Ái, Thuyết Bất Xuất Khẩu

Chương 17: Thức tỉnh




Khi nói với Linh Tĩnh là đợi Gia Minh trở về, nàng cũng có một dự cảm xấu, nàng cảm thấy khả năng Gia Minh chết hơi cao, nhưng mà nàng vẫn kiên trì bướng bỉnh tin vào quyết định của mình.

"Trước kia... Trước kia đã nói với em rồi đấy, Phương Vũ Tư tối hôm nay biểu diễn, có mời Linh Tĩnh làm khách mời danh dự... Chị định mang Đào Đào đến nghe... chuyện của Ứng gia sợ rằng em không có hứng thú muốn biết... Vốn chị đã đồng ý với Đào Đào là phải về nhà ăn cơm cùng nó..."

Nàng nhẹ giọng nói, đứng lên, trong dãy núi, ánh mặt trời bắt đầu chuyển sang vàng vọt.

6 giờ 40 phút chiều ngày 12 tháng 7 năm 2004, Diệp Thị Võ Quán đã đóng cửa.

Mấy phút trước, Linh Tĩnh và Julian đã ra ngoài, lên xe tới sân vận động của Giang Hải, tối hôm nay Phương Vũ Tư biểu diễn ở đó.

Diệp Hàm đóng cửa ở trong nhà thu xếp vài thứ, đồng thời gọi điện thoại cho vợ ở bệnh viện, cho dù như thế nào, đây là đại sự cả đời của con gái, hai người không thể bỏ qua được.

"... Đang mổ à? Không có cách nào xin nghỉ hay sao? Sao lại gặp chuyện này chứ... Bác sĩ Lâm không ở đó sao, hôm nay là lần đầu tiên Linh Tĩnh lên sân khấu biểu diễn..."

Con gái lần đầu biểu diễn, vậy mà vợ lại đột nhiên phải làm tăng ca, tính tình Diệp Hàm xưa nay vốn tốt, nhưng cũng có chút bất đắc dĩ.

Khi hắn đang nói chuyện, thì có tiếng gõ cửa:

"Linh Tĩnh có nhà không?"

"A, Linh Tĩnh cùng thầy giáo của nó đã tới sân vận động rồi, cậu là người của Phương tiểu thư phái tới đây hay sao... Chờ một chút ha ha..."

Quay đầu lại, sắc trời lúc này u ám, bên ngoài võ quán đã tắt đèn đóng cửa, nên không nhìn rõ bóng người kia cho lắm.

Diệp Hàm nói một câu, đã thấy người kia cất bước đi ra ngoài, cho nên tiếp tục nói chuyện với vợ:

"Bà xem, Phương tiểu thư cũng đã cho người tới đây giục, Linh Tĩnh ra ngoài hơi chậm, không biết tâm tình có tốt hay không... Tôi tới bệnh viện chờ bà, bà chẳng phải đã xin phép viện trưởng rồi hya sao, gọi bác sĩ Lâm kia tới cũng được,... Tôi tới chờ bà, cứ vậy nhé..."

Cúp điện thoại, bóng người bên ngoài đã biến mất, Diệp Hàm nhíu nhíu mày, trong lúc mơ hồ nghĩ tới điều gì đó.

Hắn đứng ở cửa một hồi lâu, lúc chuẩn bị đi vào nhà, thì cảm giác lạnh bùng lên mãnh liệt, đành phải xoay người chạy ra ngoài xa một chút. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Khu phố lúc này đã sáng đèn, trên đường phố có người lui tới, hắn đứng ở giữa con đường một lúc, sau khi xác định người kia đã đi mới trở về nhà, chuẩn bị tới bệnh viện đón vợ...

***

Hơn một giờ sau đó, trong phòng bệnh của Đông Phương gia, Nhược Nhược mở mắt, chống thân hình suy yếu ngồi dậy, khi bác sĩ với mọi người chạy tới, hô hấp của nàng vô cùng dồn dập, giống như là lúc nào cũng có thể ngừng thở.

Mấy phút sau khi nàng dùng bình dưỡng khí, trạng thái này mới giảm bớt, nàng nhìn mọi người ở trước mặt mình, lần đầu tiên mở miệng.

"Tôi đã biết Không Kiến Chi Trần ở đâu..."

