Ái Vĩnh Bất Trì

Chương 2: Một ngày mới bắt đầu !




Cung chủ xoa nhẹ giúp hắn một hồi, hỏi: “Có đỡ hơn chút nào không?”

Cố Hiểu Đao thử hoạt động tay chân một chút, gật đầu nói: “Đỡ hơn nhiều rồi *moah moah*.” Chậm rãi ngồi dậy.

“Vậy bôi thuốc đi.” Cung chủ bưng bát thuốc tiểu sư đệ phối trước đó lên trét dọc lên sống lưng, dùng ngón tay chấm chấm, bôi lên trên người hắn.

Ngón tay đụng tới làn da, Cố Hiểu Đao giật nảy mình, “Lạnh!”

Cung chủ thản nhiên nói: “Nhịn một chút.” Sau đó tiếp tục bôi nước thuốc lên trên người hắn.

Tay cung chủ tay dính nước thuốc chậm rãi chạy khắp nơi trên người hắn. Đến chỗ cánh tay, cơ bắp Cố Hiểu Đao không khỏi căng thẳng, toàn thân nổi da gà.

“Ngươi khẩn trương cái gì?” Cung chủ cười nhạo.

Cố Hiểu Đao bĩu môi, “Sợ nhột không được hả...”

“Thật không?” Cung chủ miệng hỏi, tay lại nhẹ nhàng gãi gãi bên hông hắn.

Cố Hiểu Đao ở trên giường dở khóc dở cười, xoay đến xoay lui, “Đồ khốn, đừng... đại gia ngươi... ngươi nháo nữa đừng trách ta trở mặt...”

Vẻ mặt cung chủ lạnh nhạt gãi thêm vài cái, rốt cục tha cho hắn, tiếp tục giúp hắn bôi thuốc.

Bôi đến địa phương không thể miêu tả, Cố Hiểu Đao mất tự nhiên nghĩ muốn cuộn tròn chân.

Cung chủ chế nhạo nói: “Làm sao vậy?”

Cố Hiểu Đao thầm mắng một tiếng, giơ chân đá hắn một cái, hung tợn nói: “Ngươi nhìn chỗ đó đủ chưa!”

Cung chủ cũng không thèm để ý, cố ý nắm ngoạn ý kia ước lượng, “Ha ha.”

Ha ha? Ha ha!? Cố Hiểu Đao cả giận nói: “Ngươi có ý gì!!!”

Cung chủ thưởng thức vài cái lại buông ra, lạnh nhạt nói: “Không có ý gì hết.”

Cố Hiểu Đao: “...”

Chờ cả người hắn đều bôi nước thuốc xong, sắc mặt Cố Hiểu Đao đã đỏ bừng, hô hấp không đều.

Cung chủ sờ sờ trán hắn, “Ngươi rất nóng?”

“...” Cố Hiểu Đao ôm chặt tay hắn, hung hăng cắn một phát, cảm thấy chưa hết giận, lại cắn trên cổ tay vài cái.

Cung chủ dùng một tay kia sờ sờ mặt hắn, “Ngươi là-chó-hả? A Chiêu cũng không cắn người.”

Cố Hiểu Đao bi thương nói: “Lão ma đầu, ngươi đốt lửa thì ngươi phải phụ trách dập tắt!”

Cung chủ nhịn không được hôn lên khóe miệng hắn, cười nói: “Ngươi cũng chỉ có chút tự chủ ấy.”

Là một người trẻ tuổi! Đều không chịu nổi loại bôi (khều) thuốc (chọc) kiểu này biết không!! Cố Hiểu Đao khẽ cắn môi, quyết định tự cấp tự túc.

Cung chủ nắm tay hắn, “Thánh y nói qua, việc này sẽ làm tổn thương thân thể, phải chờ đến khi độc của ngươi giải xong mới có thể...”

“Vậy ngươi là muốn như thế nào!” Cố Hiểu Đao rít gào vài tiếng, hất tay hắn ra, hung hăng ngắt mình một phen, rốt cục giải quyết vấn đề.

Cung chủ: “...”

Cố Hiểu Đao lật người, đưa lưng về phía cung chủ để diễn đạt mình phẫn nộ.

Cũng không biết là tác dụng nước thuốc kia, hay là toàn bộ quá trình thủ pháp của cung chủ quá mức cao đoan, Cố Hiểu Đao dần dần cảm thấy làn da mình hơi run lên, đặc biệt nơi bị ngân châm đâm qua, mơ hồ có chút đau.

