Ái Thiếp Của Tà Thần

Chương 49




Bên trong động an bình mà yên tĩnh. Mặt đất mọc đầy cỏ dại, lại có những loài hoa không tên rất đẹp, ở giữa là một đống lửa đang cháy bùng bùng, chiếu sáng cả lòng động, thoạt nhìn có cảm giác xa vời thần bí nhưng lại có thể làm người ta cảm thấy được yên ổn.

Vi Phong rời mắt khỏi đống lửa, trở lại trên người nhân nhi trước mặt, con ngươi đen thâm thúy lạnh lùng tức thì dâng lên vài tia nhu tình.

Giờ phút này hắn đang ngồi dựa vào vách động, trên đống cỏ khô, tách hai chân nàng ra hai bên người mình, để nàng ngồi trên đùi. Hắn nhớ lúc nhỏ đã từng nghe thái y nói với các tần phi rằng tư thế đó làm cho phụ nữ mang thai rất thoải mái.

Ôm thân thể mềm mại này trong lòng, hắn thoáng hoảng hốt, thiếu chút nữa hắn đã coi nàng là Hàn Lăng. Bởi vì cảm giác này quá ư quen thuộc. Đặc biệt là vẻ mặt nàng lúc ngủ, giống hệt Hàn Lăng, thiên chân vô tà, hoàn toàn buông lỏng.

Cả mái tóc dài đen nhánh này cũng giống y hệt chứ không nói đến khuôn mặt mỹ lệ kia.

Ngón tay hắn không khống chế được sờ lên tóc mai của nàng, lần theo khuôn mặt đi tới cánh môi anh đào mềm mại, ve vuốt dọc theo bờ môi đẹp ấy.

“Chán ghét…” Trong giấc mộng, nàng đột nhiên nói thầm một tiếng.

Vi Phong lộ ra một nụ cười khổ. Chán ghét! Đây là nói với hắn sao? Không ngờ rằng nàng trong mơ cũng ghét bản thân như vậy.

Một cỗ tà niệm cuồng vọng dấy lên, Vi Phong nâng mặt nàng lên, thấp miệng, nhiếp trụ đôi môi anh đào hồng nhuận kiều diễm của nàng.

Xuất hồ ý liêu, nàng cũng không cự tuyệt, ngược lại hơi mở miệng để hắn đi vào, còn vụng về vươn đầu lưỡi theo hắn kết hợp.

Tâm tình Vi Phong thật thư sướng, không khỏi hôn sâu hơn, bàn tay to cũng lần tới trước ngực nàng.

“Tiểu Cổ?” Bỗng dưng, Hàn Lăng mở mắt ra.

“Ngoan, nhắm mắt lại, tận tình hưởng thụ đi.” Vi Phong nói.

Con mắt sáng trong như mặt nước hồ thu cũng rất nhu thuận nghe lời, lập tức nhắm lại, nhưng chưa được một giây đồng hồ lại mở ra. Lần này vẻ ngơ ngẩn mê ly trong mắt dần thối lui, con ngươi đen tràn ngập hoảng sợ, nàng hét lên một tiếng chói tai.

“Sao vậy? Chẳng lẽ bụng không thoải mái?” Vi Phong thấy thế thì lo lắng hỏi.

Hàn Lăng đưa mắt xuống, phát hiện bản thân rất phiến tình ngồi trên người hắn, nơi đó còn dán chặt vào chỗ đó của hắn, không khỏi hét chói tai lần nữa, tiện đà cắn mạnh vào vai hắn, thừa dịp hắn lỏng tay, nhanh chóng rời khỏi người hắn, thối lui vài bước, động tác vô cùng nhanh lẹ, tự nhiên, liền mạch lưu loát.

Vi Phong bị cắn kêu lên một tiếng đau đớn, cũng đứng dậy theo, trên mặt vẫn tràn đẩy vẻ ân cần cùng bất an: “Ngươi không sao chứ? Không thoải mái ở đâu?”

“Đứng lại, đừng có tới đây!” Hàn Lăng lại lui về sau vài bước, Hàn Lăng đứng tấn, hai tay nắm chặt thành quyền, cả người trong tư thế chiến đấu, “Đồ chết tiệt, ghê tởm, dám lén hôn ta!”

