Thẩm Dịch vào cửa hầu phủ liền bắt đầu căng thẳng, đứng ngồi không yên một lát, lúc này mới cẩn thận liếc trộm bóng lưng trường thân ngọc lập của Nhạn vương, tiến lại gần Cố Quân hỏi: “Ngươi ra tay rồi?”
“…” Cố Quân một lời khó nói hết, thoáng chần chừ, ậm ừ đáp lấy lệ, “Ừm.”
Thẩm Dịch toàn thân khó chịu, cuối cùng đã hiểu trên đường đến đây vì sao mà Cố Quân né tránh, lúc thì cảm thấy kinh thế hãi tục, lúc lại không thể nề hà, “ngươi ngươi ngươi” cả buổi mà chẳng thốt nên lời.
Cố Quân không tiện giải thích nhiều, như lợn chết không sợ nước sôi mà ngồi đó, mở gói giấy dầu, bẻ cá chiên ra ăn.
Thẩm Dịch biết y có phần vô tâm vô phế, nhưng không ngờ y vô tâm vô phế đến thế, trái tim của ma ma ưa lo chuyện bao đồng ở nhà dưới nhảy lên nhảy xuống, đau đớn nói: “Ngươi… ngươi sao lại… nhất thời thống khoái, về sau phải làm thế nào, hả? Tiếp tục như vậy à? Chuyện này là thế nào! Lão nhân gia ngài uy chấn một phương không ai dám quản, Nhạn vương thì sao? Hoàng thượng có đồng ý không? Vạn nhất về sau lại có biến cố gì, thì sẽ phải hảo tụ hảo tan, từ bỏ tình cảm ngần ấy năm! Ngươi… Ta nói ngươi có gì tốt hả Cố Tử Hi, ngươi đúng là cầm thú mà!”
Cố Quân chép miệng làm rơi hạt muối tiêu dính ở khóe môi, bị hai chữ “cầm thú” đập thẳng xuống đầu, đúng thật là oan hơn cả Đậu Nga, đành phải ra vẻ cao thâm khó lường ngồi đó không giải thích.
Thẩm Dịch rõ ràng đang đánh rắm, Cố Quân đương nhiên từng cân nhắc, nếu chỉ là không kìm được lòng, vậy y tự kìm là được, thế gian phức tạp nhiễu nhương, kìm không được người khác, chẳng lẽ còn kìm không được mình? Nếu tình cảm khắc cốt minh tâm khó lòng quên nổi, thì tự mình tìm một cục gạch đập đầu cái cốp, cha mẹ tổ tông, mình họ gì tên chi đều có thể quên sạch sành sanh, huống chi là tình cảm?
Nhưng không hề là thế…
Trên người Trường Canh lại có Ô Nhĩ Cốt trúng từ nhỏ, khiến y vô luận thế nào cũng không thể buông tay, ai ngờ lại có vẻ như biến khéo thành vụng, cho đến hôm nay, Cố Quân cũng không biết mình lúc ấy tiến một bước là đúng hay sai.
Chỉ là hung hiểm rối rắm và sầu lo trong đây không thể nào nói với người ngoài thôi.
Cố Quân vẻ mặt bình tĩnh nói: “Tương lai giành lại Giang Nam, ta sẽ dẫn y đi, quan tâm chi người khác nói gì. Ta sống một ngày thì che chở y một ngày.”
Y nói nhẹ nhàng, Thẩm Dịch thì giận đến thở hồng hộc, lườm Cố Quân một cái, Cố Quân ngậm miếng cá chiên, nghĩ ngợi một chút, thuận tay bẻ cho Thẩm Dịch phân nửa, nói: “Lát nữa ăn cho lẹ, ăn xong thì đi cho mau. Không thấy người ta cả ngày bận rộn ở Sở quân cơ à, có nhãn lực chút đi.”
