Ái, Thuyết Bất Xuất Khẩu

Chương 38: Hận




Trở về phòng, Gia Minh đang nằm bò trên giường ngáy o o, Đông Phương Uyển cười, thả túi xuống leo lên giường, cưỡi trên lưng Gia Minh, ngón tay nhẹ nhàng niết động trên bờ vai của hắn.

“A… dùng thêm chút sức, quá nhẹ…”

Gia Minh nằm trên gối đầu lẩm bẩm, Đông Phương Uyển phì cười, đưa tay đánh trên vai hắn 1 cái, nhưng sau đó lại theo lời tăng thêm chút lực mát – xa cho hắn.

“Ai, anh dưỡng thành thói quen nằm ngủ đó hồi nào…”

“Gia Minh hơi ngẩn đầu lên, nheo mắt ngẫm nghĩ: “Có phải hay ko là thời điểm lúc còn đi học?”

“Chính xác ah, khi đó tên xấu xa ngươi thích nằm úp trên mặt bàn mà ngủ, đúng là tức chết ta…”

“Uhm”

“Khi đó ngươi còn hay chép bài tập của Huân, tức chết ta.”

“Em chết 2 lần…”

“Hừ” nàng hừ nhẹ 1 tiếng, nằm xuống cắn nhẹ lên tai Gia Minh 1 cái: “ngươi sao ko chép của ta đây, cũng tức chết ta”

Gia Minh hơi ngẩn đầu: “Khi đó tìm em chép bài tập, em cũng phải có khả năng đáp ứng mới dc a”

Đông Phương Uyển giúp hắn xoa bóp bả vai, cười cười ngẫm nghĩ: “kỳ thực thời điểm năm thứ 2 chắc còn chưa dc, năm thứ 3 nói ko chừng sẽ cho…”

Gia Minh nhếch miệng lầm bầm: “Vô nghĩa, nguyên tắc của em so với màn trinh còn quý giá hơn, khi đó em nguyện ý đem màn trinh cho anh ko?”

“Dù sao cuối cùng cũng là cho anh a, anh còn nói loại lời này, từ lúc vừa mới bắt đầu nguyên tắc của em đối với anh có tác dụng bao giờ…” Đông Phương UYển thở phì phò ngừng mát-xa, sau đó nằm úp tại trên người Gia Minh: “Em bây giờ suy nghĩ lại, nói ko chừng… nói ko chừng thời điểm năm thứ 3 anh mà cùng em thổ lộ, em khi đó cho anh ngay cũng ko chừng, bất anh anh dù sao cũng phải nói lời ngon tiếng ngọt gì gì đó… đem em lường gạt dỗ dành đến choáng váng vui sướng mới dc a, nhưng khi đó anh đối với em ko dc lời gì tốt, lại còn cái này con đâu nuôi từ bé, cái kia con dâu nuôi từ bé…”

Gia Minh trở tay kéo nàng từ trên người mình xuống, tiểu Uyển mỉm cười muốn vùng vẫy, song 2 tay bị ép trên đỉnh đầu ko thoát dc, lập tức 2 khuôn mặt dán lại với nhau, 1 lát sau mới tách ra, nàng đã mặt mũi đỏ bừng 1 mảng, hơi thở gấp gáp dồn dập.

Gia Minh nằm úp trên người nàng: “lúc này tự kiểm điểm đã muộn, em đã vào tay anh, còn có gì tâm đắc nữa chứ”

“Em ko có tự kiểm điểm a… chỉ là yêu thích anh con người ko giảng đạo lý…”

“Hứ, em 1 chút cũng ko phản kháng anh còn có cái gì khoái cảm…”

Gia Minh hứng trí tẻ nhạt buông tay nàng ra, tiểu Uyển cười, 2 tay ôm lấy hắn.

“Kỳ thực, nói đúng ra, em thực hâm mộ tình cảm của anh cùng Linh Tĩnh SaSa…” nàng yên lặng 1 chút, lại thủ thỉ: “án chiếu theo tình tiết của phim ảnh, nếu trong nhà có nhiều tình nhân thê thiếp thì ắc sẽ phải tranh giành… em muốn tranh, nhưng lại ko dám, em những năm gần đây đã gặp rất nhiều người… anh… quá quyết đoán… nếu như em tranh giành, anh nhất định sẽ vứt bỏ em, 1 khi xảy ra chuyện ko thể viên mãn, lòng anh cứng ko khác gì sắt đá, hơn nữa bị vứt bỏ khẳng định sẽ là em…”

Nàng nói lời quả thực chua xót, Gia Minh thiết nghĩ cũng ko biết nên nói cái gì, bất quá tiểu Uyển đảo mắt cái lại cười cười: “kỳ thực cũng ko cần áy náy, em cũng ko phải ko rõ giữa các người đã trải qua những gì, hiện tại cùng em ở 1 chổ, anh ko hẳn ko phụ lòng các nàng a, bất quá em ngẫu nhiên cũng phải càu nhàu chứ… em nha, Đông Phương Uyển nha, lại ko phải là ko ai muốn. Có lúc buổi tối một mình, công việc vừa mệt, áp lực lại lớn, anh lại ko ở bên cạnh em, ở bên kia với Linh Tĩnh SaSa, anh đối với em ko có chịu trách nhiệm… khi đó nghĩ muốn đánh anh…”

Nàng nhẹ nhàng hôn lên bờ môi Gia Minh, nở nụ cười: “Sợ rồi sao? Bất quá anh biết vì sao em ko làm ko?”

