Ái Thượng Lão Sư

Chương 44: ?




- Cam đoan?

Lý Kỳ đột nhiên bật cười ha hả.

Lý Kỳ nghe được tiếng cười coi thường không thèm quan tâm của Lý Kỳ, nhất thời tức giận không hài lòng hỏi:

- Không biết vì sao Xu Mật Sứ lại bật cười?

Lý Kỳ lắc lắc tay, một lát sau, mới ngừng ý cười, hỏi lại:

- Lưu học sĩ, chẳng lẽ ngươi không cho rằng lần cam đoan này của ngươi rất nực cười hay sao?

Lưu Khánh Thanh tức giận nói:

- Tại hạ không thấy thế.

- Nhưng ta lại cảm thấy vậy.

Lý Kỳ lắc đầu cười nói:

- Mệt ngươi có thể nói ra nhưng lời này, hoặc là do ngươi quá coi trọng mình, hoặc là ngươi coi ta thành đứa trẻ ba tuổi rồi. Cho dù những lời này của ngươi là thành tâm thành ý, nhưng ngươi thật sự có tư cách đại diện cho triều đình của các ngươi sao? Trên đời này ai chẳng biết lừa gạt trộm cắp là phạm pháp, nhưng hàng năm vẫn có hàng vạn người bởi vậy mà phải ngồi tù đấy thôi, ngươi có thể ngăn cản được sao? Vậy thì cam đoan của ngươi có buồn cười không? Nếu như lần này chúng ta lui binh, các ngươi lại lập lại chiêu cũ, vậy thì chúng ta nên làm gì bây giờ?

Nói tới đây, hắn đột nhiên dựng thẳng ngón út lên, nhiêm túc nói:

- Kỳ thật đi --- Nam Ngô của các ngươi cũng chỉ lớn như vậy thôi.

- Phốc ---!

Ngưu Cao nghe vậy nhất thời cười ra tiếng, hành động này của Lý Kỳ thật sự là quá kinh điển rồi, sau đó lập tức khẩn trương cúi đầu uống một hớp trà che dấu sự thất thố của chính mình, thầm nghĩ, Xu Mật Sứ thật đúng là uy vũ trước sau như một nha, vừa mới làm nhục Hoàng đế của người ta, hiện giờ lại nhục nhã toàn bộ Nam Ngô, thế này thì còn để người sống hay không nữa.

Ba người Lưu Khánh Thanh vừa nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Lý Kỳ không hài lòng liếc nhìn Ngưu Cao, lập tức nhấn vào ngón út một cái:

- Nhân khẩu thì chỉ nhiều như vậy.

Phốc phốc phốc!

Lần này, cả bọn Nhạc Phi cũng không nhịn được rồi, đều cúi đầu.

Lưu Khánh Thanh tức giận nói:

- Xu Mật Sứ, chẳng lẽ ngài không cảm thấy được lời này có chút hơi quá đáng à.

Thật sự là có việc phải cầu xin người ta, bằng không thì ông đã sớm hất bàn bỏ đi rồi.

Lý Kỳ nhún vai nói:

- Chẳng lẽ ta nói không đúng sao?

Nói xong hắn đột nhiên chuyển lời nói:

- Nhưng với một quốc gia chỉ lớn như vậy, nhân khẩu cũng chỉ nhiều ngần ấy lại dám nhổ lông trên đầu lão hổ, hơn nữa còn không chỉ một lần.

- Đây là vì sao?

- Rất đơn giản, bởi vì các ngươi biết Đại Tống ta sẽ không vì một chút việc nhỏ mà chạy đến cái nơi chướng khí mù mịt, vắt cổ chày ra nước này, cổ vũ cho các ngươi kiêu ngạo. Kỳ thật các ngươi nghĩ rất đúng, vì lấy đại cục làm trọng, triều đình chúng ta chỉ có thể mắt nhắm mắt mở nhìn mấy việc ác các ngươi làm, nhưng sự tha thứ của người ta cũng có giới hạn, các ngươi bằng mặt không bằng lòng giật dây thổ ty Lĩnh Nam, không ngừng xâm chiếm thổ địa của Đại Tống ta, giết hại dân chúng Đại Tống ta, cái gì có thể nhịn được chứ việc này thì không thể.

- Nếu mỗi lần các ngươi tác loạn ở biên cảnh chúng ta lại sai đại quân đến giáo huấn các ngươi thì Đại Tống của chúng ta sẽ phải nhìn chằm chằm các ngươi cả ngày, chuyện gì cũng không làm được. Lúc này đây Hoàng thượng để cho ta tiến đến chính là muốn giải quyết triệt để vấn đề này, vĩnh tuyệt hậu hoạn.

