Ái Thiếp Thật Khó Đối Phó

Chương 76




Thân binh sợ tới mức hồn phi phách tán, đứng đực ra đó, bị Trường Canh đẩy ra. Trường Canh dựng hết lông tơ, tay chân còn lạnh hơn cả mùa đông Giang Bắc.

Cố Quân mới đầu chỉ là ngực đau, phun ra búng máu này ngược lại dễ chịu hơn, có điều ho không ngừng được, vạt trước dính đầy máu, y cũng không thấy rõ xung quanh có cái gì, tùy tiện khoát tay: “Đừng làm ầm lên… khụ, không… khụ khụ…”

Trường Canh cố kéo lại thần trí bên rìa sụp đổ, đang muốn ôm lấy y, bỗng nghe thấy Cố Quân gọi mình một tiếng: “… Trường Canh…”

Y vội hít một hơi thật sâu, lắng tai nghe: “Sao?”

Cố Quân mũi toàn mùi máu tươi, lúc này ngay cả khứu giác cũng không dùng được, toàn thân chỉ còn lại đầu óc còn rõ ràng như nỏ mạnh hết đà, đứt quãng nói: “Trường Canh… Nhạn vương sẽ đến trong mấy hôm tới, việc này không được truyền ra, đặc biệt là không thể… cho y biết…”

Tim Trường Canh muốn nứt ra, y đỏ bừng mắt quát thân binh bên cạnh: “Gọi quân y tới.”

Thân binh co cẳng chạy đi.

Diêu Trấn thật sự phải lao tâm lao lực quá mức, khóc không ra nước mắt, quả thực hoài nghi là đại doanh Giang Bắc phong thủy không tốt, vừa ngã một vị lại tiếp một vị, còn là vị tổ tông không thể có chuyện, lập tức không nhịn được nói với Liễu Nhiên đại sư đến theo Trường Canh: “Ngài tới cúng bái cho Chung lão nhỉ? Cúng bái không vội, chi bằng ngài tụng kinh trừ tà trước đi?”

Liễu Nhiên đại sư lực bất tòng tâm nhìn hắn, ra dấu: “Người câm không biết tụng kinh.”

Trường Canh vốn tưởng rằng mình đi theo Trần cô nương học y thuật một thời gian, có thể coi là nửa đại phu rồi, nhưng đến thời điểm khẩn cấp mới phát hiện, có một bệnh nhân y thật sự thúc thủ vô sách, nhìn thấy máu của người ấy thì trong đầu y liền trống rỗng, sách thuốc đã học tựa hồ trả hết cho Trần cô nương, càng khỏi nói tới trị liệu.

Tất cả quân y giỏi nhất đại doanh Giang Bắc đều tập trung trong soái trướng vừa dọn dẹp xong còn chưa kịp có ai ở, mỗi người đi ra đi vào đều hết sức căng thẳng, Trường Canh nắm chặt Cố Quân không buông, cũng không thấy mình vướng víu, cứ thế im lặng ngồi đó, khiến các quân y đều nơm nớp lo sợ.

Liễu Nhiên hơi sầu lo đứng ngoài cửa nhìn Nhạn vương, hắn từng nghe nói năm đó khi kinh thành nguy hiểm, Trường Canh bị châm thành một con nhím như thế nào, lúc này thật sự sợ y phát tác ở đại doanh Giang Bắc – nơi đây ngay cả một người áp chế được y cũng không có.

Song ra ngoài dự kiến của hắn, Trường Canh từ đầu đến cuối đều cực kỳ bình tĩnh, chẳng mảy may có vẻ như sắp điên, câu “không thể cho y biết” của Cố Quân lúc mơ mơ màng màng như một cây Định hải thần châm, ghim chặt linh hồn y trong thể xác.

Trường Canh đột nhiên cảm thấy mình đòi hỏi quá nhiều từ Cố Quân, hơn nữa trong lúc không để ý ngày càng tham lam vô độ, thậm chí chưa bao giờ để y có một ngày yên tâm, thương mới thương cũ trên người y làm sao mà có, mình đều bị giấu kín như bưng, Trường Canh cơ hồ có thể tưởng tượng ra Cố Quân có bao nhiêu lần ở nơi mình không nhìn thấy thương bệnh cùng lúc, còn phải dặn người bên cạnh chặn kín tin tức, không cho mình biết.

