Ái Thiếp Thật Khó Đối Phó

Chương 20




Nhan Tử Dạ vẫn luôn nghĩ mình là cái tách trang trí trên bàn trà.

Vừa chào đời đã bị cha mẹ vứt bỏ, vất vả trốn đông trốn tây, lần lần mò mò rốt cuộc tu luyện thành người, máu lười nổi lên liền trốn đi ngủ. Nào ngờ ngủ một giấc tỉnh lại thì trên thế giới này chỉ còn lại duy nhất một con yêu tinh là mình, tất cả tu giả cư nhiên biến mất không còn chút tung tích, cứ như đã hẹn trước với nhau, cùng bốc hơi khỏi nhân gian.

Sau đó, địa cầu biến hóa cực lớn, ô tô, máy bay lần lượt được đám người phàm thông minh chế tạo ra, Nhan Tử Dạ vừa thức tỉnh cứ như nhà quê lên tỉnh, thấy thứ gì cũng ngạc nhiên. Sau quá trình chậm rãi thích ứng cùng tìm tòi, Nhan Tử Dạ rốt cuộc phát hiện, bởi vì linh khí trên địa cầu ngày càng ít ỏi nên nhóm tu tiên giả khai mở không gian, toàn bộ chuyển đi, chỉ còn lại một mình Nhan Tử Dạ.

Linh khí trên địa cầu tuy ít, nhưng chỉ có một mình Nhan Tử Dạ, không có ai tranh đoạt nên cũng đủ tu luyện. Thế nên trải qua hơn trăm năm tu luyện không gián đoạn, Nhan Tử Dạ rốt cuộc luyện tới kỳ phi thăng. Vốn nghĩ địa cầu linh khí khô kiệt, không có ai phi thăng thì cũng không có nạn độ kiếp, kết quả Nhan Tử Dạ vừa mới cảm thấy may mắn thì đã bị thiên kiếp bổ xuống người.

Cửu tiêu thần lôi kiếp, là thiên kiếp mà ngay cả đại la kim tiên cũng chịu không nổi, huống chi là một con yêu xà ngay cả địa tiên cũng chưa đạt được. Cho nên, Nhan Tử Dạ thực bi kịch bị đánh tới hồn phi phách tán, ngay cả chút cặn cũng không còn.

Vốn nghĩ cứ vậy là xong đời, thật không ngờ lúc mở mắt ra, Nhan Tử Dạ cư nhiên tỉnh lại trong thân xác người khác.

Nhìn con dao cắm trước ngực cùng chiếc áo trắng đã bị nhuộm đỏ rực, Nhan Tử Dạ cảm thấy hỗn loạn không thôi, cảm giác đầu tiên là đau, cảm giác thứ hai vẫn là đau.

Nhan Tử Dạ nhịn đau, thử vận chuyển linh khí trong cơ thể, cư nhiên có thể cảm nhận được, tuy chỉ còn sót lại một chút, nhưng có vẫn hơn không. Miễn cưỡng vận chuyện chút tinh khí hướng về phía miệng vết thương, cảm giác ấm nóng ập tới, Nhan Tử Dạ lập tức rút con dao trước ngực ra, máu từ miệng vết thương còn chưa kịp phun ra thì một tia sáng bạc đã lóe sáng, miệng vết thương lập tức khép lại.

Há miệng thở phì phò, đợi miệng vết thương khép lại không sai biệt lắm, Nhan Tử Dạ mới vịn thành bồn tắm muốn bò dậy. Kết quả dưới chân bị trợt một phát, cả người lại ngã xuống, cũng may trong bồn chứa đầy nước nên được giảm xốc không ít, cũng nhờ vậy mông mới không nở hoa.

Thật vất vả bò dậy, linh khí tiêu hao sạch sẽ cộng thêm mất máu quá nhiều, hai chân Nhan Tử Dạ run lẩy bẩy, cố đi tới trước gương, đập vào mắt là gương mặt trắng bệch như tờ giấy, ngũ quan đặc biệt tinh xảo, mái tóc đỏ rực giống như mất hết chất dinh dưỡng mà khô xơ như rơm rạ, không còn sáng bóng. Đôi mắt hoa đào hơi híp lại, đồng tử tan rả mệt mỏi không có tinh thần, sóng mũi cao thẳng, đôi môi vì mất máu mà tái nhợt, thậm chí có chút nứt nẻ.

