Ái, Thuyết Bất Xuất Khẩu

Chương 90: Cùng xuất chinh




Quân đồ lợi minh vương chỉ giữ nguyên vẻ trầm tư chợt lên tiếng :"Hai bên đấu pháp thì thôi, Triệu công minh đã hại đại uy đức minh vương vì sao còn làm nhục thi thể, bêu đầu trên cửa ?"

Trương tử tinh nhìn thoáng qua Tiếp dẫn đạo nhân đang trầm tư mở miệng giải thích :"Mọi chuyện có nhân tất có quả, bên ta có Dư nguyên của Bồng lai đảo bữa trước bị Khẩn na la bắt, không những bị giết mà còn bị bêu đầu ngoài cửa. Triệu đạo huynh lần này cũng mới chỉ là đáp lễ mà thôi."

Lời nói vậy quả thực là Tây phương giáo đuối lý trước, Quân đồ lợi minh vương vội hỏi :"Dư nguyên tuy bị bên ta bắt nhưng là bị Lục yểm dùng hồ lô cùng Khương tử nha giết chết chứ không phải do chúng ta gây nên."

„Lục yểm !" Triệu công minh nghĩ đến gã đạo nhân lùn bị Định hải thần châu đánh hôm qua mà nghiến răng không ngừng.

Suy nghĩ của Trương tử tinh xoay chuyển nhanh chóng, lúc đó phi thân lên khung cửa doanh trại gỡ đầu đại uy đức minh vương xuống rồi mang về gắn lại trên thi thể :"
Việc này đã hiểu lầm thì cũng nên trả lại đầu của minh vương, chỉ có điều không biết hôm nay vì cớ gì mà Quân đồ lợi minh vương tới đây khiêu chiến ?"

Trương tử tinh cố tình bắt đầu bằng việc „Người Tây phương giáo chủ động tới gây phiền toái"
, tuy Tây phương giáo cùng Xiển giáo có thỏa thuận nhưng vẫn chưa tuyên bố rộng rãi, cả hai phía đều chỉ nói là kết minh, cũng chính vì vậy nên Quân đồ lợi minh vương không tiện nói thẳng vì „Minh hữu „ báo thù mà chỉ xấu hổ lúng búng nói :"Chỉ vì Xiển giáo…"

„Môn hạ Xiển giáo quả là tiểu nhân ! Hôm qua bại dưới tay Triệu đạo hữu, hôm nay lại để quý giáo đến đây mà làm hao thực lực, chắc là quỷ kế của Nhiên đăng." Trương tử tinh lộ ra vẻ căm phẫn nhưng không ngờ hắn đoán lại hoàn toàn chính xác.

Năm đó ở Nam hải Quân đồ lợi minh vương từng bị nd ám toán suýt chết, lần này tuy Xiển giáo cùng Tây phương giáo hòa hảo kết minh nhưng trong lòng khó tránh khỏi ức chế nên không muốn gặp mặt nhau, nghe thấy lời ấy của Trương tử tinh liền cảm động lây, âm thầm nghiến răng.

Tiếp dẫn đạo nhân nhìn Trương tử tinh một lúc rồi nói :"Danh hiệu đạo hữu chẳng lẽ là Tiêu dao tử?"

Trương tử tinh biết không thể gạt được Tiếp dẫn nên thản nhiên nhận :"
Đúng là bần đạo, vừa rồi vội nói mà chưa báo danh hiệu quả là thất lễ, mong thánh nhân thứ lỗi."

Tiếp dẫn cười nói :"
Đạo hữu không cần đa lễ ! Chuẩn đề sư đệ nhị giáo chủ của ta từng khen ngợi hết lời về ngộ tính của đạo hữu, lời diệu ngôn „Duyến khởi vô tự tính" của đạo hữu thực sự lại càng cao thâm, hợp đến tận gốc giáo ta. Chuẩn đề sư đệ được đạo hữu tặng thiên thư đến hôm nay vẫn đang tìm hiểu, đạo hữu cùng giáo ta cực kỳ có duyên, đã như vậy, đạo hữu hay cùng ta tới Cực lạc, bần đạo nguyện thỉnh đạo hữu làm tam giáo chủ ."

