Ái Thiếp Của Bối Lặc

Chương 5




Lúc trời canh năm, gần bốn vạn đại quân vượt sông đến Hạ Khẩu, Lục Thất hạ lệnh đột kích chiếm huyện Giang Hạ. Khi mặt trời lên cao, huyện Giang Hạ đã rơi vào tay liên Ngạc Châu quân, đại quân còn sót lại cũng đều vượt sông đến huyện Giang Hạ.

Mặc dù là ban ngày nhưng trời vẫn đen ngòm, mưa kèm theo tuyết, Lục Thất hạ lệnh cho quân đội nghỉ ngơi, còn hắn đi hội họp với Quan Xung và Vu tướng quân ở huyện nha.

Sau khi gặp mặt, Vu tướng quân và Quan Xung thi lễ với Lục Thất, xong xuôi đều ngồi vào chỗ. Lục Thất nhìn Vu tướng quân, nói:
- Vu tướng quân! Ta dự định cùng Quan Xung dẫn năm vạn sáu nghìn quân đến đột kích Giang Lăng, ngươi thống soái ba vạn quân ở lại giữ Giang Hạ được không?

- Được ạ! Có ba vạn quân, thần có thể giữ vững được Giang Hạ.
Vu tướng quân đáp.

Lục Thất gật đầu, nói:
- Ba vạn quân ở lại, ta dự định để lại hai vạn Kỳ quân và một vạn Ngạc Châu quân, có được không?

Vu tướng quân ngẩn ra, chần chừ một chút mới nói:
- Chủ thượng để lại hai vạn Kỳ quân, chỉ e một khi gặp chiến sự, thần không có cách nào phát huy được chiến lực mạnh nhất!

- Ngươi yên tâm đi, ta sẽ dặn dò chủ soái Kỳ quân nghe theo hiệu lệnh của ngươi. Ta dẫn đi bốn vạn Ngạc Châu quân chính là muốn trong chiến sự thân cận với Ngạc Châu quân, tiến tới thu phục Tấn quốc, nếu không thì cuộc vượt sông trước đó, ta cũng sẽ không mạo hiểm làm tiên phong vậy đâu.
Lục Thất mỉm cười nói.

Vu tướng quân gật đầu, thi lễ nói:
- Xin nghe theo sắp xếp của chủ thượng!

Lục Thất vừa lòng gật đầu, nói:
- Lần này đột kích Giang Lăng, ta giao cho Quan Xung làm đại soái, ta làm giám quân đi cùng. Bây giờ ngươi điểm bốn vạn quân giao cho Quan Xung, giờ Ngọ sẽ tập kích Giang Lăng.

- Thần tuân mệnh!
Vu tướng quân đứng dậy đáp, Quan Xung cũng đứng dậy.

Lục Thất gật đầu, nhìn Quan Xung nói:
- Quan tướng quân! Ngươi làm chủ giữ lại hai vạn quân quy thuộc sở hữu Vu tướng quân thống lĩnh, ta không tham gia vào nữa.

- Tuân mệnh!
Quan Xung chào theo nghi thức quân đội cung kính đáp lại.

Lục Thất gật đầu, nói:
- Các ngươi đi làm đi! Ta nghỉ ngơi một chút!

- Cung kính tiễn chủ thượng!
Lục Thất nói xong đứng dậy đi ra ngoài, kết thúc cuộc gặp ngắn ngủi.

Nhìn Lục Thất rời đi, Vu tướng quân cười nhạt lắc đầu, nói:
- Chủ thượng cẩn thận quá, không ngờ lại để lại hai vạn Kỳ quân!

- Chủ thượng rất tín nhiệm đại nhân đó, chủ thượng rất vui mừng đối với sự quy thuộc của đại nhân.
Quan Xung nói.

Vu tướng quân gật đầu, không nói gì nhiều nữa, cùng với Quan Xung đi điểm quân điều đổi quân.

Buổi trưa, trờivẫn u ám nhưng mưa kèm theo tuyết đã ngừng, các tướng sĩ vượt sông suốt đêm phần lớn phải phụng lệnh dậy trong khi đang ngủ rất say. Sau khi ăn cơm xong, đại quân xuất phát theo hướng Ô Lâm, sau khi đến Ô Lâm thì sẽ thẳng đến Giang Lăng.

Năm vạn sáu nghìn đại quân trên đường đi về phía Tây, vì chiếm được Giang Hạ thuận lợi và đã ăn no ngủ say rồi nên sĩ khí của quân rất lớn. Lục Thất không cưỡi ngựa đi cùng Quan Xung mà vừa đi vừa trao đổi chiến lược với Quan Xung.

- Quan đại ca! Sau khi đến Giang Lăng, huynh hãy đến bao vây thành Giang Lăng trước, sau đó giả mạo thánh chỉ của Hoàng đế Chu quốc, yêu cầu Kinh Vương dâng thành đầu hàng.
Lục Thất nói.

- Giả mạo Chu quốc? Chúng ta đều có mục tiêu Đường quốc mà.
Quan Xung kinh ngạc nói.

Lục Thất cười, nói:
- Đường quốc hiện giờ xưng thần Chu quốc, cho nên chúng ta có thể nói, là Lý Quốc Chủ phụng thánh chỉ của Hoàng đế Chu quốc xuất binh đột kích Kinh quốc ở Ngạc Châu, sở dĩ liên quân đột kích Kinh quốc là vì muốn mở đường đi đến Sở quốc. Đường quốc muốn mượn quân lực của Chu quốc để đánh bại Sở quốc, với mong muốn chuyển cục diện thất bại ở Tây bộ.