Diện mạo không tuyệt diễm như xưa, thế nhưng cũng rất xuất chúng, quan trọng hơn, là cũng có mái tóc đỏ rực. Theo kí ức của nguyên chủ lưu lại, bộ dáng người thời này đều rất tốt.

Quần áo ẩm ướt dính bết trên người làm Nhan Tử Dạ cảm thấy khó chịu, cởi bỏ chiếc áo trắng nhiễm máu, vết thương trên ngực đã khép lại, bất quá vì không đủ linh khí nên vẫn chưa lành hẳn, vẫn còn một vết sẹo khó coi trên làn da trắng nõn, thoạt nhìn có chút dữ tợn.

Ra khỏi phòng tắm, Nhan Tử Dạ tìm một bộ đồ sạch sẽ thay ra, sau đó nằm trên giường bất động. Chậm rãi tiếp thu kí ức của nguyên chủ.

Nhan Tử Dạ đã không còn ở trên địa cầu mà trùng sinh tới một tinh cầu gọi là Thủy Lam, khí hậu nơi này khá tương tự địa cầu. Hiện giờ là công nguyên tinh tế năm 3065, ở nơi này trừ bỏ Thủy Lam tinh thì còn rất nhiều tinh cầu lớn nhỏ khác. Bởi vì khoa học kỹ thuật phi thường phát triển nên di chuyển giữa các tinh cầu cũng không mất nhiều thời gian.

Nguyên chủ cũng tên là Nhan Tử Dạ, năm nay hai mươi tuổi, là thiếu gia Nhan gia của đế quốc Ni Lạp Nhĩ Thủy Lam tinh. Nhan gia tuy đứng hàng cuối trong tứ đại gia tộc nhưng lại là gia tộc có tiền nhất.

Gia trưởng Nhan gia hiện giờ là gia gia Nhan Tử Dạ, chỉ có hai đứa con là bác cả cùng cha Nhan Tử Dạ, ở thời đại tỷ lệ sinh dục cực thấp này, có hai đứa con đã có thể xem là rất giỏi. Mỗ nãi cùng cha mẹ Nhan Tử Dạ đã qua đời trong trận chiến tranh vài năm trước.

Mất đi cha mẹ, Nhan Tử Dạ trở nên hướng nội, thậm chí là yếu đuối, vô luận người khác khi dễ thế nào cũng không phản kháng. Bộ dáng cam chịu kia làm gia gia cùng bác cả Nhan Tử Dạ phi thường thất vọng, hơn nữa thể chất yếu kém, Nhan Tử Dạ cũng không có tư cách làm người kế thừa.

Cho nên năm Nhan Tử Dạ mười tám tuổi đã bị đuổi ra khỏi Nhan gia, không có cha mẹ, lại không có gia tộc chống lưng, Nhan Tử Dạ lại càng suy sút hơn, bình thường trừ bỏ tới học viện thì chỉ trạch trong nhà, không hề có bộ dáng đại thiếu gia.

Tuy gia gia cùng bác cả đuổi Nhan Tử Dạ ra khỏi nhà nhưng mỗi thàng vẫn gửi tinh tệ, có thể là bồi thường, cũng có thể là cố kỵ mặt mũi của mình, không muốn để người khác nghĩ Nhan gia ngay cả một đứa trẻ cũng không nuôi nổi.

Mà nguyên chủ sở dĩ tự sát là vì bị lừa tình. Sau khi rời khỏi Nhan gia, lúc cô độc một thân một mình thì người nọ tiếp cận quan tâm chăm sóc, nguyên chủ liền rơi vào tay giặc. Trước công chúng hướng người nọ thổ lộ nhưng lại bị tàn nhẫn cự tuyệt, hơn nữa người nọ đồng dạng cũng là thú nhân giống đực nên chuyện này trở thành trò cười trong học viện. Hóa ra người nọ tiếp cận nguyên chủ chỉ vì cá cược, mà hết thảy hành động cùng lời nói đều là vì mục đích riêng, đều là giả. Nguyên chủ tâm linh yếu ớt chịu không nổi cú sock này, liền tự sát.

Khó trách người ta nói nguyên chủ yếu đuối, cho dù bị vũ nhục như vậy chỉ biết trốn tránh, thậm chí tình nguyện chấm dứt mạng sống chứ không vùng lên trả thù. Hèn chi Nhan gia lại vứt bỏ nguyên chủ. Ở thời đại này, cho dù thể chất phế sài cũng không sao, chỉ cần thể hiện được giá trị của mình thì vẫn được tôn trọng. Nhưng nếu một thú nhân đã phế mà còn cam chịu, không có chút ưu điểm, thậm chí bị khi dễ cũng không biết đánh trả thì sẽ không có ai thèm để mắt.

