Cũng vào thời gian này, Đinh Hùng hiện đang cùng với Mộc Tra và một thành viên của tổ trọng án đứng trước một cơ sở giải trí cao cấp, đợi Mộc Tra ra lệnh, ba người đi vào trong, tiến vào thang máy.
"Những người tới đây toàn là những người có tiền, có thân phận địa vị, họ muốn tìm chút kích thích, ông chủ nơi này rất có bối cảnh, có danh hiệu Bá Tước bên Anh, có quan hệ rất thân thiế với đại lục, cho nên vẫn rất kiên quyết, có dính dáng tới mọi lĩnh vực. Đối với vụ việc này, người có tin tức linh thông nhất, chính là hắn..."
Đi qua một hành lang thật dài và xa hoa, những tiếng động lớn đã truyền tới, đợi khi mọi người tiến vào trong phòng khách, tiến gào thét ầm ĩ đã đập thẳng vào tai.
Ba người đứng ở trong một phòng hình vuông, phía dưới có hai cái lôi đài, bên trong có hai người đàn ông dính đầy máu, đây chính là lôi đài ngầm theo kiểu quyền anh.
Đinh Hùng đã có chuẩn bị tâm lý, Mộc Tra và người nọ đương nhiên là quen thuộc nơi này, xuyên qua đoàn người, nói với một số tên nhân viên, sau đó tiến vào một ... cái hành lang khác ở phía sau, quẹo qua một cái ngõ, bốn phía bắt đầu an tĩnh lại.
Hai đầu của thông đạo đều có vệ sĩ đứng cạnh, sau khi nói ý đồ với hai người này, một tên vệ sĩ nhấn vào hệ thống trò chuyện trên cửa:
"Boss, thanh tra Mộc của tổ trọng án muốn gặp ông."
Quá một lúc, có một thanh âm từ phía trong truyền tới:
"Thanh tra Mộc à, tôi không phạm pháp, ông có chuyện gì muốn nói với tôi đây, chuyện Mân Côn ư, nói đùa, giờ mà động tới hắn hắn tử chiến tới cùng, tôi cũng biết một số thông tin linh tinh, nhưng mà loại chuyện này cũng bất lực thôi..." Từ thanh âm có thể phán đoán, người này còn trẻ.
Vệ sĩ vuốt tay, Mộc Tra cười, trực tiếp nói chuyện:
"Trương tiên sinh, linh tinh cũng tốt, chúng tôi hiện giờ không có manh mối gì, nghe cũng được mà."
"Không có cách nào đâu, thanh tra Mộc, loại chuyện đánh đánh đấm đấm này tôi cũng biết đạo lý của nó, hiện giờ người ta bất chấp tất cả ra tay với ông, tôi chỉ là một người ngoài cuộc, loại chuyện này cũng hiểu. Tôi cũng không phải là Lý Gia Thành, Hà Hồng..."
Xem ra thực sự là đối phương có biết đôi chút, sau khi nói vài câu, xét thấy đối phương vẫn duy trì cách nói chuyện hữu hảo, Mộc Tra cũng chỉ còn cách nhún vai.
Cũng vào thời khắc này, sau cánh cửa kia có một nam nhân tên là Trương Nhâm, mặt mày đau khổ đau quay đầu lại. Đây là gian phòng để giám sát và điều khiển, phía trước có bàn điều khiển, có màn hình lớn, có thể bao quát toàn bộ trong ngoài và cả nơi so tài.
Trong phòng có ba người, ngoại trừ Trương Nhâm và một cô gái nửa người trần truồng đang sợ hãi núp vào góc tường, còn về người thứ 3, nếu như Mục Thanh Thanh ở chỗ này tuyệt đối sẽ kinh ngạc.
Gia Minh rõ ràng đang ở trong phòng ngủ, nhưng lúc này lại đang cầm một khẩu súng lục, ngồi trong chiếc xế massa, mấy phút trước, cũng chính Trương Nhâm và cô gái kia đang hành động ở đó.
"Ngươi, ngươi là ai?"
