Ái, Thuyết Bất Xuất Khẩu

Chương 77: Động tác




Sau khi siêu não trả lời chắc chắn, Trương Tử Tinh nhất thời mắt hoa mày choáng.

Thế kỷ 24 kỹ thuật điện não tương đối phát triển, trải qua nhiều năm nghiên cứu, rốt cục đột phá sự dẫm chân tại chỗ về mặt vật chất lẫn thể tích, một mảnh móng tay thậm chí là chất lỏng bằng cỡ chén nước cũng có thể trở thành trí năng điện não.

Những thiên tài khoa học có lực sáng tạo kinh người cũng bất mãn với hiện trạng, lại bắt đầu nghiên cứu một loại hình điện não tiến hóa mới. Loại siêu cấp điện não này có đặc tính sinh vật, có thể căn cứ theo hoàn cảnh môi trường xung quanh mà điều chỉnh, tự động thăng cấp AI (Artificial Intelligence - Trí tuệ nhân tạo) và các công năng khác, thậm chí có trí tuệ như loài người, xưng là "Tiến hóa". Nếu nghiên cứu này thành công, vậy lịch sử về điện não có thể nói là sang trang. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Đáng tiếc chính là, nghiên cứu gặp rất nhiều khó khăn, các nhà khoa học vẫn không cách nào nghiên cứu ra "Bộ não điện tử" hoàn mỹ như loài người, mà áp lực của dư luận bên ngoài càng lúc càng lớn. Mọi người lo lắng nhất chính là, một khi điện não có trí tuệ của chính mình, vậy điện não có thể đẩy thế giới loài người vào tình cảnh nguy hiểm, một khi chúng phản bội, thế giới loài người có thể gặp phải tai họa hủy diệt. Dưới ảnh hưởng tổng hợp của nhiều nhân tố, nghiên cứu siêu cấp tiến hóa điện não cuối cùng bị gác lại. Thí nghiệm tiến hóa điện não cũng bị tiêu hủy, có một số các nhà khoa học không chịu từ bỏ ý định tiếp tục bí mật nghiên cứu, cũng có một số sản phẩm thử nghiệm bị một số nhà sưu tầm cất dấu đi. Siêu não cũng là một trong thí nghiệm tiến hóa điện não lúc ấy, là Trương Tử Tinh năm đó vì lấy lòng Vũ Tiên đặc biệt thông qua các quan hệ với các bạn tốt mà mua về được. Vũ Tiên tự nhiên hết sức cao hứng, cung đã một phen khổ công tiến hành cải tạo với nó, đã tăng cường rất nhiều công năng cho siêu não, mong muốn nó trở thành một trợ thủ đắc lực cho Trương Tử Tinh trong phòng thí nghiệm, đáng tiếc chính là, đối với nghiên cứu tiến hóa có độ khó lớn nhất vẫn không có tiến triển nào mang tính đột phá.

Hôm nay theo Trương Tử Tinh sống lại tại dị giới, siêu não cũng đã vô tình đạt được năng lực tiến hóa mà các nhà khoa học của thế kỷ 24 không nghiên cứu ra được, thật sự là làm cho người ta khó có thể tin được. Bất quá loại mô hình tiến hóa chưa được biến tới này phải có thời gian mới có thể thấy được hiệu quả, đối với tình thế trước mắt mà nói, cũng không có sức ảnh hưởng gì lớn.

"Siêu não, lập tức mở ra mô hình trí năng tiến hóa, khởi động tiến trình cắt!" Phát triển mô hình trí năng tiến hóa siêu não là tâm nguyện của Vũ Tiên, cũng là một trong những nhân tố có thể gia tăng khả năng thành công trong kế hoạch của Trương Tử Tinh, về phần lo sợ về vấn đề "phản bội" cái gì đó tại thế giới thần ma này căn bản là dư thừa, cho nên Trương Tử Tinh không chút do dự lựa chọn mở ra.

"Chủ nhân, khởi động quá trình cắt, quá trình mô hình trí năng tiến hóa tự động, một khi mở ra sẽ không cách nào dừng lại, xin xác nhận lại!"

"Xác nhận mở ra!"

"Khởi động dao cắt tần số cao! Bắt đầu cắt!" Trương Tử Tinh đã được siêu não cung cấp các hình ảnh biết được quá trình mình bị rồng xanh thôn phệ, nổi giận trước hành vi quá vô sỉ của Thanh Giác chân nhân, "Dám nuốt ta? Trước tiên cho ngươi nếm thử một chút thủ đoạn!"

Siêu não hóa thành khối cầu nhất thời mọc ra bốn cánh tay cơ khí, trên đó có bốn con dao máy, huy động hướng ra các bức vách chung quanh mà cắt tới. Bất kể là vật liệu gì cũng không quan tâm, dưới chấn động với tần số cao như vậy, đều phải chịu ảnh hưởng. Bởi vì vũ khí này hoạt động với tần suất rất cao, cho nên trong nháy mắt tạo nên một các động rất lớn trên một phạm vi rất nhỏ, với bản thể vũ khí lại có tác dụng cắt cho nên rất nhanh chóng có thể mẹ nhàng mà xẻ mục tiêu ra. Triong các thí nghiệm khoa học ngay cả các kim loại vô cùng cứng rắn cũng có thể dể dàng cắt ra được, đừng nói chi là da thịt bình thường. Động tới chỗ nào, như là củi mục, đều phun ra chất lỏng màu xanh biếc ra xung quanh.

