Ái Thiếp Thật Khó Đối Phó

Chương 25




‘Ầm…’

Nhan Tử Dạ chật vật né tránh, công kích của cơ giáp màu lam nện lên lồng phòng hộ, tia lửa lam sắc cùng ngân sắc không ngừng lóe sáng. Nhan Tử Dạ lăn qua bên cạnh, chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, đúng là hỏng bét, thân thể này vốn không thích hợp vận động mạnh, hiện giờ cả người đau nhức, miệng vết thương trước ngực nhức nhối như trái tim cũng bị nứt toạt. Mà không xong nhất chính là vừa nãy phải sử dụng linh lực ngăn cản công kích dị năng của Duy Nhĩ Nặc nên bây giờ linh khí trong cơ thể không còn sót lại bao nhiêu.

Không kịp suy nghĩ, một vòng công kích mới lại ập tới, Nhan Tử Dạ không còn ung dung thoải mái như lúc đầu, bởi vì cậu phát hiện mình bắt đầu không thể phản ứng kịp, tương phản tốc độ của cơ giáp Duy Nhĩ Nặc lại ngày càng nhanh. Chịu đựng đau đớn, Nhan Tử Dạ nhảy lên cánh tay lam sắc của cơ giáo, trong khoảnh khắc dùng dao laser chém xuống, kim loại va chạm lóe lên tia lửa.

Nhan Tử Dạ nhảy xuống đất, phát hiện một kích vừa nãy hoàn toàn không có chút tác dụng.

Duy Nhĩ Nặc trong cơ giáp mỉm cười, hừ, chỉ bằng dao laser cũng muốn tổn thương cơ giáp của anh, quả thực quá ngây thơ.

Nhìn bộ dáng chật vật của Nhan Tử Dạ, Duy Nghĩ Nặc đột nhiên không muốn nhanh chóng chấm dứt mà phải quần Nhan Tử Dạ một trận, muốn đối phương mất mặt trước mặt mọi người đồng thời để Nhan Tử Dạ hiểu được bọn họ chênh lệch cỡ nào.

Công kích của cơ giáp bắt đầu chậm lại, Nhan Tử Dạ tự nhiên phát hiện, cậu không biết Duy Nghĩ nặc muốn làm gì, cũng không muốn biết, hiện giờ cậu chỉ muốn nhanh chóng chấm dứt trận chiến, bởi vì thân thể đã sắp chống đỡ không được.

Sau khi tránh thoát một lần công kích nữa, Nhan Tử Dạ đột nhiên thu hồi dao laser trong tay, Duy Nhĩ Nặc thấy vậy thì cười nhạo, thế nào, muốn đầu hàng à?

Nhóm thú nhân bên dưới cũng kỳ quái, sao đang đánh lại ngừng? Bọn họ đang xem tới phát ghiền a, chỉ có Hoắc Đức nhìn bàn tay run rẩy khe khẽ của Nhan Tử Dạ, khẽ nhíu mày.

Ở một góc cách sân thi đấu không xa, hai người mặc đồng phục trắng bạc vừa quan sát bên này vừa trò chuyện.

Thanh niên tóc đen mắt đen toàn thân cao thấp tản ra hơi thở lạnh băng chớ lại gần, con ngươi đen láy như hắc diệu thạch lóe sáng khí thế nghiêm nghị sắc bén, ánh mắt lợi hại như mắt ưng nhìn hai người trên đài, đôi môi đầy đặn lạnh lùng phun ra hai chữ: “Quá yếu.”

Người bên cạnh cười nói: “Phải không? Tôi không cảm thấy vậy.” Âm thanh trầm thấp mang theo chút từ tính nhàn nhạt.

Một đầu tóc bạc, ngũ quan góc cạnh phân minh tuấn tú. Bên dưới hàng mày kiếm là đôi mắt hoa đào, lúc nheo mắt lại làm người ta cảm thấy ôn nhu ấm áp như xuân về hoa nở, nhịn không được rơi vào tay giặc. Sóng mũi cao thẳng, đôi môi đỏ hồng dày mỏng vừa phải lúc này đang khẽ mỉm cười.

Bất đồng với đồng bạn lạnh lùng, thanh niên tóc bạc này làm người ta có cảm giác rất hiền hòa, từng động tác từng nét mặt đều tao nhã, cao quý. Nhìn thiếu niên trên đài thi đấu, khóe miệng cong lên một độ cung nho nhỏ: “Thực thú vị.”

“Nhàm chán.” Thanh niên tóc đen giống như đã sớm đoán được kết cục, đang định xoay người rời đi thì bị thanh niên tóc bạc gọi lại: “Từ từ, Áo Đức Kỳ, cậu không muốn xem tới cuối cùng à?”

“Còn cần xem à?” Thanh niên tóc đen lạnh lùng nói.

Thanh niên tóc bạc mỉm cười: “Đôi khi, sự tình không tới phút cuối sẽ không biết được kết cục a.”

Âm thanh thanh niên tóc bạc vừa dứt, tràng thi đấu bên kia đột nhiên truyền tới tiếng xôn xao.