Vừa phải ứng phó với bên trong và bên ngoài, trong bụng Trương Nhâm lúc này đầy nghi vấn, bật thốt câu hỏi.
Nghe thấy vấn đề này, Gia Minh nhíu mày.
"Lấy chỉ số thông minh của mày."
Hắn đưa tay bóp đầu, trầm tư suy nghĩ:
"Tao nghĩ tao cũng rất khó giải thích ngay cả vấn đề mà tao cũng không rõ..."
Tiếng nói vừa dứt, bỗng nhiên có một tiếng phốc vang lên, cô gái ở góc tường chấn động, máu tươi bắn lên vách tường phía sau, trên mi tâm của cô gái này đã có một lỗ thủng, thân hình từ từ gục xuống, khẩu súng lén móc dưới gối ra rơi xuống giường. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Gia Minh liếc mắt nói:
"Đã bảo là đừng cử động rồi mà..."
Trương Nhâm nhìn thi thể kia, nuốt một ngụm nước bọt, sau đó nhẹ nhàng nói:
"Không hiểu chuyện..."
Rồi nghiêng đầu tươi cười:
"Vậy thì, xin hỏi ngài cần gì?"
"Ngày hôm qua..."
Gia Minh nhìn đồng hồ, lúc này đã hơn 12h đêm rồi:
"Phải nói là xế chiều hôm qua, ở Thái Bình sơn xảy ra một vụ bắt cóc, tám gã lính đánh thuê bị chìm xuống biển, chắc là lính đánh thuê Đông Nam Á, tao muốn biết chuyện của chúng, lão đại của chúng là ai, ai sai khiến, tới đâu có thể tìm người, làm phiền mày rồi."
"Thế nhưng... Tôi làm sao mà biết được, tôi cho ngài tin tức ngài sẽ bỏ qua cho tôi sao?"
"Đánh bạc một chút đi."
Hắn nhìn đồng hồ trong phòng, nói với một cách lãnh đạm khi quyết định số phận một con người.
Trương Nhâm ngẩn người, sau đó gật đầu, thì thào nói:
"... Có đạo lý."
Chuyện cho tới lúc này hắn không dám hỏi lại, cái tố chất thần kinh như người kia mới là đáng sợ nhất, giết người với đập ruồi đối với họ cũng chỉ là một khái niệm, hắn đi tới trước đài điều khiển, bắt đầu tìm kiếm tư liệu.
"Tư liệu bây giờ không phải là nhiều, Mân Côn bắt đầu xuất thủ, hợp tác với hắn là một nhóm lính đánh thuê tới từ Thái Lan, lão đại của chúng tên là Tô Lạp Phổ, Mân Côn hiện nay đang trốn, thế nhưng theo suy đoán của tôi, có mấy người biết hắn đang ở đâu, người thứ nhất là..."
Những tư liệu này tương đối hỗn độn, sau mấy phút hắn mới nói xong toàn bộ tin tức có liên quan. Đợi khi hắn đọc xong những tư liệu này, nam nhân ngồi ở ghế massa đã đứng dậy xoay người ra khỏi phòng. Mấy phút sau, Trương Nhâm nhìn thi thể nữ tử, rồi mới dám kéo cửa đi ra ngoài.
Bên ngoài trên hành lang, có một số xác chết, mỗi xác chế nằm ở một vị trí, khi đèn trong hành lang được bật lên, máu tươi chảy khắp nơi.
Hắn không biết người kia vào như thế nào, dùng tốc độ gì để giết những người này, lại hoàn toàn không kinh động tới thủ vệ bên goài. Hắn cảm giác mình đã dạo quanh quỷ môn quan một vòng, hắn nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi.
"Chọc tới người nào... đúng là phiền phưucs..."
Cùng thời khắc đó, đám người Mộc Tra vừa mới ra khỏi cơ sở giải trí kia không lâu, trên đường đang lái xe đưa Đinh Hùng quay về thì điện thoại vang lên.
"ALo... Cái gì? Thi thể vừa vớt đã bị cướp?"