Ái, Thuyết Bất Xuất Khẩu

Chương 48: Trường học




“Không cần đâu, để mình tự làm là được rồi!”

Dưới ánh đèn cùng hệ thống sưởi hơi ấm áp, Nhã Hàm vén ra tấm rèm treo dày cộp, bước ra từ phòng tắm, mang theo một đoàn hơi nước tiền hô hậu ủng. Cô lấy một chiếc máy sấy, từ từ sưởi khô mái tóc đen nhánh trải dài, “bạn tốt” Lý Nhược Lâm thì đang nằm dài trên giường, đem cái gối kê cao nhàn nhã.

“Bây giờ còn chưa mở cửa à!? Không sợ ế khách sao!?”

“Không sao, để chiều mở cũng được!”

Gian phòng này tọa lạc tại một dãy phố của khu thứ tư thuộc Paris, Lý Nhược Lâm mở một quầy bán đĩa ở đây, phòng ở thì thiết kế trên lầu. Cô nàng này có xu hướng độc thân, thành ra trong phòng đồ đạc không nhiều lắm, bố trí cũng khá tùy tiện. Trong phòng cũng chất đống khá nhiều sách đĩa các loại, gần cửa sổ có một cái bàn giá sách, đi kèm một cái máy tính, một vài đồ vật linh tinh có chút bề bộn. Tổng thể căn phòng không lớn lắm, nhưng ở cái mùa đông của xứ này, pha chút hơi nước nóng từ phòng tắm, nhỏ nhỏ lại mang tới cảm giác ấm cúng, chính là như vậy.

Nhã Hàm vừa sấy tóc, ngồi xuống bên giường: “Kể ra cũng thật hâm mộ cậu, sống một mình chẳng ai quản. Không có gì phải lo nghĩ.”

“Cái này thì có gì mà hâm mộ!?” Lý Nhược Lâm ném qua một ánh mắt nghi hoặc lẫn khó hiểu, sau đó như hiểu ra cái gì, mắt cong cong lên như một vầng trăng khuyết: “Đúng là có sướng mà không biết hưởng, như mình mới phải hâm mộ cậu nè! Nhà có công ty lớn, biệt thự xe hơi xếp hàng dài, vô số người theo đuổi, có khi lần sau nhìn thấy bác trai phải hỏi chút, xem người ta có thiếu vợ bé hay không! Mình đối với kinh doanh cũng có nhiều điểm tâm đắc lắm đó!”

“Phiền toái lắm ấy, chỉ riêng quản lý công ty cũng đã mệt chết rồi...” Nhã Hàm thở dài, buông mình nằm xuống giường, cái máy sấy rơi xuống đệm lại nảy lên. Lý Nhược Lâm đang kê cao gối dựa lưng vào, lúc này cũng xếp lại rồi nằm xuống: “Quên còn chưa hỏi, tự dưng cậu chạy tới đây, rốt cuộc là làm sao thế!?”

“Bức hôn!”

“Với Hứa Mặc hả!?”

Nhã Hàm nhếch miệng: “Cũng không phải chỉ có anh ta! Ai cũng được, nói tóm lại là phải lấy chồng rồi!”

“Mang thai là được!?”

“Nhà muốn có em bé!”

Lý Nhược Lâm gật đầu có vẻ hiểu. Nhà họ Trương của Nhã Hàm có thể coi như một gia tộc cỡ trung, không lớn không nhỏ, Trương Kính An – bố của Nhã Hàm chỉ có mỗi một mụn con gái, không người nối dõi, dưới tình huống như vậy, trách nhiệm của Nhã Hàm tự nhiên phải rất nặng. Chuyện tình cảm chưa nói đến, bản thân Nhã Hàm từ nhỏ đã có bệnh, thận có vấn đề dai dẳng không thể nào trị dứt, lại còn là người thừa kế công ty lớn, không thể gả bừa cho nhà nào đấy rồi ở vậy giúp chồng dạy con làm vợ hiền dâu đảm được. Cha già đối với con gái có lẽ cũng không quá nghiêm trọng ép buộc cô phải kết hôn, nhưng vẫn hi vọng cô có một đứa bé, tốt nhất là con trai để còn thừa kế cái sản nghiệp to đùng kia của nhà họ Trương chứ.

“Nói thế thì... mình vẫn thấy Hứa Mặc thích hợp với cậu nhất... Anh ta thích cậu, nhà lại có một anh trai kế thừa sản nghiệp hộ rồi, mình nhớ tính cách của anh ta cũng khá hiền lành, có lẽ đi ở rể cũng không có ý kiến gì đâu. Huống hồ bây giờ còn có chế độ ở rể không nhập họ nữa cơ mà, lấy cậu cả nhà anh ta đều sướng rơn ấy chứ! Quá tiện rồi.”

Trích:

(Ở rể theo như bên trung của thì phải đổi thành họ vợ thì phải, con sinh ra cũng mang họ vợ. nhưng bây giờ xã hội hiện đại rồi, người ta không chơi trò đó nữa! )

“Cái gì mà tiện với chả không tiện. Mình thật sự chẳng có hứng thú gì với Hứa Mặc, anh ta tốt tính thật, nhưng cứ có cảm giác làm mình thấy thiếu thiếu gì đó!”

