Ái Thượng Lão Sư

Chương 45: ?




Thời điểm Lưu Khánh Thanh ra khỏi thành dẫn theo không ít người, có tận vài ngàn người nhưng tù binh đã bị quân Tống tiếp nhận ở nửa đường rồi, mà binh lính ban đầu để áp giải tộc nhân thì đương nhiên không thể đi theo đến doanh Tống được, trên đời này vẫn chưa có ai mang theo vài ngàn binh mã chạy tới cầu hòa với người khác đâu, khiêu chiến thì thật ra có không ít rồi.

Cho nên, sau khi trải qua lần tiếp nhận của Dương Tái Hưng thì bên người của Lưu Khánh Thanh cũng có vẻ nhân sự đơn bạc chút, chỉ có hơn mười người tùy tùng mang theo một ít lễ vật muốn tặng cho Lý Kỳ thôi, còn bên người Lưu Khánh Thanh vẫn là hai khuôn mặt cũ, Tô Thanh Nguyên cùng Đỗ Vân Hà.

Mặc dù đây là lần đàm phán thứ hai của hai bên, nhưng lần trước là bên Nam Ngô tới để vấn tội đấy, cả hai bên đều giả vời giả vịt nên cũng không bàn được những chuyện thực chất quan trọng.

Nhưng mà lúc này là tới cầu hòa, cho nên cũng không thể nói nhập làm một được, nói một cách nghiêm khắc thì có thể nói rằng đây là lần đầu tiên hai bên đàm phán với nhau.

Nếu là lần đầu tiên đàm phán thì dĩ nhiên sẽ là một lần đàm phán dò xét lẫn nhau rồi, bên Nam Ngô đề xuất điều kiện của họ, phía Đại Tống cũng nói ra điều kiện của mình, sau đó mới có thể tiến vào giai đoạn đàm phán chân chính được.

Đây có thể nói thành là quy trình cơ bản.

- Khởi bẩm Xu Mật Sứ, đặc phái viên của Nam Ngô đã ở bên ngoài cầu kiến.

- Khiến cho bọn họ vào đi.

Hôm nay Lý Kỳ đã nắm chắc thắng lợi trong tay rồi, tất nhiên sẽ không giả vờ giả vịt nữa, chạy ra nghênh đón đặc phái viên của Nam Ngô, nếu như làm một thương nhân thì mặc cho có ưu thế lớn thế nào thì hắn vẫn là thường dùng khuôn mặt tươi cười chào đón người khác, bởi vì thương nhân kiêng kị nhất là đắc tội với người, mặc kệ người nọ nghèo túng đến cỡ nào thì ngoài mặt vẫn phải mỉm cười, nói cách khác là cho đủ mặt mũi, về phần trong lòng nghĩ thế nào thì là một chuyện khác, đây là sự dối trá mà một người thông minh nên có.

Tuy nhiên lúc này Lý Kỳ đại diện cho Đại Tống, một quốc gia lớn ở Trung Nguyên, cho nên nhất định phải dùng khí thế áp đảo đối phương, đối đãi với đối phương như thuộc hạ của mình vậy.

Đám người Lưu Khánh Thanh tiến vào trong đại trướng, liếc mắt thấy Lý Kỳ, cảm thấy người này phi thường trẻ tuổi, tuy rằng ông ta đã sớm nghe nói Kim Đao Trù Vương là một người rất trẻ tuổi rồi nhưng lúc tận mắt nhìn thấy thì trong lòng vẫn khó tránh khỏi cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng vẫn một mực cung kính chắp tay với Lý Kỳ:

- Hàn lâm học sĩ Nam Ngô Lưu Khánh Thanh bái kiến Xu Mật Sứ Đại Tống.

Hai người Đỗ, Tô đều thi lễ với Lý Kỳ.

Không có biện pháp, binh của người ta đã cưỡi trên cổ mình rồi, bọn họ nhất định phải cúi đầu thôi.

Cũng không có nghĩa là Lưu Khánh Thanh là một kẻ nhu nhược, còn Dương Anh Nhị kia là một khối xương cứng, chỉ là sứ mệnh của bọn họ không giống nhau thôi, hơn nữa đối mặt với bất đồng khó khăn, lúc này cho dù sai Dương Anh Nhị đến thì cứng rắn cũng phải thay thành mềm mỏng.

Đương nhiên, bởi vì tính cách của Lưu Khánh Thanh khá ôn hòa, mà Dương Anh Nhị thì khá táo bạo, vì vậy Trương Bá Ngọc mới sẽ an bài như vậy.

- Hữu lễ, hữu lễ, tại hạ là Lý Kỳ.