“Mau ngồi xuống, ngươi đang có bầu, không thể đứng như vậy!”

“Bớt sàm ngôn đi! Ngươi đi theo ta có mục đích gì? Còn nữa, đây là đâu?” Hàn Lăng vẫn nhìn hắn đầy cảnh giác.

Vi Phong dở khóc dở cười, nhẫn nại nói: “Yên tâm, ta không có ác ý. Mấy vấn đền ngươi hỏi ta sẽ lần lượt trả lời. Tuy nhiên trước hết ngươi hãy ăn một chút đi đã. Sau khi ăn no rồi ngươi muốn hỏi gì cũng được!”

Không nói ra thì đúng là không biết, bụng nàng thật sự đang rất đói. Hàn Lăng nhìn kỹ hắn một lúc rồi đứng thẳng lại.

Vi Phong đi tới cạnh nàng, kéo nàng ngồi lên cỏ, bản thân thì đi tới bên đống lửa cầm lấy một củ khoai lang, bóc hết vỏ rồi đưa cho nàng, “Đói bụng lắm rồi hả, mau ăn đi!”

Nhìn củ khoai nóng bốc hơi thơm ngào ngạt, Hàn Lăng càng thấy đói, nhưng vẫn hơi do dự.

“Không có độc đâu, mau ăn đi.” Đây là khoai hắn vừa mới tìm được.

Rốt cục Hàn Lăng cũng nhận lấy, không đầy một phút sau đã giải quyết xong.

“Ăn một ít quả dại cho đỡ khát.” Vi Phong đưa cho nàng mấy trái cây đỏ rực. Những trái cây này cũng là hắn tự thân đi tìm.

Lần này, Hàn Lăng ăn rất nhanh, mùi vị chua chua ngọt ngọt của dã quả làm dạ dày nàng cảm thấy dễ chịu hơn.

Ánh mắt Vi Phong lộ vẻ sủng nịnh, giơ tay lên, xoay mặt tay áo sạch sẽ ra, giúp nàng lau khóe miệng.

Hàn lăng thoáng chốc sửng sốt sững sờ, ngơ ngác nhìn hắn.

Vi Phong cũng si ngốc nhìn mặt nàng, động tác trong tay dần dần ngừng lại.

Trong động đột nhiên nảy sinh một cỗ khí tức mập mờ kiều diễm, đợi đến lúc Hàn Lăng hoàn hồn mới phát giác khoảng cách giữa hai người quá là gần, vì vậy vội vàng đẩy hắn một cái, ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta. Còn nữa, Chính Hồng đâu?”

Thấy bộ dáng lo lắng vội vàng của nàng, Vi Phong nội tâm rất không thoải mái, nhưng cũng thành thật trả lời, “Hắn bị thương ở chân, ta đã sai người đưa hắn về Vưu gia.”

“Vậy… vậy hắn không sao chứ?”

“Không sao. Chân chỉ là bị thương thông thường, để đại phu xem qua rồi rịt thuốc, chắc cũng không có gì đáng ngại.”

“Sao ngươi gặp được Chính Hồng? Lúc ngươi nhìn thấy hắn thì hắn thế nào?” Hàn Lăng hồ nghi nhìn hắn.

“Ta có việc đi Tần Châu, lúc đi qua đó thì phát hiện hắn bị một đám người bịt mặt vây công, vì vậy mới xuất thủ cứu hắn.” Kỳ thật, từ lúc biết nàng có thai, hắn lúc nào cũng lưu ý nàng, vừa biết nàng theo Vưu Chính Hồng ra khỏi thành, hắn liền vội vàng đuổi theo.

“Là Chính Hồng bảo ngươi tới tìm ta?”

“Ân!” Lần đầu tiên trong đời hắn điên cuồng mà tìm kiếm một nữ nhân. Hắn một mình bôn tẩu nơi hoang dã suốt hai canh giờ, chỉ vì nữ nhân trước mắt này.

“Cám ơn ngươi!” Đây là lần đầu tiên Hàn Lăng tâm khí bình hòa nói chuyện với hắn.

Trong mắt Vi Phong hiện lên một tia kinh ngạc cùng thụ sủng nhược kinh. Hắn ngồi xổm xuống, vỗ xuống đống cỏ khô, “Muộn rồi, mau ngủ đi.”