Tất cả mọi người đều giật mình kinh hãi, Tiếp dẫn thánh nhân Tây phương giáo tự thân mời Tiêu dao tử tới vùng Cực lạc làm tam giáo chủ !

Ánh mắt Triệu công minh nhìn Trương tử tinh đã có điểm khác biệt, không phải hoài nghi Trương tử tinh cấu kết cùng Tây phương giáo mà là kỳ quái ! Cái tật của Triệu công minh là : tin tưởng bằng hữu, tuyệt không nghi ngờ ! Hắn kỳ quái chính là gã Tiêu dao tử kia tu vi tuy khó lường nhưng vẫn còn kém, cùng lắm tối đa cũng chỉ là thượng giai kim tiên, rốt cục là có điểm gì hơn người mà có thể khiến một thánh nhân như Tiếp dẫn đạo nhân coi trọng như vậy !

Văn trọng cùng Viên hồng tất nhiên đều biết rằng thiên tử tuyệt đối sẽ không gia nhập vào Tây phương giáo nhưng còn Quân đồ lợi minh vương lúc ở Nam hải đối với thiện căn cùng ngộ tính của Tiêu dao tử cũng bội phục sát đất, chỉ cảm thấy giáo chủ quả nhiên anh minh, có thể nói là rất biết nhìn người.

Bản thân Trương tử tinh cũng thầm cười nhạt : tam giáo chủ ? Danh hiệu này e là đã hứa với N người rồi, Khổng tuyên cũng là một trong số đó, có lẽ đến cả Nhiên đăng cũng có phần. Trong lòng hắn biết rõ Tiếp dẫn đạo nhân coi trọng mình như vậy thứ nhất là vì Khổng tuyên cùng Hỗn độn chung, thứ hai là vì mệnh ngoại nhân, về phần căn tính ngộ tính chỉ là thứ yếu. Cũng may quyển „ Thiên thư" giữ được chân Chuẩn đề, bằng không hôm nay nếu song thánh cùng tới thì dù Thông thiên cũng khó địch lại – tốt nhất là Chuẩn đề bị thiên thư khiến cho tẩu hỏa nhập ma, thần hồn điên loạn… Có điều mơ ước đó có vẻ quá ảo vọng.

Trương tử tinh làm ra vẻ suy nghĩ rồi lắc đầu :"
Giáo chủ minh xét, không phải là ta cố ý phụ lòng người mà vì ta không có duyên với quý giáo, lại chịu thâm ân của Trụ vương, không thể bỏ đi. Trừ phi…giáo chủ có thể ngộ ra thiên thư thì ta sẽ hết lòng tuân theo lời hứa."

Tiếp dẫn đạo nhân nghe Tiêu dao tử nhắc đến thiên thư không khỏi nhíu mày, thiên thư quả thực quá mức thâm ảo, trừ chín hỗn độn chi hình thì hắn cũng Chuẩn đề đều không thể hiểu được ảo diệu trong đó. Nhưng Tiếp dẫn tuyệt không vì thế mà bỏ qua Tiêu dao tử, vẫn nở nụ cười như cũ, kiệt lực khuyên bảo.

Triệu công minh vốn đã có hảo cảm với Trương tử tinh, lại thấy Tiếp dẫn vẫn lằng nhằng khuyên Tiêu dao tử nhập giáo thì không khỏi nổi giận, không để ý đến cái gì thánh nhân hay không thánh nhân mà quát lên :"Tiêu dao đạo hữu tự có quyết định, ngươi là thánh nhân tại sao lại cứ ép người ta nhập giáo mãi thế !"

Tiếp dẫn đạo nhân nhìn sang phía Triệu công minh khen :"
Trung thổ đất rộng người đông, nhân tài thực không ít a ! Đạo hữu hồng khí trùng thiên < túm lại là có phúc >, có lẽ là có duyên với giáo ta, hay là quy y giáo ta, cùng về Cực lạc, chuyện hôm nay cũng sẽ bỏ qua đi."