***

Quay ngược thời gian trở lại 20 phút trước, khi mặt trời hoàn toàn biến mất, nhường cho màn đêm bao phủ thành phố này, hôm nay là 24 tháng 5 âm lịch, bóng nguyệt như mi, đẹp rạng ngời trong tinh không.

Trong sân vận động nằm cạnh bờ biển đèn đuốc sáng chưng, thoạt nhìn giống như một vầng trăng nhỏ.

Tuần lưu diễn đầu tiên của Phương Vũ Tư ở Giang Hải đã bắt đầu, thời gian cũng sắp tới mà ở bên ngoài sân vận động cũng có không ít người, phần lớn họ tới mua vẻ, nhưng bởi vì sức hấp dẫn của Phương Vũ Tư, mà vé bây giờ cũng còn rất ít.

Bên trong sân vận động bây giờ rất ồn ào, khán giả chật ních, mà ở hậu trường, mọi người cũng đang bận túi bụi chuẩn bị cho giờ diễn xuất, Phương Vũ Tư mặc trang phục biểu diễn, chen qua đoàn người, đi tới trước một thiếu nữ đang ngồi ngẩn ngơ.

"Linh Tĩnh, hoá trang xong chưa."

Nàng hỏi xong, phải mấy giây sau, Linh Tĩnh mới như bừng tỉnh giấc mộng, ngẩng đầu lên:

"A! A... A, hoá trang... xong rồi..."

Lần biểu diễn này nàng không mặc trang phục quá cầu ký, nàng muốn tạo cảm giác thân thiết cho mọi người, nhưng quan trọng nhất là, tâm tình của nàng bây giờ không được ổn định.

Nếu như người không hiểu chuyện, sẽ cảm thấy Linh Tĩnh khẩn trương vì lần biểu diễn đầu tiên, nhưng Phương Vũ Tư là người hiểu chuyện, ngồi xuống cầm tay Linh Tĩnh:

"Nghĩ gì thế?"

"Không..."

Linh Tĩnh chớp mắt:

"Chỉ là... càng gần lúc lên biểu diễn càng..."

Phương Vũ Tư gật đầu cười:

"Không phải đã nói rồi sao, cứ như là mình không hát cho mọi người, mà là hát cho Gia Minh nghe, cô muốn nói gì với hắn thì nói đi, trước kia không kịp nói những lời này... biết đâu hắn có thể nghe đấy."

Cười cười, nàng gật đầu, Phương Vũ Tư nhìn xung quanh một chút, rồi lại nhìn đám nhân viên đang làm việc, sau đó nói tiếp:

"Như vậy đi, bên trong quá ồn ào, biểu diễn cũng sắp bắt đầu, nhưng cô có thể đi ra ngoài một chút, mấy phút thôi nhé, nhớ là tới thời gian biểu diễn phải có mặt, cứ thả lỏng tâm tình cho tốt."

Nắm tay Linh Tĩnh khẽ dùng lực, Phương Vũ Tư cười cười, khi tới kiểm tra các khí cụ bên cạnh, thấy cô gái gật đầu nhưng vẫn có bộ dạng mất hồn mất phách, nàng biết lời nói của mình có tác dụng không lớn.

Sau một lát, Linh Tĩnh lấy bài hát trong túi ra ôn lại, khi thấy trong túi có một cái bình nhỏ bằng thủy tinh, nàng nhíu mày, lấy tờ giấy ra xem nhiều lần, đứng lên:

"Hình như... ở gần đây..."

Sau một lát, Linh Tĩnh đi ra cửa hông sân vận động, mượn một cái xe con, đi tới một địa chỉ, đại khái là sau khoảng 5 phút đồng hồ, nàng đứng dưới một cái nhà ấn chuông nhiều lần.

Thấy không có ai, nàng đi tới chỗ một người bán hàng tạp hóa ở bên cạnh nói:

"Cô ơi, cho hỏi nhà bên cạnh này đi đâu rồi?"

"Cô tìm ai vậy?"

"A, cháu muốn biết có phải có một cô gái tên là Phương Quốc Lâm ở đây không..."

Trong nháy mắt đó, trong nháy mắt đó, hai định luật nhân quả đan xen vào nhau trong trốn u minh, trong phòng bệnh, Đông Phương Nhược mở mắt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.