Ái, Thuyết Bất Xuất Khẩu

Chương 32: Xa cách nhỏ (Tiểu biệt)




_Sinh nhật vui vẻ, chúc bạn sinh nhật vui vẻ…..

Trong 1 phòng riêng ở khách sạn, ánh đèn ấm áp, trên bàn dài giữa phòng là vô số thức ăn và cái bánh sinh nhật to đùng, những ngọn nến đã dc thấp lên, đây dĩ nhiên là sinh nhật của 1 người nào đó trong căn phòng.

Tham gia yến hội đều là học sinh, vài người rõ ràng còn mặt đồng phục, tuổi từ 10 đến 13, trong đó nữ sinh lại chiếm đa số, bởi vì nhưng vật chính là 1 nữ hài dáng dấp ngọt ngào,, lúc này nàng đứng xem 1 bên, vừa vỗ tay vừa cười hạnh phúc. Đại khái là không ngờ nhiều người đến dự tiệc như vậy, lúc này căn phòng có vẽ chen chúc, đương nhiên, lại làm cho không khí càng thêm sôi động.

Trong lúc mọi người đang vui vẽ, nữ sinh đứng ngoài cùng cảm thấy ngoài cửa đang có người muốn tiến vào, tưởng rằng nhân việc phục vụ đưa thêm đồ vào phòng, nàng quay đầu mở cửa ra, mới thấy ngoài cửa là 1 bé trai khoảng 7 8 tuổi, rất thanh tú, nở nụ cười ngọt ngào:

_Tỷ tỷ, ta vào dc ko?

_Em cũng tới dự sinh nhật của Tiểu Điềm à?

_Dạ, Trương Duẫn Hinh là chị của em mà.

_Vào đi.

Nữ sinh kéo cửa ra, bé trai liền phóng vào phòng, bởi vì tiệc đang lúc cao trào, ngoài cửa thêm 1 người tiến vào cũng ko ai để ý, chỉ có nữ sinh mở cửa là ngó qua bé trai vài lần, trong lòng tự nhủ: “hình như lúc trước ko nghe nói Duẫn Hinh có em trai mà??”. Theo sau, lại thấy bé trai tò mò nhìn ngó mọi người trong phòng, sau đó đưa tay đến cạnh cửa đè lên công tắc điện, căn phòng liền tối đen, chỉ có ánh sáng mấy ngọn nến ở cái bàn dài giữa phòng, chiếu sáng gương mặt của nữ hài gần đó.

_Như vậy mới là có không khí nha.

Bé trai nhỏ giọng nói 1 câu.

Đèn trong phòng vốn là chỉ mở 1 nữa, lúc này có người tắc đèn, sinh nhật mà. cũng tính là bình thường, mấy nữ sinh bên cạnh Tiều Điềm chấp tay trước ngực, hối thúc:

_Hay quá, mau cầu nguyện, thổi nến đi.

_Cùng cầu nguyện nha.

Nữ sinh tên gọi Tiều Điềm nói chuyện âm thâm rất ngọt ngào, cùng mấy tỷ muội chấp tay trước ngực, hai mắt nhắm nghiền, sau đó liền lôi kéo bạn bè, cuối người dùng hết sức thổi, sau đó cả căn phòng liền tối đen, chỉ còn tiếng cười như chuông bạc.

Một nữ sinh vội vàng hỏi:

_ước gì thế? Nói nghe đi?

_Nói là mất linh a.

_Bật đèn, mau bật đèn….

Trong đám hổn loạn, 1 bóng đen nho nhỏ nhảy lên. ấn đầu 1 nữ hài xuống. “ầm” – âm thanh vang vọng trong phòng.

_A…

Bên cạnh có người nhỏ giọng kinh hô, cùng lúc đó, bên cạnh có ngưới mò dc công tắt đèn, ánh đèn sáng lên, mọi người lập tức nhìn rõ giữa phòng xảy ra chuyện gì, lập tức cưới vang.

Một nữ hài mặt trực tiếp úp lên bánh sinh nhật, tại lúc dằng co, mặt mũi dính đầy bơ, đây cũng xem là tiếc mục thường thấy lúc sinh nhật. nhưng vấn đề ở chổ….

Tiểu nữ hài đáng thương dùng tay lau kem trên mặt, một mặt cố gắng nói chuyện, giọng nói có chút úy khuất:

_Có nhầm không vậy… ta là Duẫn Hinh, không phải Tiểu Điềm a….

