Ái, Thuyết Bất Xuất Khẩu

Chương 33: Ngoại truyện – cảnh cáo H




Dưới ánh sao, vừa ăn bồ đào vừa đi về nhà, đã thấy trước mắt đường nét của căn biệt thự, Đào Đào dừng lại ven đường chỉnh lý lại trang phục đã hỗn loạn dơ bẩn, buồn rầu vuốt tóc:

“Cố Duẫn Kiệt chết tiệt…”

Nhớ lại vừa rồi khi vào tiểu khu, bảo an thấy bộ dạng của nàng chạy qua hỏi, lúc đó nàng thần sắc hoảng loạn, tự biết hình tượng cô gái ngoan ngoãn đã tan vỡ mấy phần.

Khu biệt thự này tuy nói là dự án khu dân cư phổ thông của Giang Hải, nhưng cũng có thể nói là khu nhà giàu. Mặt dù bây giờ trong lòng mọi người ko có khái niệm phân biệt giai cấp quá rõ ràng, nhưng khách quan mà nói, có thể vào ở trong khu nhà này chắc chắn là người có tiền ko thể nghi ngờ.

Khu biệt thự này có từ trước khi Đào Đào ra đời, phong cảnh xung quanh rất đẹp, các loại dịch vụ ko thiếu cái gì, thời gian lắng đọng đem đến cho nơi này 1 cẩm giác vừa ung dung vừa sang trọng, Bởi vì ở nơi này ko phải người có tiền cũng là người có quyền, hệ thống bảo an dĩ nhiên là rất quan trọng, lúc vừa rồi Đào Đào 1 đường chậm chạp tiến vào tiểu khu làm vài người trong phòng an ninh bị hù nhảy dựng lên, bọn họ dại để đều nhận ra Đào Đào, con gái độc nhất của Tổng tài tập đoàn Trương thị. Nhìn nàng toàn thân quần áo, tóc tai hổn loạn mất trật tự, còn tưởng rằng nàng ở bên ngoài bị đại thúc xấu xa nào đó bắt cóc nữa chứ. Nếu quả thật phát sinh sự việc như vậy, thì hậu quả thật đáng sợ a.

Mấy lúc trước cũng đã từng solo với thằng nhóc Cố Duẫn Kiệt xấu xa, bất quá cũng ko thảm hại như bây giờ, cũng tại lúc nãy gặp dì Tĩnh nên quá hỗn loạn, chưa kịp qua bên baba đổi y phụ rồi mới trở về, bây giờ chỉ đánh vừa ăn bồ đào vừa kiểm điểm. Ven 2 bên đường là các công trình xanh hóa bãi cỏ, rừng cây. Còn cái vài người ăn xong cơm tối dắt chó đi dạo, thỉnh thoảng cũng có vài chiếc xe đắt tiền chạy qua chạy lại, đa số người đều khá ổn trọng, cũng có mấy nam nữ trẻ tuổi đầu tóc đủ màu sặc sở trên xe la hét mấy bài hát quái chiêu, đại để là người dc mời đến khu biệt thự nào đó gần đây tham dự party.

Thỉnh thoảng cũng có vài người trong khu nhận ra Đào Đào trợn mắt chạy lại hỏi thăm xảy ra chuyện gì, Đào Đào chỉ biết cười 1 cách lúng túng, luôn mồm nói nào có việc gì, còn vung vẩy bồ đào trong tay, ý nói nếu có chuyện ta làm gì còn tâm tư ăn bồ đào chứ? Nhân tiện chỉnh lý lại y phục…bất quá cũng chả thêm dc bao nhiêu hiệu quả, ngẫm lại cảnh cả khuôn mặt mình bị Kiệt ngốc úp cả vào bánh ga tô, bơ còn chưa lau sạch đã vội vã đuổi theo đến bờ biển, lại trên bờ cát lăn lộn 1 hồi, tuy là lúc sau có rửa sơ qua, nhưng cũng còn ra hình ra dạng gì nữa?

“tốt nhất là vẫn nhanh nhanh về nhà….”

1 đường chạy chậm xuyên qua mấy cái đài phun nước, thấy trong đình viện biệt thự nhà mình đổ mấy chiếc xe, chắc là có khách đến thăm. Trong nhà cũng thường có khách đến thăm, thỉnh thoảng thân thích cũng thường qua, bộ dáng của mình bây giờ mà vào cửa trước thì ko hay. Nàng vòng ra sau gõ cửa, 1 bảo vệ trong nhà vừa mở cửa đã giật hết cả mình, còn tưởng rằng tiểu thư nhà mình bị người ta…, Nàng phải hao phí cả buổi để giải thích rõ ràng, sau đó mới xuyên qua vườn hoa nhỏ lẻn vào phòng.

