Ai Yêu Ai

Chương 4: Dáng hình thiên sứ




"Trụ tử, tới đây một chút." Thời Tiêu tìm trên kệ nhà bếp một lần, không tìm được túi đậu sương kia, vội vàng hô to gọi Bảo Trụ.

Bảo Trụ vừa vào, chỉ thấy Thời Tiêu ở trên kệ tìm thứ gì đó, trong lòng liền có chút chột dạ, nhưng vừa nghĩ tới là Quyên Tử tỷ bảo hắn làm, lập tức thả lỏng lại, mắt ánh loe lóe giả bộ như không biết gì hết: "Thời tỷ tỷ gọi ta tới nhóm lửa à, tỷ chờ tí, ta đi dọn bó củi đã, tháng trước ta và mấy đứa Cẩu Tử đi ngoại thành trên núi chặt được đó, chất đống ở bên trong, có lẽ đã khô hết rồi, đều là nhánh cây bạch lạp, đốt ngon lắm."

Nói xong muốn đi ra ngoài, nhưng bị Thời Tiêu nắm lấy cổ áo kéo trở về: "Tiểu tử ngươi bớt ba xạo với tỷ tỷ đi, nói, bao giấy dầu ta để trên góc kệ tầng 3 đi đâu rồi hả?"

Bảo Trụ nháy mắt mấy cái: "Chưa từng nhìn thấy bao giấy dầu nào hết, chẳng lẽ là chuột trong phòng tha đi ăn mất rồi?"

Thời Tiêu vừa thấy dáng vẻ ấp úng của tiểu tử này, liền biết nhất định là hắn đã lấy đi, nhưng tiểu tử này lại chết sống không thừa nhận, mình cũng thật không có biện pháp, lại không thể như Quyên tỷ nhéo lỗ tai của bọn hắn.

Vừa muốn hỏi lại, chợt nghe ngoài cửa viện đập hai cái, có người kêu cửa: "Quyên Tử nha đầu, Thời nha đầu, có ở nhà không?"

Giờ này Quyên Tử chưa có về đâu, ngày mai ở phố nhỏ đằng trước có nhà cưới vợ đãi rượu, Quyên Tử mang theo Nhị Cẩu Tử đi giao rượu rồi, lo lắng Thời Tiêu một mình ở nhà nấu cơm, mới sai Bảo Trụ trở về hỗ trợ nhóm lửa.

Bảo Trụ lanh lợi, nghe tiếng liền nói với Thời Tiêu: "Nghe như Trầm chưởng quỹ Hồi Xuân Lâu đầu phố, sao giờ này lại tới đây?" Nói xong bỗng nhiên hai mắt sáng rực lên: "Đừng nói là tỷ tỷ mua thịt hầm cách thủy(1) ở Hồi Xuân Lâu nha?"

c25

Thời Tiêu thấy dáng vẻ thèm thuồng của hắn nhịn không được phốc xuy một tiếng bật cười, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt của hắn nói: "Tiểu quỷ tham ăn, hôm nay tỷ tỷ không có mua, chúng ta cũng không phải là người chạy việc cho Trầm chưởng quỹ, nhất định là có chuyện quan trọng, mau mở cửa đi, đừng để Trầm chưởng quỹ đứng bên ngoài."

Bảo Trụ lên tiếng đi ra mở cửa, vừa mở cửa đã nghe thấy mùi thơm của món thịt hầm cách thủy, hít sâu một hơi, nước miếng suýt nữa đã chảy xuống.

Mời Trầm chưởng quỹ đi vào, nhìn cái cà mèn trong tay ông ta, hai mắt không dời đi được, dáng vẻ này làm chọc cười Trầm chưởng quỹ, đưa cà mèn cho hắn nói: " Sau khi sư phụ phòng bếp vừa làm xong là đi đem cho tên gia hoả nhà ngươi liền đó."

Thời Tiêu bưng bát trà đi ra, đưa cho Trầm chưởng quỹ nói: "Lẽ ra Quyên tỷ nên sai tên tiểu tử này đi lấy, sao người không sai người đến nói một tiếng, mấy tên tiểu tử này sẽ đi lấy ngay, người cần gì phải vất vả đi một chuyến như thế."

