Ái Thiếp Thật Khó Đối Phó

Chương 101




Editor: Puck -

Hai phu thê trở lại biệt uyển ở tạm, tiểu Sơn và thất Hoàng tử nghe được tin tức vội chạy tới.

“Tỷ tỷ, tỷ đây là làm sao vậy?” Nhìn thấy dáng vẻ xốc xếch của Quý Du Nhiên, tiểu Sơn vội vàng đi tới đỡ.

Quý Du Nhiên lại nghiêng người đi khiến cho hắn chụp hụt.

Tiểu Sơn sững sờ, tỏ vẻ hơi lúng túng.

Thất Hoàng tử liền đi tới: “Nhị Hoàng tẩu, không phải ngã từ trên lưng ngựa xuống chứ?”

Quý Du Nhiên liếc hắn một cái, một lần nữa xoay người rời đi.

Thất Hoàng tử sờ sờ mũi: “Được rồi, xem như thần đệ đoán đúng.” Rồi kéo tiểu Sơn, “Nhị Hoàng tẩu đây là bị té ngựa mất mặt, trong lòng đang không thoải mái! Chúng ta cũng đừng bỏ đá xuống giếng nữa, mau để cho nhị Hoàng tẩu nghỉ ngơi một lúc là được.”

“Nhưng mà...”

“Đi thôi!”

Hai thiếu niên đứng chưa bao lâu đã lôi lôi kéo kéo rời đi. Mắt thấy tiểu Sơn đi đến cửa còn quay đầu lại liếc trộm nàng, dáng vẻ trong mắt tràn đầy đau thương, lòng Quý Du Nhiên lại đau xót.

“Vương phi, nô tỳ đã chuẩn bị xong nước nóng, ngài nhanh tắm đi, đổi quần áo dơ trên người!” Chờ hai thiếu niên đi, Lục Ý mới ra ngoài nói.

Quý Du Nhiên gật gật đầu, liền cởi quần áo bước vào trong nước ấm. Nước ấm áp mềm mại bao bọc lấy thân thể nàng, đau đớn sau lưng thoáng hóa giải, Quý Du Nhiên nhắm mắt lại, trước mắt lại hiện lên một sân cỏ rộng lớn, vài con tuấn mã trên bãi cỏ, cùng với nam nhân tuấn tú sáng sủa thổi địch trên một con tuấn mã. die nda nle equ ydo nn

Tám năm rồi, hắn nghiễm nhiên không còn vẻ non nớt của thiếu niên lang năm đó. Hắn bây giờ ngũ quan góc cạnh nhiều hơn, vóc người cũng cao không ít, nhưng dung nhan tuấn mỹ này lại càng thêm xuất chúng hơn lúc trước, khí độ quanh thân càng thêm phong lưu phóng khoáng, cũng rót vào vài phần uy vũ hiên ngang chỉ có mấy vị bề trên mới có.

Mẫu thân, nếu ngài trên trời có linh, nhìn thấy ca ca như vậy nhất định sẽ rất vui vẻ đi?

Nghĩ như vậy, trong lòng lại chua xót một trận, khóe mắt không tự chủ lăn xuống hai giọt nước mắt mặn mặn.

Quý Du Nhiên vội vàng hạ thấp người, chìm cả mặt vào trong nước nóng để rửa.

“Tiểu thư.”

Khẽ khàng, giọng Lục Ý vang lên: “Nước lạnh rồi, có muốn nô tỳ thêm chút nước nóng không?”

“Không cần.”

Mở mắt lần nữa, Quý Du Nhiên tỏ vẻ bình tĩnh, “Ta ngâm đủ rồi.”

Lục Ý vội vàng đỡ nàng dậy, lau khô nước trên người nàng, thay áo ngủ cho nàng, đỡ nàng vào phòng trong nằm xuống. Cũng cầm bình sứ nhỏ trên đầu giường: “Vương phi, trên lưng ngài bị thương, nô tỳ thoa chút thuốc lên cho ngài đi!”

“Không cần, bị thương nho nhỏ mà thôi.” Quý Du Nhiên lạnh lùng cự tuyệt.

Lục Ý ngẩn ra, “Vương phi, vừa rồi có phải ngài gặp công tử không?”

Quý Du Nhiên quay đầu lại nhìn nàng ấy, Lục Ý vội vàng cúi đầu: “Kể từ sau khi công tử trở lại, ngài vẫn mất hồn mất vía. Những ngày qua mặc dù tốt chút ít, nhưng thỉnh thoảng còn có thể ngẩn người. Còn nhớ rõ ban đầu, sau khi công tử đi, ngài thường ngồi trước cửa sổ nghĩ về công tử. Mỗi lần nghĩ về công tử, ngài chính là có vẻ mặt như vậy.”

Thì ra là như vậy. Quý Du Nhiên mím môi.

