[Allkook] Em Là Để Chúng Tôi Yêu Thương

Chương 36: Sẽ không còn bên nhau




Hình Thiên giật mình, giọng nói đầy vẻ không tin: "Ngươi chớ có lừa ta, ngươi vì sao có ý định như vậy?"

"Thứ ngài chống đối chỉ là Thiên đình mà thôi, còn kế hoạch của ta ảnh hưởng tới toàn Thiên đạo. Chỉ sợ ngài chưa chắc đã có đảm lực hỗ trợ ta".

Hình Thiên cười lạnh: "chớ dùng tâm kế mê hoặc ta, ngươi vỏn vẹn một tên Kim tiên, có lực lượng khỉ gì đòi nghịch chuyển Thiên đạo?"

Trương Tử Tinh đáp: "ta nếu lừa ngài, sau khi thoát khốn này ngài không phải sẽ biết sao? Lúc đó cho dù không giết ta hẳn cũng không ra tay giúp đỡ, vậy chẳng phải ta làm việc thừa hơi sao? Ngài năm đó một mình xông lên Thiên đình liền cho rằng mình là nam nhi đội trời đạp đất, nhưng cả thiên hạ chẳng nhẽ chỉ có một mình ngài thôi sao?"

Hình Thiên nghe vậy trầm ngâm rất lâu, cố ý nói một câu: "ta ở đây đã nhiều năm, cũng đã hiểu được nhiều chuyện, ta năm đó háo thắng cậy cường, ỷ vào sức mạnh nhất thời, thực ra không biết tự lượng sức…"

"Đạo ở trong lòng ta, ý nghĩ ngàn vạn người khác ta coi như đồ bỏ", Trương Tử Tinh đột ngột hỏi: "ta bất kể ngài định sao, chỉ hỏi ngài một câu: ngài còn là vị Hình Thiên "đầu tuy đoạn nhưng chí không sờn" năm xưa không?"

"Hay một câu "Đạo ở trong lòng ta, ý nghĩ ngàn vạn người khác ta coi như đồ bỏ"!, cho dù qua vạn vạn năm, ta làm sao không còn là Hình Thiên?", Hình Thiên rộng tiếng cười lớn: "ta giờ lấy danh nghĩa Ma thần tộc xin thề, chỉ cần ngươi thực sự có ý muốn nghịch thiên, ta nhất định hết sức tượng trợ, tuyệt không hối hận!".

Trương Tử Tinh hết sức mừng rỡ, Hình Thiên lại nói: "ngươi hãy đi ra phía ngoài chừng hơn 30 trượng, ở đó có một khối nham thạch màu đen, trong đó phong ấn Thần phủ Kiền thích của ta, năm xưa khi ta bị trấn, biết không địch nổi kẻ thù, cho nên mới dùng niệm lực cất Thần phủ vào trong đó, chờ ngày sau có cơ duyên sẽ lấy ra. Nếu ngươi có thể theo bí pháp ta truyền thụ phá giải phong ấn, lấy ra Thần phủ, chém được một mảnh trên khối Thôi tinh luân này, ta liền có thể ngưng tụ lực lượng phá vỡ Thôi Tinh luân, giải phong ấn mà ra".

Hạm Chi Tiên lại mừng rỡ phát hiện trong một ao nước gần đó có Thủy Ngọc tiên lan, vội vàng thu vào trong áo, tại lúc Hạm Chi Tiên hỏi quái xà liệu có Hắc huyền thảo không. Quái xà ngây ra, nói với nàng có vô số thực vật nơi nguồn nước ngoài động chính là Hắc huyền thảo.

What? Đây chính là "dị thảo trân quý" trong miệng Dao chân nhân sao? Chẳng nhẽ Dao chân nhân cố ý dẫn hai người mình tới chỗ Hình Thiên hay sao? Trương Tử Tinh càng nghĩ càng thấy hành động của Dao chân nhân thực khó hiểu. Nhưng giờ hắn cũng không có thời gian nghĩ ngợi nhiều, vội theo Quái xà đi tới chỗ Hình Thiên chỉ, quả nhiên thấy một cột đá rất lớn nằm đó, đường kính cột đá phải to chừng bốn người ôm mới xuể, hắn đưa mắt nhìn kỹ, phát hiện trên thân cột có không ít hoa văn kỳ dị, hẳn là phù chú phong ấn.