Thanh Giác chân nhân đang lẳng lặng nằm trong động đợi tiêu hóa "thực vật", đột nhiên trong bụng truyền đến một trận đau nhức, tựa hồ bị một thứ lợi khí rất lợi hại cắt xé, nhất thời kêu một tiếng, vận khởi pháp lực mạnh mẽ trấn áp.

Trương Tử Tinh thông qua siêu não đang viết trên vách dạ dày một dòng chữ "Trương Tử Tinh đã đến nơi này", đột nhiên thấy các vị trí vừa mới khắc lên đột nhiên liền lại, các chữ viết cũng biến mất không thấy nữa.

"Hừ! Để xem là ngươi chữa nhanh hay là ta cắt nhanh! Lần này ta sẽ vẽ bức "Nàng Monalisa" !" Dao cao tần bên ngoài lại vung lên, nếu không phải Trương Tử Tinh có lo lắng khác, thì lúc này đã phá bụng mà ra. Nếu Thanh Giác có thể may mắn mà sống tới đời sau, đọc được Tây du ký, tin tưởng có dựa vào tình trạng thân thể của hắn, nhất định hoàn toàn hiểu được tâm tình của Sư Đà Vương khi nuốt Tôn Ngộ Không.

Bất quá dù sao rồng cũng không phải là sư tử, dù sao cũng giống như rắn, còn có một chiêu khác.

Rồng xanh này mất đi tinh hoa tu luyện, pháp lực giảm lớn, thân thể cũng suy yếu đi nhiều, chỉ cảm thấy trong bụng càng ngày càng đau nhức, không cách nào áp chế được, lập tức vòng quanh một cái cột đá thật lớn, muốn lợi dụng lực ma sát giữa bụng và trụ đá để nghiền nát "thực vật" bất an trong bụng.

Siêu não lập tức báo cáo cho Trương Tử Tinh về sự biến hóa của áp lực chung quanh, Trương Tử Tinh cũng cảm giác không gian nơi này càng ngày càng nhỏ, bốn mũi dao cao tần cũng không cách nào tự nhiên hoạt động, không thể làm gì khác hơn là thu về.

Thanh Giác chân nhân cảm giác được sự chuyển động và cảm giác đau đớn tỏng bụng dần dần biến mất, cho rằng khối cầu nọ đã bị ép nát, thở dài một hơi, đang muốn từ trụ đá đi xuống, đột nhiên một trận đau đớn lại truyền đến, chỉ thấy bụng phình to thành một khối cầu lớn, một cây mỗi mũi nhọn sắc bén vô cùng từ bên trong mà đâm xuyên qua lớp vảy chắc chắn của rồng xanh mà ra, phảng phất như một cái răng sói thật lớn. Rồng xanh nhanh chóng quấn lấy trụ đá gia tốc chuyển động, vậy mà độ cứng rắn của quả cầu lại vượt xa sự tưởng tượng của hắn, thân thể rồng xanh bị vô số vết thương, máu chảy đầy đất, ngay cả trụ đá nọ cũng hư hao nghiêm trọng, hết lần này tới lần khác bị mũi nhọn đâm bể từng mảng.

Thanh Giác chân nhân lúc này mới hiểu được cái mà mình nuốt vào không phải là thuốc bổ mà là họa căn vô cùng lớn, hiện tại đã như ngồi trên lửa, ngay cả ói cũng ói không ra, chỉ phải cầu khẩn nói: "Đạo hữu, ta mắt không nhìn thấy chân tiên, xin đạo hữu niệm tình cxung là người tu luyện, đại phát từ bi, cho ta một con đường sống".

"Mời vào thì dể mà đưa đi thì khó!" Trương Tử Tinh cười lạnh một tiếng, chưa nói tới việc Thanh Giác chân nhân có hành vi đoạt bảo vô sỉ, nếu không phải may mắn siêu não kịp thời mở ra vòng bảo vệ mà thoát khỏi nguy khốn, bản thân bây giờ đã bị tiêu hóa ngay cả một chút xương cũng không còn, "Ngươi lúc đầu thừa dịp ta tu luyện mà trộm pháp bảo, sau khi sợ quá chạy mất thì tặc tâm vẫn không chết, lại còn đem tanuốt vào, có ý đồ xấu đối với tính mạng của ta, có thể nào dễ dàng tha cho ngươi được!"

Thanh Giác chân nhân vì muốn bảo vệ tính mạng, trong miệng không ngừng cầu khẩn: "Ta nguyện trả cho đạo hữu lại toàn bộ đồ vật, còn đưa thêm toàn bộ pháp bảo của ta để bồi tội!"