“Điện hạ,” Một quân y dè dặt tiến lên nói, “Đại soái lần này có một nửa nguyên nhân là do lao lực lâu ngày thành tật, còn có… ừm… thương một hai năm nay ở tiền tuyến tích lại, từng bị thương đến phế phủ, máu bầm mãi không ra, lần này tuy nhìn thì hung hiểm, nhưng vị tất toàn là chuyện xấu.”

Trường Canh nghe thế, im lặng đặt tay lên mạch đập lộn xộn của Cố Quân, miễn cưỡng để tâm tư rối như tơ vò bình tĩnh lại, bắt một lát vẫn không tìm ra nguyên do, đành phải tin chẩn đoán của những quân y này, “Ừ” một tiếng rồi hỏi: “Dùng thuốc như thế nào, chư vị có kết luận chưa?”

Quân y nọ hơi chần chừ, nói: “Ừm… với tình hình của Đại soái, tốt nhất là đừng dùng thuốc quá nhiều, chủ yếu lấy nghỉ ngơi tĩnh tâm làm chính.”

Nói xong chính hắn cũng biết mình nói thừa, dè dặt nhìn bàn tay Trường Canh nắm chặt Cố Quân đến lồi gân xanh, chỉ lo Nhạn vương trút lên mình, nhưng thấp thỏm đợi cả buổi, Trường Canh lại không nói gì, chỉ ngơ ngẩn ngồi ở bên cạnh một lúc.

Sau đó y nho nhã lễ độ chắp tay nói: “Đa tạ, mong chư vị làm hết sức.”

Mấy quân y thụ sủng nhược kinh, nối đuôi nhau ra, đều đi tận tâm tận lực. Liễu Nhiên hòa thượng lúc này mới lặng lẽ vào cửa, mặt ủ mày ê đứng trước mặt Trường Canh một lúc, tìm không ra việc gì để làm, đành phải như tận chút lực bạc mà chìa tay lướt qua ấn đường hơi nhíu lại của Cố Quân, tụng một tiếng Phật hiệu trong im lặng.

Trường Canh thở dài: “Đừng tụng, đại sư, y có thù với Phật tổ, ngươi đọc kinh trước mặt y, tính chọc y tức đến tỉnh lại à – Có mang mộc điểu theo không? Viết phong thư cho Trần Khinh Nhứ đi.”

Liễu Nhiên ngẩng lên nhìn y.

Trường Canh mặt không cảm xúc: “Hỏi thử xem, nàng ta đã giúp Cố Tử Hi giấu giếm ta bao nhiêu việc.”

Liễu Nhiên ra dấu: “Vương gia có ổn không?”

Trường Canh cựa nhẹ bả vai, trong phút chốc, Liễu Nhiên hòa thượng cảm thấy y chừng như suy sụp, nhưng Trường Canh không suy sụp, y cúi đầu nhìn Cố Quân một lúc, rồi làm một việc suýt dọa Liễu Nhiên đại sư phát khóc – Y vừa nắm tay Cố Quân không buông lơi, vừa ở ngay trước mặt Liễu Nhiên chậm rãi cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán Cố Quân, hôn nghiêm túc và thành kính, gần như trang nghiêm túc mục.

Liễu Nhiên trợn mắt há hốc mồm rùng mình một cái.

Trường Canh không rời mắt khỏi Cố Quân, cũng không biết là thấp giọng nói một câu với ai: “Còn tạm, yên tâm đi.”

Liễu Nhiên đại sư bị giật mình, niệm “không tức thị sắc, sắc tức thị không”, co cẳng chạy mất, chỉ còn lại Trường Canh im lặng trông chừng Cố Quân.

