Một hồi lâu
sau, đột nhiên cô ta cười lên một tiếng lạnh lùng, trong ánh mắt nhìn
chứa đựng đầy vẻ dứt khoát, nhìn về phía Quý Quảng Nguyên: “Quý Quảng
Nguyên, rồi đây anh sẽ phải hối hận vì ngày hôm nay anh đã đối như vậy
với em!”
Lúc này Quý Quảng Nguyên bị ánh mắt sắc bén đầy
nham hiểm của Lâm Ngữ Thiến làm cho đau đớn. Khóe môi cậu ta
run rẩy mấy cái, kinh ngạc tiến về phía trước một bước, hàng mi dài che
che khuất đôi mắt u buồnbên dưới, nhìn thật sâu vào cô ta, lúng túng
lên tiếng: “Ngữ Thiến...”
Lâm Ngữ Thiến vung tay lên đánh
một cái tát vào trên mặt Quý Quảng Nguyên, cánh tay cô ta cũng bị chấn
động đến tê dại, nhưng cô ta vẫn nở nụ cười lạnh lẽo ngạo nghễ như cũ:
”Quý Quảng Nguyên, thu hồi lại ánh mắt làm cho người khác phải chán ghét
và thương hại kia của anh lại đi! Tôi nói cho
anh biết, tôi đã chán ghét đến cùng cực sự dao động lắc lư lúc trái lúc
phải của anh lắm rồi! Tôi chán ghét quá mức lắm rồi!”
Cô ta
xoay người theo hành lang đi đến một cánh cửa khác đi ra ngoài, không
biết là do quá kích động, hay là do cô ta bước quá nhanh, đôi giày cao
gót giẫm trên mặt đất hơi ẩm ướt liền bị trượt đi. Mắt cá chân của cô ta
trẹo một cái, gót giầy đã bị gãy, cả người cô ta lảo đảo, ngã ngồi trên
mặt đất.
Nhưng cô ta nhanh chóng đứng
lên, tựa như hoàn toàn không hề chú ý tới đôi
giầy đã bị hỏng, tiếp tục bước đi, lưng thẳng tắp, tuy nhiên bước chân
hơi bị khập khiễng, nhưng khí thế đi đứng vẫn tỏ ra phi phàm như cũ. Quý
Quảng Nguyên giật mình, nặng nề đứng ở nơi đó, mãi đến khi Lâm Ngữ
Thiến đã đi ra khỏi hành lang thật dài kia, cậu ta đã tỉnh hồn trở lại.
Tương
Tư từ trên mặt đất đứng lên, mấy cuốn sách cô ôm trong ngực rơi xuống
đất bị ướt sũng đầy những vết bẩn. Cô chau mày,
lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay cẩn thận lau sạch sẽ bên ngoài số
sách vở của mình,sau đó nhét chiếc khăn tay đã bị bẩn kia vào trong
thùng rác. Cô ôm sách vở cúi đầu đi qua bên cạnh Quý Quảng Nguyên, chậm
rãi để lại một câu nói: “Quảng Nguyên, Lâm Ngữ Thiến kia, cô ấy thật sự
yêu anh, cô ấy cũng là một cô gái tốt, anh hãy đi tìm cô ấy đi, hãy nói
lời xin lỗi tử tế với cô ấy, cô ấy sẽ tha thứ cho anh.”
Quý
Quảng Nguyên khẽ vươn tay ra giữ cánh tay cô lại, ôm chặt lấy cô từ
phía sau lưng. ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n Cậu ta cúi đầu áp chặt gương
mặt của mình vào trên mái tóc của cô, giọng nói nhẹ nhàng: “Tương Tư...
Nhưng mà người tôi yêu lại là em, luôn luôn... vẫn chỉ là em.”
Tương
Tư cúi đầu xuống, nhìn đôi cánh tay đang vòng quanh thân mình, ngón tay
thon dài và trắng nõn, giống như được bàn tay khéo léo tạc ra từ loại
Ngọc Thạch thượng hạng. Cậu ta ôm lấy cô, giống
như trước kia, dịu dàng và mang theo một chút ngang ngược, chỉ có điều,
trái tim của cô, đã sớm như mặt hồ đã đóng băng, không có một gợn sóng,
dù chỉ là chút xíu
“Quảng Nguyên, buông tay ra.” Giọng nói của Tương Tư cố nén lại, vô cùng thấp, nhưng mang rõ sự kiên định khác thường.
