Ái, Thuyết Bất Xuất Khẩu

Chương 24: Dị năng




Mặt trời chiều đỏ rực chiếu rọi dát vàng lên mặt biển, Adriatic T3 chìm lọt thỏm giữa một biển nước, thủy thành Venice bao gồm 18 hòn đảo nhỏ, hơn 170 con kênh đào và hơn bốn trăm cái cầu, bây giờ nhìn bề ngoài nó có bầu không khí yên tĩnh cao nhã, mọi người đi dạo trên những chiếc cầu.

Trên đường phố, mấy chiếc thuyền đi xuyên qua những con kênh đào, có rất nhiều chiếc Gondola màu đen (loại thuyền di chuyển trong kênh đào ở Viên), người chèo thuyền cầm những manh chèo nhỏ, nhẹ nhàng khuấy động dưới nước.

Thực ra chiều nay không yên tĩnh như người ta tưởng, thí dụ như có người may mắn chứng kiến một người đi đường "ngoài ý muốn" đột nhiên ngã xuống nước, trên những kênh đào vắng vẻ có những chiếc thuyền lật nhào, trong một vào ngõ hẻm có người tranh đấu, có một đống người không hiểu sao tự dưng ngã xuống, có một cái cầu xảy ra vấn đề, có người rơi xuống nước.

Những chuyện linh tinh phiền toái như thế này không phải ai cũng biết, cảnh sát đã xuất động mấy lần, họ ngồi trên ca nô chạy tới cũng chỉ biết không ngừng kêu khổ. Lúc này có một chiếc máy bay trực thăng đang lượn khắp bầu trời, trên trực thăng có một ký hiệu của một tổ chức nào đó rất có thế lực.

Trong khi trực thăng đang lượn lờ, có một nữ tử ngồi trên một mái nhà cầm ống nhòm nhìn khắp nơi, sau đó nhấn xuống một cái nút:

"Vị trí số 7 không có."

"Chắc chắn hắn đã tới đây."

Trên trực thăng có thanh âm trả lời của người quan sát.

"Các ngươi có thể tìm được mới là lạ..."

Nữ tử lắc đầu, nói:

" Đám Nathan thế nào rồi?"

"Đã ngã xuống nước, 7 người bị xử lý trên một mái nhà cách đây khoảng 2km..."

"Bên phía Morris xem ra cũng không lạc quan."

"Kế hoạch của bọn họ là chặn hắn trong đám người, kết quả là hai người bị ném xuống biển, một người bị ném vào thùng rác."

"Không phải là có người nào đang hỗ trợ phục kích đó chứ?"

"Không tìm được góc bắn tỉa, tên kia lợi dụng nước để ẩn nấp, giống như là ở nhà mình vậy."

"Hắn căn bản là đang đùa với chúng ta, nếu như lần trước ngươi cũng tới Trung Quốc thì sẽ hiểu, người này mạnh hơn chúng ta nhiều, ta nghĩ có chút gì đó không an toàn..."

Trực thăng đã đi xa, khi nàng mới nói xong thì ở dưới nước đột nhiên có tiếng nổ mạnh, nàng giật mình quay người thấy một người đang lao lên mái nhà, khoảng cách giữa đôi bên đã ngắn lại.

Nàng không kịp rút sung thì hai tay đã bị người kia tóm lấy, một cỗ lực lượng vô hình phá không xuất hiện, bong người kia vung tay, sau một khắc đã tới trước mặt nàng.

Không khí lúc này giống như nổ tung lên, nàng bị đẩy một cái bắn ra ngoài, mái tóc bị gió thổi tung lên.

"A..."

Nàng vừa rơi xuống đã bị chế trụ, ánh nắng trời chiều chiếu tới, gió biển phất phơ, Gia Minh đứng lên lan can, thân hình hơi cong lại giữ cổ tay trái của cô gái.

Tư thế này khiến cho toàn thân cô gái lắc lư, lúc cúi đầu nhìn lại đã thấy mình đang ở ngoài không trung tầng 5, quần áo hai người bị gió thổi bay phần phật.

Cô gái là này một trong những thành viên lần trước tới Giang Hải, hai bên coi như là đã gặp mặt, bây giờ Gia Minh đem tai nghe đặt ở bên tai của mình, một bên cười cười, cô gái kia khua tay:

"Đầu hàng."

"Được."

Sau một khắc, nàng chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, cả người đã bị ném ra ngoài, sau mấy giây ầm một tiếng rơi xuống biển nước, lúc trồi lên đã thấy Gia Minh ngồi ở trên lan can phất tay nhìn nàng sau đó xoay người rời đi.