“Em là… mà nữ nhân ngốc cuối cùng vượt qua dc truyền thống ”

“Hứ, em ko biết cởi mở hơn bao nhiêu lần mấy cô gái hiện đại, quan niệm gì cũng đều có thể tiếp thụ, quả thực là siêu việt thời đại…” nàng cười hất hất cằm, ngừng 1 chút mới nói: “bởi vì ko tìm dc người so với anh tốt hơn”

Gia Minh biểu môi: “kỳ thực là ko có ý tứ, so với anh tốt hơn nhiều, em khư khư nhìn ko thấy”

“Ko có mà, ko phải trong mắt tình nhân xuất Tây Thi…” nàng nhìn qua Gia Minh: “Tuy có lúc trong lòng rất mệt, cũng cảm thấy ủy khuất, nhưng mỗi lần nhìn thấy anh đều mất hết, thật là… cái gì áp lực đều mất hết. Em cũng biết rất nhiều nữ cường nhân, các nàng cùng chồng mình lúc nào cũng lục đục với nhau, bên ngoài thì bao dưỡng nam nhân, xem ra rất vui vẽ, rất hưởng thụ, chắc là các nàng trong lòng cũng có lo nghĩ. Rất nhiều người đều như vậy, người 1 khi lớn lên, ra ngoài xã hội, trong lòng ko thể an tĩnh, khó thoát khỏi có chút áp lực, người lớn lên mới biết cái gì gọi là trách nhiệm, tùy thời tùy chổ đè nặng trên người khó mà thoát dc…”

“Anh mất tích 4 năm, em cùng Nghị Đình lên đại học, kỳ thực dần dần cảm thụ dc áp lực của hiện thực. Phải nhờ vào chính mình, ko có như hồi nhỏ trốn sau lưng gia đình trốn mưa tránh gió, cho dù nhà em cũng như vậy, em ngay từ đầu chơi đùa này nọ trong công ty, có làm cha em phá sản? bên chính trị đứng ko vững? Ai cũng ko có khả năng vĩnh viễn bảo hộ em dc, người lớn lên, tự nhiên minh bạch người bên cạnh kỳ thực ko thể theo mình mãi dc, hồi nhỏ em khả dĩ cho rằng địa vị ba mình sẽ vĩnh viễn ko thay đổi, lúc còn nhỏ ko có nghĩ qua những chuyện này, ko có nghĩ thì sẽ ko sợ…”

“Anh xem trên xã hội những người kết hôn vì tiền kia, nữ sinh viên vì tiền bị bao này nọ, các nàng càng nhiều do có lẽ là minh bạch áp lực như vậy, ko có chổ trốn mưa tránh gió nên lúc nào cũng phải cân nhắc ngày mai sẽ thế nào, mà những người kia dù tìm dc đến đại phú ông để dc bao, hoặc gả cho nhà giàu nào đó, cũng là lo lắng những thứ này, lo lắng 1 ngày thanh xuân ko còn sẽ như thế nào, người ta vì ngươi xinh đẹp mới lấy, nên tình cảm sẽ ko đủ, rồi mai tuổi già sắc kém sắc sẽ ra sao. Người lấy sắc đẹp mua vui cho người khác thì 1 ngày nào đó sẽ bị vứt bỏ, cho nên bọn họ cũng có áp lực, chỉ cần có sự tình phải nghĩ thì sẽ có áp lực…”

“Bất quản em bình thường áp lực có lớn hơn nữa, dù bực tức nhiều hơn nữa cũng tốt, nghĩ nhìn thấy anh thì nhất định sẽ cùng anh trút giận là tốt rồi, à… mà em cũng đang thực sự cùng anh trút giận mà. Mỗi lần gặp anh, nói thực, áp lực tựa ko có, tựa như là lúc đọc sách vậy. Những năm gần đây, em chỉ là nhìn thấy người khác nhiều áp lực như vậy, nội tâm cũng minh bạch, xác thực nguyên nhân bởi vì anh, Gia Minh… nên ko có cảm giác áp lực quá nhiều, em lần này xử lý chuyện của Lý Hội Bân, cảm thấy hắn quá tham lam, căn bản ko có biện pháp lý giải, nhưng nếu chân yếu phải lý giải hắn, em nghĩ hắn cũng thực là ko có cảm giác an toàn, lo nghĩ nhiều áp lực đến chịu ko nỗi mà, loại người này chỉ sợ buổi tối lúc ngủ đều ko thể an giấc…”

“Nhưng em hiện tại đem công ty thành nhà mình, nói thực tâm thái cũng ko khác gì lúc học cao trung, làm từng bước từng bước, mấy chục, mấy trăm tỷ cũng tốt, ta hiểu rõ 1 ngày nếu thật là mất hết, Gia Minh anh nhất định sẽ vì em mà chống đỡ. Đến lúc đó… chỉ làm tốt 1 cô gái nhỏ, mỗi ngày sẽ làm chuyện mình thích, sau đó khô khốc chờ anh qua sủng hạnh…”

Gia Minh phát ra 1 tiếng than thở: “Ko cần phải nói bi thảm như vậy a…”