Ngoại vi tiểu khu bảo an nghiêm mật, tương tự người Trương gia cũng mời riêng vài tên bảo an, ở lâu cũng thân thiết ko kém gia nhân trong nhà, nghe đâu có trong Trương bá bá cũng Cổ bá bá vẫn hay đồng tính luyến ái gì gì đó…., Đào Đào hồi nhỏ nghe qua lời đồn đãi này lập tức chạy đến hỏi mẹ, lúc đó ko biết sao mẹ cười đến đau cả bụng, sau đó còn ký trán nàng mấy cái, nói là tiểu hài tử ko nên nghe ngóng mấy cái này, thành ra đến bây giờ nàng cũng ko rõ có phải là thật hay ko.

Trương gia đúng thật nhà to nghiệp lớn, trong biệt thự ở cũng nhiều người, phía chủ nhà có ông nội, bà nội, mẹ, rồi còn mình, tiếp đó 1 nhà của cửu gia gia, cửu gia gia có 2 đứa con trai, 1 gọi là chú, 1 gọi là bác, 2 người cũng cùng làm trong công ty. Còn có mấy người anh chị em họ, thêm 1 bé gái thân thích phải sống nhờ để học tại Giang Hải, tất cả đều ở chung 1 chổ này. Trương gia thân thích cũng nhiều, lại không phải người nào cũng ở đây nên gửi con em ờ nhờ học đại học. Mỗi diệp lễ tết dc nghĩ, ông nội rất thích cái cảm giác tất cả mọi người đều quay quần 1 chổ. Dì Tĩnh, dì Sa Sa, còn có dì Huân cực kỳ cực, kỳ xinh đẹp cũng thường thường tới ở, ông nội ko thích baba quá hoa tâm, nhưng lại ưa thích mấy dì, còn nhận mấy dì làm con gái nuôi.

Ah, quên nói, tuy gọi là ông nội, nhưng lại ko phải là ba của baba, mà là ba của mẹ, đúng ra phải gọi là ông ngoại, bất quá từ nhỏ đã gọi như vậy, cho tới bây giờ cũng đã thành thói quen, mà dù sao thì baba bên kia cũng ko để ý.

Ngoài ra ở chổ này còn có mấy bác bảo vệ, chú lái xe, bác gái làm bếp, các cô người ở, xem như 1 gia đình đông đúc nên thời điểm lễ tết rất náo nhiệt. Nhưng bởi vì quá nhiều người, cho nên vào dc cửa sau chưa chắc đã an toàn, còn chưa kịp chạy qua cửa hành lang đã bị bác gái làm bếp thấy, bà nội cũng thấy, đúng là nhân sinh u ám, bởi vì bà nội rất thích nói nhiều a.

Tiếp đó trước biểu tình mắt chữ O mồm chữ A của bà nội lại phải tốn thời gian 1 buổi để giải thích. “Xem nè, đây là của dì Tĩnh cho con đó”, tới lúc này biểu tình khoa trương của bà nội mới biến mất. Bà nội trước kia là 1 minh tinh nổi tiếng, là mẹ kế của mẹ, lúc đó bà nội còn rất trẻ, người khác nhìn vào còn tưởng là tỷ tỷ của mẹ, bây giờ chỉ mới hơn 30 tuổi thôi. Kỳ thực trong nhà ông nội rất nghiệm, mẹ đôi khi cũng rất nghiêm khắc, bà nội chính là người cưng chiều nàng nhất. bất quá tiểu nữ hài ở cái tuổi này sẽ ko sợ cái gì uy nghiêm với nghiêm khắc, ngược lại là sợ bị người ta xem như bảo bối cưng chiều. Ví dụ như là bây giờ….

“Tốt nha, xem con lăn lộn thành ra thứ gì kìa…vừa lúc bà nội đang muôn đi tắm, nước chuẩn bị cả rồi, cùng tắm nha bảo bối..” Mỹ phụ xem ra chỉ hơn 30 dắt tay tiểu nữ hài về phía phòng tắm.

“a…” Đào Đào mặt như đưa đám, “bà nội, con tự tắm dc mà ….”

“Biết Đào Đào tự tắm dc, bất quá tắm cùng một chổ mà, Đào Đào ko thích bà nội a…” quả nhiên là minh tinh, trở mặt thật nhanh.