Sau nửa đêm, Cố Quân từ hôn mê chuyển thành ngủ mê mệt, tựa hồ sa vào ác mộng, thỉnh thoảng sẽ bất an cựa quậy. Trường Canh nhớ rõ năm ấy khi Cố Quân sốt cao không giảm, cũng là nằm kiểu nào đều không được, nhưng hình như nếu để y cảm nhận thấy bên cạnh có người bầu bạn, y có thể yên ổn hơn không ít, thế là dựa giường ôm y suốt.

Ánh lửa yếu ớt trong linh đường của Chung tướng quân vẫn đang sáng, chẳng hiểu nếu ông ấy ở dưới suối vàng biết chuyện, trở về báo mộng, sẽ nói gì với Cố Quân.

Trường Canh siết chặt hai tay, dùng tư thế tương tự như bảo vệ mà ôm Cố Quân, lần đầu tiên, trong lòng y không có ỷ lại tiểu nghĩa phụ, không có dục vọng với người yêu thương, ngược lại như là trân trọng ôm một đứa trẻ tuổi nhỏ yếu ớt vậy.

Trong những ngày cầu mà không được ấy, Trường Canh từng vô số lần ảo tưởng, nếu mình sinh ra sớm mười năm, hai mươi năm, vậy giữa mình và Cố Quân sẽ là tình cảnh thế nào?

Hiện giờ, nơi tiền tuyến Giang Bắc ẩm ướt u ám, quãng thời gian mười năm trông được mà không chạm được đã rút ngắn lại, bị y một bước vượt qua.

Tiếc thay y ở đây một đêm mười năm, cũng không làm lỡ chuyện mờ ám của người Tây Dương.

Đêm nay, thánh sứ và Giáo hoàng hoàn thành nội đấu, kết thúc bằng thắng lợi tạm thời của thánh sứ, nhất trí ý kiến đánh lén thủy quân Đại Lương.

Kế hoạch vốn định trong cái đêm âm u này, nào ngờ chưa kịp hành động thì tháp theo dõi đột nhiên truyền đến tin tức, nói Đại Lương thắt chặt phòng tuyến Giang Bắc, cấp cảnh giới điều chỉnh đến tình huống nghiêm túc nguy cấp nhất.

Nhã tiên sinh lao vọt vào chủ hạm động lực sẵn sàng chỉ chờ xuất phát: “Bệ hạ! Cố Quân tới quá nhanh, thủy quân Đại Lương hiển nhiên không phải quân đội trẻ con còn bú mẹ, đối phương đã nâng cao cấp phòng ngự, chúng ta cứng đối cứng như vậy không phù hợp kinh tế…”

Hắn còn chưa dứt lời thì thánh sứ sắc mặt khó coi đã rảo bước xông tới: “Không ai được phép thay đổi kế hoạch của ta!”

Thánh sứ có thể thay mặt quốc vương và các đại quý tộc giao thiệp trước tòa thánh và quân đội, chống lưng nhất định rất mạnh, là vị thiếu gia rất được tín nhiệm, tài hoa hơn người, tính tình ngạo mạn lại cuồng vọng, mấy ngày đầu hắn còn từng thổi phồng cửa biển, căn bản không coi thủy quân Đại Lương và vị chủ soái Huyền Thiết doanh kia ra gì, nào ngờ vừa mở miệng đã bị bẽ mặt.

Việc khác tạm thời không bàn, riêng lòng tự tôn của thánh sứ đã không chấp nhận được.

Giáo hoàng cũng gấp lên: “Xin ngài thu bớt cảm xúc cá nhân lại, chiến tranh không phải là tranh hơn thua và đùa giỡn!”

Thánh sứ đỏ mặt tía tai tranh biện: “Không ai lấy chiến tranh ra đùa giỡn cả, bệ hạ! Nếu kẻ địch chỉ phô trương thanh thế, thì chứng minh cái gì? Đây vừa vặn là thời cơ tốt nhất để chúng ta tiến công!”

Nhã tiên sinh lập tức hỏi vặn lại: “Nếu không phải phô trương thanh thế thì sao?”