“Cảm giác kích thích ấy hả!?” Lý Nhược Lâm mở to hai mắt: “Tính cách Hứa mặc đúng là hơi quá bình thường...”

“Cũng không phải... cậu không đem mình ra biến thành mấy đứa trẻ thích tìm cảm giác lạ chứ!?”

“Trẻ trâu tất nhiên không phải, nhưng mà cậu ấy, chính là loại nhìn có vẻ ngoan ngoan tử tế, nhưng thực chất bên trong nội tâm lại là loại phụ nữ cuồng dã, mình còn không biết sao!? Chính là lúc nào cũng hi vọng có được một đoạn cảm tình oanh oanh liệt liệt bao lấy, được người chinh phục, có như vậy mới muốn cùng người ta buông bỏ hết thảy, tính cách con gái phương Đông truyền thống đều là như thế, nói trắng ra là dở hơi đó...”

“Nói mò!” Nhã Hàm nở nụ cười.

Hai cô gái cứ như vậy nằm dài trên giường, được một lát, Lý Nhược Lâm bật người, hào hứng bừng bừng: “Tối nay mình sẽ mang cậu đến một buổi liên hoan, có khi giúp cậu tìm được cái tình yêu oanh oanh liệt liệt kia đấy!”

“Tiệc gì thế!?”

“Liên hoan tự phát gần đây tổ chức! Đi thì biết!”

Nhã Hàm nghĩ nghĩ: “... cậu mới hở hơi!”

Trên giường, hai cô gái lại nở nụ cười.

Mùa đông tại Paris hay có mưa, là cái loạn mưa phùn rả rích. So với một trận mưa to hay là tuyết lớn, thì khí trời như vậy càng làm cho người ta có cảm giác gió lạnh ẩm ướt xuyên qua trang phục thấm vào người, vừa rét vừa khó chịu. Lý Nhược Lâm đến tận buổi trưa mới mở cửa quầy băng đĩa của mình, trong tiệm các thể loại đĩa đa dạng phong phú, từ những DVD phim mới nhất cho đến những cái từ nửa thế kỷ trước vẫn còn lưu hành, hôm nay cũng chỉ có vài người say mê thu thập tìm hiểu âm nhạc mới mua được một số.

Bối cảnh gia đình Lý Nhược Lâm không tốt như Nhã Hàm, nhưng cũng coi như là có điều kiện, cô không thiếu tiền. Mở cửa hàng đĩa này thuần túy chỉ là do hứng thú, để giết thời gian. Tự tay sắp đặt từng cái đèn trên giá đĩa, gài vào những cái móc hay trang sức đáng yêu để tôn chúng nó lên, có thêm một hệ thống sưởi hơi ấm cúng, men theo sát cửa sổ nhìn ra bên ngoài, lập tức có thể nhìn ra sự đối lập giữa ấm áp và lạnh lẽo chỉ qua một lớp kính, ở trong một không gian ấm áp giữa lòng cái lạnh như vậy mà tận tình hưởng thụ âm nhạc, là một việc khoái ý cỡ nào, hạnh phúc ra sao, không nhiều người có thể hiểu được, hoặc làm được.

Trong tiệm ngoại trừ Lý Nhược Lâm còn có một nữ sinh viên Trung Quốc được tuyển dụng hỗ trợ. Lý Nhược Lâm gọi nàng là Tiểu Đường, khoảng 18-19 tuổi, bộ dáng thanh tú đáng yêu, cách ăn mặc cũng rất hợp thời, là người Pháp gốc Hoa nên tiếng Trung cũng không phải thực sự tốt lắm. Sau khi nghe Lý Nhược Lâm giới thiệu qua về Nhã Hàm, cô này mở miệng một tiếng: “Chụi Nhã Hàm!” nghe cũng khá vui tai, có chút đáng yêu. Ăn xong cơm trưa, Lý Nhược Lâm giao cửa hàng lại cho Tiểu Đường, cùng Nhã Hàm mở ô lên đi thăm một số người Trung Quốc ở phụ cận.

Cứ như thế đến khoảng ba bốn giờ chiều mới từ một nhà dân đi ra, hai người ở dưới cùng một cái ô, động tác khá thân mật, cười cười nói nói. Đến một khúc rẽ nào đó đột nhiên lại chuyển đề tài, nói về cha mẹ Lý Nhược Lâm, đối với hai vợ chồng bọn họ, Nhã Hàm tất nhiên cũng có biết, từ nhỏ vẫn hay gọi là cô chú rất thân thiết, mấy năm trước họ bị tai nạn ở Pháp rồi qua đời, được chôn ở một nghĩa địa cách đây không xa.