Nếu
như khi cô ở thời điểm bất lực nhất, nếu như tại thời điểm cô cần có
nơi để dựa vào nhất, mà có cậu ta đứng ở bên cạnh người, cho dù cậu ta
có không làm được cái gì, chỉ cần đứng ở bên cạnh cô thôi, như vậy, cho
dù phía trước là cái gì, cô cũng sẽ không hề chùn bước quyết tâm tiếp
tục sánh bước, gả cho cậu ta. Nhưng tình cảm của cô đối với cậu ta suốt
hơn chục năm, lại bị cậu ta dùng mấy ngày ngắn ngủi như vậy, tự tay chặt
đứt, ngay cả thời gian để cô khóc, đổ máu dưỡng thương cùng không có.
“Tương
Tư...” tròng mắt Quý Quảng Nguyên đỏ hoe, những giọt nước mắt âm thầm
trong khóe mắt ánh lên loang loáng. Cậu ta nhẹ nhàng buông lỏng cô ra,
dáng người thon gầy như cây tùng không còn vẻ mạnh mẽ như trước. Cậu ta
đứng ở trước mặt cô, cúi đầu, như một đứa trẻ nhỏ đã phạm phải sai lầm
đang cầu xin cô tha thứ.
Tương Tư thoáng nhìn qua cậu ta,
nhưng trong lòng cô lúc này lại giống như mặt đất đã bị một lớp tuyết
cực dày phủ lên, trong lòng cô giờ chỉ là một khoảng trống không, hờ
hững.
“Hai chúng ta, đã sớm không thể nào, Quảng Nguyên, tôi
và anh quen biết nhau đã nhiều năm như vậy, anh phải biết rõ ràng trong
lòng của tôi, chuyện mà tôi luôn coi trọng nhất là gì, cái mà tôi để ý
nhất chính là cái gì, tuổi của tôi ít hơn tuổi của anh, nhưng tôi đương
nhiên cũng có chủ kiến của mình. Tôi không thể nào ở cùng một chỗ với
một người đàn ông, khi tôi đang ở trong thời điểm bất lực nhất, chính
người đàn ông đó lại phản bội tình cảm của tôi, anh hiểu chưa?”
Cô
lặng lẽ liếc nhìn cậu ta, từ đầu đến cuối không hề có một câu lớn tiếng
quở trách, nhưng câu chất vấn bình thản kia lại làm cho hốc mắt của Quý
Quảng Nguyên mỏi nhừ, nước mắt liền rớt xuống, chân tay cậu ta luống
cuống không biết phải làm sao, tuyệt vọng nhìn cô: “Nhưng Tương Tư...
Anh biết là anh đã sai rồi... Anh đã rất hối hận....”
“Quảng
Nguyên, con người có thể phạm sai lầm, nhưng mà sai lầm cũng được chia
ra nhiều loại, có loại có thể phạm, nhưng có loại lại không được phép
sai phạm. Đó là cha mẹ ruột của tôi, sinh mạng song thân của tôi thì tôi
phải quan tâm. Xương cốt của cha mẹ tôi chưa được sắp xếp chỗ nằm yên
lành tử tế, khi gió thổi mưa xối chịu đủ tra tấn như vậy, anh đang ở
đâu? Anh đang ân ân ái ái với Lâm Ngữ Thiến ở chỗ nào, lúc ấy anh còn
đang mải tiến hành bữa yến tiệc mừng lễ đính hôn của mình, vậy mà bây
giờ anh lại nói với tôi rằng, anh sai rồi, anh đã hối hận. Anh tưởng như
vậy, tôi sẽ có thể cho rằng tất cả mọi chuyện đó đều chưa từng xảy ra
hay sao, tôi lại nhào vào trong ngực của anh một lần nữa hay sao? Quý
Quảng Nguyên, trong lòng của anh, Văn Tương Tư tôi đây lại là một kẻ hèn
hạ ti tiện như vậy ư?”
Tuy côđã hết sức cố gắng muốn bản
thân mình phải thật bình tĩnh khi kể ra những chuyện đó, nhưng khi cô
nói xong lời cuối cùng, thì cô vẫn không sao kiềm chế nổi cảm xúc,lại
vẫn bị kích động như cũ, trong ngữ điệu nói vẫn hàm chứa sự run rẩy.
Quý
Quảng Nguyên không nói nên lời, cũng không có lời giải thích nào để nói
ra...,Cậu ta cúi đầu, khóe mắt chan chứa đầy lệ. Những giọt nước mắt
trong suốt như hạt ngọc đang từ từ lăn xuống. Tương Tư rất muốn đi,
nhưng cậu ta lại cứ ngăn cản, cũng không nói năng gì. Ba phen mấy bận
đều nhưng thế, rốt cuộc Tương Tư không thể nhẫn nại được nữa, cô vứt tất
cả sách vở đang ôm trong ngực xuống trên mặt đất bịch một cái thật nặng
nề: “Quý Quảng Nguyên, rốt cuộc anh muốn như thế nào đây?”