Vĩnh tuyệt hậu hoạn? Lưu Khánh Thanh cảm thấy lo sợ, nhưng trên mặt vẫn dấu diếm không lộ chút nào nói:

- Phương pháp giải quyết vấn đề có rất nhiều loại, mà quý quốc thì là một quốc gia quân tử, không nên dùng vũ lực để giải quyết, làm thế sẽ tổn hại đến thanh danh của nước lớn Trung Nguyên.

- Ngươi nói rất đúng, Đại Tống ta chính xác là một quốc gia quân tử, người trong thiên hạ đều biết điều đấy.

Lý Kỳ lại chuyển lời, nói:

- Nhưng ta thì không phải quân tử, ta xuất thân từ thương nhân, không hiểu biết đạo làm quân tử cho lắm. Mà Hoàng thượng đề bạt ta, không phải muốn ta đi tuyên truyền đạo làm người quân tử, mà hy vọng ta có thể trợ giúp ngài khiến cho con dân của ngài ấy trôi qua cuộc sống giàu có, chỉ thế thôi.

Nói tới đây, hắn đột nhiên đứng lên, đi tới trung gian, tiếp tục nói:

- Ta là người công tư rõ ràng, trong lén lút khi ngươi cùng ta lôi kéo tình cảm, có thể dối trá, cũng có thể theo đuổi giao tình của người quân tử, đều không có vấn đề gì cả, nhưng khi bàn bạc về chuyện công, nói mấy lời như đạo làm quân tử tương đương với lãng phí thời gian của mọi người, ta đây hỏi lại ngươi, lúc trước vì sao các ngươi lại xâm lược Ấp Châu, Khâm Châu?

Lưu Khánh Thanh nói:

- Việc này chính là lỗi của chúng ta, ta đã thừa nhận rồi.

Lý Kỳ lắc đầu:

- Không không không, có một câu là “không có lửa thì làm sao có khói, không có lợi không dậy sớm nổi”, nếu không thể được lợi thì các ngươi có thể làm việc này sao? Hiển nhiên sẽ không. Cho nên các ngươi không sai, người đều vì tư lợi thôi, các ngươi làm như vậy đơn giản là vì muốn quốc gia của các ngươi hùng mạnh hơn, giàu có hơn, nhìn từ góc độ của các ngươi thì các ngươi không sai chút nào.

Lưu Khánh Thanh nghe Lý Kỳ nói đến choáng váng, ông tuyệt đối không ngờ Lý Kỳ sẽ giúp bọn họ biện hộ, cho nên trong lúc nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Lý Kỳ tiếp tục nói:

- Cũng giống như vậy, nguyên nhân chúng ta lần này cũng không khác biệt với các ngươi lần trước, lúc trước các ngươi luôn muốn hỏi ta, tại sao muốn xuất binh xâm chiếm Nam Ngô các ngươi, đây là cử chỉ không nhân nghĩa, ta cũng chưa bao giờ nói qua là chúng ta đến vì chính nghĩa cả, chúng ta tới đây chỉ có một mục đích, chính là giữ gìn lợi ích của dân chúng Đại Tống ta, cũng có thể nói là giữ gìn lợi ích của Đại Tống ta, chỉ thế thôi.

- Có lẽ đứng ở góc độ của các ngươi chúng ta chính là cường đạo, là đạo tặc, nhưng đứng ở góc độ của chúng ta, chúng ta không thể không đi một bước này, cho nên không cần phải tranh luận vấn đề này nữa, bởi vì mọi người đại diện cho hai bên bất đồng, cho nên chúng ta hẳn là đặt ánh mắt trên cách giải quyết vấn đề.

Những lời này khiến cho Lưu Khánh Thanh buồn bực không thôi, đôi mặt với sự thẳng thắn của Lý Kỳ, thì những đạo lý lớn của ông tha thật đúng là không có đất dụng võ, vì vậy đơn giản vứt lại vấn đề cho Lý Kỳ:

- Vậy không biết Xu Mật Sứ có thượng sách gì?

Lý Kỳ đi đến trước mặt ông ta, cười nói:

- Ta vẫn luôn nghĩ trên đời này không có gì là không thể bàn cả, giống như lời của người, có rất nhiều cách để giải quyết vấn đề, phương án các ngươi đề xuất cũng chưa hẳn không được.

Lưu Khánh Thanh nghr vậy thì trong lòng vui vẻ, vội hỏi:

- Vậy là các vị đáp ứng hả?

Lý Kỳ cười nói:

- Vì sao không đáp ứng chứ, yêu cầu của các ngươi chỉ đơn giản là muốn chúng ta lui binh, trả lại thổ địa và tù binh cho các ngươi, dựa trên cơ sở này thì việc gì cũng có thể bàn.

- Đúng vậy, đúng vậy.

Lưu Khánh Thanh liên tục gật đầu không ngừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.