Thẩm Dịch suýt nữa chết nghẹn cá chiên, tức đến ngã ngửa, hạ giọng giận dữ nói: “Ta lặn lội đường xa đến sầu lo thay ngươi, mà ngươi lại trưng ra bản mặt thấy sắc quên nghĩa này, Cố Tử Hi, cuối cùng thì ta đã hiểu thế nào là nhật cửu kiến nhân tâm rồi.” (Hình như nhật cửu đồng âm với từ chửi bậy nào đó, lâu quá mình cũng quên rồi)
Cố Quân: “…”
Trong quân một đám hán tử huyết khí phương cương, có xuất thân hàn lâm có thể khảo lên trước thiên tử, cũng có võ phu tầm thường trước khi nhập ngũ không biết một chữ, hứng thú của mỗi người cao thấp bất đồng, mỗi khi đùa giỡn không kiêng dè gì, thường lén có mấy câu tục tĩu không được hay ho lắm – có vài câu vốn bình thường, bị họ sửa lại cũng có thể dẫn đến vô số liên tưởng bỉ ổi.
Cố Quân: “Sao ngươi hạ lưu vậy?”
Thẩm Dịch thoạt tiên sửng sốt, cẩn thận ngẫm lại câu nói vô tâm cuối cùng vừa rồi, chợt ngộ ra, tin chắc tên Cố Quân này đã hết thuốc chữa, quát: “Ngươi mới hạ lưu!”
Trường Canh vốn đứng ở cửa nói chuyện với Vương bá, nghe thấy tiếng gào bên trong, mù tịt quay đầu nhìn Thẩm tướng quân lại làm ồn, căn dặn: “Cao sơn trà lần trước trong cung đưa tới có còn không, lát nữa lấy một bát đến cho Thẩm tướng quân, ta sợ y hét khản mất cả tiếng luôn ấy.”
Cố Quân vẫn thong dong vắt chân chữ ngũ ngồi bên cạnh, bốc cá lên ăn, chờ Thẩm Dịch dần tiêu cơn giận, mới bỗng nhiên nói: “Được rồi, Quý Bình, ta biết trong lòng ngươi đang phiền muộn. Tuy đều là mệnh của phụ mẫu, mai mối ước hẹn, nhưng nếu không thích thì ngươi có thể không cưới mà, quan tâm làm gì nữ nhi nhà ai? Thẩm gia tông tộc dẫu phức tạp rắc rối, quản được người của Huyền Thiết doanh ta sao?”
Thẩm Dịch ngây ra một lát, thần sắc ủ dột: “Không phải ta sợ, chỉ là…”
Cố Quân gật đầu, công tử thế gia từ nhỏ lớn lên bên nhau, chỗ khó của nhau không cần nói rõ ra cũng biết.
“Lúc còn rất nhỏ ta đã nghe thẩm và tổ mẫu bàn luận về cha ta, nói ông không nên thân, văn không thành võ không tựu, cả ngày ăn không ngồi rồi trong Khâm thiên giám, lêu lổng với một đám tăng tăng đạo đạo.” Thẩm Dịch khẽ thở dài, “Cha chú ta ba người, đại bá chân có tật, sĩ đồ khó đi, tính cha ta lại không thích luồn cúi, những năm đó toàn dựa vào tam thúc một mình chèo chống… Năm ấy ta từ chối Hàn Lâm mà vào Linh Xu viện, tổ phụ biết chuyện suýt nữa ngất đi, muốn trục xuất ta khỏi gia môn, là cha và tam thúc chịu tội danh bất hiếu che chở cho ta. Lúc ấy gia pháp cũng thỉnh ra rồi, tổ phụ nhất thời lỡ tay, tam thúc vì bảo vệ ta mà trúng một roi, ông vốn dốc lòng dốc sức khí lực không đủ, đương trường bị tổ phụ đánh hộc máu, từ đó về sau sức khỏe ngày càng yếu, chưa đến ba mươi lăm thì đã mất – khi đó ta dứt khoát rời kinh đi tòng quân với ngươi, cũng là vì việc này.”
Vì áy náy, vì không về nhà… cũng vì gầy dựng công danh cho gia tộc mắt cao hơn đầu thấy.
Gia đình chung minh đỉnh thực(1), người ngoài nhìn vào ít nhiều thấy cẩm y ngọc thực đáng hâm mộ, ai ở trong đó mới biết bên trong có vô vàn điều bất đắc dĩ.