Nhìn đống cỏ khô lộn xộn bẩn thỉu, Hàn Lăng không khỏi mếu máo.

Vi Phong thấy thế thì không nói hai lời cởi bỏ ngoại bào trải xuống đất, “Nào, nằm xuống đi, ngươi đang có bầu, không thể ngủ ngồi được.”

Một loại cảm giác không biết tên đột nhiên nảy lên trong lòng Hàn Lăng, hồi tưởng lại những việc lúc trước, nàng không khỏi lúng túng hỏi: “Tại sao? Tại sao lại đối tốt với ta như vậy? Chúng ta đâu có quen biết?”

Vi Phong nhìn nàng một lúc lâu rồi mới trả lời: “Thực không dám giấu diếm, ngươi rất giống một vị bằng hữu của ta, thần thái và khí chất của ngươi làm cho ta cảm thấy nàng vẫn chưa rời bỏ ta.”

“Ý ngươi nói là… nàng đã rời đi ngươi? Vậy tại sao ngươi không đi tìm nàng? Chẳng lẽ nàng đã…”

“Ân, hai năm trước nàng đã bị bệnh rồi qua đời.”

“Các ngươi là người yêu?” Hàn Lăng hỏi.

Vi Phong ngẩn ra, sau đó gật đầu.

Khó trách! Hàn Lăng bừng tỉnh đại ngộ, bao nhiêu nghi hoặc rốt cục được giải khai. Đồng thời nàng cũng cảm thấy đồng tình với hắn, rất cảm động trước sự si tình của hắn.

Nếu như khuôn mặt hắn không giống với Vi Phong thì thật là tốt biết bao! Nói không chừng bản thân có thể trở thành bằng hữu của hắn.

“Được, ta vẫn còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của ngươi.”

Vi Phong thoáng suy tư rồi trả lời: “Vương Trác!” – Quân vương Dụ Trác hoàng triều.

“Ta là Lãnh Tinh!”

“Ta biết!” Thấy Hàn Lăng kinh ngạc, Vi Phong bổ sung, “Xin lỗi, ta có tìm hiểu về ngươi.”

Trời, không phải là hắn coi mình là bạn gái của hắn đấy chứ?

“Đừng sợ, ta không có ác ý. khi bằng hữu của ta còn tại thế, ta đã đáp ứng sẽ đem đến cho nàng một khoảng thời gian hạnh phúc, nhưng chưa chờ được đến lúc ta có đủ năng lực thì nàng đã rời đi. Ta sở dĩ đối với ngươi như vậy là do đã coi ngươi là nàng, ta muốn đền bù, ngươi… không ngại chứ?” Ha hả, Vi Phong đúng là giảo hoạt, nói dối không nháy mắt.

Quá si tình! Thực là làm người khác cảm động! Hàn Lăng kìm lòng không đặng, lắc đầu: “Sẽ không! Bằng hữu của ngươi rất hạnh phúc, nàng ở dưới cửu tuyền nhìn thấy ngươi như vậy, nhất định sẽ rất vui mừng.”

Vi Phong khóe miệng hơi cong lên, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy thần sắc khó hiểu, “Ngủ đi.”

“Vậy còn ngươi?”

“Ta ngồi là được. Dù sao ta cũng thường xuyên ngồi luyện công phu nên sẽ không việc gì.”

Hàn Lăng không lên tiếng nữa, chậm rãi nằm lên tấm áo bằng gấm vóc mềm mại sang trọng, tay chân duỗi ra. Bôn ba cả ngày, nàng rất muốn ngủ một giâc thật ngon.

Bên trong động lại khôi phục yên tĩnh, Vi Phong ngồi trước đống lửa, chậm rãi bỏ thêm củi, còn thỉnh thoảng lại nhìn về phía Hàn Lăng nằm, mặt trầm tư.

Thời gian dần trôi qua, củi dần dần tắt, từng đọt ánh sáng xuyên vào trong động làm cho không khí trong động không có chút rét lạnh.

Hàn Lăng mở mắt, theo thói quen định vươn vai thì phát giác hai cánh tay mình không thể động đậy, thân thể cũng bị người ta ôm chặt lấy, một khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân ánh vào mi mắt nàng, ngước mắt lên nàng gặp ngay một đôi mắt đen sâu thẳm.