Như Hình Thiên nói, cả Nhạc Du Sơn là một Phong ma đại trận (đại trận giam ma), mà bầy Kim dực ngư trên tầng nước cao nhất chính là nguồn cung cấp linh khí cho đại trận. Kim dực ngư này thể chất đặc thù, có thể không ngừng cung cấp linh khí cho đại trận, ngõ hầu vĩnh viễn phong ấn Hình Thiên.

Quái xà cách mỗi đoạn thời gian sẽ ngưng tụ lực lượng đột phá thủy vực đi thôn phệ một số Kim dực ngư, một là giảm bớt linh khí, hai là lợi dụng linh lực thôn phệ được không ngừng trùng kích giảm lực phong ấn Thần phủ. Nhưng nhiều năm qua, tuy nó tận tâm kiệt lực cũng chỉ phá được một bộ phận phong ấn mà thôi.

Trương Tử Tinh bước tới trước cột đá, Định Thương Kiếm trong tay kim quang chói lóa, chém thẳng xuống cột đá. Cột đá đen vốn xù xì đột nhiên hiện ra một trận kỳ quang, tán ra một nguồn năng lượng rất lớn. Dư âm qua đi, Định Thương kiếm sắc bén vô cùng không dè không thể làm tổn hại cột đá chút nào. Trương Tử Tinh chau mày, ném Định Thương Kiếm qua một bên, ngưng tụ lực lượng vào tay phải, nắm quyền lập tức hiện ra làn khí hai màu, toàn lực đánh xuống cột đá. Dư sóng một lần nữa xuất hiện, tuy vẫn chống cự được nhưng lực phong ấn tựa hồ đã giảm đi chút xíu. Quái xà lúc này đã biến hình thành một nữ tử yểu điệu xinh đẹp, thấy hắn có thể làm yếu đi phong ấn, không khỏi giật mình kinh sợ.

Trương Tử Tinh thấy một quyền có hiệu quả, lập tức liên tục vận "Thủy hỏa tương dung" đánh ra. Lúc này hắn đã tới tu vi Kim tiên trung giai, uy lực "thủy hỏa tương dung" lớn hơn trước nhiều. Quả nhiên thấy lực phong ấn giảm đi nhanh chóng, nhưng không bao lâu, linh khí chuyển một vòng, lực phong ấn lại hồi phục như cũ.

Trương Tử Tinh biết phải công kích liên tục không cho lực phong ấn khôi phục, tốc độ phá hủy phải nhanh hơn tốc độ chữa trị mới được.

Treen bờ sông, Trường Thừa đạo nhân tựa hồ cảm giác được phong ấn phía dưới có dị biến, sắc mặt không khỏi biến dổi vài lần, vội vàng niệm ra chú ngữ. Trong động đá, Quái xà đột nhiên lộ vẻ đau đớn ôm bụng giãy dụa. Hạm Chi Tiên vừa thu xong Thủy Ngọc tiên lan, thấy vậy vội vàng bước lại hỏi thăm nàng.

"Không cần quan tâm tới ta, mau đi phá giải phong ấn", Quái xả cắn răng lắc đầu, thân thể đã không tự chủ được từ từ hóa lại thành hình rắn, lăn lộn dưới đất, tựa hồ đang cố nhịn thống khổ. Trương Tử Tinh để Hạm Chi Tiên chiếu cố Quái xà, bản thân vận toàn lực lượng, tiếp tục đánh lên phong ấn trên cột đá.

Trên này Trường Thừa đạo nhân càng lúc càng tỏ ra nóng nảy, đột nhiên nhớ ra điều gì, lập tức lấy ra một viên ngọc thạch hình tròn, hình dạng giống hệt như Thiên ngọc tinh đã tặng cho Trương Tử Tinh lúc trước, hắn cắn đầu lưỡi, nhỏ một giọt máu lên Thiên ngọc tinh. Viên ngọc kia lập tức phát ra kim quang mờ ảo, từ từ thu nhỏ lại, nháy mắt đã không thấy đâu nữa.