Trầm chưởng quỹ cũng không giải thích, chỉ giao cà mèn cho Bảo Trụ, còn mình thì nhận chén trà kia, cúi đầu nhìn nhìn, không khỏi âm thầm gật gật đầu, rốt cuộc vẫn là nha đầu thư hương môn đệ, mặc dù hiện tại cuộc sống nghèo túng, nhưng nha đầu này không hề thô kệch ngượng nghịu.

Trong bát là trà hoa hòe, hoa hòe khô ngâm nước ấm cho nở ra, nhìn thật đẹp mắt, ăn một miếng miệng đầy mùi thơm, theo cổ họng nhuận xuống dưới, vô cùng dễ chịu.

Trầm chưởng quỹ nói: "Đây là Trà Hoa hòe, làm trà này chắc tốn nhiều công sức lắm."

Thời Tiêu cười nói: "Cũng không phải là công sức của ta, hoa của cây hoè già trong viện này bị mấy tên tiểu tử hái sạch không nói, còn đi ra ngoài hái được tầm mười giỏ, tiểu hài tử tham ăn, vì muốn ta làm thức ăn cho bọn chúng, nhưng nhiều như vậy có làm cũng làm không hết, cho nên dứt khoát lấy hết hoa rửa sạch, phơi nắng trên nóc nhà, thu lại, thấy trời bắt đầu nóng rồi, pha trà uống ngược lại có thể thanh hỏa, người đừng ghét bỏ mới phải."

Trầm chưởng quỹ âm thầm dò xét nha đầu kia, trên người mặc y phục màu trắng hoạ tiết hoa rơi, gọn gàng sạch sẽ, vóc người mềm mại nho nhỏ gầy yếu, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay trắng ngần, lông mày mảnh mắt to, mũi cao cái miệng nhỏ nhắn, dáng vẻ mặc dù chênh lệch chút ít so với Quyên Tử, nhưng được cái sáng sủa, người khác vừa nhìn liền muốn yêu thương.

Bởi vì là người phía nam, nên giọng nói mang theo vẻ mềm mại, âm thanh này nghe vào trong lỗ tai, so với tiểu khúc còn hay hơn, mái tóc đen thắt thành một bím tóc to thả trước ngực, đuôi bím tóc được cột bằng cái khăn hơi cũ, tuy nói trên đầu ngay cả một đóa hoa cũng không thấy, nhìn đơn giản như vậy lại nhẹ nhàng khoan khoái, so với cô nương đầu đầy châu ngọc còn thuận mắt hơn.

Trầm chưởng quỹ lúc này dường như thoáng đã rõ được một ít, vì sao tiểu vương gia lại nhìn trúng nha đầu kia rồi, mặc dù không so sánh được với những thiên kim quý nữ nhà hầu môn, nhưng đứng ở đó an tĩnh tường hòa, tiểu vương gia đã nhìn quen mấy cô nương thế gia, nay nhìn trúng nha đầu kia cũng không hiếm lạ.

Thời Tiêu thấy Trầm chưởng quỹ bưng bát không ngừng dò xét mình, chợt nhớ tới mấy ngày trước, trong nhà chưởng quầy nói muốn tìm nhà chồng cho mình, chẳng lẽ muốn làm mai làm mối.

Nghĩ đến đây, hai gò má không khỏi ửng hồng, rồi lại nghĩ, nếu nói làm mối thì làm sao Trầm chưởng quỹ lại tới, âm thầm thở ra một hơi, bây giờ nàng chưa muốn tìm nhà chồng, số mệnh của nàng mà gả cái gì, chỉ hại nhà người ta thôi, từ ngày từ hôn với Minh Chương, Thời Tiêu liền quyết định, cả đời này hai cha con nàng sẽ nương tựa lẫn nhau.

Trầm chưởng quỹ thấy Bảo Trụ cầm cà mèn đi ra, mới cười híp mắt nói: "Thịt hầm cách thủy không phải do nha đầu Quyên Tử đặt, là tiểu vương gia Định Vương Phủ, nói buổi sáng ăn bánh hành trứng gà, trong đầu nghĩ có qua có lại mới phải, cố ý hỏi ta, nghe nói cha ngươi thích món thịt hầm cách thủy ở chỗ ta, liền sai ta đưa qua, cho cha ngươi thêm đồ nhắm, cũng cho các tiểu tử bữa ăn ngon."