Quý
Quảng Nguyên không quan tâm, sống chết ôm lấy cô, khóc lóc cầu khẩn:
”Tương Tư, đây không phải là chủ ý của anh, là do mẹ anh đã ép buộc anh,
ép buộc anh phải chia tay với em, ép buộc anh phải ở cùng một chỗ với
Lâm Ngữ Thiến. Cho tới tận bây giờ anh cũng chưa từng bao giờmuốn chia
tay với em, cho tới tận bây giờ người anh yêu vẫn chỉ có em mà thôi...
Tương Tư, em hãy cho anh một cơ hội lần đầu đi, để cho anh đền bù mọi
tổn thấtcho em có được hay không? Anh van em đó Tương Tư, em không nên
đối xử với anh như vậy. Ngay từ nhỏ chúng ta đã luôn ở cùng một chỗ với
nhau, anh chỉ muốn lấy em, cho tới tận bây giờ anh cũng chỉ muốn có một
mình em...”
Nghe Quý Quảng Nguyên nói như vậy, giữa lúc đó,
đột nhiên Tương Tư chợt bình tĩnh trở lại. Cô không né tránh cậu ta
nữa, giọng nói mêm mỏng trầm thấp hỏi cậu ta một câu: “Quảng Nguyên, tôi
muốn hỏi anh vềmột vấn đề có được không? Nếu như câu trả lời của anh
làm cho tôi thấy thoả mãn, lần này tôi sẽ cho anh một cơ hội.”
Nghe
vậy Quý Quảng Nguyên vô cùng mừng rỡ, thoáng cái đã không còn nước mắt,
cậu ta dùng sức gật đầu, áp khuôn mặt tuấn tú sát lại rất gầngương
mặt của cô, hơi thở nhẹ nhàng phả ra ngay nơi chóp mũi của cô. Đột nhiên
Tương Tư thấy có chút khó chịu, cô hơi quay đầu đi, tránh khỏi sự thân
mật của cậu ta.
Quý Quảng Nguyên sững sờ, trong lòng chợt
nổi lên sự chua xót nho nhỏ. Tương Tư cô, đã bắt đầu kháng cự lại thân
cận của cậu ta.
“Quảng Nguyên, nếu như anh muốn ở cùng một
chỗ với tôi, nhưng mà mẹ của anh lại ngăn cản anh bởi vì chuyện giữa hai
nhà của chúng ta, vậy thì anh phải làm thế nào đây?”
Tương
Tư nhẹ giọng hỏi thăm, thậm chí ngữ điệu còn có chút vui vẻ. ánh sáng
nơi đáy mắt của Quý Quảng Nguyên đã dần dần biến mất. Cậu ta không phải
là một người đàn ông sắc bén, biết quyết đoán khi đấu tranh. Nếu là ở
thời cổ đại, cậu ta chính là loại người chỉ biết là ngâm thi tác đối
(chống đối lại bằng cách ngâm thơ), là văn nhân mặc khách chỉ biết
“phong hoa tuyết nguyệt”, loại người mà một khi gặp phải chuyện xảy ra,
việc mà cậu ta có thể làm, cậu ta biết làm, cũng chỉ là nghe theo sự sắp
xếp trong nhà của bậc trưởng bối.
Đúng như vậy! Trong nhà
Tương Tư xảy ra chuyện lớn như vậy, người người tránh không kịp sợ bị
rước họa vào thân, đến ngay cả mối giao hảo tốt đẹp vài chục năm giữa
hai nhà bọn họ, cũng triệt để phủi một cái thật sạch sẽ, trong dĩ vãng
mẹ cậu ta đã thề bồi kết thân với nhà họ Văn, hiện tại hận không thể cắn
đứt đầu lưỡi để thu hồi lời năm đó đã nói ra..., nếu cậu ta thật sự
muốn nối lại tình xưa với Tương Tư, cửa ải quan trọng trong nhà như vậy
cậu ta phải làm thế nào để vượt qua đây?
“Anh...” Quý Quảng
Nguyên nhẹ nhàng cắn chặt răng lại, vừa ngước mắt nhìn lên Tương Tư, bộ
dáng giống như cười mà không phải là cười, trong ngực lý không khỏi kêu
lộp bộp một tiếng, âm thầm hạ một quyết tâm. Cho dù có như thế nào, cậu
ta cũng sẽ không rời bỏ Tương Tư. Vậy trước tiên sẽ phải ổn định lại cô
trước đã, phải yêu cầu đồng ý hòa hảo đã, sau đó sẽ nói. Chuyện trong
nhà, cậu ta phải từ từ nghĩ ra biện pháp, cậu ta là con trai duy nhất,
nếu như quả thật cậu ta liều mạng, vậy thì mẹ cậu ta cũng sẽ không thể
nào mặc kệ được, cùng lắm thì bọn họ sẽ cùng nhau xuất ngoại....