Đúng vậy, nguyên chủ chính là một thú nhân, mà nguyên thân của nguyên chủ cũng giống Nhan Tử Dạ, đều là xà. Có lẽ đây cũng là nguyên nhân trong hằng hà vô số người mà Nhan Tử Dạ lại chiếm lấy thể xác nguyên chủ.

Thế giới này chỉ có giống đực thú nhân cùng giống cái, thú nhân có thể chuyển hoán hình thái thú và người, mà giống cái chỉ có thể duy trì hình người. Thú nhân tương đương nam giới ở địa cầu, giống cái tương đương nữ giới, điểm khác biệt giống cái có hình thể nam giới, chỉ có thêm một năng lực là sinh đứa nhỏ mà thôi.

Thú nhân có sức chiến đấu phi thường cường đại, giống cái vì không thể biến thân nên cơ bản không có sức chiến đấu, hơn nữa thể chất trời sinh yếu kém hơn thú nhân, vì thế giống cái cũng là danh từ đại diện cho mảnh khảnh yếu ớt. Hơn nữa số lượng giống cái ngày càng ít nên lại càng trân quý hơn.

Kỳ thật hơn một ngàn năm trước thì còn một giống loài nữa, chính là bán thú nhân, so với giống cái, bán thú nhân có thể biến thân thành bán thú có sức mạnh cường đại, hơn nữa sau khi kết hợp với thú nhân, chẳng những không bị gen cường đại của thú nhân ảnh hưởng tới khả năng dựng dục, ngược lại có thể kết hợp gen của mình cùng thú nhân, sinh ra hậu đại phi thường xuất sắc.

Cho nên một ngàn năm trước mới xuất hiện trận chiến tranh đoạt bán thú nhân, tuy sức chiến đấu của bán thú nhân không tệ nhưng vẫn thua kém thú nhân, trải qua trận chiến đó, bán thú nhân dần dần bị tiêu diệt, cho tới bây giờ chỉ còn là truyền thuyết.

“Cuộc sống của nguyên chủ quả thực chịu đủ uất ức, bất quá nếu đã bị tôi chiếm dụng thân xác thì cứ để tôi tiếp quản hết thảy.” Hoàn toàn tương phản với nguyên chủ, Nhan Tử Dạ là người có thù tất báo, có thể có người sẽ bảo là lòng dạ hẹp hòi, bất quá Nhan Tử Dạ căn bản không để ý.

Căn nhà nguyên chủ đang ở là do cha mẹ lưu lại, trang hoàng đặc biệt ấm áp. Ra phòng khách, một người máy diện mạo anh tuấn hệt như người thật, mặc trang phục quản gia, cầm một cái khay đi tới.

“Thiếu gia, xin hỏi sáng nay cậu muốn dùng dịch dinh dưỡng vị gì?” Tuy diện mạo hệt người thật nhưng vừa nói chuyện liền lộ tẩy, bởi vì giọng nói phi thường cứng nhắc, hoàn toàn không có cảm xúc như người máy tiên tiến hiện giờ.

Người máy này đồng dạng cũng là cha mẹ nguyên chủ lưu lại, tuy kiểu dáng cũ, không tiên tiến đa chức năng, hay linh hoạt như người máy hiện đại nhưng bởi vì tưởng niệm cha mẹ nên nguyên chủ vẫn giữ lại.

Nhìn số chai lọ đủ màu sắc trên khay, khóe miệng Nhan Tử Dạ co rút không thôi, cư nhiên quên mất chuyện quan trọng này.

Ở thế giới này vô luận là cơm sáng cơm trưa cơm chiều gì cũng đều là dịch dinh dưỡng, trong dịch có đầy đủ chất mà cơ thể cần, bình thường ăn cơm chỉ cần uống một bình dịch dinh dưỡng, chẳng những có thể duy trì sức khỏe, còn có thể tiết kiệm thời gian. Khuyết điểm duy nhất chính là hương vị của dịch dinh dưỡng không tốt lắm, tuy hiện giờ đã cải tiến thành nhiều loại nhưng vẫn khó uống như cũ. Chẳng qua mùi vị đổi khác một chút mà thôi.