“Tỉnh rồi à?” Thanh âm trầm thấp gần như khàn khàn, Vi Phong tham lam nhìn nàng.

Hàn Lăng không tự nhiên nói, “Buông ta ra!”

“Á, xin lỗi!” Vi Phong lộ vẻ áy này, “Ta… ta…”

Phát hiện ra quần áo của bản thân không có gì không ổn, sự tức giận của Hàn Lăng lúc này mới biến mất, nàng đứng dậy đi ra ngoài động. Buổi sáng, không khí trong lành, nàng thoải mái nhắm mắt, ngửa mặt đắm chìm giữa thiên nhiên.

“Buổi sáng hơi lạnh!” Hốt nhiên, một tấm áo khoác được phủ lên người nàng.

“Chính Hồng thật sự không việc gì chứ?” Hàn Lăng vẫn khép hờ hai mắt.

“Ân, hắn có người của Vưu gia chiếu cố.”

“Ta muốn đi một chỗ, ngươi có muốn đi cùng không?”

“Đi đâu?”

“Đào Nguyên thôn!” Hàn Lăng mở mắt ra, nếu Chính Hồng không đi được thì nàng đi thay hắn, dù sao thời gian cũng không còn nhiều.

“Được!”

Câu trả lời phi thường đơn giản, ngắn gọn! Đáy lòng Hàn Lăng lập tức hiện lên một tia nhảy nhót mà chính nàng cũng không phát hiện ra.

Sau đó, Vi Phong lại đi tìm một ít quả dại, một ít nấm, đợi Hàn Lăng sau khi ăn no xong thì đỡ nàng, cùng nhau đến Đào Nguyên thôn.

O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O

“Sao ngươi biết đường đi tới đó?” Hàn Lăng nằm trên lưng Vi Phong, kinh ngạc hỏi.

“Ta có biết Đào Nguyên thôn!” Kỳ thật, khi hắn biết nàng và Vưu Chính Hồng muốn tới Đào Nguyên thôn, hắn đã sớm sai Dạ đi tìm đường.

“Được, ngươi mệt chưa?” Sau khi rời khỏi sơn động, nàng đi chưa được hai khắc thì đã mệt thở hồng hộc, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là để hắn cõng đến đâu.

Cõng nàng đi một canh giờ, nói không mệt là nói dối, nhưng hắn lại cảm thấy dị thường thỏa mãn, niềm vui làm hắn không thấy mệt mỏi. Nhìn thấy một đền thờ đứng trang nghiêm phía trước, Vi Phong dè dặt đặt nàng xuống đất, “Tới rồi!”

Sau khi Hàn Lăng đứng vững, nhìn thấy trán hắn do phơi nắng mà ra đầy mồ hôi thì lấy từ trong ngực áo ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau trán cho hắn.

Vi Phong đầu tiên là sững sờ, tiện đã vui sướng, yên lặng hưởng thụ nhu tình của nàng. Mãi đến khi nàng rời tay hắn vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, cùng nàng đi vào Đào Nguyên thôn.

“Bác Vương, còn nhớ ta không?” Hàn Lăng chặn một lão phụ nhân trên đường lại.

Lão phụ nhân nhìn chăm chú nàng một chút rồi trên khuôn mặt nhăn nheo lộ ra nụ cười, “Đương nhiên là nhớ!” Nữ tử mỹ lệ lại nhiệt tình này, hai tháng trước đã từng tới đây, cá tính đặc biệt của nàng làm bà nhớ rất lâu.

“Thật tốt quá!” Hàn lăng kêu lên vui mừng một tiếng.

“Được, phu nhân, phu quân ngươi lần này không đi cùng sao? Vị công tử này là…?”

“Phu quân có việc bận nên không đến được. Vị này là.. biểu ca của ta!” Hàn Lăng thoáng nghĩ rồi quyết định xưng hô như vậy, bởi vì cũng không thể để bác Vương biết nàng đi cùng một nam nhân xa lạ được.

“Bác Vương có khỏe không?” Vi Phong mỉm cười chào hỏi.

“Công tử… tốt lắm, tốt lắm!” Vi Phong đúng là dễ lấy lòng cả già lẫn trẻ, ngay cả người lớn tuổi như bác Vương khi nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn hoàn mỹ của hắn trong mắt cũng lộ ra kinh ngạc.