Một lát sau toàn thân càng giống như là bị thiêu cháy, vừa nóng lại vừa đau.

Không thể chịu đựng được Cố Hiểu Đao lập tức lật tới lật lui ở trên giường, vẻ mặt thống khổ.

Cung chủ rốt cục phát hiện không đúng, cau mày nói: “Làm sao vậy?”

Cố Hiểu Đao cắn răng nói: “Nước thuốc này có phải là nước ớt không vậy, đau chết ca!”

Cung chủ đè hắn lại dò xét mạch tượng, an ủi: “Đừng sợ, là kinh mạch đang đả thông.”

Các ngươi nhất định là đang lừa ta, lão tử xem phim truyền hình nhiều năm như vậy, chưa từng nghe nói qua bôi thuốc đả thông kinh mạch biết không! Cố Hiểu Đao khó chịu đến cực điểm, giật giật môi, một chữ cũng nói không thành lời.

Cung chủ xoay người lên giường, ôm hắn vào trong ngực, nhẹ giọng nói: “Một lát thì tốt rồi.”

Thúi lắm! Một tiếng là một lát hả?! Cố Hiểu Đao chỉ cảm thấy càng lúc càng khó chịu, vừa nãy chỉ là làn da nóng rực, hiện tại ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng đang nóng lên, giống như có thể nghe được tiếng máu sôi trào.

Nửa canh giờ sau, Cố Hiểu Đao giống như là vừa mới mò từ trong nước ra, cả người đều bị mồ hôi thấm đến ướt đẫm, ngay cả cung chủ ôm hắn y phục cũng bị ướt hơn phân nửa.

Cũng may cảm giác nóng rực kia tựa hồ đang chậm rãi tiêu giảm.

Cố Hiểu Đao suy yếu nói: “Kinh mạch đả thông, ta có cao lên được chút nào không...?”

Cung chủ cười nhạo một tiếng, ôm hắn lên đi về phía thùng tắm.

Bởi vì Cố Hiểu Đao không nhìn thấy, nghi hoặc nói: “Đi đâu vậy?”

Cung chủ không nói gì, nhẹ nhàng đặt hắn ở trong nước.

Cố Hiểu Đao khuấy hai cái mới đỡ lấy mép thùng, càng nghi hoặc hơn, truyền công còn phải tắm rửa?

Lúc hắn đang nghi hoặc, lại phát giác mực nước bỗng nhiên dâng lên, đúng là cung chủ cũng tiến vào.

Cố Hiểu Đao: “TẮM! UYÊN! ƯƠNG!”

Cung chủ: “...”

Cung chủ xoay mặt hắn lại, vỗ vỗ lưng hắn nói: “Ngồi yên, hiện tại truyền công cho ngươi.”

Thì ra là truyền công ở trong nước... Cố Hiểu Đao hơi thả (thất) lỏng (vọng) “A” một tiếng, đứng lên, sống lưng rất thẳng.

“Ngươi thật sự muốn cho ta truyền công?”

Đây chính là một nửa công lực a... trong lòng Cố Hiểu Đao vẫn là hơi bất an.

Cung chủ từ phía sau ôm lấy hắn, “Bổn cung nói qua, công lực một năm thì có thể tăng lại, ngươi không cần phải lo lắng.”

Cố Hiểu Đao hoảng hốt gật đầu, nhưng là tư thế này là muốn nháo loại nào?

“Chờ chút ta sẽ rót nội lực vào huyệt quan nguyên của ngươi, toàn bộ quá trình ngươi không được nhúc nhích. Nếu như truyền công bị cắt ngang, kinh mạch ngươi sẽ bị hao tổn, còn ta sẽ tẩu hỏa nhập ma.”

Cố Hiểu Đao nghe vậy, lập tức giữ vững tinh thần, nhịn không được hỏi: “Huyệt quan nguyên ở đâu?”

Ngón tay cung chủ chọt chọt dưới rốn hắn.

“A...” Cố Hiểu Đao chà xát mặt, “Ta nhất định không nhúc nhích!”

“Nhắm mắt, điều tức.” Cung chủ ghé vào lỗ tai hắn nhắc nhở.

Điều tức là cái quái gì? Cố Hiểu Đao nhắm mắt một hồi, nhịn không được mở miệng hỏi.