“Cho anh đau lòng chết” tiểu Uyển cười nhẹ: “vậy nên nha, em suy nghĩ nhiều năm như vậy, gặp nhiều người như vậy, ko có thể tưởng tượng bộ dáng Gia Minh anh như vậy lại mang cho em cảm giác dễ dàng, cái gì cũng ko cần băn khoăn, chỉ cần ta ko cùng Linh Tĩnh các nàng huyên náo đánh trận, anh sẽ luôn đối với em chịu trách nhiệm…”

“Loại ái tình này nha… đề xướng nam nữ bình đẳng gì gì đó, nhưng trên thực tế bình đẳng ko có tồn tại, ái tình nha, khoái lạc nha, vui vẻ nha, hạnh phúc nha, đều sinh ra từ trong bất bình đẳng, có người nào đó vì ta trả giá ko điều kiện, ta sẽ hạnh phúc, tiếp đó ta sẽ thật vui vẽ vì hắn nấu cơm sinh hài tử. Nữ nhân mà, nhượng 1 bước, nhu mì chút, dịu dàng chút, nam nhân sẽ tự tin phát huy chủ nghĩa đại nam tử, tiếp đó hắn sẽ bảo hộ nữ nhân. Hiện tại hắn nhường 1 bước, nàng cảm thấy vui vẻ, ngày mai nàng nhường 1 bước, hắn cảm thấy vui vẻ, hiểu cái gì gọi là bất bình đẳng mới biết ái tình là cái gì… bình đẳng cũng là từ trong bất bình đẳng mà ra…”

“Em biết anh luôn thấy áy náy, nhưng anh đã cho em rất nhiều thứ, anh làm em cảm thấy an tâm, dù thời giam chúng ta bên nhau ko nhiều, em cũng biết rõ sau lưng mình còn có người chống đỡ. Vậy nên em hiện tại ko thể rời anh dc, em cũng hiểu rõ, đây là nhường 1 bước a, trên thế giới mọi sự vạn vật đều là đồng giá trao đổi, vậy nên em ko quan tâm, lén lén lút lút cùng bên nhau cũng tốt, đôi khi cảm thấy ủy khuất cũng tốt, em vẫn là muốn cùng anh ở bên nhau. Em biết anh cũng có áp lực, trả giá rất nhiều thứ, bất quá anh cũng đã biết nhiều như vậy, cũng phải tha thứ nhiều hơn ah.”

“Em cùng mọi người nhiều năm như vậy cuối cùng đều đã biến thành triết học gia…” Gia Minh nhẹ nhàng lầm bầm, 1 khắc sau lại nói: “kỳ thực những năm này ko có nhiều áp lực lớn như vậy…”

“Ha…vậy nên nha, em đúng là rất hâm mộ Linh Tĩnh SaSa, có đôi khi cũng nghĩ nếu như em là các nàng thì tốt rồi. Bất quá về sau lại nghĩ, Gia Minh, nếu 2 người chúng ta từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã thì sẽ thế nào? Lúc nhỏ chúng ta cứ vậy, biến thành 1 cặp oan gia, tiếp đó vô tiểu học, sơ trung, cao trung… nhiều năm như vậy nha, có lẽ lên cao trung thì thời gian rất lâu thì phải, lúc đó chúng ta ko hiểu ái tình, về sau sẽ trở mặt với nhau. Vậy nên 2 chúng ta muốn bên nhau, có lẽ phải y như vậy tốn 3 năm cao trung để chậm rãi nhận thức nhau, tiếp đó anh mất tích vài năm lại trở về, em mới phát hiện mình đã yêu mến anh mới là tốt nhất, ngẫm lại em đúng là cùng chị Nhã Hàm đồng mệnh nha…”

“Như vậy cũng tốt…” nàng tự đắc kỳ nhạc (tụi mình vui vẻ) nói: “hy vọng ta cũng có thể có con gái giống như Đào Đào, hoặc giả giống như Duẫn Đình của anh vậy, Duẫn Đình là 1 tiểu thiên tài nha, tiểu gia hỏa vừa an tĩnh lại vừa thông minh như vậy lại do anh cùng Sa Sa sinh ra, thật là ko thể lý giải…”

Gia Minh nhếch miệng: “Nếu như ko phải Duẫn Đình lớn lên giống anh, thời điểm phát ngốc cũng giống anh, nó lại do anh tự tay lấy ra từ bụng mẹ nó, thì anh thực sẽ hoài nghi có phải hay ko bị người khác đánh tráo… uhm, bất quá rất có thể là trong gien của anh có di truyền gien thiên tài.” Hắn tự tiện đem gien di truyền thu hết lên người mình, sau nhẹ gật đầu: “Uhm, quả nhiên là ta ko sai dc.”