Quả nhiên, nhật vật chính trong buổi lễ, đáng lý phải chịu khổ nạn này là Tiểu Điềm đang đứng bên cạnh, sợ đến kinh ngạc, sau đó mới phì cười, may mắn là mình thoát dc 1 kiếp, hảo tỷ muội giúp nàng chịu khổ…Bất quá, hung thủ trong bóng tối ấn lầm người rốt cuộc là ai? Nàng vừa cưới vừa quay đầu tra xét xung quanh, theo đó, mọi người phát hiện hung thủ là 1 bé trai đứng sau lưng Trương Duẫn Hinh, đang xoa đầu ra vẽ ngạc nhiên.

Tựa hồ có chút quen mặt, bé trai khoảng 7 8 tuổi, chắc còn đang học tiểu học, mà bạn học Tiểu Điềm đều tầm 12, đang học sơ trung, nữ sinh phát dục lại nhanh, so với bé trai kia cao hơn cả 1 đoạn. Chỉ thấy bé trai kia ôm bụng cười đã đủ, rồi mới chống nạnh hô to 1 tiếng:

_Cố Hắc Đào….

_Ách…

Nghe dc âm thanh kêu lớn, Trương Duẫn Hinh đang chịu tay bay vạ gió cũng ngẫn người, đột nhiên quay đầu lại, lông mi thật dài dính đầy bơ, cặp mắt nháy rất lâu, sau đó hết sức khoa trương trợn tròn lên, cái miệng nho nhỏ cũng há thành chữ O. sau 1 lúc là hiểu rõ, 2 mắt bắt đầu có hơi nước tích tụ…

_Ha ha…

Trước mặt nàng, tiểu nam hài rõ ràng cũng hiểu tính tình đối phương, mặt không đổi sắc, trước là cười khiêu khích, nhưng ngay khoảnh khắc khi nước mắt sắp chảy ra, lập tức co cẳng chạy ra cửa, tiện tay kéo cửa liền phóng ra ngoài, theo sau, tiếng hét tràn đầy oán niệm từ căn phòng truyền ra:

_Cố Duẫn Kiệt, ngươi đừng có chạy…

Liền đó, thân ảnh nữ hài cũng lập tức xông ra ngoài, trong nháy mắt, cùng bé trai kia bước mất tại góc rẽ hành lang.

Mắt thấy tình cảnh như vậy, 1 đám con gái vốn còn đang cười lập tức kinh ngạc, Trương Duẫn Hinh tướng mạo vốn xinh đẹp, bình thương tính cách củng rất tốt, trong đám bạn cùng tuổi rất dc hoan nghênh, sinh nhật Tiểu Điềm lúc này cũng do nàng hổ trợ mới mời đến nhiều người như vậy, một màn vừa rồi thật sự nằm ngoài dự liệu của mọi người.

_Chuyện này….chuyện này…đứa nhỏ lúc nãy là ai?

_Nó là đệ đệ của Duẫn Hinh mà….

Nữ sinh mở cửa cà lăm nói.

_Không có nghe nói Duẫn Hinh có đệ đệ mà?

_Nó vừa rồi nói cái gì? Cái gì Hắc Đào?

_Duẫn Hinh có nhủ danh là Đào Đào…

Đám tỷ muội chơi chung hằng ngày cũng gọi nàng như vậy.

Sau 1 trận phong ba nho nhỏ, yến hội lại tiếp tục, nói ko chừng lát nữa Duẫn Hinh còn quay lại, đám tiểu loli nghi hoặc thỉnh thoảng ngó qua cửa ra vào, náo nhiệt ồn ào vẫn tiếp tục. Mà ở 1 bên khác, nữ hài mặt dính đầy bơ vẫn tiếp tục đuổi theo bé trai ra khỏi cửa khách sạn.

_Cố Duẫn Kiệt, ta sẽ ko bỏ qua…

_Có gan thì đuổi theo, ta ko sợ….

Đây là con đường nằm ven bờ biển Giang Hải, cảnh đêm thành thị vẫn vậy, dòng xe cộ qua qua lại lại theo con lộ dọc bờ biển phía xa, như dãi lụa nhiều màu sắc, nhà cao tầng, đô thị rực sáng, một bên khác, trên mặt biển xa xa có thể thấy từng ánh đèn lập lòe của những chiếc tàu bè qua lại. Hai đứa nhỏ vẫn tiếp tục 1 đuổi 1 bắt, thu hút ánh mắt tò mò của vô số người đi đường.

