạ Như Phong, sau khi biết việc này, An Đức Lâm càng ủy khuất.

Đáng tiếc, Nghiêm lão hắn không thể trêu vào.

Mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày đều có người tới cửa thăm hỏi, Hạ Như Phong chỉ tiếp nhóm người Mạc Trúc, những người còn lại thì có Hạ Lâm Lạc bọn họ nên cũng không cần nàng xuất hiện ...

Hơn nữa, bởi vì thanh danh của nàng truyền khắp Lâm Phong quốc, nàng dĩ nhiên trở thành mục tiêu truy đuổi của đại đa số nam tử, người tới cửa cầu thân nhiều không đếm xuể nhưng đều bị Hạ Lâm Lạc cự tuyệt.

Hạ Như Phong lúc này, đang đi trên con đường nhỏ ở Hạ gia, nhẫn nại không được lại có một người ngăn cản đường đi của nàng.

Nàng nhướng mày, ngước mắt lên, ánh vào mắt là một dung nhan xa lạ.

Nam tử trẻ tuổi trước mặt có gương mặt thanh tú, gương mặt tươi cười, tầm mắt liếc nhìn trên người hướng Hạ Như Phong một cái, trong mắt kia không chút nào che dấu kinh diễm.

"Ngươi là người phương nào?"

Trong khoảng thời gian này, người tới bái phỏng Hạ gia nhiều vô số kể, nhìn thấy người xa lạ trong này nàng cũng không thấy lạ, chỉ là ánh mắt đối phương làm cho nàng cảm thấy chán ghét.

"Hạ cô nương, ta đã ở đây chờ ngươi đã lâu, nói vậy ngươi hẳn là không biết ta đi? Ta là..."

"Thật có lỗi, đối với ngươi là ai ta không có hứng thú, phiền toái ngươi nhường một chút." Hạ Như Phong nhướng mày, không kiên nhẫn mở miệng, gương mặt tuyệt mỹ ôn hòa cũng lạnh xuống.

Nam tử trẻ tuổi ngẩn ra, hắn thật không ngờ, Hạ Như Phong chính là thái độ lạnh lùng này.

"Ha ha, Hạ cô nương đừng nóng vội, huynh trưởng của ta chính là học trưởng của Hạ cô nương, hắn là Doãn Lạc xếp hạng thứ ba ở Tinh anh đường, nói như vậy, đây cũng là duyên phận giữa chúng ta, không phải sao?"

Hạ Như Phong không nói chuyện, tính trực tiếp đi qua từ bên cạnh.

Ai ngờ người này nhất quyết không tha, thân hình chợt lóe, chắn ở trước mặt Hạ Như Phong, gương mặt vẫn mang theo nụ cười mị hoặc như trước: "Hạ cô nương, hôm nay ngươi có rảnh không? Ta muốn hẹn Hạ cô nương cùng nhau đi dạo."

Mâu quang lạnh lùng, Hạ Như Phong nâng tay lên, khi vừa muốn động thủ thì trên bầu trời, một đạo tiếng quát đột nhiên truyền xuống: "Ngươi thật to gan, thừa dịp Bổn tọa không ở đây, dám đánh chủ ý tới nữ nhân Bổn tọa!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.