Chỉ thấy quả cầu năng lượng màu đỏ trong tay thiếu niên áo đen ngưng tụ ngày càng lớn, điều này làm nhóm thú nhân vốn nghĩ thiếu niên không có dị năng oanh động.

Duy Nhĩ Nặc bên trong cơ giáp đã sợ tới ngây người, không phải tinh thần lực của Nhan Tử Dạ ngay cả cấp E cũng không tới à? Vì sao lại có thể sử dụng dị năng? Hơn nữa uy lực quả cầu năng lượng kia tựa hồ không nhỏ. Duy Nhĩ Nặc phản ứng lại, trực tiếp xông tới muốn đánh gãy quá trình ngưng tụ dị năng. Bất quá thực đáng tiếc, linh lực của Nhan Tử Dạ không dựa vào tinh thần lực, lúc sử dụng trong nháy mắt đã có thể phóng xuất, tiến hành ngưng tụ cũng chỉ vì không muốn đám thú nhân bên dưới nhìn ra dị trạng.

Ngay khoảnh khắc cơ giáp lao tới, quả cầu năng lượng trong tay Nham Tử Dạ cũng hướng về phía cơ giáp bay tới, cơ giáp cấp tốc né tránh. Duy Nhĩ Nặc vừa định đắc ý thì nghe thấy tiếng kinh hô của thú nhân xung quanh, quay đầu lại, chỉ thấy quả cầu năng lượng của Nhan Tử Dạ sau khi đụng trúng lồng phòng hộ thì cư nhiên dính luôn ở đó.

Năng lượng lồng phòng hộ theo tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy bị hút vào, quả cầu năng lượng màu đỏ rực càng lúc càng lớn.

Nguy hiểm…

Duy Nhĩ Nặc lập tức cảm nhận được uy hiếp, không thể để nó hấp thu tiếp, bằng không lúc quả cầu nổ mạnh, người gặp tai ương cũng chính là mình.

Ngay lúc Duy Nhĩ Đặc định đối phó với quả cầu năng lượng thì ‘ầm’ một tiếng, quả cầu nổ mạnh. Cơ giáp lam sắc khổng lồ bị bắn ngược ra ngoài, tông phải lồng phòng hộ rồi ngã xuống đất.

Khói đặc cuồn cuộn, đợi khói tản đi hết, chỉ thấy đài cơ giáp lam sắc biến mất, Duy Nhĩ Nặc một thân chật vật nửa quỳ trên mặt đất thở hồng hộc, mà Nhan Tử Dạ đang cầm dao laser kề bên cổ Duy Nhĩ Nặc.

“Anh thua rồi!” Chính xác là vậy, chỉ cần lưỡi dao laser kề sát hơn một chút, cổ Duy Nhĩ Nặc sẽ bị cắt. Lồng phòng hộ trên đài thi đấu biến mất.

Sao có thể, mình sao có thể thất bại? Rõ ràng vừa nãy còn chiếm ưu thế, rõ ràng đã sắp chiến thắng.

“Này rốt cuộc là sao?” Duy Nhĩ Nặc ngẩng đầu, mang theo tràn đầy không cam lòng nhìn Nhan Tử Dạ.

“Giống như anh thấy, anh thua rồi.” Nhan Tử Dạ bình tĩnh nói, sau đó thu hồi lưỡi dao laser trong tay.

“Không có khả năng.” Duy Nhĩ Nặc rống lớn.

Nhan Tử Dạ nguy hiểm nheo mắt: “Tính chối à?”

“Ai nói tôi chối.” Tuy không muốn thừa nhận nhưng Duy Nhĩ Nặc cũng hiểu rõ, chính mình quả thực đã thua rồi, lại còn là thua trước mặt nhiều thú nhân như vậy.

“Tôi lập tức đi xin nghỉ học.” Duy Nhĩ Nặc đứng dậy, sắc mặt âm trầm rời đi. Bất quá lại bị Nhan Tử Dạ gọi lại.

“Chậm đã, ai nói anh phải nghỉ học.”

Duy Nhĩ Nặc lập tức quay lại, nghi ngờ nhìn Nhan Tử Dạ: “Có ý gì?”

Nhan Tử Dạ ngáp một cái: “Tôi thiếu một chân chạy, anh làm chân chạy của tôi một tháng là được.” Nói xong, không để ý tới sắc mặt xanh lét của Duy Nhĩ Nặc ở phía sau, Nhan Tử Dạ nhảy xuống đài.

Thấy Nhan Tử Dạ đi tới, nhóm thú nhân vô thước dạt ra thành một con đường, lúc đi ngang qua chỗ Hoắc Đức, Nhan Tử Dạ nói: “Đạo sư, thực ngại quá, trận đấu này làm em bị thương rất nặng nên phải về nhà trị liệu, ngày mai gặp.” Nói xong, không chờ Hoắc Đức đáp lại đã trực tiếp bỏ đi.

Nhìn bộ dáng đi đứng bình ổn, thỉnh thoảng lại ngáp dài một cái làm gì giống người bị thương, ngược lại giống như tìm cớ để chạy về nhà ngủ.