Vô luận mạnh miệng thế nào thì bé trai cũng kém vài tuổi, sức lực ko bằng, ko lâu sau liền bị đuổi kịp, bị hung hăng đá 1 cước vào mông, chúi đầu vào bồn hoa ven đường, tiểu nữ hài liền tiến lên, vừa la hét vừa đấm đá túi bụi, bé trai bị té vội lao ra khỏi bồn ra, trượt xuống con đê chắn sóng, nữ hài theo sát 1 bên bồi thêm 1 đá….tình lình đối phương vốc 1 nắm cát ném qua, 2 người lập tức đánh nhau loạn xà ngầu….

Nữa giờ sau, 2 đứa bé mặt mũi bầm dập, quần áo lộn xộn đang ngồi xổm rửa mặt tại ống nước gần đó. Chính xác mà nói, mặt mũi bầm dập chỉ có bé trai tên Cố Duẫn Kiệt, tình trạng của nó tương đối thê thảm, cái này cũng khó trách, tuổi tác chênh lệch, con gái lại phát dục sớm hơn, nếu quang minh chính đại động thủ, phần lớn cũng chỉ có thể chịu đòn. Bất quá dù có thê thảm như vậy, bé trai vẫn ko có biểu hiện yếu thế, vẫn quật cường mím môi, vẽ mặt còn có mấy phần đắc ý.

Một phương diện khác, nữ hài có nhủ danh Đào Đào mặt dù thương tích ko nặng, tay chân chỉ có chút trầy xước, nhưng khuôn mặt dính đầy bơ bây giờ lại thêm đất cát, quần áo lộn xộn bất kham nhìn qua hết sức chật vật, lúc này nàng đang dùng hết sức rửa mặt, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn bị xoa nắn đỏ bừng cả lên.

_Em thắng…

Vì tránh chạm đến thương thế đầy người, bé trai chỉ rửa tay, sau đó lau sơ qua vết thương, rát đến nhe răng trợn mắt, tuy vậy nó vẫn đắc ý phát ngôn tuyên bố, trắng trợn xem mình là bên thắng cuộc.

_Coi bộ đánh vẫn chưa đủ.

Nữ hài lập tức trừng mắt.

_Tới đây, em ko sợ.

Bé trai ko chút yếu thế.

Nữ hài hừ lạnh quay mặt mặt qua chổ khác, lát sau mới đắc ý nói 1 câu:

_Tự sướng tinh thần.

Nam hài cũng đắc ý cười:

_”Hảo nam ko cùng nữ tranh”

_Chính xác là “Hảo nam ko cùng nữ đấu”, con gái tốt ko cùng nam hài tranh giành…

_Sặc, cái này…dù sao cũng là em thắng, chị chớ có tranh giành.

Ở chổ ống nước chỉnh lý sơ qua, nhưng nhìn sao cũng khá chật vật, trận chiến từ tay chân chuyển qua đấu võ mồm. tuy cãi nhau, 2 người vẫn đi chung 1 đường, chỉ có điều ko phải hướng khách sạn lúc nãy.

_Biến thành bộ dạng như vậy, để xem lát về em nói với mẹ thế nào.

_Em nói trong trường cùng bạn học đánh nhau, chị mới là người phải lo nha.

Bởi vì tự nhận thắng cuộc, bé trai vẫn giữ vẽ mặt đắc ý:

_Thế nào, tìm mẹ em cáo trạng, ko sợ…lêu lêu…Cố Hắc Đào chỉ biết cáo trạng.

Đánh nhau tranh đấu đã quen, cả 2 hiểu nhau quá rõ, tiểu nữ hài hoàn toàn miễn dịch với lời trêu chọc, chỉ là quay mặt hừ lạnh 1 tiếng:

_Ko biết là ai…năm đó trước mặt mẹ ta khóc ô ô…dì Nhã Hàm, chị đánh con…

_Thôi đi, chuyện cũ rít khi xưa cũng nói!

_Nhưng là thật..hahaaa….

Nơi này cũng đã gần khu dân cư, dòng xe cộ thưa thớt, đèn đường cũng vàng rực ấm áp, 2 bên đường mấy cử tiệm nho nhỏ vẫn còn mở cửa, lúc này 1 chiếc xe nhỏ chạy qua, Đào Đào đột nhiên khẽ giật mình dừng bước, nhìn xéo về phía trước. Đối thủ nhiều năm Cố Duẫn Kiệt nghi ngờ quay đầu liếc nàng 1 cái, cũng ko mở miệng hỏi vì sao, dõi theo ánh mắt của Đào Đào nhìn sang, tức thì, nó cũng giật mình đứng lại.