“Ghê quá” Đông Phương Uyển mỉm cười, bồng mặt hắn lên hôn 1 cái thật kêu. Nàng trước đã nói rõ như vậy, lúc này cũng có chút thẹn thùng, sắc mặt đỏ ửng 1 mảng, đứng dậy xuống giường: “Nhanh lên 1 chút, chuẩn bị đi ăn cơm…”

Gia Minh mệt mỏi gục tại chổ: “gọi thức ăn vào phòng ko phải càng thuận tiện sao, em cũng ko cảm thấy mệt à…”

“Vất vả cùng anh hẹn hò, nên em ko muốn cả ngày nằm bò trên giường, có mệt cũng phải ra ngoài chơi, sân thượng phong cảnh rất đẹp nha”

Đông Phương Uyển đáng trước bàn trang điểm cầm tất chân màu đen xỏ vào kéo lên, sau lại tìm trong xắc tay lấy ra đôi khuyên tai, quay đầu liếc Gia Minh 1 cái: “nhanh nhanh đi mà.”

“Em thật là, ko có chút nào gọi là tự giác…”

Gia Minh hoạt động gân cốt 1 chút, từ trên giường đứng lên, đang chuẩn bị mặt quần áo thì cái smartphone bên giường lại run lên, hắn nhìn nhìn dãy số sau đó lại ngồi xuống bên giường, dùng Anh ngữ để nói chuyện.

Một lát sau, Đông Phương Uyển trước bàn trang điểm đã đơn giản sửa soạn xong, mái tóc dài xỏa tung, trang sức màu trắng tinh giản mà tài trí, chuyển thân hướng Gia Minh quơ quơ tay, dùng mấy cử chỉ ngôn ngữ tay biểu đạt: “vậy em lên trước, anh điện thoại xong rồi lên đó”

Gia Minh gật đầu, Đông Phương Uyển đứng ở đó nhìn hắn vài giây rồi nở nụ cười.

Mang theo xắc tay ra khỏi phòng, nàng lại lần nữa khôi phục thành Đông Phương Uyển – 1 nữ cường nhân ở trong mắt người khác.

----

Không lâu sau, tại vườn hoa bên cạnh phòng ăn trên sân thượng, Đường Văn Bằng gặp Kỷ phó cục trưởng cục quản lý xuất nhập cảnh, đồng hành còn có 1 nam tử xem như là bạn chung của cả 2 người, người nọ là 1 chủ nhiệm trong tòa thị chính, tên gọi Tiết Đông.

Tuổi tác mọi người cũng ko sai biệt lắm, chân yếu nói đến nhân mạch, quan hệ, địa vị các loại thì tuy Đường Văn Bằng là người trong thương giới nhưng chênh lệch với 2 người kia ko lớn, trước cũng đã có gặp qua nên lúc này chào hải hàn huyên này nọ khá thân thiết tự nhiên, chú ý đến sự tình nọ đang tán gẫu, Đường Văn Bằng nói: “Vừa rồi đang nói gì đó? Hình như rất thú vị a.”

“Ah…” Kỷ phó cục trưởng hua hua tay chỉ: “Chúng ta vừa rồi lúc lên có gặp 1 người, nàng là… nàng hẳn là… hẳn là cấp trên của Văn Bằng anh mới đúng, thật là xảo hợp, anh nhất định đoán ko dc là ai…”

Đường Văn Bằng hơi kinh ngạc, sau đó cười nói: “Đông Phương Uyển?”

Tiết Đông ngẩn người, sau cũng cười nói: “còn tưởng rằng anh ko biết, đã gặp qua ah?”

“Vừa rồi gặp qua có tán gẫu vài câu.”

Những lời này kỳ thực nhiều ít có phần mượn thế hoặc giả là cáo mượn oai hùm, bất quá cáo mượn oai hùm cũng là 1 kỹ thuật sống, trên lý thuyết mà nói hắn cũng ko có nói sai, nhưng lúc này lời vừa ra khỏi miệng tức thì địa vị hắn trong lòng 2 người đối diện dc nâng cao thêm mấy phần. Chung quy bây giờ Đông Phương Uyển tuy cũng có hưởng chút uy tín của cha là Đông Phương Lăng Hải, thậm chí là Phương Chí Thiên, nhưng trong tay nàng là các tập đoàn tư bản tài chính lớn như vậy, nàng muốn đi đâu thì cấp bật như tỉnh trưởng cũng phải tự mình tiếp đãi.

Kỷ phó cục trưởng mỉm cười: “rất lợi hại nha.”

Tiết Đông bên cạnh cũng vỗ vai hắn: “tôi đã nói thằng này có tiền đồ, từ hồi trước đi học cho tới bây giờ đều là trâu nhất…”

Sau đó 2 người dưới sự dẫn dắt của Đường Văn Bắng qua chổ tốt đã dc đặt trước. Bản thân khách sạn chiếm diện tích rất rộng, trên sân thượng ko gian cũng rất lớn, tường vây 4 phía, kể cả trên đầu toàn bộ đều là cửa sổ thủy tinh trong suốt, các loại hoa cỏ thực vật, bồn hoa cây cảnh dc phân bố trải rộng, bàn ăn thì dc phân bố ở giữa. Khách nhân ở chổ này dùng cơm tựa như là trong công viên hoặc tại thiên nhiên dã ngoại dùng cơm cũng ko khác mấy, bởi vì các nhà thiết kế rất tỉ mỉ, hoa cỏ thực vật xếp đặt hợp lý, thường thường như thể tự nhiên mà vậy, che đi những chổ ko tự nhiên, làm cho nơi này giống 1 chổ lộ thiên, tựa như là thiên nhiên tự hình thành nên không gian này.