Trương Tử Tinh đang toàn lực phá giải phong ấn, đột nhiên thấy một trận áp bức đáng sợ truyền tới, nguồn gốc chính trong túi pháp bảo của mình. Hắn vội vàng mở ra, liền thấy khối Thiên ngọc tinh Trường Thừa đạo nhân tặng lần trước đột nhiên phát sáng rực rỡ, tự động bay ra khỏi túi pháp bảo, quang mang chớp động, phát ra khí tức đáng sợ, tựa như sẽ nổ tung ngay giờ.

Trương Tử Tinh kinh hãi, nhìn Hạm Chi Tiên phía sau một cái, không kịp tránh né, vội vàng vận chuyển tiên lực hóa ra một con cự thú không lổ- chính là Thao Thiết. Thao Thiết nghênh đỡ Thiên ngọc tinh, há miệng nuốt lấy nó. Vừa nuốt xuống không lâu đã nghe một tiếng nổ nhẹ, con mắt Thao Thiết từ màu đỏ rực biến sang màu vàng, da lông trên đầu cũng ít đi rất nhiều, ẩn ẩn hiện ra quang mang mạnh mẽ phía sau.

Sau đó, Thao Thiết không chịu nổi lực bạo tạc dữ dội như vậy, gào lên một tiếng, cả đầu nổ tung, kim quang kia lại hiện ra, nhưng giờ trừ ánh sáng, nó đã không còn chút uy lực nào, tựa hồ đã cùng bị hủy với Thao Thiết. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Trương Tử Tinh vội vàng lấy Huyền khuê ra xem, chỉ thấy trên Huyền khuê xuất hiện vô số vết nứt, tức khắc sau liền vỡ thành từng mảnh vụn. Trương Tử Tinh nhìn vậy vô cùng đau lòng, Huyền Khuê này là năm xưa hắn đi cùng Đặng Thiền Ngọc và Thương Thanh Quân tới Tống gia trang vô tình nhặt được, nghe nói là bảo vật Đế Thuấn tặng cho Đại Vũ, có thể hóa thành hình Thao Thiết thôn phệ kẻ địch; nhiều năm qua hắn vẫn mang Huyền Khuê trên người, thực không dè hôm nay lại bị Thiên ngọc tinh chó chết này phá hủy. May tinh vân trong cơ thể hắn đã sớm thành công mô phỏng ra hình dạng Thao Thiết, chờ tu vi đạt tới một trình độ nhất định còn có thể từ trong hóa ra ngoài, luyện thành thần thông "Tự thành càn khôn", tái hiện lại uy thế của Thao thiết, thôi cũng coi là một dạng kế thừa lực lượng của Huyền khuê.

Từ đây có thể thấy, Trường Thừa đạo nhân tuyệt không phải là hạng người lương thiện, không ngờ bữa trước tặng Thiên Ngọc tinh này cho mình là đã ngầm lưu một đòn sát thủ trong đó.

Qua trận đối phó với Thiên ngọc tinh này, phong ấn khó khăn lắm mới bị yếu đi giờ lại từ từ khôi phục, bất quá Thiên ngọc tinh bị phá hình như cũng làm tổn thương tới nguyên khí của Trường Thừa đạo nhân, sắc mặt hắn trở nên trắng bệch. Quái xà dưới này cũng hết đau đớn, hô hấp vài hơi lại hóa thành hình nữ tử.

"Vị đạo hữu này, từ từ hãy động thủ!", Quái xà hướng Trương Tử Tinh nói: "chờ ta dùng bổn mệnh nguyên châu đánh lên cột đá này, có thể khiến phong ấn của nó giảm mạnh, lúc đó đạo hữu lập tức thi triển thần thông kia liền có thể phá được phong ân!".

Hạm Chi Tiên kinh hãi nói: "bổn mệnh nguyên châu? Nếu làm vậy, tính mạng đạo hữu không phải sẽ sớm hỏng sao?"