“Không có khả năng đó,” Thánh sứ âm trầm lườm hắn một cái, “Thủy quân yếu ớt này căn bản không có sức chiến đấu, các ngươi chẳng qua là lo lắng phải mạo hiểm-“

Nhã tiên sinh: “Rõ là ngụy biện chẳng hợp lý tí nào!”

“Hãy chú ý ngôn ngữ của ngài, tiên sinh,” Thánh sứ lạnh lùng nói, sau đó tầm mắt dời đi, lấy từ trong lòng ra một cuộn da dê, “Ta không phải đến thương lượng, các tiên sinh, nửa giờ trước ta đã ký vào lệnh điều động cao nhất đại diện cho thánh địa, đây là bản dự phòng, mời xem cho rõ.”

Nhã tiên sinh đỏ mặt tía tai, còn chưa kịp phản đối thì “hải quái” chủ hạm đột nhiên phát ra một tiếng ngân nga như thở dài, vậy mà lại hành động luôn không giải thích gì!

“Ngươi điên rồi?” Nhã tiên sinh gầm lên, theo bản năng rút bội kiếm bên hông, “Mau dừng lại!”

Thánh sứ cũng không yếu thế, lập tức rút trọng kiếm kỵ sĩ sáng loáng ra: “Vì Quốc vương và vinh diệu vô hạn mà chiến đấu đến chết là quang vinh của chúng ta, chúng ta ra tiền tuyến, không phải để co đầu rút cổ trong cảng mà quỳ lạy cầu nguyện!”

Nhã tiên sinh: “Ngươi nói cái…”

Giáo hoàng: “Đủ rồi!”

Thánh sứ nét mặt mỉa mai cười khẩy: “Sao nào, bệ hạ còn điều chi phân phó?”

Hai má Giáo hoàng hơi co giật theo tính thần kinh, rốt cuộc đứng trên chủ hạm đã rời cảng, vô kế khả thi mà thỏa hiệp: “Nếu nhất định phải làm theo kế hoạch vớ vẩn của ngươi, thế chí ít trên chiến trường phải do người của ta chỉ huy.”

Thánh sứ không thể đồng ý hơn – Lỡ như hành động thất bại, Giáo hoàng đại nhân chính là một con cừu thế tội có sẵn, hắn đắc chí nhìn Nhã tiên sinh mà cười khẩy, thu kiếm lại, lớn tiếng ra lệnh: “Chạy hết tốc lực!”

Đêm ấy, một đoàn “hải giao hạm đoàn” Tây Dương qua ngụy trang chậm rãi tản ra chiến tuyến Lưỡng Giang dài lê thê, im ắng vòng qua đại doanh Giang Bắc, chuẩn bị tắm mình trong vinh quang thần thánh của cuộc đổ bộ.

Mà ở Bắc cương cách xa ngàn dặm, mười tám bộ lạc cũng phái nhóm sứ giả thứ hai tiếp xúc với Đại Lương.

Tào Xuân Hoa tự mình chạy tới Bắc cương, hắn và Trần Khinh Nhứ đều từng xâm nhập vùng man hoang Bắc bộ, rất thông thuộc bộ lạc Thiên Lang, sóng vai bảo vệ thế cục Bắc cương vi diệu lúc này, cùng Thẩm Dịch ở ngoài phòng tuyến Huyền Thiết doanh gặp sứ giả Bắc man.

Xuyên qua thiên lý nhãn có thể trông thấy sứ tiết Bắc man lần này vẫn không tới tay không, phía sau kéo theo một xa đội, từ vẻ ngoài của xa đội cùng vết bánh xe nông sâu mà nhìn, tựa hồ là đặc biệt vận chuyển tử lưu kim.

Một nam nhân trẻ tuổi tầm hai lăm hai sáu được đoàn sứ giả bao vây chính giữa, trông như đầu lĩnh của nhóm người này, song nhìn kỹ lại thì thấy người trẻ tuổi ấy sắc mặt nhợt nhạt, hoảng sợ bất an rõ rệt, bị mấy thớt ngựa kẹp bên trong, trái lại như là bị ép tới.