Phòng ăn dùng vật liệu thủy tinh có thể tự do khống chế điều tiếc thấu quang độ, nếu như là vào ngày hè chói chang, liền có thể điều tiết ánh sáng giống như trong phòng, nhưng hiện tại trời đang mưa, phiến sân thượng này ngược lại như thể hổ phách, hiển lộ trong suốt thấu triệt rõ ràng. 3 người ngồi xuống bàn ăn, trước nhờ nhân viên phục vụ đưa lên ít đồ uống, vừa cười vừa tán gẫu, đa số cũng là về Đông Phương Uyển.

“Nghe nói mấy năm này Đông Phương tiểu thư kỳ thực ko có trực tiếp điều hành tập đoàn Uyển Đình phải ko?”

“Lúc tôi vào làm thì đã ko còn, nàng cùng Hứa tổng chỉ là ngẫu nhiên tổ chức vài cái hội nghị cao tầng, bất quá bình thường thì Hứa tổng cũng ko tọa trấn tại đây, hiện tại cao tầng công ty căn bản là Lương tổng cùng mấy đổng sự còn lại ra quyết định a.”

“Tình huống như vậy mà lại có thể có quan hệ với Đông Phương tiểu thư, rất ko tệ ah.”

“Ha ha, kỳ thực mấy năm nay công ty phát triển cũng ko tệ, nếu ko chúng ta đều lo lắng Đông Phương tiểu thư có thể hay ko vứt bỏ Uyển Đình a.”

“Sẽ ko như vậy đâu” Kỷ phó cục trưởng lắc đầu: “Đông Phương Uyển là 1 hảo cường nhân, người như vậy đều hy vọng tự bản thân mình có thể chứng minh năng lực, này bây giờ phải xử lý sản nghiệp của Đông Phương gia tộc bởi vì sản nghiệp kia quá to lớn, hơn nữa nha… có 1 bộ phận cùng bên quân đội có quan hệ, nàng còn trẻ, tạm thời ko thể hoàn toàn xử lý tốt hết dc, phải từ từ. Nhưng mà bất kể thế nào, tập đoàn Uyển Đình, anh suy nghĩ 1 chút, Đông Phương Uyển, Hứa Nghị Đình, cái này mới là sự nghiệp 2 chị em các nàng chân chính làm ra, nàng bỏ ko dc đâu.”

“Nói thế cũng phải” Tiết Đông nói, thấu qua khe hở đám thực vật hướng phía xa xa nhìn sang, tuy những bài trí thiết này khá hợp lý, nhưng dù sao cũng ko thể hoàn toàn ngăn che ánh mắt, từ chổ bọn họ nhìn sang bên này cư nhiên có thể thấy Đông Phương Uyển an vị tại 1 bàn ở cạnh mé ngoài, tay để lên bàn, từ bộ dáng xem ra có vẻ đang đợi người: “Vừa rồi gặp mặt, tôi thật ko nghĩ tới ở Giang Hải có thể gặp mặt nàng, hiện tại đang lúc có vấn đề rất lớn, nàng vốn là phải là đang ở nơi khác xử lý mới đúng, kinh thương mậu dịch của gia tộc nàng đa số đều là ở Bắc Kinh mà”

Đường Văn Bằng gật gật đầu: “cái này tôi cũng nghe nói, gần đây cũng đang chú ý chuyện này, quản lý kinh thương mậu dịch chấp hành tổng tài Lý Hội Bân xảy ra vấn đề, có người nói hắn bỏ trốn, hơn nữa ta xem trên internet cơ bản cũng đã xác nhận là đúng, tháng trước giá cổ phiếu điên cuồng tuột dốc, cũng may gần đây đã ổn định lại, đoán chừng là vấn đề tạm thời đã dc giải quyết a. Năng lực của Đông Phương Uyển kỳ thực rất mạnh”

“Đích xác là rất mạnh, đại đa số nam nhân ko thể sánh bằng” Kỷ phó cục trưởng cười gật đầu: “ta cũng đã gặp mấy lần, từ bề ngoài khó mà nhìn ra, tuy cũng có chút cường thế, nhưng tác phong của nàng đúng là làm cho người ta bội phục, cho tới bây giờ phong cách đều là ko kiêu ngạo nóng nảy, làm gì chắc đó, ngẫu nhiên cũng kiếm tẩu thiên phong, nhưng cơ sỡ đều đã vững chắc, người khác muốn ngăn cũng ko dc. Bất quá nàng hiện tại cũng sắp tuổi 33, chưa nghe có scandal chuyện xấu gì, ko biết tương lai gả cho người nào.”

“Từ bề ngoài nhìn ko ra đã hơn 30t a, bất quá tương lai hơn phân nữa cũng là chính trị thông hôn các kiểu, nếu có ai có thể theo đuổi dc nàng… đó là mấy trăm tỷ nha, toàn bộ liên quan tính toán ra sợ là ko chỉ có như vậy.”