“Công tử gì? Nghĩ người nào cái gì? Ái phi, trong lòng nàng còn có người khác sao?” Nghe được lời của các nàng, mắt Phượng Dục Minh lập tức trợn to, một phát nắm lấy tay nàng giống như lâm đại địch.

Quý Du Nhiên không khỏi mỉm cười.

“Vương gia, nói thật cho chàng biết! Tể tướng nước Phong Lịch đó, chính là ca ca của ta.” d1en d4nl 3q21y d0n

“Ái phi, tìm được ca ca của nàng rồi?” Phượng Dục Minh nghe vậy mừng rỡ, nhưng ngay sau đó phản ứng kịp, “Tể tướng? Nước Phong Lịch sao? Chính là tiểu tử dọa ngất nàng? Hôm nay còn hù dọa nàng ngã từ trên lưng ngựa xuống?”

Quý Du Nhiên gật đầu.

Lục Ý vội nói: “Vương gia, Vương phi không phải bị dọa ngất, là nhìn thấy người thân xa cách đã lâu, nhất thời không khống chế được mới ngất đi. Chỉ có điều ngã từ trên lưng ngựa xuống ––”

“Là kỹ thuật của ta không tốt, không ngồi vững.” Giọng Quý Du Nhiên lạnh nhạt.

“Như vậy phải không?” Phượng Dục Minh chớp mắt mấy cái, đột nhiên khẩn trương, “Ái phi, vậy sao nàng không nói sớm? Nếu sớm biết hắn là ca ca của nàng, bổn Vương sẽ không đánh nhau với hắn! Hiện giờ, náo loạn thành như vậy, bổn Vương nên làm thế nào cho phải? Sẽ không tức giận bổn Vương chứ?”

“Tại sao không đánh? Chàng đánh rất tốt! Ta cũng muốn đánh huynh ấy thành đầu heo!” Quý Du Nhiên cười nói, “Chàng yên tâm, nếu như huynh ấy dám giận chàng, ta sẽ không nhận huynh ấy! Để cho huynh ấy ngộp chết đi!”

“Vậy thì tốt.” Phượng Dục Minh vội vàng vỗ ngực một cái.

“Chỉ có điều...” Khẩn trương qua đi, hắn lại lập tức nghĩ đến một vấn đề khác, “Ái phi, nếu hắn là ca ca của nàng, vậy tại sao cho đến giờ còn không nhận nhau? Hơn nữa, họ của hắn, hình như là họ Vân.”

“Tiểu Sơn không phải cũng họ Vân sao?” Giọng Quý Du Nhiên lạnh nhạt.

“Phải ha! Bổn Vương nghĩ ra rồi, đó là họ của nhạc mẫu đại nhân!”

Đúng vậy, Quý Du Nhiên gật đầu. Thật sự không nghĩ tới, thời gian trôi qua tám năm, ca ca lại đổi về họ mẹ, khó trách ban đầu khi nàng nghe người ta nói tới Vân Tướng nước Phong Lịch thì không có bất kỳ cảm xúc gì. Bây giờ, suy nghĩ một chút, phản ứng của phụ thân đại nhân sau khi nghe được sẽ ra sao... Chắc giận đến đỏ mặt tía tai chứ?

Liền cười cười, nắm tay Phượng Dục Minh: “Vương gia, ca ca của ta rất quá đáng rồi! Vừa đi là tám năm, lại không có tin tức gì. Còn khiến cho chúng ta tốn hơi sức lớn như vậy đi tìm huynh ấy, hiện giờ ta rất tức giận!”

“Vậy nàng muốn bổn Vương đánh hắn giúp nàng sao?” Phượng Dục Minh vội nói, bắt đầu xoa xoa tay.

Quý Du Nhiên vô lực, “Không cần ra tay, chúng ta lừa huynh ấy là được.”

“Vương phi, cứ như vậy, công tử có mất hứng không?” Lục Ý nhỏ giọng nói xen vào. dinendian.lơqid]on

Khóe môi Quý Du Nhiên nhếch lên, “Mất hứng sẽ có, nhưng huynh ấy sẽ dễ dàng tha thứ. Nếu không, huynh ấy không phải là ca ca của ta!”

Lúc này Lục Ý mới cười: “Nô tỳ thiếu chút nữa đã quên, công tử ngay tử nhỏ đã thương yêu ngài khác thường. Bây giờ tám năm không gặp, muội muội nũng nịu với ca ca một chút, đó cũng là chuyện đương nhiên. Nếu ngài không kiểu cách một chút, công tử mới cảm thấy không bình thường đúng không?”

Chính là cái lý  này! Khóe môi Quý Du Nhiên vểnh lên cao hơn.

Chỉ có điều, hai người nói vui vẻ, Phượng Dục Minh bên cạnh nghe được, lại xị mặt xuống.