Lý Kỳ tùy tiện chắp tay, ngay cả người cũng không đứng dậy, chỉ đưa tay nói:

- Mời ba vị ngồi.

- Đa tạ.

Ba người lại hành lễ một lần nữa, sau đó mới ngồi xuống ba chiếc ghế bên trái.

Lý Kỳ cười nói:

- Ba vị đại nhân, chúng ta đều là người rất bận rộn, mấy câu ôn chuyện tình cảm thì trước hết gạt sang một bên đi, ta tin rằng sau này chúng ta nhất định sẽ có cơ hội tán gẫu với nhau sau, hôm nay chúng ta vẫn là lấy đại sự làm việc chính đi.

Ngụ ý chính là miễn mấy lời khách sáo đi.

Lưu Khánh Thanh vội nói:

- Tại hạ cũng đang có ý này.

Dừng một chút, ông ta ngồi nghiêm chỉnh nói:

- Xu Mật Sứ, lần này chúng ta tiến đến ---.

- Ta đã biết.

Lý Kỳ đưa tay cắt đứt lời của Lưu Khánh Thanh.

Lưu Khánh Thanh sửng sốt, mở miệng hỏi:

- Xu Mật Sứ biết chuyện gì?

Lý Kỳ nghe vậy có chút muốn cười, nói:

- Ta biết ngươi muốn nói điều gì, nếu ta đoán không sai, ngài lần này đến để cầu hòa và còn chuẩn bị dâng thư đầu hàng, hy vọng hai nước chúng ta có thể nối lại tình xưa. Nếu như có thể chắc các vị còn muốn chúng ta trả lại thổ địa và tù binh về cho các vị, không biết ta có nói sai không?

Mặc dù sự thật là thế thì người cũng không thể nói thẳng ra thế nha, lời của ta đều bị ngươi nói ra rồi, thì ta tới đây làm gì? Lưu Khánh Thanh lần đầu tiên đối mặt với Lý Kỳ, những hiểu biết về Lý Kỳ chỉ qua lời đồn đại, nhưng hiện tại ông ta cảm thấy được Lý Kỳ người này có chút thích khoe khoang, tương đối quá lời.

Kỳ thật những lời này cũng không khó đoán, ngươi có thể đoán ra cũng không ly kỳ, nhưng ngươi cũng đừng nói ra chứ.

Tuy nhiên, bởi vì hiện tại Lý Kỳ đang nắm giữ quyền chủ động tuyệt đối, Lưu Khánh Thanh cũng không thể làm gì hắn được, chỉ có thể gật đầu nói:

- Xu Mật Sứ nói rất đúng, chúng ta khẩn cầu quý quốc có thể mở một mặt lưới, sau này quốc gia của ta chắc chắn sẽ coi quý quốc như thiên lôi sai đâu đánh đó, hơn nữa hàng năm dâng đồ tiến cống nhiều hơn gấp đôi.

Đồ tiến cống hàng năm? Mẹ nó! Lão tử ghét nhất là mấy chữ này. Lý Kỳ không tỏ thái độ, vẫn cười ha ha nói:

- Nếu ta không đáp ứng thì bước thứ hai của các vị chính là dâng sớ xưng thần, chỉ cầu chúng ta có thể lui binh sao.

- Này ---.

Lưu Khánh Thanh trên mặt lộ ra vẻ khó xử, đây là lần đám phán mang tính dò xét đầu tiên của hai bên, ông ta chỉ chuẩn bị có vậy thôi, việc dâng sớ xưng thần cũng không phải là việc nhỏ, không phải là việc ông ta có thể làm chủ được, nhưng ông lại không dám trở mặt với Lý Kỳ, cho nên ông ta nhất định phải chú ý cẩn thận, dùng sự chần chừ của mình nói cho Lý Kỳ, lời này cũng không phải do ta nói.

Lý Kỳ tự nhiên là nhìn rõ tâm tư của ông ta, nhưng hắn cũng không thèm để ý, tiếp tục hỏi:

- Ngươi có biết tại sao ta lại biết rõ thế không?

Lưu Khánh Thanh lắc đầu.

Lý Kỳ nói:

- Rất đơn giản, bởi vì lúc trước các người cũng từng làm như vậy rồi, lúc trước quân ta cũng đã tiến binh đến tường thành rồi, nhưng Hoàng đế của các ngươi lại dâng thư xin hàng, thỉnh cầu quân ta lui binh, chiêu số tốt không sợ dùng lần thứ hai, nếu như ta còn không đoán được thì chẳng khác gì ta là kẻ ngốc rồi.