“Nhiều lúc cảm thấy thật vô nghĩa,” Thẩm Dịch nói, “Quá sức vô nghĩa, mấy phen sinh tử giành lại mạng sống, trở nên đàng hoàng ra dáng, về nhà vén rèm cửa, chờ ngươi vẫn là cảnh ấy, trừ phi đoạn tuyệt lục thân, trục xuất khỏi gia môn, nếu không vĩnh viễn đều phải bị những quan hệ rắc rối khó gỡ đó bài bố… Ta chỉ thuận miệng than phiền thôi, ngươi cũng đừng để tâm, đây không phải là đại sự, so với gia sự của các ngươi, nhà ta thật sự chỉ là lông gà vỏ tỏi thôi.”
Cố Quân cười nói: “Đều là nhàn sầu.”
“Không phải sao,” Thẩm Dịch cười tự giễu, “Ngươi thấy bản tấu của Chung lão tướng quân chưa? Trên đó ngoại trừ quân tình thì còn tấu rõ sự thê lương của nạn dân Giang Bắc, đấy còn là mùa hè, sắp vào thu rồi, nếu vẫn không thể thu xếp cho người ta, không biết phải sống sao… Ăn bữa hôm lo bữa mai, cũng chỉ có đám ăn trên ngồi trốc chúng ta, còn đang nhàn sầu vì mấy việc lắt nhắt trong nhà.”
Nói đoạn y thở dài thậm thượt, hai người đều im lặng một lát, Cố Quân bất chợt nói: “Ngày mai đưa bản tấu của Chung tướng quân cho ta xem, nếu thời cơ thích hợp thì lâm triều trình lên, thật sự nghe họ cãi nhau đủ rồi.”
Thẩm Dịch sửng sốt, thái độ của An Định hầu đại diện toàn quyền cho quân đội, ngần ấy năm chưa từng tỏ thái độ trên nội chính, lần này là muốn đứng sau Sở quân cơ… Nhạn thân vương sao?
Chính lúc này, Trường Canh không biết vào từ khi nào nói xen: “Không cần, nghĩa phụ, một chút việc nhỏ nhặt, đâu cần người tự mình ra mặt?”
Thẩm Dịch thấy y đến, vội bỏ đi dáng ngồi khó coi vừa rồi, không tự chủ được ngồi ngay ngắn lại nói: “Vương gia hết lòng hết sức vì thương sinh xã tắc, đám binh lính bại gia chỉ biết tiêu không biết kiếm chúng ta cũng chỉ muốn tận chút lực bạc thôi.”
Trường Canh cười nói: “Sao Thẩm tướng quân lại nói thế, chúng tướng sĩ tắm máu ở tiền phương, mới có đường cho chúng ta nghỉ ngơi đổi tay, chuyện nhà xưởng ở ven bờ vận hà liên đới rộng, các ngươi dính dáng vào ngược lại dễ sinh thêm rắc rối, ta còn lo liệu được, yên tâm đi, cam đoan dàn xếp xong trước mùa đông.”
Nhạn thân vương hiện giờ không còn là thiếu niên mơ hồ ở Nhạn Hồi trấn, quốc gia nguy vong tất có người gánh vác, tuy y còn trẻ, sự trầm ổn uy nghi khi nắm giữ Sở quân cơ lại lộ rõ, dăm ba câu như chuyện gẫu, qua miệng y nói ra lại phảng phất mạnh mẽ lý lẽ.
Thẩm Dịch chợt nhớ tới, từ khi Nhạn vương tiếp nhận Sở quân cơ, họ đòi tiền có tiền, đòi lương có lương, từng đợt hỏa cơ cương giáp không hề trì hoãn chuyển đến tiền tuyến, nếu không phải họ đến từ kinh thành, biết triều đình thủng lỗ chỗ ra sao, chắc còn phải bực bội vì tại sao lại dư dả hơn cả trước chiến tranh?
Thẩm Dịch nghiêm túc chắp tay nói: “Vô luận thế nào, mạt tướng phải thay mấy vạn tướng sĩ biên cương cảm tạ Vương gia.”
Trường Canh cười nói: “Thẩm tướng quân lại nói gì thế, đều là việc trong bổn phận… Hơn nữa nghĩa phụ cũng tạ rồi, đúng không ạ?”