“Nhưng mà…nhưng mà….người con rất dơ bẩn a”

“Bởi rất dơ nên phải đi tắm nhanh lên…”

“Nhưng…”

Gương mặt hồng hào trắng bệt, phụ nhanh xinh đẹp mắt hạnh trừng trừng, mím môi nhìn nàng hồi lâu mới mở miệng: “ko cùng ta tắm chung ta lập tức gọi ông nội và mẹ con tới…”

“…tốt a”

Bà nội siêu cấp đại minh tinh dí dõm hướng nàng nháy mắt, tiếp tục dắt tay tiểu nữ hài đi về phía nhà tắm. Thời điểm đi qua phòng tắm, Đào Đào len lén liếc mắt thăm dò, ông nội và mẹ đang tiếp đãi vài khách nhân lạ mặt, mẹ vẫn chưa thay trang phục công sở, đeo kính ngồi bên ghế salon nghe đối phương nói chuyện, trên mặt mang nụ cười đàm đạm vừa an tĩnh, vừa đẹp lại có khí thế, Đào Đào thường nghĩ sau này mình cũng muốn thành một người lợi hại như vậy.

“Đi…đi…,lên lầu tắm rửa xong rồi xuống, con nghĩ xem mẹ con nhìn thấy bộ dạng con bây giờ thì thế nào ha?”

“Hì hì, con cảm thấy bộ dạng của mẹ rất uy nghiêm nha”

“Oh? Có hả?” phụ nhân xinh đẹp nhìn thoáng qua, sau đó nở nụ cười: “sớm đã nói, nếu mẹ con lộ ra loại vẽ mặt này thì có hơn phân nữa là ko có tập trung a. Mấy người này có chuyện phải nhờ thì ắc phải nịnh bợ thôi. Hừ hừ,..bộ dạng này…chính là ta do dạy nó. Đi thôi, đi thôi, đợi tắm xong bà nội sẽ dạy người….”

Mẹ là đại tổng tài.

Trương thị nhà to nghiệp lớn, lớn như thế nào thì Đào Đào cũng ko rõ ràng, tóm lại khi người khác nhắc tới Trương gia thì rất là bội phục kính nễ. Chính mình học ở Thánh Tâm học viện cũng có nhiều đồng học gia cảnh rất ko tệ, nhà cũng có công ty, có quyền lực lẫn địa vị, nhưng nếu quả thật phải so với nhà mình thì cái “rất ko tệ” kia xem ra ko cùng 1 cấp độ. Tuy từ nhỏ Đào Đào đã dc giáo dục rất tốt nên ko quá để ý tới những thứ này, nhưng những thứ khái niệm quá rõ ràng này thì ko phải nàng ko biết.

Hồi nhỏ khi mẹ đến công ty làm việc thương mang theo nàng, khi đó nàng hay thấy rất nhiều người nhìn qua rất lợi hại đều phải nghe mẹ mình chỉ huy, nên thấy mẹ mình rất lợi hại. tương đối mà nói, ông nội phía sau mẹ còn lợi hại hơn, bà nội cũng lợi hại, đôi khi bà nỗi tính khí thất thường lên sẽ đem mấy người lợi hại khác giáo huấn đến ko nói ra lời. Đương nhiên đôi khi ông nội cũng lái chuyện đùa giỡn: “Ách, nếu như nói ai lợi hại nhất nhà, …ta và mẹ con lợi hại nhưng cũng là nói đạo lý, còn bà nội con thì ko phải lợi hại bình thường, tất cả đạo lý đều ko cần giàng, vậy nên bà nội con mới là người lợi hại nhất”

Mỗi lần nghe người khác nói về mình như vậy, bà nội đều hao phí cả đêm, thậm chí mấy đêm, nghiêm túc truyền giáo cho nàng: “ông con nói toàn lời bậy bạ, bà con đây vừa cơ trí vừa hào phóng, lại biết giảng đạo lý…”

Đương nhiên 3 người, mẹ, ông nội, bà nội, Đào Đào đều rất khâm phục, ko phân cao thấp. Nàng có đôi khi sợ mẹ nghiêm khắc, đôi khi sợ hãi bà nội cưng chiều, nhưng cũng đồng dạng rất thích cảm giác cùng 2 người 1 chổ. Bà có đôi khi cùng đùa giỡn với nàng thành 1 đống hỗ nháo, tình huống này đại khái là không thường gặp trong rất nhiều gia đình, đại đễ là bởi vì muốn biểu lộ mình còn trẻ, với lại tính tình trẻ con vẫn chưa tiêu biến. Gia đình này so với những người khác trong nhà có lẽ hoàn mỹ hơn rất nhiều, nếu nói như còn có thứ gì ko hoàn mỹ, thì là ở chổ nàng là con tư sinh, theo ngôn ngữ hiện đại thì gọi là “gia đình đơn thân” (gia đình ko cha hoặc ko mẹ). Tương tự trường học khi điều tra lý lịch học sinh thì cũng chỉ biết điền như vậy.