Cung chủ: “... Chính là tập trung suy nghĩ, thở đều.”

“A...” Cố Hiểu Đao gật đầu, “Làm đi làm đi!”

Loại nhàn nhạt hưng phấn này là xảy ra chuyện gì?

Cung chủ đặt bàn tay ở chỗ quan nguyên của hắn, nói rằng: “Ta bắt đầu đây.”

Vừa dứt lời, Cố Hiểu Đao đã cảm thấy bụng bị một cỗ dòng khí đánh sâu vào, dòng khí ấm áp cuồn cuộn không ngừng truyền từ bàn tay cung chủ vào trong cơ thể hắn.

Ngay từ đầu cũng không khó chịu, nhưng theo nội lực gia tăng, Cố Hiểu Đao chỉ cảm thấy cổ khí lưu kia ở trong thân thể đâm trái đâm phải, đau đớn vạn phần.

“Đừng bài xích, chậm rãi thả lỏng.”

Cố Hiểu Đao nghe vậy thở đều, ý đồ để thân thể tiếp thu cổ khí lưu kia.

Một lát sau, cung chủ thả tay ra, nhẹ giọng hỏi: “Sao rồi?”

Cố Hiểu Đao nắm tay một hồi, nắm chân một hồi, nhíu mày nói: “Nó đang chạy loạn.”

Cung chủ bị hắn chọc cười, “Ngươi thử đem nội lực đưa về chỗ ta đặt tay lúc nãy xem.”

Ngươi nói quá cao thâm khiến người thường như ta nghe không hiểu a!

Cung chủ kiên nhẫn nói: “Ngươi tập trung tinh lực, trước nín thở, khống chế nội lực trong cơ thể, lại dùng lực thở ra.”

Sau đó hài tử liền phọt ra hả? Cố Hiểu Đao nửa hiểu nửa không dựa theo lời hắn nói, nín thở, thở. Một lúc lâu sau, cổ nội lực kia mới thuận lợi quy về quan nguyên.

“Hiện tại cảm thấy thế nào?”

Cố Hiểu Đao sờ sờ bụng mình, giống như... không có biến hóa gì a? Chẳng lẽ thất bại? Sợ cung chủ khổ sở, hắn đành phải nói: “Thắt lưng không mỏi, chân không đau, thần thanh khí sảng, sức sống tràn trề, một hơi leo sáu lầu cũng không thở dốc!”

Cung chủ cười nói: “Cảm giác này của ngươi không đúng, hai thành nội lực ngươi hẳn là không có cảm giác mới đúng.”

Cố Hiểu Đao: “...” Thì ra không có cảm giác mới là bình thường!

“Lần này truyền từ huyệt tâm du vào, sẽ hơi khó chịu, ngươi phải nhẫn nhịn.” Cung chủ điểm vài cái sau lưng hắn, bàn tay đặt lên trên xương sống hắn, bắt đầu ngưng tụ nội lực.

Khác với lúc nãy, cổ nội lực này vừa vào cơ thể đã bắt đầu đè ép tâm phế, một lát sau Cố Hiểu Đao thật sự khó thở, chỗ xương sống lại là một trận đau đớn.

“-- phốc!” Một ngụm máu tươi từ trong miệng hắn phun ra.

Cung chủ thấy hắn hộc máu, không khỏi có chút sốt ruột, nhưng lúc này lại không thể ngưng hẳn truyền công, một bên mong hắn có thể chịu đựng được, một bên nhắc nhở nói: “Cố Hiểu Đao, điều tức.”

Lúc này truyền vào tai Cố Hiểu Đao là một trận nổ vang, cái gì cũng không nghe rõ, trong lòng lại nhớ kỹ cung chủ nói qua không được nhúc nhích, cắn răng chịu đựng.

Chờ sau khi hắn phun ra liên tục vài hớp máu, cung chủ rốt cục thu hồi nội lực.

Không có bàn tay chống đỡ, Cố Hiểu Đao rốt cục kiên trì không nổi, chậm rãi ngã vào trong nước.

“Hiểu Đao!” Cung chủ đỡ lấy hắn một phen, một bên dùng sức nhéo nhéo nhân trung, một bên dùng chân khí khơi thông gân mạch cho hắn

Sau mười mấy lần, Cố Hiểu Đao rốt cục phục hồi lại tinh thần, ho vài tiếng, suy yếu nói: “Ta không sao...”