Thời Tiêu nghe xong chau mày, tại sao lại liên quan đến tiểu bá vương Diệp gia kia, đang muốn cự tuyệt, thoáng nhìn miệng Bảo Trụ không kịp lau sạch, đành phải thở dài nói: " Lời này là từ đâu mà người nghe được, buổi sáng hôm nay là nướng bánh hành trứng gà, cho mấy tiểu tử này ăn thôi, cũng không cho người bên ngoài, là người nghe lầm cũng chưa biết chừng, thịt hầm cách thủy ta cũng không thể lấy không, ngài đợi lát nữa, ta đi vào lấy tiền trả cho ngài."

Trầm chưởng quỹ nghe xong vội vàng ngăn nàng lại nói: "Thời nha đầu đừng vội, nếu không tin hỏi Trụ Tử một chút, tiểu vương gia nói là tiểu tử có khuôn mặt đen béo cho ngài ấy đấy, không phải là Trụ Tử sao."

Thời Tiêu sững sờ, quay đầu lại vội vàng đi tìm Trụ Tử, thấy tiểu tử kia đã đi đến cửa viện, liền biết rõ chuyện này không sai được, lập tức gọi Trụ Tử: "Ngươi trở về cho tỷ tỷ hỏi cái, buổi sáng ngươi quay trở lại lấy bánh hành làm cái gì?"

Trụ Tử thấy mình chạy không được rồi, đành phải trở về hì hì cười nói: " Là Quyên tỷ bảo ta đưa cho tiểu vương gia, nói là đáp tạ tiểu Vương gia hôm qua thu thập Quách Đại Bảo."

Trầm chưởng quỹ nói: "Thật sự là lòng tốt làm thành chuyện xấu, tiểu vương gia ăn bánh hành thái ngươi đưa, ngày hôm nay chạy vào nhà xí suốt, mặt mày tái xanh, cả người mềm nhũn, đi cũng không nổi, hiện đang nghỉ ngơi trong nhã gian Hồi Xuân Lâu của ta, thôi được rồi, ta giờ bận rộn lắm hỗ, không thể ngồi nữa, phải nhanh trở về chăm sóc ngài ấy nữa, vị tiểu gia nếu kia có mệnh hệ gì, chuyện mua bán này của ta cũng khỏi phải làm nữa."

Vừa nói xong liền nhanh chóng đứng dậy bỏ đi, đợi Thời Tiêu lấy lại tinh thần, người đã sớm ra khỏi cửa viện, Thời Tiêu nhìn Bảo Trụ không nói tiếng nào, Bảo Trụ bị nàng nhìn cả người không được tự nhiên, gãi gãi đầu nhỏ giọng nói: "Là Quyên Tử tỷ nói, tiểu vương gia này không phải thứ gì tốt, cả ngày ngồi xổm ở trước cửa lớn nhà chúng ta, chúng ta lo lắng, Thời tỷ tỷ ra ngoài bị thua thiệt hắn, liền nghĩ cách đuổi hắn đi, thật ra ta chỉ rắc có một ít bã đậu thôi, ai ngờ hắn lại không chịu nổi."

Một chút? Thời Tiêu tức giận: "Một bao là ta từ thọ nhân đường mua về, tháng trước ngươi bị bệnh không tiêu, ta lấy có 1 tí tẹo bằng đầu ngón tay vậy nè, ngâm nước cho ngươi uống, cái ngày đó ngươi đi bảy tám lần mới hết, hôm nay những một bao, hắn ăn vào không chừng sẽ gây tai nạn chết người đấy, hắn là tiểu vương gia Vương Phủ, thật sự có sơ xuất, mỗi người trong viện chúng ta không ai được yên đâu."

Bảo Trụ nghe xong cũng không sợ: "Nhưng Quyên Tử tỷ nói hắn là đồ không tốt, trong đầu nổi lên ý nghĩ xấu nhớ thương Thời tỷ tỷ mà."