“Dù cho ko có thông hôn chính trị, ta cũng ko cảm thấy có nam nhân nào có thể theo đuổi dc nàng…”

“Trái lại nghe nói nàng có người yêu bí mật đã nhiều năm, chỉ là 1 mạch ko có công khai…”

“Loại tin đồn này đâu có thể tin”

“Dạng người như nàng muốn kết hôn, ko phải sự tình của riêng mình, quan hệ rất lớn, khả năng quốc gia gật đầu mới dc, kỳ thực ngẫm lại làm nữ nhân như vậy cũng rất gian nan, cái gì mà thanh xuân, ái tình đều phải phụng hiến cho quốc gia, sự nghiệp gì gì đó…”

“Không thể kết hôn, bí mật bên nhau vẫn là có thể a…”

“Vậy cũng đúng”

Hết chuyện dân chúng phổ thông đủ kiểu, thoáng lại qua chuyện xấu của các minh tinh, đến tầng thứ nhất định thì đến chính đàn kinh giới, như chuyện của Đông Phương Uyển này, lớn lên xinh đẹp tài hoa, thành công, giàu có chung quy cũng là ko nhiều. 3 người tán gẫu chuyện này, sau lại thảo luận Đông Phương Uyển vì sao lại đến đây chờ người, địa vị của nàng như vậy, nếu như là gặp mặt đại nhân vật nào đó hẳn là phải chọn chổ tương đối riêng tư ko bị dòm ngó, cho dù là tùy ý đi nữa thì cũng nên tìm cái bao sương gì đó mới đúng, chung quy nếu để lộ chút gì đó thì ko biết sẽ đồn thành dạng gì nữa, bất quá có lẽ cũng ko có bao nhiều người dám loan truyền bậy bạ, đây cũng là 1 vấn đề.

Chỉ chốc lát sau, Kỷ phó cục trưởng thấp giọng: “Thoạt nhìn xinh đẹp lại trẻ tuổi, nhưng nếu cho rằng nàng giản đơn thì thật buồn cười, phải nói là phức tạp ko thể hình dung, cua nàng, gạt dc nàng tới nay… đều khó có khả năng. Các anh chắc ko biết, hiện tại Lý Hội Bân kia xác định là đã bỏ trốn…”

“Tôi biết rồi, nếu ko kinh thương mậu dịch đâu xảy ra vấn đề lớn như vậy, cơ bản đều đã dc xác định…lão Kỷ, đây cũng ko phải là tin tức gì mới…” Tiết Đông cười nói.

“Cái này dĩ nhiên ko phải tin tức gì mới, trên mạng đều đã xác định, sự tình ván đã đóng thuyền, đoán chừng qua mấy ngày nữa sẽ dc công bố. Bất quá còn có chuyện khác 2 anh ko biết, tôi cũng là hôm qua mới nghe dc, đoán chừng phía trên còn chưa quyết định có nên hay ko công bố ra ngoài, tôi nói với 2 anh, 2 anh cũng đừng truyền ra ngoài…”

“Hiểu…” Tiết Đông nhất tay.

“Nếu quả thật là cơ mật…” Đường Văn Bằng cũng mở miệng.

“Ko có việc gì, vấn đề ko lớn…” Kỷ phó cục trưởng cười cười, sau đó đem thanh âm ép thấp xuống: “Lý Hội bân bỏ trốn ngay từ đầu đã ko thành công, hắn ko có thuận lợi rời khỏi quốc nội, trước là trốn 1 đoạn thời gian, phía này 1 mạch truy tìm, tiếp đó, đại khái là hơn 1 tuần lễ trước, bọn họ vượt biên qua phía Nepal, bị… phần tử võ trang địa phương bắn chết.”

Đường Văn Bằng cùng Tiết Đông liếc mắt nhìn nhau, Kỷ phó cục trưởng chờ trong chốc lát: “Đương nhiên là giả, ai cũng rõ ràng nếu như tin tức này truyền ra, có lẽ là vấn đề ngoại giao. Trên thực tế, toàn gia của Lý Hội Bân, bao gồm cả đội phụ trách hộ tống bọn họ ly khai, đại khái khoảng 30 người trước sau đều bị bắn chết, ko có người sống sót.”

Đường Văn Bằng bất động thanh sắc, từ khe hở nhìn qua nữ nhân bàn bên kia đang nhàm chán chờ đợi: “Nói như vậy, là Đông Phương tiểu thư…”

“Chưa chắc nàng ra lệnh đầu tiên, nhưng tất nhiên phải qua tay nàng xử lý.” Kỷ phó cục trưởng ý vị thâm trường nói: “Gia hỏa nào lại dám dụ dỗ lừa gạt nàng chứ, ngại mình có nhiều mạng sao… Bất quá nói đi cũng phải nói lại, Lý Hội bân cũng đáng chết, giết đi mới làm lòng người hả hê. Nói thực ra Đông Phương tiểu thư trên thương trường đạo đức cũng ko thẹn, tuy nói đó là bởi vì nhà nàng căn cơ dày, nhưng có thể làm đến mức đó quả thực hiếm thấy…”

Loại giết toàn gia này cũng là vì nước vì dân, đều là lý tưởng nam nhân, trong lúc nhất thời Đường Văn Bằng cùng Tiết Đông nhìn qua ánh mắt đã hiện lên sự kính nể, đương nhiên nữ nhân bên kia vẫn y cũ đang nhàm chán chờ đợi người nào đó đến. Trên thực tế, có thể làm đến địa vị như nàng, lại cùng bên quân đội có quan hệ các loại, nếu nói trên người nàng ko có sự tình ko thể nói thì đúng là ngây thơ, mấy người ở đây đều đã qua tuổi ngây thơ, bất quá lúc này có người chính miệng nói đến chuyện này cảm giác đều ko dc tự nhiên, vô luận như thế nào đều vô pháp lý giải việc này cùng nữ nhân xem ra hết sức chân thật bên kia có quan hệ với nhau.