Thẩm Dịch không dám chủ động bắt chuyện với Trần Khinh Nhứ, đành phải thấp giọng hỏi Tào Xuân Hoa: “Kẻ đó là ai?”

Tào Xuân Hoa nhìn qua thiên lý nhãn, trả lời: “Nhị vương tử của Gia Lai Huỳnh Hoặc.”

“Cái gì?” Thẩm Dịch nhíu mày, “Xác định chứ, ngươi không nhìn lầm?”

Tào Xuân Hoa ném mị nhãn, dùng lan hoa chỉ chọc ngực Thẩm Dịch: “Ôi Thẩm tướng quân, Thẩm tiên sinh à, ta đời này chỉ có hai thứ nhớ không sai, một là mặt người, một là giọng điệu nói chuyện, ngài cứ tin ta đi.”

Lúc hắn còn nhỏ, Thẩm Dịch còn từng dạy hắn học, khi đó cảm thấy người này là một tiểu cô nương khá bình thường, ai ngờ sau khi lớn lên, hắn “khôi phục” thân nam nhi, lắc mình biến thành cái vẻ này. Thẩm Dịch là một nam tử chưa kết hôn theo kiểu học cứu lớn tuổi, thật sự không nhìn nổi cũng không chịu nổi sự khiêu khích bưu hãn của Tào Nương Tử, lập tức nổi hết da gà da vịt, vô thức nhích sang hướng Trần Khinh Nhứ một bước, né tránh ngón tay sàm sỡ kia.

“Tiểu Tào.” Trần cô nương trợn mắt, lạnh lùng mở cái miệng tôn quý cảnh cáo Tào Xuân Hoa.

Người của Lâm Uyên các đắc tội ai cũng không dám đắc tội Trần thần y, Tào Xuân Hoa lập tức ngậm miệng, ngồi nghiêm chỉnh trên lưng ngựa, ra vẻ đàng hoàng phân tích cho Thẩm Dịch: “Tướng quân, ta thấy mười tám bộ lạc lần này là thật lòng rồi, nộp ‘Lang vương’ thật sự là quá mất mặt, chắc họ muốn đẩy tội man sứ gây ra ở kinh thành lên đầu con rối nhị vương tử này hòng yên chuyện.”

Ngón tay Thẩm Dịch gõ nhẹ hàm thiếc: “Cứ chờ trước, đừng vui mừng quá sớm, ta luôn cảm thấy người man nhún nhường đến quá dễ dàng.”

Y và Bắc man Tây Vực từng qua lại không ít, biết tính bọn mười tám bộ lạc khốn nạn ra sao.

Đám trâu bò thả rông này phần lớn chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, mà lúc này Huyền Thiết doanh chỉ mới uy hiếp một chút, vẫn chưa đến trận địa Bắc man, càng chưa động thủ, Thẩm Dịch cứ cảm thấy mười tám bộ lạc còn nên ngoan cố chống cự một thời gian.

Tào Xuân Hoa nhìn tử lưu kim dường như rất nhiều, liếm môi hỏi: “Thế phải làm sao đây? Cho người ta vào hay không?”

Thẩm Dịch rất cẩn thận nói: “Tất cả cung tiễn thủ bạch hồng tiễn nhắm thẳng, nghiêm cấm đám người man này tiếp cận, gọi nghiệm kim sư đến lần lượt mở ra kiểm tra.”

Tào Xuân Hoa biến sắc, ngoảnh đầu lại bắt gặp ánh mắt Thẩm Dịch, hai người đồng thời nhớ tới cự diên rắp tâm hại người trên Nhạn Hồi tiểu trấn năm ấy.

Nếu là người khác, chí ít hổ dữ không ăn thịt con, nhưng Gia Lai Huỳnh Hoặc không thể dùng đạo lý của phàm nhân để suy đoán, hắn thật sự có thể làm được chuyện lấy tính mạng con ruột ra lừa quân địch mở cửa lắm.

Thẩm Dịch vừa ra lệnh thì Huyền Thiết doanh lập tức giương cung bạt kiếm, cả Bắc địa sát ý tăng vọt, bao quanh sứ tiết Bắc man.