Cố Quân: “…”
Tiểu vương bát đản này!
Trường Canh rút cái gói giấy dầu khỏi tay y, ôn nhu nói: “Ăn vặt vài miếng cho đỡ thèm thôi, ít nhiều phải biết tiết chế, lát còn bữa chính nữa.”
Thẩm Dịch ế vạn năm này quả thực không tiện ngồi đây tiếp, bây giờ khỏi cần Cố Quân đuổi, cũng muốn cơm nước xong chạy luôn, cơm nhà An Định hầu ăn thật ê răng.
Buổi chiều tiễn Thẩm tướng quân cả thân lẫn tâm bị thương nặng về, Trường Canh rút chén rượu Cố Quân đang cầm không buông.
Cố Quân uể oải cười nói: “Không còn rượu, chỉ còn đáy chén thôi, cho ta ngửi chút đi.”
Trường Canh ném cho y một gói an thần tán: “Thích ngửi thì hãy ngửi cái này.”
Cố Quân bất đắc dĩ lắc đầu – Y đúng là có phóng túng, nhưng chỉ cần là bản thân muốn tiết chế, thì cũng tuyệt đối nghiêm túc, nhiều ngày không uống rượu, Thẩm Dịch đến mới uống hai ba chén, cơ bản chỉ là dính môi trơn họng thôi, biết Trường Canh muốn quản mình, mới không chủ động bỏ chén xuống.
Trường Canh thật sự quá thích quản y, mọi chuyện đều chú ý đến, hơn nữa tuyệt không mượn tay người khác, giống như làm thế có thể giúp lòng vững vàng hơn vậy.
Đều là việc nhỏ, Cố Quân cũng vui vẻ thản nhiên chiều y.
Hai người rửa mặt sạch sẽ về phòng, nhưng không có cảnh gì kiều diễm, Cố Quân vỗ vỗ đầu giường, bảo Trường Canh: “Lấy ngân châm tới đây.”
Trường Canh ngày ấy thoạt đầu đại kinh đại bi, cơ hồ rơi vào ảo giác, sau đó lại là tâm nguyện nhiều năm một sớm trở thành sự thật, trong lòng vui mừng quá đỗi, trở nên bất bình thường, Cố Quân lúc ấy kiềm chế không tỏ vẻ gì, cách hai ngày bọn Thẩm Dịch về kinh, y liền đi tìm Trần cô nương.
Trần cô nương đến xem một lần, lập tức ra tay châm Nhạn vương thường xuyên xuất hiện trùng đồng thành một con nhím, ý tứ sâu xa nói: “Tự cổ đã có vui quá hóa buồn, chuyện cực vui dẫn đến phát điên chẳng lạ lùng gì, người bình thường còn thế, với tình huống của Vương gia, nên tiết chế một chút đi.”
Nói xong nàng còn ẩn ý nhìn Cố Quân một cái, giữa những câu chữ phảng phất cũng hiện lên hai chữ “cầm thú”, xa xa dán trên đầu An Định hầu, hạ một tá lệnh cấm nào cấm rượu cấm cay cấm cãi cọ cấm dục, dặn y mỗi đêm trước khi ngủ dùng ngân châm an thần vững tâm, mấy chỗ bản thân với không tới thì chỉ có thể nhờ Cố Quân, Cố Quân đi theo Trần cô nương học vài ngày, may mà y từ bé tập võ, huyệt vị đều tìm chuẩn.
Trường Canh yên ổn nằm trên giường, tháo búi tóc của Cố Quân, nắm một lọn tóc rối tung mân mê trong tay, giao lưng cho tên gà mờ Cố Quân kia, chẳng mảy may sợ y châm nhầm, mỗi ngày vô luận lao tâm lao lực thế nào, khoảng thời gian này đều là thời điểm trong lòng y thả lỏng nhất, hận không thể như thế mãi đến khi trời tàn đất tận.
—
- Chung minh đỉnh thực: đánh chuông xếp vạc ra mà ăn, hình dung sự xa hoa phô trương của quý tộc. Xuất xứ Sử ký – Hóa thực liệt truyện.