"***!"

Hai tay hung hăng đập xuống nước, nàng bắt đầu bơi về phía bờ, Gia Minh lúc này cũng nhìn chiếc trực thăng đang bay trở lại, thở dài:

"Này, ta tìm Kelly."

Trong chốc lát, bên kia truyền tới thanh âm của một cô gái khác:

"A, Gia Minh phải không, cậu đã tới rồi à? Kelly không có ở nhà."

"..."

"Ách, tôi là Natalie đây, chuyện chiều nay tôi không biết gì cả đâu, chờ một chút... Nói đi."

Bên kia làm như là sắp mất thứ gì đó, Gia Minh chẳng biết nói gì cả. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

"Thôi đi, còn làm vậy tôi dỡ cả Viên xuống bây giờ..."

"Không sao đâu, thích gì thì làm vậy đi, chúng tôi sẽ điều đình với bên chính quyền, giúp cho thành phố có một bộ mặt mới... A, Kelly đã đi tham gia một yến hội, khi nào cậu tới chỗ tôi chúng ta cùng nhau đi tìm cô ấy, địa chỉ của tôi là... Cứ như vậy đi, bai..."

"... Thích ăn bánh rồi đây..."

Hơn mười giây sau chiếc trực thăng lại lượn lờ trên không trung, cô gái ở dưới nước bò lên, nàng ngẩng đầu thấy có người đang nhìn qua cửa sổ trực thăng, sau đó nhìn nàng gọi:

"Hắn đi tới bên kia rồi à!"

"Làm sao ta biết được… "

Nói còn chưa hết câu thì cửa sổ trực thăng đối diện đã bị đấm vỡ, thủy tinh bay khắp bầu trời, một bong người như đạn pháo lao vào trong trực thăng.

Trực thăng hơi lắc lư một chút, cô gái dùng hai tay ôm đầu, thủy tinh ầm ầm rơi xuống, hai bóng người một trước một sau từ trên máy bay nhảy xuống, họ không phản kháng, thoạt nhìn như hai bên đã đạt thành một hiệp nghị.

Hai gã đồng bạn trồi lên mặt nước nhìn chiếc trực thăng bắt đầu chuyển động rời đi.

"Hắn còn là người nữa hay không vậy?"

"Ta làm sao mà biết được!"

Máy bay biến mất sau một con kênh đào bên cạnh, cô gái vẫy tay nhảy nhảy, quần áo ướt đẫm nước buồn bã xoay người rời đi.

Trực thăng bay ra ngoài khơi vàng óng, đi tới bên kia thành phố, lúc này nhìn từ trên cao xuống, cảnh biển thật là đẹp, đội thuyền đi tới đi lui trên biển, xa xa gần gần có người đi đường, con đê lớn, quảng trường, giáo đường, khu nhà cao cấp, gác chuông và cung điện.

Đây là một khu biệt thự hoa mỹ mang phong cách châu Âu, một cái vườn hoa mang dáng dấp của một quảng trường nhỏ, nó độc chiếm luôn một hòn đảo cạnh thành phố, đây cũng không phải là khu vực phồn hoa nhất.

Nhìn từ trên trực thăng xuống, trong nắng chiều trên quảng trường đầy bồ câu, một cô gái mặc trang phục dạ hội ngồi trên ghế của quảng trường, đưa tay cho bồ câu ăn, lúc chiếc trực thăng bay tới, nàng liếc mắt một cái sau đó đứng lên phất tay cười cười, giống như là đang múa xoay tròn hai cái.

Đàn chim bồ câu bị kinh động bay lên không trung, thân hình cô gái cũng như chim từ từ bay lên.

Bước đi như múa khiến cả bầy chim bồ câu bị lôi cuốn, cô gái đưa tay kéo cái báy, nhẹ nhàng điểm chân vào lưng một chú bồ câu trắng, xoay người một vòng ...

Sau khi nàng bay lên cao, những con chim bồ câu tiếp tục bay theo nàng, thân hình nàng như múa không ngừng bay về phía chiếc trực thăng.

Sức gió của chiếc trực thăng ảnh hưởng tới việc bay của đàn chim bồ câu, hai tay của nàng rung lên, giống như cung tiễn bắn về phía bầu trời, tóm lấy cánh cửa máy bay, xoay người một cái ngồi vào trong trực thăng, một chiếc giày thủy tinh bọc lấy một đôi chân đẹp tuyệt trần.