Trương tử tinh nghe thấy mấy chữ „ Phúc khí trùng thiên"
không khỏi thầm khinh bỉ : ngày trước ở Đông hải Chuẩn đề bắt được ba người bọn Kim linh thánh mẫu cũng từng dùng cái cớ vụng về này, hôm nay Tiếp dẫn cũng y xì như vậy, chẳng lẽ không biết thay lý do khác sao ? lại còn „ Cùng về Cực lạc" nữa, nếu nghĩ khác thì chẳng phải là muốn lấy mạng người kia sao…

Triệu công minh nghe thấy trong lời nói của Tiếp dẫn mang ý uy hiếp không khỏi giận đến tím mặt. Trong lòng hắn biết vị tây phương giáo chủ này tuyệt sẽ không bỏ qua chuyện hôm nay nên liền tiên hạ thủ vi cường, tay vung lên, hào quang ngũ sắc nhanh như điện chớp bắn về phía Tiếp dẫn.

Tiếp dẫn đạo nhân thấy hào quang ngũ sắc chỉ thoáng động dung :"Thì ra là bảo vật này, trách sao mấy môn nhân của ta không phải là đối thủ của đạo hữu !"

Tiếp dẫn vừa nói mà tay đã lấy ra một chiếc cờ xanh, mặt cờ mang theo bạch khí, vừa xuất hiện đã chiếu ra vạn đạo kim quang, trên không bỗng có một viên xá lợi bảo vệ Tiếp dẫn. Định hải thần châu như bị cản lại, chỉ quay tròn trên không trung chứ không thể hạ xuống. Triệu công minh thấy Định hải thần châu như vậy liền cả kinh, vội vàng triệu hồi nhưng Định hải thần châu dường như bị xá lợi hút lấy nên chỉ rung lên chứ không thể quay về được.

Triệu công minh ra tay quá nhanh khiến Trương tử tinh không kịp cản, vừa thấy chiếc cờ xanh liền kinh hô :"Thanh liên bảo sắc kỳ !"

Tiếp dẫn đạo nhân tự ngẫm cái Thanh liên kỳ của mình rất hiếm khi sử dụng trước mặt mọi người, không ngờ Tiêu dao tử cũng biết được lai lịch của nó bèn lập tức tỏ vẻ tán thưởng :"
Tiêu dao đạo hữu quả là tinh tường !"

Trong Phong thần có bốn chiếc cờ đều là chí bảo hộ thân gồm Hạnh hoàng kỳ của Ngọc hư cung, Cách địa diễm quang kỳ của Bát cảnh cung, Thanh liên bảo sắc kỳ của Tây phương giáo cùng Tố sắc vân giới kỳ của thiên giới, hôm nay Tiếp dẫn đạo nhân dùng chính là Thanh liên bảo sắc kỳ.

Vốn với đạo hạnh của Tiếp dẫn không cần Thanh liên bảo sắc kỳ cũng có thể đỡ được Định hải thần châu, giờ dùng đến pháp bảo có lẽ đã có ý với Định hải thần châu. Triệu công minh kinh hãi, tay kia liền ném Phược long tác ra nhưng vẫn bị Tiếp dẫn nhẹ nhàng chỉ một ngón tay khiến Phược long tác mềm nhũn rơi xuống đất tựa như chỉ là một sợi dây bình thường. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Tiếp dẫn đạo nhân lại chỉ một ngón tay về phía Triệu công minh, bên cạnh Triệu công minh chợt xuất hiện hai đóa hoa sen mềm mại rồi nhanh chóng hóa lớn, trùm kín lấy Triệu công minh chỉ chừa đầu ra ngoài. Hoa sen mang theo tính siết chặt cùng giam cầm, Triệu công minh chỉ đành lộ ra vẻ mặt đầy tức giận.