Giang Hải trên bình diện quốc tế cũng là đại đô thị, phát triển qua ngày tận thế đến năm 2013, tình huống này cũng là thườn gặp, trường của nàng cũng có nhiều đồng học cha mẹ li dị đó thôi, cũng ko có gì là kỳ quái. Bất quá mà nói, tình huống trong nhà mình so với người khác thì kỳ quái hơn rất nhiều.

Tại thời điểm hiểu biết chưa hết, ko thấy gì là kỳ quái, có lẽ bởi vì cha me, ông bà nội bọn họ đã xây dưng nên không khí “đương nhiên là như thế”. Nhưng bây giờ nàng đã 12t, đã có năng lực phân biệt suy tính, nên khi nhớ lại mới thấy gia đình mình kỳ thực hết sức cổ quái.

Gia đình đơn thân là cha mẹ ly hôn, hoặc là 1 bên qua đời, nhưng trong nhà mình thì ko phải vậy, từ thời điểm có thể nhận biết, thì họ ko ai qua đời, tình cảm cũng mặn nồng ko có tan vỡ, chỉ là ko phải lúc nào cũng “ở chung” 1 chổ…

Kỳ thực ngẫm lại, vẫn có trường hợp thứ 3 tương đối phù hợp với trường hợp gia đình mình, Tuy nói bây giờ trường hợp gia đình có mẹ ko có ba ko có gì kì lạ, nhưng vẫn có 1 tình huống hay bị xã hội dè biểu, đó là trường hợp tình nhân có con riêng, nghe đâu lớp bên cạnh có 1 bạn học như vậy, vẫn hay bị người khác khi dễ, nghe đâu mẹ hắn vì tiền mà cùng tổng tài công ty nào đó….cái này đã là bí mật công khai ở trường, mỗi khi nhớ tới thì thấy tình huống này cùng nhà mình cũng có chút tương tự.

Mẹ là tình nhân, cùng baba tình cảm cũng mặn nồng, chỉ là bọn họ cũng ko có quang minh chính đại ở bên nhau, mẹ cũng nói với mình baba là ai, mình cũng với ý đồ bất hảo tuyên dương khắp nơi thân phận baba, nhưng kỳ quái chính là ko thấy người nào đứng ra khinh bĩ.

Nữ nhân chịu làm nhân tình, hơn phân nữa là vì đối phương có tiền, có quyền, có địa vị. Mà mẹ tuy là nhân tình, nhưng lại có địa vị sự nghiệp của riêng mình, thân là đại tổng tài, gia sản lên đến hàng tỷ. Mà baba…

Baba là 1 bác sĩ nho nhỏ, mở 1 phòng khám nho nhỏ…

Khách quan mà nghĩ, sự tình này đúng là lý giải ko thông.

Đây chỉ là năng lực suy tính logic sau khi lớn, phương diện lý trí cảm thấy kỳ quái. Mà nói nữa, Đào Đào là từ nhỏ lớn lên trong loại không khí này, baba cùng mẹ ko có gì mâu thuẫn, nàng từ nhỏ đã nhận thức dì Tĩnh, dì SaSa, dì Huân…thì đã rất thân mật rồi, còn thường thường qua ở chung, hàng năm cả đoàn cùng đi du lịch, trong lòng vì vậy mà tự nhiên tiếp thụ. Từ lúc 7 8 tuổi đã “ko có gì là kỳ quái a”. Cùng Cố Duẫn Kiệt đùa giỡn cùng hoàn toàn là mâu thuẫn chị em, mâu thuẫn nội bộ, nếu có người ngoài khi dễ, 2 người cũng sẽ nhất trí đối ngoại. Thậm chí 3 năm trước đây dì Sa Sa sinh Duẫn Dình, chính mình cũng có thể đem nó thành muội muội để đối đãi, chỉ là mấy năm này mới có chút suy nghĩ từ góc nhìn khác.