Đàn chim bồ câu bay khắp nơi, nàng phất phất tay với chúng:

"Cám ơn nhiều."

Sau khi thức tỉnh lần thứ 2, có rất nhiều năng lực mà nàng cũng không hiểu nổi xuất hiện, lần trước đánh nhau ở Giang Hải đã khiến cho thực lực của nàng cao hơn một bậc, đây đại khái là một phương thức đùa mới của nàng. Gia Minh cười cười:

"Đáng tiếc không mang theo máy ảnh, bằng không nhất định phải chụp một tấm thật đẹp mới được."

"Làm cho mình không trọng lượng thực khó, lúc nãy thiếu chút nữa thì xái chân."

Nàng ngồi ở đó nhẹ nhàng xoa mắt cá chân, nở một nụ cười tươi, giống như là gật đầu:

"Chúng ta đi tìm Kelly đi... đã cảnh báo cậu trước là tới đây sẽ chết, đừng tưởng rằng như vậy là ok, vẫn chưa xong đâu!"

Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, Natalie có thể coi như là một người đặc thù của nhân loại, lúc rảnh rỗi, lúc chiến đấu, khi làm việc đều có những thần thái khác nhau.

Gia Minh quay đầu nói:

"Cô có nói trước với bọn họ là mình sẽ tới không?" Venice là một nơi có nhiều ảnh hưởng, nhưng nơi tổ chức dạ hội là của một phú thương kém Natalie rất nhiều.

"Thấy tôi tới đoán là bọn họ cao hứng nhiều lắm."

"Không sợ bọn họ luống cuống tay chân sao..."

"Đợi khi tới nơi cậu cầm tay tôi được không?"

"Với bộ quần áo này?"

Natalie mặc một bộ lễ phục dạ hội màu trắng, Gia Minh chỉ mặc trang phục bình thường, bởi vì nửa ngày lăn qua lăn lại không những đã bẩn mà còn thủng lỗ chỗ.

Nhưng lúc này đã không còn cách nào đi thay nữa rồi, Natalie bất đắc dĩ nhún vai:

"Không cầm tay tôi, bảo cậu là tài xế của tôi họ cũng không tin, sợ ngươi ngay cả bước vào trong cửa cũng không được... Dù sao Kelly là chị em tốt của tôi, tôi lại xinh đẹp, không để cậu phải chịu thiệt..."

Sau một lát, trực thăng đậu xuống bãi đáp trong biệt thự, Gia Minh và Natalie tay tay trong tay đi vào cửa của biệt thự, có người giật mình tới đây, hai người ở bên ngoài cúi mình nói:

"Natalie tiểu thư có thể thu xếp công việc bớt chút thời gian đến đây..."

Nói chung là những lời khách sáo, Natalie chỉ nói cho có lệ hai câu, biết Gia Minh không cảm thấy hứng thú đối với điều này nên cũng không giới thiệu gì cả, thỉnh thoảng nàng nói với Gia Minh mấy câu, địa vị như nàng chẳng cần phải quan tâm tới tiếng xấu hay không nữa rồi.

"Bên nước Anh có mấy đường huynh đường muội tới, yến hội này chủ yếu mở cho bọn họ, nhưng nếu như tối nay Kelly mà nổi nóng, cậu tự cầu phúc đi, à mà còn một sự vui mừng dành cho cậu đấy..."

Natalie có thân phận là con gái nuôi của công tước Westminster nước Anh, nhưng bởi vì U Ám Thiên Cầm địa vị thực tế của nàng cao hơn toàn bộ gia tộc nhiều lắm, lúc hai người tiến vào trong phòng khách của biệt thự, có tiếng hát vang lên, Natalie hẩy cằm, Gia Minh cũng nhìn lên sân khấu phía trước.

Trên sân khấu có một thiếu nữ mặc trang phục màu đen mỹ lệ đang hát, hai tay nàng cầm micro, thân hình nhẹ nhàng đung đưa, đại khái là biểu diễn chỉ mang tính hình như nên nàng thoải mái tự do hành động, nhưng không giấu được vẻ cô đơn.

Trước đây Gia Minh đã nhìn thấy ảnh của nàng trên báo, họ giới thiệu nàng là Jeanette, tuy rằng tên có chút tục khí nhưng hiện giờ nàng là một nữ thần tượng ở Châu Âu.

Gia Minh đứng ở đó nhìn mấy giây, sau đó xác định, đây chính là tiểu Heidy mấy năm không gặp.

Nàng đã trưởng thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.