(AllMikey) Máu, Dị Năng Và Em

Chương 13: Uống máu




Chưa từng có ai dám phách lối trước mặt cô như vậy, Tiết Phương Hoa dám làm thế chẳng phải là vì được cưng chiều quá hay sao? Chẳng phải là đang so bì xem Lục Minh đối xử tốt với ai hơn sao. Tiết Phương Hoa có thể làm, cô thì không thể sao?

Mà hình như Cảnh Y Nhân thực sự không có gì có thể so sánh được, ngoại trừ điện thoại di động, bộ váy lụa mua ở trung tâm thương mại cho mẹ cậu lần trước, cái kẹp tóc đính đá mà cậu mua cho cô ra, cậu chẳng tặng cô thứ gì khác nữa.

Nghĩ vậy, Cảnh Y Nhân lại thấy bực bội.

Mới sáng ra đã bao nhiêu chuyện, Cảnh Y Nhân lại vốn chưa ăn sáng gì cả nên dạ dày của cô hơi khó chịu, dường như chỉ muốn nôn ra.

Một tia sáng chợt lóe lên trong đầu Cảnh Y Nhân, cô lại nhớ đến một cảnh trong phim tình cảm dài tập mà cô đang theo dõi gần đây, rồi cô dùng sức “ọe” một tiếng, ôm lấy ngực mà nôn khan.

“Qe... Qe...” “...” Tiết Phương Hoa nhìn Cảnh Y Nhân nôn khan mà không hiểu gì cả. Người giúp việc vội vàng mang cốc nước đến. Cảnh Y Nhân uống một hớp, vuốt ngực một cái mới tỏ ra thoải mái hơn, rồi cô dặn dò người giúp việc.

“Lấy cho tôi vitamin B11 tới đây. Tôi quên uống rồi.”

“...” Cô giúp việc có vẻ buồn bực: “Cô Cảnh, trong nhà không có vitamin B11 đâu. Vitamin B11 là để cho phụ nữ có thai uống mà.” “Chính là vị thuốc để trong tủ đầu giường phòng tôi ấy. Hôm qua, Lục Minh mới mua về.”

Cô giúp việc trợn to mắt khẩn trương nhìn Cảnh Y Nhân: “Cô Cảnh, cô có rồi à?”

“...” Nghe thấy thế, Tiết Phương Hoa không dám tin tưởng, trợn trừng mắt nhìn cảnh Y Nhân chòng chọc. Cảnh Y Nhân liếc thấy mặt Tiết Phương Hoa đã tái mét lại thì khẽ mỉm cười: “Tôi cũng mới biết hôm qua thôi.” Người giúp việc vỗ tay một cái: “Thảo nào tại sao hôm qua ngài Lục lại bế cô vào nhà! Không chịu để cô tự bước, hóa ra là vì cô Cảnh có bé rồi! Chúc mừng cô!”

“...” Nói đến ngày hôm qua, Cảnh Y Nhân lại thấy hơi ngại ngùng.

Cái gì mà Lục Minh không muốn cô tự đi, cậu gấp đến độ không nhịn được nổi thì có. Người giúp việc còn nói tiếp: “Tôi nhớ trong phòng kho còn có một bộ trang phục chống tia bức xạ, lát nữa tôi sẽ đi lấy cho cô mặc thử.” “Được. Nhớ lấy giúp tôi “nước gừng pha đường mà Lục Minh tự tay làm cho tôi” xuống đây nhé.”

Cảnh Y Nhân cố ý nhấn mạnh mấy chữ “nước gừng pha đường Lục Minh tự tay làm.”

“...”Nghe thấy Cảnh Y Nhân nói có thai, sắc mặt Tiết Phương Hoa thoắt cái đen lại, rồi trở nên xanh mét. Cô ta hiểu rất rõ chuyện giữa Lục Minh và Cảnh Y Nhân, Lục Minh chỉ cần nhìn Cảnh Y Nhân thôi cũng thấy ghê tởm, làm sao có thể đụng tới cô ta? Sao có thể có thai được?

Sắc mặt Tiết Phương Hoa trắng bệch, nhưng cô ta vẫn cố giả vờ bình tĩnh, lạnh lùng gằn từng chữ: “Anh Lục Minh... đã chạm vào cô?”

“...” Cảnh Y Nhân thờ ơ liếc cô ta một cái, rồi không để ý đến cô ta nữa.

Cảnh Y Nhân đứng dậy, một tay đỡ eo, một tay nhẹ nhàng vuốt cái bụng bằng phẳng, ưỡn cái bụng cao cao lên, trông rất giống như đang mang thai mấy tháng. Cô thở dài một hơi khó nhọc: “Haizz, mới ngồi một lát đã thấy đau lưng rồi. Có thai đúng là khó chịu thật.”

Hồi ở hậu cung, Cảnh Y Nhân đã thấy nhiều hình ảnh như thế rồi, vịnương nương nào dù là mang thai thật hay giả đều cố ý rêu rao khắp nơi, cô diễn cũng dễ như trở bàn tay. Từ xưa đến nay, mẹ dựa vào con. Cô không tin Tiết Phương Hoa còn dám hung hăng nữa.

“Đứng cũng không được, ngồi cũng không xong, muốn ra ngoài đi dạo mà Lục Minh cũng không cho.” “...” Gương mặt Tiết Phương Hoa khó coi như bị sét đánh.

Người giúp việc nói với quản gia Ngô về chuyện của Cảnh Y Nhân, nghe vậy, quản gia Ngô khẩn trương chạy từ trên tầng xuống, vừa thấy Cảnh Y Nhân đang chống lưng đỡ bụng thì cẩn thận hỏi: “Cô Cảnh, cô mang thai sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.