Nói xong những chuyện bát quái này, 3 người hàn huyên cũng bắt đầu nói đến việc chính, Đường Văn Bằng đại khái nói sơ qua tình huống của Huân, Tiết Đông là người đầu tiên ha ha cười: “Quả nhiên là vì tán gái nha, ta thật muốn biết cô bé kia có bao nhiêu xinh đẹp. Lão Kỷ ngươi chắc ko biết, sự tình gì đều ko đã kích dc hắn, lúc trước khi hắn ly hôn ta cũng ko thấy hắn có chút thương tâm…”

Đường Văn Bằng vội dùng sức hua tay: “tôi thừa nhận dc chưa, tôi thừa nhận, việc này có phần riêng tư, nhưng mà… tôi vẫn là tận sức làm tròn nghĩa vụ công dân nha, đúng hay ko? Làm chuyện tốt mà…”

“Ko sai ko sai, tố giác tình tiết vụ án, phải phát thưởng cho công dân tốt.” Kỷ phó cục trưởng bắt đầu vui đùa: “Sự tình này quan minh chính đại, kỳ thực cũng đơn giản, ngày mai, thậm chí ngay buổi chiều khả dĩ có thể phái người đến, có địa chỉ cũng dễ dàng… bất quá 1 cô gái Nhật Bản nhập cư trái phép đến TQ ko có hộ chiếu, sau bị người ta thu lưu sử dụng làm lao động miễn phí, chuyện này có phải hay ko có điểm… Ách, có điểm ly kỳ, haha…”

“Ta cũng cảm thấy ko quá đáng tin cậy” Đường Văn Bằng nhẹ gật đầu: “Chẳng qua nếu như ko phải vậy cũng ko sao, nếu quả thật đúng như vậy, chung quy có thể giúp mà, đúng ko?”

“Khẳng định hắn kỳ vọng việc này là thực, như vậy hắn có thể anh hùng cứu mỹ nhân” Tiết Đông chỉ vào Đường Văn Bằng, hướng Kỷ phó cục trưởng cười nói.

“Đây là nhất định, hơn nữa còn là cơ hội tốt a. chuyện này ko có vấn đề, chuyện này cứ để tôi lo, nếu quả thực có chuyện này thì sẽ thông báo ngay cho cậu để anh hùng cứu mỹ nhân, ha ha… ko có hộ chiếu cũng ko sao, có thể chuẩn bị trước 1 chút, bất quản nàng lúc trước ở Nhật Bản có nổi khổ tâm gì, thân phận gì đều sẽ ko đem nàng trả về. Đương nhiên, sau đó phải dựa vào Đường Văn Bằng ngươi hảo hảo thuyết phục nàng.”

“Vì hạnh phúc của huynh đệ, lão Kỷ ngươi phải mau chóng làm đó” Lão bằng hữu Tiết Đông ko khách khí nói.

“Xông pha khói lửa a, lão đại. lát về ta sẽ gọi điện thoại, nếu ko bây giờ ta gọi ngay?”

3 người mỉm cười, Đường Văn Bằng nói: “Vẫn là nên ăn cái gì trước đã… ăn cái gì… Ách…” Hắn ngay lúc đó ngẩn người, nhìn qua nam tử đang cầm smartphone hướng bên này đi qua.

“Sao vậy?”

“Ách…, hắn… hắn chính là Cố Gia Minh kia a…” Đường Văn Bằng mở trừng hai mắt: “Bác sĩ phòng khám… thật xảo hợp…”

Hắn nhỏ giọng nói, nam tử mặt áo sơ mi trắng từ bên cạnh đi qua, dường như phát hiện ánh mắt nhìn chăm chú bên này, hắn quay đầu sang, cũng nhận ra Đường Văn Bằng nên khẽ mỉm cười gật đầu ra hiệu, bước chân cũng ko có nhừng lại. 2 người còn lại khẽ cười, đang nói: “cái này thật nào xảo hợp” thì cách đó ko xa, nam tử đã ngồi xuống bàn của Đông Phương Uyển ở cạnh đó.

Trong lúc nhất thời, 3 người đều có cảm giác ngây dại.

Trước thấy Đông Phương Uyển ngồi bên kia chờ người, lúc này xem ra đúng là đợi vị nam tử tên Cố Gia Minh này. Nàng trước khi nam tử này đến có chút lạnh lùng, lúc này lại nở nụ cười tựa như là quan hệ tình lữ. Trong lúc nhất thời vậy mà hoàn toàn bỏ đi dáng vẻ nữ cường nhân, lúc này đang giận dỗi, đại khái phàn nàn đối phương tới chậm, thậm chí còn phất tay đánh nhẹ lên tay đối phương 1 quyền.

Tới lúc này, 3 người cơ hồ đều liên tưởng lúc mới rồi Tiết Đông nói lời đồn Đông Phương Uyển có người yêu bí mật.