Nhị vương tử trên lưng ngựa run rẩy chực ngã, kế đó một đội nghiệm kim sư huấn luyện nghiêm chỉnh chạy đến, trước mặt sứ tiết Bắc man lần lượt mở rương kiểm tra.

Mấy xe tử lưu kim khiến người ta thèm nhỏ dãi cứ thế phơi ra trước mặt bọn Thẩm Dịch.

Nghiệm kim sư không dám qua loa, lần lượt kiểm tra độ tinh khiết của mỗi một xe tử lưu kim, lại thò gậy đặc chất vào thùng xe kín bưng, kiểm tra lượng tử lưu kim.

Mấy cái cây dài dính đầy tử lưu kim trình đến trước mặt Thẩm Dịch, nấc trên đó cơ hồ lên hết, nghiệm kim sư nhanh nhẹn báo cáo: “Tướng quân, độ tinh khiết không thành vấn đề, đạt tới cấp cống nạp.”

Thẩm Dịch “Ừm” một tiếng, vẫn chưa thôi nghi ngờ, ngẩng đầu nhìn nhị vương tử một cái, trên trán nhị vương tử có một vết màu tím thảm hại như bị roi quất, mặt tèm lem nước mũi nước mắt, mở miệng làm động tác tru lên mà không thành tiếng.

Trần Khinh Nhứ thấp giọng nói: “Thẩm tướng quân, ngài xem trên trán hắn có một vết tím, lúc ở mười tám bộ lạc ta từng nghe qua về nó, đó là một loại vu độc dùng để diệt khẩu, hắn hiện tại toàn thân cứng ngắc, tương đương với bị cố định trên ngựa, một tiếng ho cũng không phát được, qua vài khắc nữa, chờ vết tím kia đậm màu hóa đen, sẽ ngã xuống đất mà chết, cho dù khám nghiệm tử thi cũng chỉ có thể nghiệm ra hắn là kinh sợ quá độ, vỡ mật mà chết.”

Thẩm Dịch chẳng màng đỏ mặt ngại ngùng, vội quát lên ra lệnh: “Từ từ, bảo họ đứng lại!”

Huyền ưng trên trời quát lên một tiếng chói tai: “Dừng lại!”

Ngựa của nhị vương tử man tộc kia đột nhiên dừng lại, cả người hắn nhào về trước như trọng tâm bất ổn, cái ủng cứng ngắc vừa vặn đập lên góc xe chở dầu bên cạnh, tạo thành một tiếng “Coong” vọng vang.

Trên xe dầu có một góc là trống!

Đồng tử Thẩm Dịch chợt co lại: “Lui về sau!”

Y chưa dứt lời thì một người man trong đoàn sứ tiết chợt lao tới một xe chở dầu, bị huyền ưng tay mắt lanh lẹ bắn chết, cả Huyền Thiết doanh lặng ngắt như tờ lui lại bằng tốc độ cực nhanh, Thẩm Dịch kéo cương ngựa của Trần Khinh Nhứ, thuận tay đuổi ngựa của nàng ra sau trận.

Trong tích tắc, hỏa hoa phụt lên trời.

Thì ra là dưới xe chở dầu còn nấp một thiếu niên Thiên Lang tộc nhỏ thó, trong tay vung vẩy cây đốt lửa, đốt một kíp nổ giấu dưới xe, âm trầm nhìn lên thiên không mà cười.

Chỉ một khắc sau, cỗ xe chở tử lưu kim thứ nhất nổ tung, thiếu niên kia tan thành tro bụi ngay trên không.

Lực chấn động mạnh từ điểm ấy bùng ra, ngọn lửa màu tím mấy chục trượng trùng trùng điệp điệp phóng lên trời, không khí chung quanh chớp mắt sôi lên, sóng nhiệt vô hình cuồn cuộn kéo đến, lưng hắc giáp lạnh lẽo của chiến sĩ Huyền Thiết đoạn hậu bị đốt đỏ, bị hộp vàng bốc cháy nổ tung như dây chuyền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.