Lặng lẽ nắm chặt tay Quý Du Nhiên, hắn ngồi bên mép giường, miệng mím thật chặt, dáng vẻ mất hứng.

Quý Du Nhiên phát hiện, trong lòng rất khó hiểu: “Vương gia, chàng làm sao vậy?”

Phượng Dục Minh không nói.

Quý Du Nhiên lại hỏi tiếp, hắn mới buồn bực trả lời: “Ái phi nàng có ca ca liền quên mất bổn Vương rồi.”

“Ta không có mà!” Quý Du Nhiên vội vàng lắc đầu.

“Nàng có!” Phượng Dục Minh chỉ trích, “Mới vừa rồi khi nàng nói đến hắn thì mặt mày hớn hở, vui mừng như cái gì. Bổn Vương chưa từng nhìn thấy nàng như vậy!”

Ặc... “Vương gia, huynh ấy là ca ca của ta, từ nhỏ lớn lên cùng ta, hai người sống nương tựa lẫn nhau, cũng có thể coi như trừ chàng ra huynh ấy là người thân duy nhất trên đời này của ta rồi. Tám năm không gặp, hiện giờ khó khăn lắm chúng ta mới có thể gặp lại, ta làm sao có thể không cao hứng?” Vội vàng hít sâu một hơi, Quý Du Nhiên nỗ lực bình tĩnh lại nói tiếp, “Nhưng mà, cho dù nói như thế nào, huynh ấy là ca ca của ta, chàng là phu quân của ta. Huynh ấy chỉ có thể theo ta trôi qua vài năm trước đây, mà mấy chục năm sau này, là chàng tiếp tục theo ta!”

“Thật sao?” Miệng há ra, Phượng Dục Minh vẫn chưa phải thật sự vui mừng.

Quý Du Nhiên nhức đầu, “Dĩ nhiên! Hơn nữa, ca ca ta hiện tại coi như là người nước Phong Lịch đúng không? Lần này huynh ấy trở về, không ở lại bao lâu nhất định sẽ rời đi. Lần sau muốn gặp, không biết là bao nhiêu năm sau rồi.”

“Đúng vậy!” Nghe thế, mắt Phượng Dục Minh sáng lên, rốt cuộc không còn buồn bực. diee ndda fnleeq uysd doon

Hắn không buồn bực, nhưng trong lòng Quý Du Nhiên lại bắt đầu buồn bực –– sao nàng lại quên, lần này ca ca tới đây đàn phán hòa bình đấy! Theo cách nói của Thái tử nước Phong Lịch, nội dung đàm phán lần này của bọn họ cũng kha khá rồi, vậy có phải nói rằng, bọn họ sắp rời đi rồi không?

Nếu như vậy, thời gian chung đụng giữa nàng và ca ca đã không còn bao nhiêu, mà bây giờ nàng còn định dùng một chút thời gian quý giá như vậy để gây gổ! Mình có phải hơi tùy hứng không? Nhưng mà... Tám năm không gặp, từ chờ đợi ban đầu cho đến gần như tuyệt vọng sau này, tám năm đau khổ của nàng đổi lấy huynh ấy áo gấm về nhà, nàng sao có thể không tức giận? Coi như cho tới bây giờ, trong lòng vẫn còn rất không dễ chịu, còn muốn đông lạnh huynh ấy mấy ngày rồi nói!

Càng nghĩ trong lòng càng không thoải mái, nàng cũng không biết nên làm sao mới tốt đây.

--- ------Ta là đường ranh giới Thu Lam trưởng Công chúa tới hòa giải---- -----

Hiện giờ sứ giả nước khác tới, bọn họ vẫn trốn ở bên ngoài suy ho cùng cũng không phải chuyện hay.

Vì vậy, chơi bên ngoài thêm mấy ngày, Thái hậu đã phái người đón bọn họ về đế đô. Thân là con cháu Hoàng gia, hai người bọn họ tự nhiên phải tiến cung đi đi lại lại. Chỉ có điều, dù sao nam nữ hữu biệt, vào cung mấy lần, Quý Du Nhiên cũng không gặp lại Vân Phi Thành, nghe nói huynh ấy có chuyện quan trọng trong người, mỗi ngày đều loay hoay chân không chạm đất. Sở Túc Lương ngược lại thanh nhàn, cứ cách ba ngày bốn bận lại phái người đưa thư yêu cầu tới Dật Vương phủ thăm viếng. Vừa nghĩ tới khuôn mặt cà lơ phất phơ, Quý Du Nhiên liền phiền lòng, đương nhiên phần lớn từ chối. Coi như không từ chối, tất cả đều phái Bình công công đi đối phó.

Một ngày này, khi trong lòng nàng đang gấp gáp xem như thế nào mới có thể gặp lại Vân Phi Thành, ngoài cửa lại có người đến báo ––

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.