Chính là sao không giống trong tiểu thuyết hả? Được nội lực không phải là tinh lực dư thừa, một tay đánh chết một tiểu bằng hữu sao?

Cung chủ sờ sờ huyệt quan nguyên hắn, ôn nhu nói: “Kiên trì một chút, làm thêm lần nữa thì tốt rồi.”

Cố Hiểu Đao miễn cưỡng giữ vững tinh thần gật đầu, xoay người sang chỗ khác, ngồi xếp bằng.

Lần này cũng giống như lúc nãy, chờ truyền công xong, ý thức Cố Hiểu Đao đã mơ hồ, miệng đều là bọt máu.

Cung chủ vuốt mặt hắn, khẽ cười nói: “Ngươi đã có một nửa công lực của bổn cung, cảm thấy thế nào?”

Cố Hiểu Đao há miệng thở dốc, nói không thành lời. Vì sao truyền công giống như là bị đánh một trận?

Cung chủ nhìn thấu nghi ngờ của hắn, giải thích: “Ngươi nhất thời nhận nhiều công lực như vậy, tất nhiên thân thể ăn không tiêu, mấy ngày nữa thì tốt rồi.”

Cung chủ ôm hắn ra khỏi thùng tắm, đặt ở trên giường, nhẹ nhàng giúp hắn lau người.

Một lát sau, Cố Hiểu Đao khôi phục lại tinh thần một chút, nắm lấy tay hắn, hữu khí vô lực nói: “Ngươi sao rồi?”

Cung chủ nằm song song ở trên giường với hắn, nghiêng đầu hôn hôn lên trán hắn, thản nhiên nói: “Bổn cung đương nhiên không sao.”

“Thật không?” Cố Hiểu Đao vẻ mặt hoài nghi.

“Thật.” Cung chủ nắm tay hắn đặt ở trên huyệt quan nguyên của mình, “Ngươi tự mình cảm giác đi.”

Người tập võ đều có thể tự thân cảm nhận công lực của người khác, Cố Hiểu Đao được truyền công lực tất nhiên cũng có loại năng lực này. Lúc này bàn tay hắn đang đặt ở bụng, thật sự cảm nhận được nội lực hùng hậu của cung chủ.

Hắn nhân cơ hội sờ soạng cơ bụng của cung chủ, cười hì hì nói: “Cảm nhận được, ba tháng, vẫn là long phượng thai.”

Cung chủ: “...”

“Bảo vệ hài tử cho tốt!” Cố Hiểu Đao vẻ mặt nghiêm túc.

Cung chủ không để ý tới lời nói nhảm của hắn, đứng dậy lấy từ trong y phục ra khởi tử hồi sinh tuyệt xử phùng sinh chuyển nguy thành an diệu thủ hồi xuân hoàn của tiểu sư đệ luyện chế, thản nhiên nói: “Há miệng, uống thuốc.”

Cố Hiểu Đao ngoan ngoãn hé miệng, để cung chủ bỏ viên thuốc kia vào trong miệng hắn.

Cố Hiểu Đao ngậm thuốc: “!!!”

Cung chủ nhướng mày nói: “Ngươi đây là phản ứng gì?”

Cố Hiểu Đao hung hăng đập ván giường ôm cổ của mình, lăn qua lăn lại ở trên giường

Cung chủ cho rằng hắn bị nghẹn, vội vàng nâng hắn dậy, vỗ nhẹ lưng hắn.

Cố Hiểu Đao vươn tay sờ soạng mặt cung chủ một chút, dán miệng mình lên trên miệng cung chủ.

Cung chủ: “!!!”

Thuốc này cực kì chua, hơn nữa cực kì cay, chỉ dính một chút cũng sẽ cảm thấy khó có thể chịu đựng. Nghe được tiếng cung chủ hít khí, Cố Hiểu Đao lộ ra một nụ cười thực hiện được, thống khổ nuốt viên thuốc xuống.

Cung chủ một bên hít khí, một bên đen mặt đi rót nước.

“Chờ ngươi giải độc xong, ngươi cảm nhận cho tốt.”

***

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tác giả mặt phiền muộn: Chương sau ngươi có thể gặp lại ánh sáng...

Cố Hiểu Đao: Vậy vì sao ngươi lại phiền muộn...

Tác giả: Khi ngươi mù... cảnh tượng không cần miêu tả...

Cố Hiểu Đao:...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.