Chếch về phía trước ngay góc đường đối diện là 1 tiệm trái con nho nhỏ, trước cửa là 1 con gái cũng quay đầu ngó qua, thấy bên kia đường là 2 đứa nhóc tì. Cô gái mặt bộ váy liền màu đen, áo khoát mỏng bên ngoài trắng tinh, mang xắc tay cũng là màu trắng, cô gái có khí chất thanh tịnh mà nhu nhuyễn, mang lại cảm giác thêm phần tài trí, từ hình thức bên ngoài khó nhìn ra tuổi tác, vừa thấy 2 đứa nhóc bên này thì hơi hơi nhíu mày, sau đó liền muốn đi qua bên này.

Cũng vào thời khắc đó, 2 đứa bé chụm đầu 1 chổ oán trách lẫn nhau:

_Thật ngu ngốc, sao lại đi đường này….

_Dì Tĩnh chắc mới vừa tan tầm

_Em còn chưa nghĩ ra cớ gì đây

_Này, có người lại gần mẹ cậu kìa…

Nữ hài vội đẩy tay bé trai nhắc nhở.

_Để em tìm cục đá, đập nát đèn xe hắn.

Bé trai cuối người tím đá, bắt quá đá còn chưa tìm ra, nữ hài đã thở dài:

_Khỏi tìm, qua tới rồi.

Mới rồi khi cô gái đối diện sắp băng qua đường, 1 chiếc xe thể thao ngừng lại ngăng trở đường đi, tài xế đẹp trai nói gì đó với cô gái, cô gái gật gật đầu mỉm cười máy móc theo kiểu xã giao, sau đó trực tiếp vượt qua chiếc xe, nhíu mày đi về phía qua 2 đứa bé bên này đường.

_Dì Tĩnh.

_Mẹ…

2 Đứa nhóc thay nhau chào hỏi, cô gái nhìn chằm chằm hai người, ánh mắt có chút khẩn trương:

_2 đứa như vầy là sao?

Sau đó lật đật kiểm tra vết thương, mới hơi yên tâm:

_2 đứa các con lại…?

_Là như vầy, dì Tĩnh, con bị 1 đám lưu manh ăn hiếp ngoài trường học, vừa lúc Kiệt ngốc đi qua, mới giúp con đánh 1 trận.

Tiểu nữ hài trước hết là nghĩ cách viện cớ, giơ 1 ngón tay lên, lộ ra nụ cười hết sức khả ái, miệng lưỡi cũng bắt đầu lưu loát:

_Con ko sao, ko sao hết, dì Tĩnh, Kiệt ngốc bị đánh tương đối nhiều, nhìn bộ đáng của nó kìa, dì mau bôi thuốc cho nó đi, con về nhà tự bội, với lại…,dì Tĩnh, dì mua bồ đào ha, con cũng muốn ăn…con đi lấy…à, dì Tĩnh, bye bye….

Cô gái đúng là tại tiệm trái cây bên kia đường mua bồ đào, chỉ là có cân qua chứ chưa trả tiền, tiểu nữ hài nói xong, 1 đường nhởn nhơ phóng qua tiệm trái cây, từ trong túi nhựa lấy ra 1 đống bồ đào, quay đầu cười hì hì 1 tiếng rồi chuyển thân chạy trốn. Cô gái cũng có chút bất đắc dĩ, quay đầu lại nhìn con trai mà thở dài, tuy bên ngoài vẫn mỹ lệ như cũ, khí chất vẫn thanh thuần, nhưng giờ phút này nhìn qua cũng chỉ là bộ dáng của 1 người mẹ, vừa muốn cười vừa phiền não:

_Hai đứa con lại là…?

_Mẹ, người cũng đã nghe Hắc Đào nói rồi đó…

Mẫu thân đại nhân trước nay vẫn biết rõ mọi chuyện, giọng nói bé trai có phần yếu ớt, chưa nói xong trên đầu đã bị gõ 1 phát, lập tức ngồi chồm hổm trên đất vừa xoa nắn vừa ra vẽ tội nghiệp. Công phu đáng thương đáng pháp của nó đã sớm xuất thần nhập hóa, dù cho mẹ nó biết rõ cũng có phần chịu không nổi. Sự tình dừng lại ở đây, bé trai mặt mũi bầm dập và người mẹ xem ra rất trẻ tuổi cùng băng qua đường, dĩ nhiên là đã may mắn thoát qua 1 hồi kiếp nạn.