“Tương
Tư, lúc này đây, coi như mẹ anh có ép buộc anh, anh cũng sẽ không rụt
đầu rút lui nữa, anh muốn được cùng em ở cùng một chỗ, chúng ta hãy ra
nước ngoài đi! Lúc này chúng ta cùng rời đi thôi, được không em?”
Tương
Tư nhẹ nhàng gõ đầu;”Nghe rất không tồi, em lại hỏi anh câu này, nếu
như mẹ của anh lấy cái chết để ép buộc anh, anh sẽ phải làm sao bây
giờ?”
Tương Tư quen biết người nhà họ Quý đã vài chục năm,
sớm đã biết rõ mẹ Quảng Nguyên thuộc hạng người gì. Lúc trước bởi vì cô
yêu mến Quý Quảng Nguyên, nên mới không để bụng đối với Quý phu nhân, mà
giờ khắc này cô trải qua bao nhiêu biến đổi, nhưng cô sẽ lại không bao
giờ còngiống ngu như trước đây nữa.
“Tương Tư!” Quý Quảng
Nguyên nóng nảy, cậu ta tiến lên một bước, nắm chặt lấy tay của Tương
Tư, vội vã nói ra: “Chúng ta bỏ qua hết những gì đã xảy ra trước kia
được không? Trước tiên anh sẽ giúp em ra nước ngoài trước đã, chúng ta
sẽ cùng nhau đi du học. Lúc này chúng ta cùng nhau rời đi thôi, chờ thêm
vài năm nữa, chúng ta tốt nghiệp, kết hôn có con rồi, dĩ nhiên làmẹ của
anh sẽ từ từ hồi tâm chuyển ý tiếp nhận em...”
“A, anh
định tiền trảm hậu tấu, có thật không vậy? Để cho gạo nấu thành cơm?
Nghe quả thật đây cũng là một ý kiến hay.” Tương Tư nhẹ nhàng tránh khỏi
tay của cậu ta, chậm rãi lắc đầu: “Quảng Nguyên, đến chừng nào thì anh
mới có thể lớn lên, thành thục, khi gặp phải chuyệngì đó không phải
nghe để mà trốn tránh, mà là phải dũng cảm đối mặt với nói?”
Cô
cười ảm đạm, đây là người đàn ông mà mình đã yêu từ nhỏ yêu đến lớn
không? Đây có phải là người đàn ông mà cô đã từng ôm trong lòng mộng
tưởng một lòng muốn gả.
“Nếu quả thực anh nói rằng, Tương
Tư, em không có gì phải sợ, hết thảy đã có anh rồi, chúng ta sẽ cùng
nhau đối mặt, cố gắng ở cùng một chỗ. Anh như vậy, thì trong lòng tôi
nghĩ sẽ rất bội phục anh, ít nhất coi như anh là một con người có dũng
khí. Nhưng mà hiện tại, Quý Quảng Nguyên à, tôi chỉ cảm thấy anh là
người quá ích kỷ. Nếu như tôi đồng ý ra nước ngoài với anh, vậy thì mong
mỏi của Quý phu nhân về anh sẽ phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ anh thật
sự muốn nhìn bà ấy dùng cái chết để ép buộc anh, còn anh cũng không vì
thế mà thay đổi hay sao? Chính anh đã gây rối thành một nùi rồi, ngay
một cái ý kiến hay cũng đều không có. Anh đã nghĩ sẽ cùng tôi xa chạy
cao bay, ném lại phía sau một cục diện rối rắm, anh làm như vậy rồi để
cho ai tới thu dọn đây? Nhà họ Lâm sẽ phải làm sao bây giờ? Nhà họ Quý
làm thế nào để ngẩng đầu được đây? Nỗi oan khuất của ba mẹ tôi, ai sẽ là
người chủ trì để trả lại sự công bằng đây? Tôi không thể giống như anh
được, tôi không thể cho rằng cứ coi như không có chuyện gì xảy ra cả.
Quý Quảng Nguyên, tôi, Văn Tương Tư này, vĩnh viễn cũng sẽ không lại
quay đầu lại đâu.”
“Tương Tư, vì sao em lại cứ cố chấp như
vậy? Bác Văn bị phạm vào sai lầm lớn như vậy, bị rơi vào một cái kết cục
như vậy cũng là một sự trừng phạt đúng tội rồi, làm sao em cứ muốn phải
được giải oan cơ chứ...” Quý Quảng Nguyên tuyệt vọng tiếp tục nói không
lựa lời. Cả người Tương Tư lại một lần như chết đứng tại chỗ đó. Cô
nhìn cậu ta giống như nhìn một người không quen biết, nhìn cậu ta với
ánh mắt như nhìn một người xa lạ, lạnh như băng. Cô nhìn thẳng tắp qua
cậu ta, không hề nhúc nhích.