Khuôn mặt xinh đẹp của nữ tử lộ vẻ thê lương, ánh mắt rơi về phía thạch thai, cười khổ nói: "vừa rồi hắn nói ta là người hắn tín nhiệm nhất, nhưng thực sự, hắn lại không biết…ta thực ra không phải tới báo ân, mà là nghe lệnh của Thiên đế tới bây bảo hộ phong ấn…"

Trương Tử Tinh và Hạm Chi Tiên nhất tề lộ vẻ kinh hãi, chỉ nghe Hóa xà lại nói: "nếu không phải vậy, các ngươi thử đoán mấy năm nay ta liên tục công kích Thôi tinh luân này, phía trên cũng không ngừng thôn phệ Kim dực ngư để làm gì?"

Hình Thiên bên kia không nói gì, tựa hồ đã bị lời thổ lộ của Hóa xà làm cho ngây ngốc.

"Ta không ngừng thôn phệ Kim dực ngư, kỳ thực không phải để giảm bớt linh khí của đại trận này, mà là theo lệnh đi hấp thu linh lực tăng cường lực phong ấn!, Nếu không ta làm sao liên tục nuốt lấy Kim dực ngư mà không bị Trường Thừa đạo nhân kia giết chết?"

Hóa xà đột nhiên cười nói: có điều Trường Thừa đạo nhân kia hẳn không ngờ được mỗi lần ta thôn phệ linh khí, chỉ có một hai phần là để gia cố phong ấn mà thôi, còn đâu đều dùng tu luyện khỏa bổn mệnh nguyên châu này!. Nguyên châu đây là do ta dùng bí pháp yêu tộc luyện thành, có tính chất đối ngịch với phong ấn, nếu tự bạo nhất định có thể giảm bớt gần hết uy lực nó. Vốn ta có chút hoài nghi lòng thành cùng thực lực của đạo hữu, giờ thấy đạo hữu tay không có thể làm giảm phong ấn, lại thoát được bí thuật của Trường Thừa đạo nhân kia, vậy ta có thể yên tâm rồi!".

Trương Tử Tinh há hốc mồm, không ngờ câu chuyện lại phức tạp như vậy, Hạm Chi Tiên thấp giọng nói: "
thì ra nàng ta vẫn vì báo ân mà tới…"

Hóa xà sâu lắng nhìn về phía thạch thai: "
ta năm đó nghe tin tới tìm ân nhân thì bất hạnh bị Trường Thừa đạo nhân bắt được, dùng thuật khóa lại tâm linh, nếu không nghe lời lập tức đau đớn vô cùng, thẳng cho lúc vỡ tim mà chết. Trường Thừa đạo nhân chính là vừa dùng thuật này đối phó với ta, ta tuy không sợ chết, nhưng lo lắng ân nhân không thể thoát thân nên mới phải nhẫn nhục nhiều năm vờ phục tùng, canh giữ nơi này đã vài nghìn năm rồi. Giờ rốt cuộc chờ được hai vị đạo hữu tới, trên người lại có đại thần thông phá giải phong ấn, ta dù chết cũng không còn gì tiếc nuối!".

Lời vừa dứt, nàng đã hóa thân lại thành hình rắn đầu người, thân hiện hai cánh, chính là nguyên hình của Hóa xà.

Vùng lực xung quanh thạch thai bắt đầu rung động kịch liệt, có lẽ là HÌnh Thiên đang vận lực giẫy dụa, nhưng Thôi tinh luân kia giờ vẫn toàn vẹn, dễ dàng trấn áp lực lượng hắn xuống. Hình Thiên không biết làm sao, rống lên một tiếng thê lương: "
chậm đã!".

Hóa xà không nhìn lại thạch thai nữa, cái đuôi dài sớm vượt qua người Trương Tử Tinh và Hạm Chi Tiên, quay đầu nhìn hai người một cái, há miệng ra, một viên châu màu vàng xuất hiện đánh thẳng lên cột đá đen. Chỉ thấy kim châu chạm vào cột đá không xuất hiện hiện tượng nổ mạnh nào, ngược lại khảm thẳng lên cột đá. Một cơn chấn động theo đó bắt đầu, kim châu đột nhiên vỡ ra, cột đá chắc chắn vô cùng kia không ngờ hiện ra vô số vết nứt, thậm chí còn nhìn thấy một góc búa bên trong.