1 đường về nhà, bật đèn, đây là tòa nhà 2 tầng nhìn khá trang nhã, lúc này nhưng người khác trong nhà vẫn chưa về, bé trai ngồi trên ghế xalon mặt mẹ nó xoa rượu bóp thuốc, gương mặt bầm dập thỉnh thoảng lộ vẽ đau đến nhe răng trợn mắt. Lúc này cô gái đã cỡi áo khoát, trên người 1 bộ váy liền màu đen xinh đẹp, ngẫu nhiên mỉm cười mà bởi vậy, làm cho bé trai “kiên cường” khó chịu:

_Mẹ thật không có lương tâm, con là con của người mà, con bị đánh thành như vầy mà mẹ còn cười được.

_Mẹ chỉ là nghĩ tới chuyện hồi trước…

_Dạ?

_Hồi nhỏ dì Sa Sa của con cũng rất thích đánh nhau.

_A, nghe nói nhà dì Sa Sa lúc trước là xã hội đen, dì lợi hại như vậy, người cùng dì đánh nhau nhất định rất thảm.

_Cũng ko phải, dì Sa Sa cũng con cũng ko gọi người tới hổ trợ, nàng thích nhất là dùng gậy trọn đánh người, nếu như lỡ nhìn thấy, ta cũng phải đi qua hổ trợ. Bất quá cũng có khi bị đánh mặt mũi bầm dập, lúc đó cha con trong túi sách khi nào cũng có sẵn rượu thuốc để tiện giúp nàng xoa bóp

_Dì Sa Sa thì còn có thể…nhưng mẹ lúc trước cũng cùng người khác đánh nhau à?

Mẹ rất ít nhắc tới việc bạo lực lúc nhỏ, bởi vậy bé trai hết sức hứng thú hỏi.

_Đúng vậy a..

Người mẹ gật đầu nhè nhẹ:

_Ta còn rất lợi hại, con cũng biết ông ngoại mở võ quán mà.

_Còn ba, baba đánh nhau cũng rất lợi hại hả?

_Ba của con không đánh nhau.

_Ách..

_Ta nhớ…ba con hồi đó luôn bị người ta khi dễ, ta còn kêu hắn gọi ta là chị, trong trường học luôn là ta cùng Sa Sa bảo vệ hắn, vậy nên ba con chỉ để ý chạy trốn cùng việc phải mang theo cái hòm thuốc.

_.......

Thấy con trai thần sắc mê hoặc, ánh mắt cô gái toát lên vẽ mỹ lệ mở nụ cười ấm áp. Nhớ lại chuyện hồi trước, bé trai cổ cổ quái quái nhưng lại rất đáng tin cậy, Cố Gia Minh: luôn là vẽ tùy tiện, ko sợ trời ko sợ đất, cùng tiểu nữ hài Liễu Hoài Sa: luôn ra vẽ cô gái dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng kỳ thực lại hiếu động ko bao giờ chịu yên.

Diệp Linh Tĩnh.

…..

_...Mẹ, con vẫn cẩm thấy kỳ quái, ba lên lên ko đẹp trai, đánh nhau cũng ko dám, người sao lại thích chứ? Ách…còn có dì Sa Sa, dì Nhã Hàm, dì Huân.…

Đang mơ màng trong hồi ức lại bị tiếng nói của con trai cắt ngang, bé trai đại khái sợ vấn đề này nảy sinh tai nạn rủi ro, lén nhìn nét mặt của mình, âm thanh cũng dần nhỏ đi, nàng trái lại cũng ko để ý mà chỉ cười cười.

_Không phải nha…

Giọng nói nhu hòa như còn chìm đắm trong vị ngọt của ký ức:

_Bé trai chuyên bôi thuốc trong nhóm chính là rất đẹp trai a..

Theo đó lại đem miếng dán ấn lên trán đứa nhỏ, lại thưởng thêm 1 nụ hôn lên đó:

_Tốt rồi, miếng dán sau cùng, chuẩn bị 1 chút, đợi phòng khám mở cửa thì qua hổ trợ, dì Sa Sa của ngươi và Duẫn Đình cũng phải ở đó.

_Á…

ẨN SÁT HẬU THIÊN

Tác giả: Phẩn Nộ Đích Hương Tiêu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.