Tiếp dẫn đạo nhân cũng không để ý đến Định hải thần châu trên đỉnh đầu mà mặt lộ vẻ tươi cười, nói với Triệu công minh :"Triệu đạo hữu, ngươi đừng vội cậy mạnh. Hôm nay Bát bộ chúng cùng Minh vương của giáo ta chết dưới tay ngươi cũng là một đoạn nhân quả. Đạo hữu sát nghiệp quá nặng, không bằng quy y giáo ta, không chỉ có thể tránh được sát kiếp mà ta còn đem Định hải thần châu trả lại cho ngươi, ý đạo hữu làm sao?"

Triệu công minh xưa nay nghĩa liệt, đâu chịu phục tùng mà chửi ầm lên :"
Đừng vọng tưởng ! Ta chịu thâm ân của sư phụ, dù chết cũng không phản thầy đổi giáo!"

Trương tử tinh sao có thể trơ mắt nhìn anh vợ chết trong tay Tiếp dẫn được, thầm sốt ruột, tại sao vị BOSS lớn kia còn không tới ? Lập tức tiến lên nói :"
Giáo chủ hạ thủ lưu tình ! Ta còn có chuyện muốn bẩm !"

Tiếp dẫn đạo nhân vừa nghe vậy liền nhìn về phía Trương tử tinh, đúng lúc phân thần thì một tiếng hừ lạnh truyền đến.

Tiếng hừ lạnh vốn từ nơi rất xa truyền đến, nhưng chỉ thoáng chốc dư âm đã tới giữa sân, vốn hoa sen đang bao bộc ngoài thân Triệu công minh bỗng biến thành trăm nghìn mảnh nhỏ giống nhau rơi lả tả xuống, mảnh nhỏ chưa kịp chạm đất đã biến thành tro bụi. Cùng lúc đo xá lợi tỏa kim quang từ Thanh liên bảo sắc kỳ cũng bị áp chế xuống, Định hải thần châu ra sức giãy dụa rồi tự động bay trở về trong tay Triệu công minh.

Cuối cùng cũng tới ! Mắt Trương tử tinh sáng lên, Triệu công minh phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy giữa sân bỗng nhiên xuất hiện một đạo nhân, trong lòng vui mừng, quỳ xuống hành lễ miệng hô sư tôn----người tới chính là Thông Thiên giáo chủ. Văn trọng cũng nhanh chóng tiến lên hành đại lễ bái kiến, Trương tử tinh thở dài một hơi : vì sao vị lão đại này luôn luôn tới chậm nửa nhịp, chẳng lẽ có thói quen đảm nhiệm nhân vật tung đòn tuyệt sát tối hậu ?

Đôi chân mày Tiếp dẫn đạo nhân nhướng lên., chắp tay nói :"Thì ra là Thông Thiên đạo hữu của Triệt giáo, Tru tiên tứ kiếm quả nhiên là mạnh mẽ, trách sao Chuẩn đề sư đệ năm đó cũng kém hơn một thức."

„Tiếp dẫn đạo hữu !"
Thông Thiên giáo chủ vẫn ngồi trên lưng trâu đáp lễ :"Năm đó lúc gặp Chuẩn đề đạo hữu thì hắn cũng muốn ỷ mạnh hiếp yếu, khi ba nữ đồ của ta, sau trên Nam hải còn chặn ba môn nhân ta, cưỡng bức nhập vào Tây phương giáo ! Hôm nay gặp Tiếp dẫn đạo hữu cũng là hành vi như vậy! Tây phương giáo của ngươi cũng có ngũ uẩn, tứ đế, mười hai nhân duyên diệu luận, nêu cao cái đức cao thượng, tại sao lời nói cùng việc làm không đồng nhất, hay làm nhiều việc bỉ ổi như vậy?"

Tiếp dẫn đạo nhân không để ý đến câu châm biếm của Thông Thiên giáo chủ chỉ lắc đầu nói :"Hoa khai kiến ngã ngã kiến kỳ nhân. Giáo ta tự có đạo ta, người ngoài nói làm chi! Đạo hữu không cần phải thêm lời. Hôm nay nếu đến đây rồi vậy sẽ không chỉ đơn giản, để bần đạo thử một lúc uy lực của tru tiên tứ kiếm đi."