Hóa xà mất đi bổn mệnh nguyên châu, từ từ quay đầu lại nhìn về phía thạch thai, đôi mắt xinh đẹp kia ứa ra hai dòng lệ lưu luyến, dần dần cả người đều biến mất.

Hạm Chi Tiên vốn khá kiên cường, nhưng giờ thấy cảnh này cũng không ngăn được nước mắt.

Đây là yêu tộc ư? Ai nói yêu tộc là phải vô tình, chỉ biết có riêng mình?

Trương Tử Tinh tuy cảm động trước hành vi của Hóa xà, nhưng hắn biết không thể để Hóa xà hi sinh lãng phí, hét lớn một tiếng, thừa lúc lực phong ấn còn chưa khôi phục, vận hết tiên lực toàn thân, dùng "Thủy hỏa tương dung" liều mạng đánh lên phong ấn.

Phong ấn vốn đã bị phá hủy nhất định, giờ ăn thêm một đòn của hắn lập tức nát tan. Hình dáng thần phủ kia cũng từ từ hiện ra, , hình dáng có chút cổ kính, tuyền một màu đen không hề có hoa văn trang sức gì, bộ dạng thực tầm thường. Trương Tử Tinh nhắm chuẩn cơ hội, bước lên nắm lấy thần phủ.

Tại lúc hắn cầm chặt Kiền Thích, một cỗ tinh thần lực cường đại đột nhiên truyền đấy, đi thẳng vào trong não hắn rồi nhanh chóng bành trướng lên. Trương Tử Tinh chỉ thầy cả đầu như muốn vỡ ra, đau đớn vô cùng, ngay thần trí cũng sắp tan rã. Hắn vốn là người ý chí cực kiên cường, lập tức gắng chịu đau đớn, vận bí thuật Hình Thiên truyền cho, dùng toàn bộ tiên lực trong người rút Kiền Thích ra.

Trong giây khắc Kiền Thích rời khỏi cột đá, đầu Trương Tử Tinh chỉ nghe "ầm" một tiếng, rất nhiều tràng cảnh lập tức hiện ra.

Một thân ảnh cô độc cao lớn sừng sững đứng trên mây, đối diện với thiên binh hằng hà sa số đang bủa tới…

Một người chiến đấu cùng vô số địch nhân, nhưng bên sợ hãi lại là kẻ địch đông nghịt kia…

Vô số vết thương dần hiện trên người, nhưng không cách nào giảm được đấu chí và bước chân của hắn…

…Bị chém bay đầu, vẫn hiên ngang bất khuất giơ cao cự phủ…

Trương Tử Tinh nhìn mà xúc động cả người, hận hận không thể sánh vai chiến đấu cùng chủ nhân của cự phủ…

Một người, đối kháng với cả trời cao!...

Chờ Trương Tử Tinh dần tỉnh táo lại thì thấy Kiền thích thần phủ đã bị hắn nắm chặt trong tay, không còn một tia kháng cực nào nữa. Nhớ lại tình cảnh vừa hiện ra trong óc, hắn siết tay cầm cự phủ, dùng lực thử hươ lên, tựa như muốn phát tiết đấu chí tràn đầy trong người vậy. Dù chỉ thế thôi, nhưng mặt tường đá đối diện đó vài trượng đã lập tức hiện ra vô số vết chém khổng lồ.

Cái chết của Hóa xà khiến giọng nói của Hình Thiên càng trở nên âm trầm: "Ngươi quả không phải tầm thường, Kiền thích thần phủ này của ta nếu không phải có ý chí cùng quyết tâm to lớn thực không sao sử dụng được. Mau chém vỡ Thôi Tinh luân này đi, ta muốn ra ngoài tìm tên Trường Thừa đạo nhân kia tính sổ!".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.