Một lần trước cũng không thể so với hiện tại được, lần trước đại quân của các ngươi cũng là tự thân khó bảo toàn, căn bản là không kịp tiếp viện lương thực, nếu cứ đánh tiếp thì có thể sẽ bị diệt toàn quân, chúng ta chỉ là nhìn thanh danh một nước lớn ở Trung Nguyên của các ngươi, với lạ không muốn cho sinh linh lầm than, bằng không ai thua ai thắng còn chưa biết được đâu. Lưu Khánh Thanh trong lòng nghĩ thầm, nhưng ngoài miệng lại bảo:

- Xu Mật Sứ nói không sai, chính là vì một bức thu hàng năm đó của bệ hạ ta đã khiến cho quan hệ của hai nước chúng ta quay về hữu hảo, còn bây giờ là một lần lựa chọn anh minh giữa hai bên chúng ta, hiện giờ chúng ta hoàn toàn có thể nối lại tình xưa, Trung Nguyên không phải có một câu là “biến thù thành bạn” sao.

Lý Kỳ lắc đầu, nói:

- Cũng không thể nói như thế, quyết định lần trước đến tột cùng là anh minh hay là ngu xuẩn thì cũng không phải do một lời của ngươi quyết định được, còn phải dùng kết quả đến chứng minh, nhưng theo kết quả lúc này thì ta thấy cũng không phải anh minh, mà là một lần sai lầm. Ngươi có biết vì sao ta không vội vã tấn công vào thành Thanh Long mà lại cho các vị một cơ hội đàm phán không?

Trên trán Lưu Khánh Thanh đã chảy ra rậm rạp mồ hôi, vị Kim Đao Trù Vương này cũng không dựa theo quy trình đàm phán, những lời ông ta chuẩn bị để nói lúc trước hiện giờ đều không có cơ hội nói ra khỏi miệng, chỉ bảo:

- Ông trời có đức hiếu sinh, nói vậy thì Xu Mật Sứ cũng không nguyện ý nhìn đến sinh linh lầm than đi.

- Ngươi không nói sai, đây đúng thật là một trong số các nguyên nhân, nhưng không phải nguyên nhân duy nhất.

Lý Kỳ cười lạnh một tiếng, nói:

- Còn một nguyên nhân nữa, chính là do Lý Càn Đức chết rồi, ngươi đừng phủ nhận, việc này trong lòng mọi người đều biết rõ, ta có thể nói thẳng với ngươi, nếu Lý Càn Đức không chết, cho dù là lão có quỳ trước mặt ta, ta cũng sẽ không cho nửa điểm thương hại, tuy nói người đều chết rồi, nên cho chút tôn trọng, nhưng thật xin lỗi, ta không thể tôn trọng một tên quái tử thủ được.

Quá trực tiếp!

Lưu Khánh Thanh nhất thời mất hết mặt mũi, Hoàng đế của mình bị người ngoài làm nhục như vậy, thật sự là rất ức hiếp người. Nếu đổi lại là bất luận một loại tình huống nào, ông đều có thể phất tay áo bỏ đi, nhưng lúc này, ông không phải không dám, mà là không thể bỏ đi, cho nên ông trầm mặc không nói gì.

Lý Kỳ cũng không thèm quan tâm nhiều như vậy, nói thẳng:

- Lúc trước khi hai người Lý Càn Đức và Lý Văn Kiên phát động chiến tranh xâm lược với Đại Tống ta, quả thật đã làm ra hành động tán tận lương tâm. Tàn sát hơn mười vạn dân chúng của ta, những dân chúng này đều là những người tay trói gà không chặt, vậy vì sao các ngươi không cho bọn họ một con đường sống. Về phần binh lính Đại Tống đã hy sinh trong trận chiến kia, ta cũng không muốn nhắc tới làm gì. May cho bọn họ chết sớm, chứ nếu rơi vào tay ta, ta nhất định sẽ khiến bọn họ sống không bằng chết, cũng đừng trách ta lôi chuyện cũ ra nói, ta chính là người thù dai thế đấy.

Lưu Khánh Thanh khẽ cau mày nói:

- Chuyện lúc trước đúng thật là do quốc gia của ta không đúng, nhưng đối với chuyện này chúng ta cũng đã sâu sắc tạ lỗi rồi, quý quốc cũng đã trừng phạt chúng ta rồi, hơn nữa chuyện này cũng đã lâu, bây giờ còn mang ra nói thì có vẻ có chút không thích đáng.

Nói thế này thì tượng đất cũng phải tức giận ba phần!