Lúc còn ở địa cầu, trừ bỏ tu luyện, chuyện Nhan Tử Dạ thích nhất chính là ăn uống no say rồi đánh một giấc. Tuy không có yêu cầu gì cao sang nhưng ít ra cũng là thức ăn chứ không phải thứ dịch dinh dưỡng này.

Dù sao hương vị cũng chẳng khác biệt là mấy, Nhan Tử Dạ liền chọn bừa một lọ, mở nắp, ngửa đầu uống cạn, hương vị vừa chua lại vừa chát lập tức tràn ngập khoang miệng, Nhan Tử Dạ nhịn không được nhướng mi, theo kí ức đã sớm biết hương vị không tốt nhưng không ngờ lại khó uống tới vậy.

Kỳ thực cũng không phải tất cả dịch dinh dưỡng đều khó uống, một vài loại cao cấp có mùi vị kha khá, bất quá giá cả thì đắt hơn gấp bội. Nguyên chủ vốn chỉ dựa vào số tiền gia tộc cấp nên chi tiêu khá tiết kiệm, căn bản không thể mua loại dịch dinh dưỡng cao cấp kia.

Uống xong, dạ dày trống rỗng được lấp đầy, toàn thân cũng được bổ sung năng lượng, so với bộ dáng uể oải yếu ớt ban nãy khá hơn không ít.

Nhan Tử Dạ thực hoài niệm ngày tháng tràn đầy mỹ thực ở địa cầu, ở nơi này, rau dưa hoa quả cùng các loại thịt chính là xa xỉ phẩm, cho dù là gia tộc phú hào như Nhan gia cũng không đáp ứng nổi mỗi ngày ăn thịt ăn cá.

Hơn nữa đối với thực vật nguyên thủy chưa trải qua tinh luyện, cơ thể chỉ có thể hấp thu được một phần nhỏ chất dinh dưỡng. Cho nên đại đa số mọi người đều tình nguyện uống dịch dinh dưỡng thay vì tốn một số tiền gấp mấy chục lần để mua thực vật nguyên thủy. Loại thực vật này cũng giống như những món châu báo trang sức trên địa cầu, chỉ là những vật phẩm trang trí sa hoa.

“Thiếu gia, có thư.” Ánh mắt người máy quản gia đột nhiên lóe một tia sáng xanh.

“Mở ra.” Nhan Tử Dạ ngồi trên sô pha, người máy quản gia duỗi tay, một màn hình ánh sáng xuất hiện trên tay người máy. Một nam nhân trung niên để tóc dài, mặc đồng phục màu đen xuất hiện trên màn hình.

“Học viên Nhan Tử Dạ, trò đã bỏ học hai ngày, nếu ngày mai còn không tới lớp, tôi mặc kệ trò có phải thành viên Nhan gia hay không, đều cút ra khỏi học viện cho tôi.”

Hết câu, màn hình cũng biến mất, Nhan Tử Dạ vẫn chưa kịp phản ứng.

Ai nha, đã quên mất chuyện nguyên chủ còn phải đi học, tuy không để tâm lắm nhưng nguyên chủ có vẻ rất vui sướng khi có thể tiến vào học viện Cách Lạp Tư, bởi vì người có thể tiến vào học viện này đều rất xuất sắc, đương nhiên, với thể chất hỏng bét của nguyên chủ, chỉ có thể dựa vào Nhan gia đi cửa sau.

Tuy địa vị Nhan gia ở đế quốc Ni Lạp Nhĩ rất cao, nhưng học viện Cách Lạp Tư hoàn toàn không để ý tới, bởi vì học viện này căn bản không thuộc quyền quản lý của đế quốc, đế quốc có muốn quản cũng không được.

Vì thế để Nhan Tử Dạ tiến vào học viện đã là trường hợp đặc biệt, nếu Nhan Tử Dạ thực sự trốn học quá ba ngày, học viện nhất định nói được làm được, chẳng chút cố kỵ khai trừ Nhan Tử Dạ, trước đó đã từng có tiền lệ.

Nguyên chủ sở dĩ trốn học cũng vì không dám đối mặt với cười nhạo cùng châm chọc của mọi người, nhưng Nhan Tử Dạ thì khác, cậu không phải nguyên chủ, nếu đã chiếm dụng thân thể người khác thì cũng nên đòi lại công bằng cho đối phương.



Hoàn Chương 1.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.