Thoáng nhìn ra ruộng nương vàng óng bốn phía, Hàn Lăng ôn nhu hỏi, “Bác Vương, mùa năm nay thế nào?”

“Ân, hai ngày nay đã thu hoạch rồi, năm nay mưa thuận gió hòa, rất được mùa.” Bác Vương tràn đầy hoan hỉ nhìn cảnh tượng tốt đẹp trước mắt.

“Bác Vương, lần này ta đến đây là có chuyện muốn thỉnh người giúp đỡ.” Hàn Lăng ánh mắt lộ ra vẻ khẩn cầu cùng chân thành tha thiết, “Ta muốn mua lại số thóc mọi người thu hoạch năm nay.”

“Hả?” Bác Vương nhất thời sửng sốt. Người của Đào Nguyên thôn trước nay đều tự cấp tự túc, chưa từng thử bán thóc bao giờ.

“Ta từng nói với bác là chúng ta kinh doanh gạo. Mấy ngày hôm trước khi chúng ta mua gạo từ bên ngoài về thì gặp phải cướp. Ta đến đây mua lại của các người quả thực là bất đắc dĩ.”

“Vậy sao?” Bác Vương chân chất thuần phác, trong lòng lập tức cảm thấy đồng tình, “Ta đi thương lượng với trưởng thôn đã.”

“Cám ơn ngài, bác Vương!”

“Không cần khách khí.” Bác Vương dẫn bọn hắn vào thôn, “Mỗi hộ gia định chắc là vẫn dự trữ một ít lương thực, nếu tất cả mọi người đồng ý thì ngươi có thể mua được kha khá đấy.”

Hàn Lăng nghe xong thì rất vui vẻ, tiếp tục nói cám ơn.

Vừa nói vừa đi, thoáng chốc đã đến giữa thôn. Nơi này ước chừng có khoảng năm mươi hộ gia đình, nhà cửa xây dựng khá tập trung.

Đối với diện mạo mỹ lệ của Hàn Lăng và vẻ ngoài tuấn mỹ cao quý của Vi Phong, thôn dân không khỏi lộ ra ánh mắt tò mò cùng thưởng thức, khi bọn họ biết Hàn Lăng tới để mua gạo thì nhất tề ngây người.

Mãi đến khi trưởng thôn là A Cát lên tiếng, “Các hương thân, đầu tiên chúng ta hãy nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh hai người khách quý này. Giúp người làm niềm vui là truyền thống tốt đẹp mà người Đào Nguyên thôn của chúng ta luôn muốn noi theo và duy trì. Chúng ta bán thóc cho họ, có thể có thù lao tương ứng, chủ yếu nhất là có thể giúp được vị phu nhân này, tại sao lại không làm!”

“Ta nguyện ý mang thóc thu hoạch năm nay bán cho họ.” Bác Vương là người đầu tiên ủng hộ.

“Ta cũng nguyện ý. Bọn họ muốn bao nhiêu ta đều bán cho.” Mấy vị đại thúc đại thẩm cũng lên tiếng.

Sau đó, tất cả mọi người cùng báo danh.

Kế hoạch thuận lợi hơn mong muốn, Hàn Lăng mặt mày hớn hở, chẳng những cảm kích sự hỗ trợ của những thôn dân này mà còn cảm tạ ý tốt của ông trời.

Sau khi đám phán xong giá cả, vì lo lắng thời gian gấp gáp, Hàn Lăng thỉnh cầu bọn họ thu hoạch ngay ngày mai. Cả quá trình ước chừng cần năm ngày.

Vi Phong dùng bồ câu đưa thư tới vĩnh Châu, báo kết quả cho Vưu Chính Hồng, nói hắn an bài xe tốt, năm ngày sau đến Đào Nguyên thôn mang lương thực về thành.

Dưới sự nhiệt tình của bác Vương, Hàn Lăng và Vi Phong cùng ở lại nhà bà. Nhưng bác Vương chỉ có một phòng khách để cho Hàn Lăng ngủ, còn Vi Phong phải ở trong tiểu lầu ủy khuất mấy ngày.