Lý Kỳ nói:

- Không có gì không thích đáng cả, ta cũng là một người, cũng cần phát tiết, đặc biệt là ở một số địa phương, gặp một số người riêng biệt, giống như là vừa nhắc đến Lý Càn Đức, ta liền không nhịn được nhớ tới việc này, có một số việc các ngươi không thể phủ nhận được, thì phải là Lý Càn Đức vẫn luôn ngấp nghé lãnh thổ của chúng ta, mặc dù là trong phần thư xin hàng kia các vị đã viết rõ rành mạch rằng sẽ không quấy nhiễu biên cảnh nước ta.

- Nhưng thực tế thì sao, các ngươi biến đổi các biện pháp cưới lấy tài vật của dân chúng hai châu Ấp, Khâm, nơi này ngồi không ít tù trưởng của hai châu Ấp, Khâm, bọn họ đều hiểu rất rõ ràng, không chỉ như thế, các ngươi còn cấu kết với La Hổ cùng không ít thổ ty địa phương khác, từ quốc gia của chúng ta buôn người vào làm nô tỳ, thậm chí mưu toan một lần nữa xâm chiếm hai châu Ấp, Khâm. Trên đường ta đánh giặc đã gặp không ít đồng bào Đại Tống ta, trong đó chín phần chín không phải tự nguyện tới nơi này đấy.

Lưu Khánh Thanh lắc đầu nói:

- Đây là việc buôn bán trong dân gian, ta thật sự là không rõ ràng lắm, hơn nữa, một cây làm chẳng lên non, đây chính là do người của các vị làm đấy, muốn trách tội, e rằng cũng phải trách tội đám thổ ty này trước.

Ninh Võ và các tù trưởng nghe vậy cau mày, trong mắt hiện lên sự tức giận.

- Cho nên ta vừa tới đây đã giết chết La Hổ rồi.

Lý Kỳ dang hai tay, nói tiếp:

- Nhưng việc đấy chỉ trị được phần ngọn, không trị được phần gốc, La Hổ này ngã xuống thì tiếp theo sẽ có La Hổ khác ngay lập tức tiến lên, dù sao trong chuyện này cũng tồn tại quan hệ cung cầu, có cầu thì tất có cung, ngươi nói đúng không?

Lưu Khánh Thanh nói:

- Theo luật pháp của nước ta, nếu như đối phương vận chuyển nô lệ đến quốc gia của ta, thì bất luận loại mua bán nào đều hợp pháp.

- Nói rất hay, vấn đề ngay tại chỗ này.

Lý Kỳ cười nói tiếp:

- Nếu không đánh vỡ quan hệ cung cầu này thì loại tình huống này vẫn sẽ tiếp tục kéo dài, hơn nữa cường đạo ở quốc gia các ngươi còn có thể tiếp tục quấy rối ở biên cảnh nước ta. Các ngươi cứ thử đứng ở góc độ quốc gia ta mà suy xét xem, việc hàng năm có ngàn vạn dân chúng bị buôn bán ra nước ngoài, mà dân chúng chính là căn cơ của nước ta, đây cũng không phải việc nhỏ a! Ta tuyệt đối không hề khoa trương nói cho ngươi biết, chỉ bằng điểm này, e rằng chúng ta có thể làm mọi việc để giải quyết, thì cũng là hợp tình hợp lý thôi.

Lưu Khánh Thanh nghe vậy thì trong lòng giật mình, đánh vỡ quan hệ cung cầu, tuy là dùng thuật ngữ chuyên ngành kinh tế, nhưng ý nghĩa phía sau cũng phi thường to lớn đấy, quan hệ cung cầu này đánh vỡ như thế nào, chỉ có san phẳng bên cầu thì mới sẽ không xuất hiện bên cung ứng, một khi làm vậy, chỉ sợ cả Nam Ngô cũng không còn.

Lưu Khánh Thanh vội nói:

- Việc này thật sự là do chúng ta bụng làm dạ chịu, chúng ta cũng cảm thấy vô cùng có lỗi, nhưng ta vẫn cho rằng cả hai bên đều phải có trách nhiệm, lúc trước quý quốc vẫn luôn không coi trọng việc này, nên chúng ta cũng không quá chú ý, cho đến hôm nay khi Xu Mật Sứnói lên việc này, ta mới hiểu được việc này đã gây ra phiền toái vô cùng nghiêm trọng với quý quốc, lúc này ta có thể đại biểu cho quốc gia mình hứa hẹn, sau này chúng ta nhất định sẽ nghiêm mật giám thị việc này, phàm là có người buôn bán dân chúng của quý quốc đến nước ta, ta nhất định sẽ nghiêm trị không tha, cùng với trả dân chúng quý quốc trở về một cách vô điều kiện, còn về chuyện cường đạo nhiễu loạn biên cảnh, chúng ta sẽ dặn dò binh lính ở biên cảnh canh phòng nghiêm ngặt điểm này.

----------oOo----------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.