"Ta bây giờ nếu giết ngươi, thì cũng có thể lấy được pháp bảo!" Trương Tử Tinh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn: "Trừ phi ngươi giao ra bổn mạng nguyên hồn, thần phục ta, nếu không ta bây giờ đem ngươi cắt vụi ra!"

Thanh Giác chân nhân nghe một tiểu bối Kim Đan kỳ lại dám muốn thu mình làm nô lệ, thầm hận không thôi, nhưng hắn cũng là hạng người xảo trá, biết trước mắt mình bị vây vào thế yếu, sau khi ra vẻ do dự, miễn cưỡng đáp ứng điều kiện của Trương Tử Tinh để cho người này ra khỏi bụng mình trước.

Trương Tử Tinh làm sao chịu tin, bắt hắn phát thề, Thanh Giác chân nhân cắn răng nói: "Nếu nói sai lời, tình nguyện hóa thành tro bụi mà chết!"

"Đã như thế, ngươi há mồm ra!" Trương Tử Tinh thấy hắn đã phát thề, lập tức thu lại mũi nhọn. Thanh Giác chân nhân khẩn trương mở cái miệng khổng lồ ra, trong lòng thầm nghĩ: "Nếu đã ra khỏi miệng ta, còn do ngươi điều khiển nữa sao?

Chỉ thấy một đạo lam quang từ trong miệng rồng xanh bay ra, rơi trên mặt đất, hiện ra một võ sĩ toàn thân mặc giáp màu đen - siêu não mô hình phụ trợ "
Ma khải!" Ma khải này là giáp phòng hộ của các nhà khoa học thế kỷ 24 dùng để thám hiểm các vùng đất nguy hiểm, có thể chống đở các loại thuộc tính thương tổn, cũng tính là một kiện "pháp bảo" phòng hộ thượng đẳng.

Thanh Giác chân nhân nhất thời không dám vọng động, thu pháp thân lại, biến thành một đạo nhân như lúc trước, chỉ là đạo bào tổn hại không chịu nổi, ngực bụng lộ ra vết thương, thần sắc cũng hết sức thểu não.

Thanh Giác chân nhân đột nhiên bước nhanh tới trước người Trương Tử Tinh, Trương Tử Tinh vẫn không buông lỏng phòng bị, nhanh chóng né tránh ra xa. Không ngờ vừa khẽ lắc người một cái đã vọt ra cách xa mười trượng, cảm giác năng lượng của thân thể tựa hồ mạnh hơn trước rất nhiều, trong lòng cũng giật mình không nhỏ.

"Đa tạ chủ nhân đã cho một sinh lộ!" Thanh Giác chân nhân cũng không có động thủ như hắn tưởng tượng, mà là thi lễ: "Chủ nhân lúc đầu thi triển pháp thuật nuốt đi một sừng, hôm nay luyện hóa, toái đan ngưng anh, thành tựu thân thể bán tiên, thật sự đáng mừng!"

Toái đan ngưng anh, thân thể bán tiên? Trương Tử Tinh nghĩ đến hình ảnh của siêu não thấy kỳ thú nuốt mất cái mão của Thanh Giác chân nhân, trong lòng biết nhất định là do ngọc khuê màu đen phát huy tác dụng kỳ diệu, không khỏi kinh hãi. Thanh Giác chân nhân mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng âm thầm cũng hận không thôi, con mắt len lén quét về phía áo giáp trên người hắn. Chỉ thấy áo giáp này tạo hình hết sức cổ quái, bao vây hết toàn thân, ngay cả mặt cũng đều che khuất, mắt được che bởi một khối "thủy tinh" màu lam trong suốt.

Vừa rồi nhất định là do bảo giáp này tác quái! Chỉ cần giết người này, bảo giáp chính là của ta! Thanh Giác chân nhân trong mắt thoáng hiện lên vẻ tham lam, ngầm tính toán.

Trương Tử Tinh lại đối với hắn rất chán ghét nói: "
Ta đã từ trong bụng ngươi ra, nhanh giao ra bổn mạng nguyên hồn đi!"

Thanh Giác chân nhân con ngươi chợt chuyển, xuất ra hai túi pháp bảo: "
Đây là túi pháp bảo của chủ nhân, cũng không dám lấy thứ gì, các bảo vật lúc trước vẫn ở trong đó. Còn có, túi pháp bảo này chứa các món bảo bối của tiểu đạo mấy ngàn năm nay sưa tầm được…"

Trương Tử Tinh cầm lấy hai túi pháp bảo, cũng không để ý Thanh Giác chân nhân đã lấy từ trong túi ra một vật.

Sau đó, Thanh Giác chân nhân âm thầm niệm chú, mặt ngoài lại ra vẻ kích động, thả ra một đạo thanh quang xuất hiện trước mắt Trương Tử Tinh, cung kính nói: "
Đây là bổn mạng nguyên hồn của tiểu đạo, xin chủ nhân nhận lấy".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.