Gia Ân mệt mỏi bước vào nhà, tháo đôi boot ngắn màu đen để lên kệ.
-Em đã đi đâu về vậy?_Gia Hân lo lắng nhìn Gia Ân.
-Em đưa Minh Huy về anh ấy uồng say còn bị thương ở tay nữa_Gia Ân cố tình nói rõ với Gia Hân.
-Sao lại như vậy? Rồi bây giờ anh ấy ở đâu?_Gia Hân hốt hoảng. Cô không ngờ Hoàng Huy lại như vậy.
-Sao chị lại quan tâm đến anh ấy vậy?_Gia Ân chau mày.
-Chị...Chị..._Gia
Hân không biết phải nói sao với Gia Ân nữa. Chợt cô cảm thấy có lỗi với
Gia Ân. Lúc đầu con bé là người yêu của Hoàng Huy nhưng bây giờ cô mới
là người Hoàng Huy yêu. Anh ấy đã công nhận vậy.
-Sao chị không
nói nữa? Tôi cũng không ngờ chị cũng có thể đóng kịch qua mặt được tôi
cơ đấy. Chị còn định giấu tôi đến bao giờ?_Gia Ân nhìn Gia Hân bằng ánh
mắt khinh thường
-Gia Ân à không phải như em nghĩ đâu thật ra là chị..._Không đợi Gia Hân giải thích hét Gia Ân đã cắt ngang:
-Chị
đừng có biện minh! Tôi không biết chị đã dụ dỗ anh ấy bằng cách nào
nhưng tất cả mọi chuyện anh ấy làm hôm nay đều vì chị mà ra. Anh ấy đã
đau khổ, tự làm tổn thương chính mình. Chị sao lại tàn nhẫn và đê tiện
như vậy? Chị đã cướp mất anh ấy từ tay tôi. Người lẽ ra được anh ấy gọi
tên phải là tôi mới đúng. Vậy mà anh ấy lại gọi tên chị ngay trước mặt
tôi. Chị có biết là tôi đã đau khổ như thế nào không? Từ trước đến nay
tất cả mọi thứ chị đều thua tôi nhưng tôi vẫn luôn bù đắp cho chị bằng
tình cảm của mình và luôn nhường nhịn chị mọi thứ. Nhưng chị đã làm gì?
Chẳng những không thương yêu tôi mà còn làm việc tàn nhẫn đó với tôi.
Trái tim tôi đã chịu đựng nhiều làm rồi..._Gia Ân tự lấy tay đập vào
lồng ngực của mình, nước mắt không ngừng trào ra. Gia Hân đau lòng giữ
tay Gia Ân lại:"Gia Ân em bình tĩnh nghe chị giải thích có được không?"
-Tôi
không muốn nghe bất cứ thứ gì từ chị nữa. Đừng gọi tôi là em! Tôi không
muốn có người chị như chị_Gia Ân gạt tay Gia Hân ra sau đó chạy lên
phòng đóng chặt cửa phòng lại. Gia Hân vội vã chạy theo đập cửa
phòng:"Gia Ân em phải nghe chị giải thích. Tất cả không như em nghĩ đâu"
-Tôi không muốn nghe chị đi đi_Trong phòng vọng ra tiếng gào thét của Gia Ân xen những tiếng nấc vì khóc.
-Gia
Ân chị biết em yêu Minh Huy nhưng người anh ấy yêu là chị.Chị cũng yêu
anh ấy thật lòng. Chị biết làm vậy là có lỗi với em nhưng chị không ngăn
được con tim mình. Chị cũng đau khổ lắm. Chị cũng biết tình cảm của em
dành cho chị và chị luôn tôn trọng nó. Em có trách thì hãy đánh mắng chị
chứ đừng ở trong đó hành hạ bản thân_Gia Hân nước mắt cũng đã rơi từ
khi nào.
-Chị đi đi tôi không muốn thấy chị._Gia Ân hét lên. Dường
như cô đang mất bình tĩnh cực độ, đập phá tất cả mọi thứ trong phòng.