Thời Tiêu thở dài nói: "Loại người như hắn, làm gì có chuyện kiên nhẫn, chỉ là nhất thời thấy mới mẻ nên ham muốn thôi, hắn nhớ thương tỷ, tỷ tỷ không để ý hắn, mấy ngày nữa sẽ cảm thấy không có ý nghĩa, cũng liền bỏ qua thôi, nhưng bởi vì như vậy, về tình về lý, tỷ tỷ cũng phải đi nhìn hắn một cái, tốt xấu gì cũng là lễ phép, cũng tránh cho hắn không ghi hận chúng ta, không sợ cái khác, chỉ sợ phiền toái sau này thôi, được rồi, những chuyện này ngươi không hiểu đâu, trong nồi có bánh bột ngô, phía dưới là cháo, bếp lò đã bén lửa rồi kìa, ngươi đẩy thêm hai khúc củi vào đi, tỷ tỷ đi một lát sẽ trở lại."

Bảo Trụ vội nói: "Ta và tỷ tỷ cùng đi." Thời Tiêu trừng mắt liếc hắn một cái: "Ngươi đi làm cái gì, hắn mà thấy ngươi, giận quá đánh ngươi thì làm sao bây giờ, ngươi đừng quản nhiều, tỷ tỷ là nữ, nghe Quyên tỷ nói, Tiểu Bá Vương này mặc dù hồ đồ, ngược lại cũng không đánh nữ nhân, ta đi gặp hắn sẽ không sao đâu, tục ngữ nói đưa tay không đánh khuôn mặt tươi cười, nói không chừng liền cho qua." Nói xong, tháo tạp dề trên lưng xuống, hơi sửa sang lại váy áo, đi tới Hồi Xuân Lâu.

Trong nhã gian trên lầu hai Hồi Xuân Lâu, từ khi Trầm chưởng quỹ đi về kể lại sự việc, Diệp Trì liền nằm ghé vào cửa sổ, mong chờ nhìn qua phố nhỏ Tỉnh Thủy, trong đầu cân nhắc, nàng dâu của hắn sau khi nghe lão Trầm nói thì có tới thăm hắn không, nếu nàng không đến, hắn có nên để cho Trầm lão đầu đi một chuyến nữa không, nếu không, hắn dứt khoát đi qua là được rồi, mà đi thì lấy danh nghĩa gì nhỉ…

Trong đầu trằn trọc không ít chuyện nên quăng luôn Tả Hoành qua một bên, Tả Hoành uống hết ba ấm nước trà, la lối om sòm là hắn đói bụng lắm rồi mà Diệp Trì lại không cho hắn gọi thức ăn, nói sử dụng khổ nhục kế sao có thể ăn uống thả cửa, đến lúc nàng dâu nhỏ của hắn đến chẳng phải sẽ lộ ra sao.

Làm Tả Hoành buồn bực muốn chết, đang suy nghĩ xem có nên qua phòng bên cạnh không, trước gọi bát mì dương xuân lót dạ, tư vị chịu đói thực không dễ chịu chút nào, chợt nghe Diệp Trì quay đầu lại nói: "Ngươi nhanh đi ra ngoài đi, nếu không thì trở về nhà, không thì đến phòng khác tránh cũng được, vợ ta đến rồi."

Một bên vừa nói, một bên vừa phất tay với Tả Hoành y như đuổi ruồi, Tả Hoành thật buồn bực, trong lòng nghĩ thầm, mình sao lại bị người ta chán ghét như thế chứ, mặc dù buồn bực nhưng cũng không dám làm hỏng chuyện tốt của Diệp Trì, vừa đi tới cửa lại chợt nhớ tới nha đầu hung hãn hôm qua, thò nửa người vào xấu xa nói: "Ta nói ca ca này, ngài đây dùng khổ nhục kế chứ có phải là thật đâu, gấp làm gì a, đến thì đến, huynh đệ cũng không thể trở về như vậy, để ta canh chừng bên dưới cho ca ca, vạn nhất nha đầu hung hãn hôm qua tìm tới, cũng có thể thay ca ca ngăn cản một hồi mà..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.