Màn đêm buông xuống, cả Đào Nguyên thôn chìm vào tĩnh lặng. Hàn Lăng nằm trên giường lạ thì không thể ngủ được, vì vậy đứng dậy đi tới bên cửa sổ.

Bầu trời đêm đen nhánh, một vầng trăng sáng, đêm một màn yên tĩnh, cách đó không xa thi thoảng truyền lại tiếng côn trùng kêu, tiếng ếch nhái gọi nhau, sau đó là tiếng gió đi qua ngọn cây sàn sạt.

Ở hiện đại, cho dù có là đêm muộn thì khi mở cửa ra cũng chỉ thấy làn không khí ô nhiễm và tiếng xe cộ ồn ào, nào có được yên tĩnh như hiện tại.

“Ngươi cần phải tập thành một thói quen tốt.” Đột nhiên, một chiếc áo khoác phủ lên vai nàng, “Ban đêm lạnh như vậy, ngươi không biết phải mang áo khoác sao!”

Hàn Lăng quay đầu lại, trố mắt nhìn hắn: “Ngươi… ngươi vào bằng cách nào? Vào… bao lâu rồi?” Chẳng lẽ người tập vỗ đều vô thanh vô tức như vậy?

“Vừa mới thôi!” Thực ra hắn đã ở trong bóng tối nhìn nàng từ lâu rồi, thấy nàng quần áo đơn bạc đứng ở đây mãi, hắn sợ nàng cảm lạnh nên mới đi ra.

“Vẫn chưa ngủ sao? Chẳng lẽ ngươi cũng lạ giường?”

“Lạ giường?”

“Ừ, tức là khi đến một nơi lạ thì ngủ không yên.”

“Sao! Đại khái là như vậy.” Trên thực tế, hắn là trong lòng nhớ nàng, không thể ngủ được.

“Cám ơn ngươi!” Hàn Lăng không nhìn mặt hắn, vì mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt này, nàng lại nhớ đến một người đáng hận, vậy thì sẽ tiêu trừ hết những thiện cảm của nàng với hắn.

Đã nhiều lần nàng cho rằng hắn nhất định là Vi Phong, bởi vì trên thế giới không thể có hai người giống nhau như vậy. Nhưng mà những lời nói, hành động và biểu hiện của hắn gần đây đã giải trừ hết nghi hoặc trong lòng nàng, nàng tin tưởng hắn và Vi Phong là hai người khác nhau!

“Có thể tâm sự cùng ta không?” Vi Phong đi tới ngồi xuống ghế, lúc này Hàn Lăng cũng trở lại trên giường.

“Ân!” Hàn Lăng dựa vào giường mà ngồi, hai chân duỗi ra.

“Ngươi có thích ai chưa?” Vi Phong đột nhiên hỏi, nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của Hàn Lăng thì tự giếu, “Ta đúng là hỏi thừa, ngươi đã thành thân, lại có thai rồi cơ mà.”

Hàn Lăng cũng không trả lời, chỉ là hé miệng cười cười.

“Ta lần đầu tiên trong đời thích một nữ nhân, vì nàng ta đã nỗ lực rất nhiều, làm rất nhiều việc phá lệ, nhưng nàng nhất định không thích ta.”

“Có thể là nàng có nỗi khổ, hoặc là nàng đã có ý trung nhân?” Hàn Lăng không tự chủ bỏ thêm câu sau.

“Không sai, trong lòng nàng đã có người khác!” Tuấn nhan của Vi Phong dần lộ ra thần sắc thống khổ, “Ta chỉ muốn biết, vì sao ta làm nhiều việc như vậy mà nàng vẫn không hề cảm động, ta rốt cuộc có gì kém hơn nam nhân kia. Đáng tiếc, ta còn chưa kịp hỏi nàng cho rõ thì nàng đã rời ta mà đi.”

“Vương Trác…” bất tri bất giác, Hàn Lăng đã xuống giường, đi tới bên cạnh hắn.

Vi Phong nắm lấy tay nàng, “Có thể không? Trong năm ngày tiếp theo, để ta coi ngươi là nàng, được không?”

“Ta…”

“Van cầu ngươi, giải quyết xong tâm nguyện rồi, sau này ta sẽ không bao giờ quấy rầy ngươi nữa!” Con ngươi đen lấp lánh hữu thần lộ vẻ cầu khẩn cùng chờ mong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.