Thú nhân vây xem nhìn Nhan Tử Dạ rời đi, biểu tình thực phức tạp.

Ở một góc không xa, thanh niên tóc bạc mỉm cười nói với thanh niên tóc đen: “Áo Đức Kỳ, ngại quá, tôi lại đoán đúng rồi.” Tuy nói chuyện với thanh niên tóc đen nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi bóng dáng thiếu niên áo đen đang rời đi.

“Tinh thần lực yếu ớt, lực khống chế cực kém, năng lực điều khiển cơ giáp không đạt yêu cầu.” Thanh niên tóc đen nói ra một loạt đánh giá của mình, sau đó xoay người rời đi, lưu lại thanh niên tóc bạc một mình đứng đó.

“Áo Đức Kỳ quả nhiên vẫn vậy, bất quá đối tượng quan sát có phải sai rồi không a?” Thanh niên tóc bạc cười thực ôn nhu, trong mắt lóe sáng quang mang sâu xa.

Thoạt nhìn mặt ngoài Nhan Tử Dạ không có vấn đề gì, nhưng về tới nhà, vừa đóng cửa lại, cậu đã gục xuống sàn, hộc ra một ngụm máu.

“Khụ khụ khụ…”

Cảm giác trái tim nhức nhối đau đớn, toàn thân cao thấp gần như mất đi tri giác, một chút sức lực cũng không còn, mềm nhũn.

Nhan Tử Dạ cười khổ, đúng là tự làm tự chịu mà! Nếu không phải phút cuối dốc hết toàn bộ linh khí tạo thành một quả bom thì có lẽ vẫn một chút để chữa thương, bất quá nếu không làm vậy thì cậu cũng không nắm chắc có thể giành được chiến thắng.

Quả nhiên, biết rõ là chết nhưng không thể không làm a!

Nhan Tử Dạ cứ vậy nằm trên sàn nhà lạnh băng, ngay cả ngón tay cũng không muốn động đậy, chuẩn xác hơn là không đủ sức để động. Bởi vì hiện giờ ngồi không được nên cũng không có sức lực tu luyện, hơn nữa mí mắt cũng sắp mở không nổi. Nhan Tử Dạ cứ vậy nằm trên sàn ngủ, cũng may lúc về tới nhà đã điểm huyệt để máu ngừng chảy, bằng không cứ nằm như vậy thì tuyệt đối sẽ chết vì mất máu.

Sắc trời bên ngoài chậm rãi sụp tối, ánh sáng trong phòng cũng hoàn toàn biến mất, thẳng tới khi ánh trăng bắt đầu len lỏi chiếu rọi lên người Nhan Tử Dạ, linh khí cuồn cuồn theo tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy không ngừng bị cơ thể cậu hấp thu.

Hồi lâu, ngón tay dính đầy máu khẽ giật giật, Nhan Tử Dạ yếu ớt tỉnh lại, cánh tay nhúc nhích, phát hiện sức lực đã bắt đầu hồi phục mới gian nan bò dậy.

Nhìn cả căn phòng tối đen như mực, Nhan Tử Dạ sững sờ, không ngờ ngủ một giấc tới tận tối. Kiểm tra đan điền, quả nhiên đã ngưng tụ được một ít linh khí, hơn nữa cư nhiên còn nhiều hơn hôm qua. Tốc độ hấp thu nhanh hơn hẳn, này đúng là chuyện tốt.

Miệng vết thương vẫn còn đau đớn, Nhan Tử Dạ lập tức điều động linh khí di chuyển lên vết thương, ngân quang chợt lóe, cảm giác đau đớn lập tức biến mất, chẳng qua chút linh khí tích tụ trong người cũng mất theo.

Từ trên sàn đứng lên, một thân đầy mùi máu, Nhan Tử Dạ có chút khiết phích vội vàng tiến vào phòng tắm tắm rửa. Cởi quần áo, nhìn vết sẹo dài bốn cm trước ngực chỉ còn một cm, chỉ cần tốn thêm một chút linh khí nữa thôi thì khẳng định có thể khép lại hoàn toàn.

Tẩy sạch từ đầu đến chân một lần, sau khi ra ngoài, bụng Nhan Tử Dạ cũng bắt đầu kháng nghị.

Trừ bỏ chút dịch dinh dưỡng uống ban sáng, cho tới giờ Nhan Tử Dạ không ăn thêm gì nữa. Hiện giờ đã đói tới mức da bụng đụng da lưng, Nhan Tử Dạ vội vàng chạy đi lấy hai lọ dịch dinh dưỡng, cũng không quản hương vị, nín thở rót vào miệng, lúc này dạ dày trống rỗng mới dễ chịu một chút.

Nằm trên sô pha, nhìn căn phòng vắng vẻ, Nhan Tử Dạ cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.

Đột nhiên, Nhan Tử Dạ từ sô pha bật dậy, đúng rồi, thiếu người máy quản gia. Hôm qua mang đi nâng cấp, hôm nay vẫn chưa lấy về, suýt chút nữa đã quên rồi a.

Nhan Tử Dạ vội vàng thay đồ, chạy ra ngoài.



Hoàn Chương 6.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.