Ngẫu nhiên cùng mẹ nói về chuyện này, mẹ ngược lại cũng ko thấy có gì quá cấm kỵ….nhưng, bất quá giải thích của nàng Đào Đào có chút ko hiểu, chỉ có thể nhớ rõ một vài cố sự lãng mạn, thú vị mẹ kể. Phòng của Đào Đào ở lầu 2, phòng mẹ thì sát vách, bệ cửa sổ nhìn ra hồ nước nhỏ ở dưới, mẹ thường thường cùng nàng nói về chuyện lúc trước baba giúp mẹ trốn nhà đi từ chổ đó.

Cùng ông nội đương nhiên ko thể nói đến chuyện này a, trái lại ngẫu nhiên cùng bà nội nhớ lại, bà nội chỉ ngẫu nhiên thở dài 1 hơi: “Hài…, đã ko phải vì…tiền, chuyện này…hơn phân nữa…bởi vì họ có cảm tình với nhau…Bất quá, Đào Đào tương lai con ko dc làm chuyện như mẹ con vậy…”

Có thể rất yêu nhau? Trước mắt Đào Đào cũng đến tuổi hay sùng bái các loại thần tượng, cũng thích các diễn viên đẹp trai trong phim. Lấy góc độ con gái mà luận: baba ko tính là quá kém, nhưng bất kể thế nào, Đào Đào đều cảm thấy hình tượng baba cùng những minh tinh kia có cách biệt…quá xa. Mẹ vì sao lại yêu thích baba, yêu thích đến trình độ như vậy, lại còn hữu hảo với mấy dì như vậy…đúng là khó mà lý giải cho nổi. Trước mắt mà nói, đây cũng vì nàng cùng tên đệ đệ Cố Duẫn Kiệt hay xung đột ko có nhiều tiếng nói chung.

Theo như chuyện xưa mà mẹ kể, baba từng là học sinh của mẹ, tính cách có chút ác liệt, thành tích ko dc tốt lắm, lại còn thích sao chép bài tập của người khác. Còn như dì Tĩnh hay kể, baba cũng ko có cái gì là lợi hại hay mạnh mẽ, dì Sa Sa rất thích cùng người khác đánh nhau, baba ngay cả ẩu đã cũng ko dám, là một người hết sức bình thường.

Đương nhiên, từ góc nhìn của Đào Đào, xem ra baba cũng chỉ đơn giản là người bình thường mà thôi, ko có điểm nào gọi là phi thường xuất sắc, cũng ko có 1 bó lớn người lợi hại nào muốn nghe baba chỉ huy, dù là thấy thuốc cũng ko phải là cái gì mà danh y với thần y, phòng khám làm ăn cũng bình thường, tại thời điểm ở chung với mình cũng ko giống với bộ dáng người cha đứng đắn. Có khi nàng cảm giác tựa như 1 loại quan hệ bằng hữu, khả dĩ có thể ngồi cùng 1 chổ nói chuyện, cùng ngồi 1 chổ phát ngốc, cũng có đôi khi baba đột phát ý tưởng kỳ quái đem chính mình hồ lộng đùa dai.

Nhớ lúc 9 tuổi, vào 1 buổi chiều, mình cùng baba ra bờ biển tản bộ, khi mệt cùng ngồi trên băng ghế dài mà nghỉ, 2 người im lặng ko nói lời nào, nàng chỉ nghe baba ngồi 1 bên nhẹ nhàng rủ rỉ ca, lim dim lúc nào ko hay, khi tỉnh dậy trên đùi baba thì ánh tịch dương đỏ rực hoàng hôn, tiếp đó 2 người ở 1 phòng ăn ven biển dùng cơm, cũng ko nói 1 lời gì, nhưng trong nội tâm nàng đó làm ký ức sâu sắc nhất, cảm giác rất tuyệt vời.

Đó đơn giản là baba mà thôi.

Khả dĩ tử tế ngẫm lại. nàng vẫn ko hiểu rõ tại sao mẹ và baba lại có thể cùng 1 chổ, gia đình mình sao lại kì quái như vậy, lại càng ko thể minh bạch làm sao mình có thể xem những thứ kỳ quái này thành chuyện đương nhiên….

Mẹ là đại tổng tài, baba là tiểu bác sĩ.

Trong lòng nữ hài đã 13 tuổi có nhũ danh Đào Đào, đại danh Trương Duẫn Hinh hoặc có thể nói là Cố Duẫn Hinh, đây là nghi vấn lớn nhất…

ẨN SÁT HẬU THIÊN

Tác giả: Phẩn Nộ Đích Hương Tiêu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.