Theo sau cũng ko biết 2 người bên kia nói chuyện gì, Đông Phương Uyển đứng lên, tò mò quay đầu sang bên này nhìn 1 cái. Nghĩ cũng biết, khẳng định mới rồi nàng nhìn thấy động tác gật đầu chào hỏi của Cố Gia Minh nên hiếu kỳ truy hỏi, tiếp đó muốn nhìn 1 chút bằng hữu của đối phương là người nào. Trong lúc nhất thời ánh mắt 4 người tại không trung đồng thời thấy nhau, tâm tình 3 người bên này đột nhiên biến đổi, thật lạnh thật lạnh, hận ko thể đào cái lổ chui xuống. Cô gái bên kia cũng ngẩn người, sau lại khôi phục biểu tình nữ cường nhân, hướng bên này lộ ra nụ cười gật gật đầu xem như đã chào hỏi qua, ngồi lại vào chổ của mình.

“Lão Đường a, cái này…, việc này sợ là có chút khó làm…”

Không phải là khó làm, mà là ko làm dc, Đường Văn Bằng theo đuổi Nguyệt Trì Huân đã nữa năm, một khi liên hệ với thân phận 3 người thì tên ngốc cũng biết bọn họ gặp mặt tại đây để thương lượng chuyện gì, nếu quả thật đụng tới đến Đông Phương Uyển kia thì làm sao chứng minh mình trong sạch dc, lỡ như đối phương hiểu lầm mình, nảy sinh “địch ý” thành ra xúc động là sẽ việc gì đó, sợ rằng cái này mới là trọng yếu nhất.

Bên kia, Đông Phương Uyển uống nước trái cây, khẽ gật đầu, trước này có chút bất đắc dĩ cười khổ, sau cũng lập tức thoải mái trở lại. Nàng cùng Gia Minh hẹn hò, cái cần quan tâm chính là không khí lãng mạn, ko nghĩ lại bị người khác phát hiện, nhưng lúc này bị phát hiện nên cảm thấy cũng ko dc tốt. Bất quá nghĩ lại, 3 người này cũng sẽ ko loạn truyền cái gì, chắc ko có vấn đề: “Thật xảo hợp, ko ngờ anh lại biết hắn, em chỉ nhớ rõ hắn họ Đường, là 1 vị tổng thanh tra kỷ thuật ở Uyển Đình, vừa rồi ở dưới còn đụng phải hắn, anh cùng hắn là bằng hữu? vậy em thăng chức cho hắn.”

“Oh, hắn đang theo đuổi Huân nữa năm nay.”

“Ách…” Đông Phương Uyển ngẩn người, sau mới hé miệng mỉm cười: “Vậy ko thăng chức, em ko can thiệp vào chuyện này đâu… mà ko đúng nha, theo lẽ em phải thăng chức cho hắn, đến cùng là thăng hay ko thăng đây, thật là khó quyết định mà…”

Gia Minh mỉm cười, đưa nước trái cây đưa đến khóe miệng: “Tùy em, nếu hắn có năng lực ko tệ, nên thăng thì phải thăng a, cũng ko phải chuyện đại sự gì, chỉ là thấy có chút trùng hợp mà thôi.”

“Chắc là hắn đang làm chuyện gì đó nha, 2 người kia là nhân viên công vụ, quan chức ko thấp, vừa mới lên chức cũng có chút danh tiếng, bất quá cũng khó nói, khả năng chỉ là bằng hữu tựu hội đơn thuần, nếu ko sẽ ko chọn chổ này. A, 1 người trong đó là phó cục trưởng cục quản lý xuất nhập cảnh, quan to nha…”

“Phì….” Đông Phương Uyển nói còn chưa dứt lời, Gia Minh phun hết nước chanh trong miệng vào bồn hoa bên cạnh, Đông Phương Uyển nhất thời ngẩn người, lại nhịn ko dc cười hỏi: “Anh làm gì đó, lại còn khoa trương như vậy…”

Gia Minh hiện tại đã ôm bụng cười: “Anh… anh biết bọn họ đang làm gì…”

“Làm gì?”

Ko lâu sau, Gia Minh đem sự tình của Duẫn Kiệt khuya ngày hôm trước đơn giản nói ra, 2 người đều tại bên bàn cười ngoặc nghẹo.

“Anh…, Duẫn Kiệt nhà anh quá xấu, nó cùng anh… cùng anh… haha, cùng anh 1 khuôn đúc ra, haha…”

“Anh biết, đoán chừng 3 người bọn hắn đã bị em hù dọa, ha ha… là do em ko sai dc, em sao lại hư hỏng như vậy…”

“Hừ, người xấu… trả đũa… em hư cũng đều là do anh hại…” Đông Phương Uyển thở hổn hển: “Em dám khẳng định, ko lâu nữa bọn họ sẽ tìm em ám thị bọn họ người vật vô hại gì gì đó… đến lúc đó, haha… đến lúc đó em cũng ko biết là nên an ủi bọn họ hay là nên hù dọa bọn họ… haha…”

Năm 2013, giữa trưa ngày 19 tháng 5, tại nhà ăn sân thượng khách sạn Cố Hương, 1 cô gái trẻ tuổi gia tài bạc tỷ cùng tiểu bác sĩ bên cạnh trong quá trình chờ thức ăn đưa lên cười cực kỳ ác liệt…

ẨN SÁT HẬU THIÊN

Tác giả: Phẩn Nộ Đích Hương Tiêu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.