Không giống với nhiều thành phố khác, Paris có rất nhiều khu nghĩa địa, nổi tiếng một chút còn có thể làm thắng cảnh du lịch. Khu nghĩa địa phía trước thì không được như vậy, vì tọa lạc tại một khu dân cư buôn bán, được một hàng rào thép bao quanh, giữa nền trời u ám có vẻ tĩnh mịch yên ắng. Hai người đi qua cổng tới trước một bia mộ đã bị mưa xối xả mài mòn, Lý Nhược Lâm nhẹ giọng cười nói:

“Ngày mai phải mua mấy quả quýt, lúc trước bọn họ rất thích ăn, nhưng không phải cái loại cắt sẵn trong siêu thị, bố mẹ mình thích dùng tay bóc cơ, trong nước gọi là gì ấy nhỉ!?”

“Việt Nam gọi là quýt thôi ==”

“Ừ thì là quýt. Bên này bán cũng khá nhiều, nhưng vỏ mỏng, rất khó bóc...”

Lý Nhược Lâm thở dài nhìn bia mộ cha mẹ, thao thao bất tuyệt về mấy cây quýt, lại nhìn thấy mặc dù là mùa đông, nhưng vẫn còn có mấy cây cỏ dại ương ngạnh mọc ra, cô ngồi xổm xuống thuận tay nhổ đi, lúc đứng lên mới có hơi nghi hoặc nhìn sang cô bạn bên cạnh:

“Nhã Hàm!?”

“Cậu xem người kia, thật kỳ lạ!”

“Ừ!?”

Nhìn sang hướng Nhã Hàm chỉ tay, Lý Nhược Lâm mới để ý.

Cũng dưới cơn mưa nhỏ như vậy, cách hai người khoảng 3m, ở một phần mộ phía trước, có một thanh niên phương Đông ngồi chồm hỗm ở đó, giống như một người tảo mộ bình thường, giống như Lý Nhược Lâm vừa rồi thuận tay nhổ đi cỏ dại trên mộ cha mẹ, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện, bộ dáng của hắn thực sự quá chuyên chú, tạo một cảm giác kỳ quái, người này... thật sự tự coi mình là người quét mộ!?

Nói như thế nào cũng được, hắn ngồi ở đó, thật sự là quá mức tập trung, một tay cầm thuốc tẩy, một tay cầm giẻ lau, ra sức tẩy rửa mọi ngõ ngách trên bia mộ, kể cả những khe hẹp trên các đoạn chữ khắc ở bia đá. Mưa rơi, hắn cũng không mở dù, cứ để mưa tùy ý nhỏ giọt lăn xuống trên gương mặt. Tóc hắn đã hoàn toàn ướt đẫm, rũ xuống hai bên gò má, quần áo dĩ nhiên cũng ướt nhẹp, với thời tiết như thế này, cho dù là một người khỏe mạnh chỉ sợ cũng sẽ phải lăn ra ốm, nhưng hắn giống như chẳng cảm thấy gì, chỉ chăm chú làm chuyện của mình.

Dù mỗi bia mộ ở đây đều đã được cơn mưa cọ rửa qua, cũng không có vẻ bẩn, nhưng hắn chăm chú quét dọn như vậy, bia mộ phía trước hắn không bao lâu liền trở nên sạch sẽ tới bất thường, như hạc giữa bầy gà, xem là thấy ngay.

“Không phải là nhân viên công tác ở đây chứ!?”

“Chắc không phải đâu...”

“Ai lại tảo mộ như vậy kìa...”

Hai cô gái cứ đứng như vậy, thì thào qua lại vài câu, Lý Nhược Lâm ngẫu nhiên nhìn Nhã Hàm, cảm thấy cô gái này nhìn người nọ, bộ dáng đăm chiêu có vẻ đang suy nghĩ gì đó. Chỉ một lúc sau, người đàn ông kia đã quét dọn xong khu mộ, ngồi xổm vài giây đồng hồ rồi thu lại công cụ quét dọn rời đi, hai người bước tới chỗ đó, nhìn thoáng qua, trên bia mộ là một cô gái với gương mặt xinh đẹp mỹ lệ, phía dưới là tên của cô...

“Natalie Anne”

Trừ cái đó ra, cái gì cũng không có.

“Anh ta nhất định rất yêu cô ấy!”

“Sao rồi!? Bị anh ta hấp dẫn rồi hả!? Không đẹp trai lắm nha!” Lý Nhược Lâm nhẹ giọng cười: “Nhưng mà... rất có lực, lại hàm xúc, đúng là thích hợp với thể loại như cậu, xem ra cũng là người phương Đông, để mình đi dò hỏi, có khi lại...”

“Cái gì mà hợp với chẳng... mình chỉ cảm thấy...” Nhã Hàm có chút khó diễn giải: “Chỉ là cảm thấy...”

Cô không nói rõ được là cảm thấy những gì, thậm chí hình dáng người đàn ông đó cũng không thấy rõ ràng, nhưng đôi mắt chuyên chú dưới hàng tóc rối ướt đẫm nước mưa, giờ phút này giống như một dấu ấn khắc sâu trong trí nhớ, chỉ cần khẽ hồi tưởng, là lại cảm thấy.

Có lẽ trong ánh mắt đó, chỉ có duy nhất cô gái trong mộ mới là tồn tại tuyệt đối. Cho dù như thế nào, một điểm này thôi cũng làm cho Nhã Hàm cảm động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.