Thông Thiên giáo chủ cười nói :"Tất nhiên là được!"

Hai người đều mang vẻ tươi cười nhưng ra tay không chút khoan dung, Thông Thiên giáo chủ không rời khỏi lưng trâu, chỉ một ngón tay, bốn đạo ánh sáng đã bắn tới trước mặt Tiếp dẫn. Tiếp dẫn đạo nhân vừa rồi thấy Thông Thiên giáo chủ phá hoa sen thì đã cảm nhận được sự lợi hại của Tru tiên tứ kiếm nên lập tức không dám chậm trễ, dưới chân hiện lên một tòa đài sen bạch sắc có mười hai múi, phát ra mùi thơm lạ lùng.

Đài sen chậm rãi chuyển động rồi bên người Tiếp dẫn hiện ra mười hai đài sen lớn theo hình hoa sen, Tru tiên tứ kiếm bị hoa sen ngăn lại nên không thể tiến tới, nhưng tứ kiếm lập tức xoay tròn xung quanh đài sen mang theo một lực cắt vô cùng mạnh, nó tiến đến đâu đài sen nát đến đó nhưng rất nhanh lại tái sinh ra, sinh sôi không ngừng. Hai người đều khống chế năng lượng đến mức cực kỳ tinh vi, đám Triệu công minh, Trương tử tinh ở gần đó mà không hề cảm thấy gì.

Tru tiên tứ kiếm sắc bén vô cùng, tuy bay rất nhanh nhưng tốc độ tái sinh của đài sen cũng kinh người không kém, nhất thời khó phân thắng bại. Nhìn thái độ của Tiếp dẫn có lẽ sẽ không tấn công mà trước tiên chỉ cần giam hãm Tru tiên tứ kiếm là được.

Thông Thiên giáo chủ thấy không thể thắng được bèn thu hồi tứ kiếm nói :"Từng nghe đài sen mười hai phẩm là hoa sen vãng sinh, hôm nay lĩnh giáo quả nhiên danh bất hư truyền, đạo hữu phòng thủ quả là kín đáo ! Nhưng nếu chỉ công phòng như vậy thì sao có thể phân được cao thấp ?"

Tiếp dẫn cười nói :"
Đã như vậy đạo hữu hãy xem Liên hoa trận của ta."

Nói dứt lời rồi mười hai cánh hoa sen bỗng rời ra, hóa thành cánh hoa khắp trời, xoay tròn bay lượn cuốn về phía Thông Thiên giáo chủ.

Mỗi một cánh hoa như có sinh mệnh, tổ hợp biến ảo thành một trận thế kỳ diệu, từ bốn phương tám hướng vây quanh Thông Thiên giáo chủ đang cưỡi trâu.

Đối diện với đầy trời cánh hoa Thông Thiên giáo chủ cũng không phản kích mà bốn đạo quang mang chợt xuất hiện quanh thân, biến thành bốn thanh cổ kiếm bảo vệ mình. Cánh hoa sen tuy bao vây Thông Thiên giáo chủ nhưng không cách nào tới gần được vì vừa mới lại gần bốn thanh kiếm đã hóa thành bụi mà bay đi, dù cánh hoa rất mềm mại nhưng cũng không thể chịu được sự sắc bén của bốn thanh kiếm kia.

Liên hoa trận liên tiếp biến hóa, khi thì hợp thành một chữ „Vạn" tụ trên đỉnh đầu Thông Thiên giáo chủ, chậm rãi xuay tròn, khắp nơi đều là cánh hoa bay bay, như gió xoáy, khi thì tụ lại một chỗ rồi nổ bung ra. Bất luận liên hoa trận biến hóa thế nào Thông Thiên giáo chủ vẫn chỉ ung dung ngồi trên lưng trâu, tứ kiếm bên người cũng không có biến hóa gì đặc biệt nhưng toàn bộ đòn tấn công của Tiếp dẫn đều không thể tới gần.

Liên hoa trận không thể xông qua tứ kiếm nên hai bên đều vẫn ngang tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.