Gia Hân ở ngoài cô có thể nghe thấy một loạt âm thanh đổ vỡ, va chạm của
những đồ vật. Ba mẹ cô đã đi du lịch từ hôm qua nên cô phải tự tìm chìa
khóa dự phòng. Gia Hân vội vàng chạy lên phòng Gia Ân dùng chìa khóa mở
cửa phòng ra. Gia Hân vừa vào đã trợn mắt lên vì kinh ngạc. Mọi thứ
xung quanh đều đổ nát dưới nền:gối rách bông rơi tung tóe. li, tách, đèn
ngủ thủy tinh bể trên sàn nhà, quần áo bị lôi ra lộn xộn và bị cắt tơi
tả. Mọi thứ hỗn độn trước mắt còn Gia Ân thì không thấy đâu. Gia Hân sỡ
hãi mở cửa phòng tắm nhưng trong phòng trống trơn chỉ thấy chiếc gương
đã bị bể.
-Gia Ân à em ở đâu._Gia Hân hoàng sợ không ngừng gọi tên
Gia Ân. Gia Hân lục tung khắp mọi nơi nhưng không thấy Gia Ân đâu, chợt
cô nhìn ra ban công hiện lên một bóng người. Gia Hân khiếp sợ hét
lên:"Gia Ân em đừng làm vậy!"
-Chị im đi!Chị mà còn tiến lên một
bước nào nữa là tôi sẽ chết cho chị xem_Gia Ân hét lên. Mắt cô đã đỏ lên
vì khóc nhiều, người run lên vì lạnh và một phần vì tức giận.
-Gia
Ân em bình tĩnh đi!Em muốn chị làm gì cũng được nhưng xuống đi ở đó
nguy hiểm lắm_Gia Hân cố khuyên ngăn Gia Ân. Cô thật sự rất sợ. Sợ Gia
Ân làm việc ngu ngốc.
-Chị ra ngoài và đừng làm phiền tôi tôi sẽ không làm gì nữa cả_Gia Ân dần bình tĩnh lại.
-Được._Gia
Hân gật đầu sau đó lùi về sau, mắt vẫn chăm chú nhìn Gia Ân chỉ sợ Gia
Ân không nghe theo lời cô. Chợt chân cô truyền tới một cảm giác đau đớn.
Gia Hân nhìn xuống dưới chân thì ra là mảnh thủy tinh đâm vào chân cô.
Trong lòng lại có suy nghĩ:"Nếu thủy tinh đâm vào chân Gia Ân thì phải
làm sao? Không được con bé sẽ rất đau giống như mình bây giờ vậy. Làm
diễn viên thì không được để lại xẹo. Nhất định sẽ rất xấu." Gia Hân mặc
kệ cho chân cô đang không ngừng chảy máu vội lấy chiếc khăn dưới nền gom
đống thủy tinh vỡ vụn mang xuống dưới để vào thùng rác và làm sạch
phòng Gia Ân.
-Chị ra ngoài đi_Gia Ân thấy Gia Hân đang dùng máy
hút bụi làm sạch phòng cô trong khi chân cô đang chảy máu thì lập tức
đẩy Gia Hân ra khỏi phòng.
-Đợi đã chị dọn xong thì sẽ ra ngoài
ngay mà_Gia Hân vội quay vào trong phòng nhưng lại bị Gia Ân đẩy
ra:"Không cần! Chị ra ngoài ngay cho tôi và đừng mở cửa_Gia Ân khóa trái
cửa lại sau đó bất lực tựa vào cửa, cả cơ thể trượt xuống mệt mỏi. Gia
Ân bây giờ rất yếu đuối. Cô chỉ biết khóc. Khi bị bạn diễn trách mắng
hay ghen tị bày trò hãm hại cô đều chịu đựng không tỏ ra tức giận hay
khóc lóc gì vậy mà giờ đây cô không ngăn được bản thân mình yếu đuối
nữa. Lúc nãy thấy Gia Hân quan tâm cô như vậy, thấy chân chị chảy máu cô
lại không kìm được lòng đuổi chị ra ngoài mục đích là để chị đi băng
vết thương. Tuy miệng nói ghét Gia Hân, không muốn có người chị như Gia
Hân cũng không muốn nhìn thấy Gia Hân nhưng cô vẫn mềm lòng khi nhìn
thấy chị bị thương. Cô vẫn thương yêu chị. Cô căm ghét bản thân ngay cả
người mình yêu cũng không giữ được. Gia Ân ôm đầu gối thút thít khóc như
một đứa con nít không hề hay biết phía bên kia cánh cửa cũng có ai đó
đang tựa vào cửa và ôm đầu gối khóc như cô...