Quan Xung giật mình, kinh ngạc nói:
- Ý của chủ thượng là muốn dùng danh nghĩa liên quân của Đường quốc và Chu quốc dọa Kinh Vương đầu hàng.

Lục Thất gật đầu, nói:
- Ta hiểu tình thế của Kinh quốc, hiện giờ tình thế nước này rất kém ở việc ứng phó với nạn bên ngoài, đặc biệt là Chu quốc, áp lực đối với Kinh quốc đã vô cùng lớn. Hơn nữa Kinh quốc không những phải xuất lương thực ra để nuôi quân Hán đang đóng tại Tương Châu mà còn phải đề phòng quân Hán, vì vậy trên dưới Kinh quôc hiện giờ chắc hẳn là vô cùng khó khăn vất vả. Cho nên chỉ cần đại quân vây thành, dùng danh nghĩa liên quân của Chu quốc và Đường quốc hù dọa, cho đãi ngộ tốt khi đầu hàng thì có lẽ Kinh Vương sẽ đầu hàng đó.

Quan Xung gật đầu, nói:
- ‘Thượng binh phạt mưu’, đây quả là thượng sách!

- Thượng sách cũng chưa chắc dùng được, cho nên sau khi huynh vây thành thì lập tức chia binh đến cướp thuyền của Giang Lăng. Sau đó bất luận là Giang Lăng đầu hàng hay không thì huynh đều phải cướp được lương thực xung quanh Giang Lăng, sau đó cho lên thuyền vận chuyển đi. Nếu như lúc quân Kinh Môn đến tập kích mà thành Giang Lăng vẫn không đầu hàng thì huynh hãy dẫn quân rời đi, cuối cùng lui về Ngạc Châu.

Quan Xung gật đầu, nói:
- Thuộc hạ đã hiểu!

Lục Thất cười, nói:
- Huynh dẫn quân đến Giang Lăng đi! Ta dẫn ba nghìn quân đến huyện thành khác để cướp lương thực, gây chiến một lần, không thể lấy được quá ít.

Quan xung ngẩn ra, gật đầu, nói:
- Thuộc hạ sẽ cố gắng hết sức!

- Trước tiên hãy chọn ra một tướng sĩ dũng cảm biết ăn nói làm sứ giả đến khuyên hàng. Nói cho tướng sĩ đó, bổn Vương sẽ nhớ đại công của hắn.
Lục Thất ôn hòa nói.

- Vâng! Thuộc hạ hiểu!
Quan Xung gật đầu đáp lại.

Lục Thất điểm ba nghìn tướng sĩ Kỳ quân, rời khỏi đại đội chạy theo hướng tây bắc. Sau khi đi ra được mười mấy dặm, hắn giao phó một hồi, sau đó chỉ dẫn theo mười tướng sĩ rời ba nghìn quân, để ba nghìn quân tự đi cướp đoạt, hắn thì cưỡi ngựa quay về huyện Giang Hạ.

Lúc đến gần huyện Giang Hạ, một Tả Đô úy Kỳ quân lên nghênh đón. Sau khi thi lễ, Lục Thất xuống ngựa, đi đến bên cạnh tả Đô úy, hỏi:
- Vu tướng quân đã làm được những gì?

- Bẩm chủ thượng! Vu tướng quân đã bố trí canh phòng bình thường, còn lệnh chuyển lương thực Giang Hạ đến Ngạc Châu.
Tả Đô úy trả lời.

- Một vạn Ngạc Châu quân bố trí canh phòng ở đâu?
Lục Thất hỏi.

- Ở Hạ Khẩu ạ! Vu tướng quân cũng ở đó, hai vạn Kỳ quân ở huyện thành Giang Hạ.
Tả Đô úy tiếp tục trả lời.

Lục Thất suy nghĩ một chút, nói:
- Ngươi đi tìm Vu tướng quân xin chỉ thị, hỏi có thể xuất binh đến nơi xa một chút để tập kết lương thực không?

- Tuân mệnh!

- Bất luận Vu tướng quân trả lời thế nào thì ngươi cũng không cần nhiều lời, quay về là được!

- Vâng! Xin chủ thượng quay về doanh trại nghỉ ngơi!
Tả Đô úy cung kính nói.

Lục Thất gật đầu, cởi giáp soái vàng ra, thay áo giáp Giáo Úy, cùng tả Đô úy đến đại doanh quân Đông Kỳ. Sau khi bí mật gặp chủ soái Kỳ quân thì liền nấp ở trong doanh trại.

Gần xế chiều, tả Đô úy đó quay về, nói Vu tướng quân đã đồng ý rồi, bảo ngày mai xuất quân đi tập kết lương thực. Lục Thất nghe xong không nói gì thêm, yên tĩnh ở lại trong đại doanh.

Sáng sớm hôm sau, chợt tướng ngoài cửa đến báo Vu tướng quân đã đến rồi. Chủ soái dưới sự sai bảo của Lục Thất, đi ra nghênh đón Vu tướng quân vào. Vu tướng quân vừa vào soái trướng đột nhiên nhìn thấy Lục Thất đứng đó, không khỏi cả kinh sửng sốt.

- Vu tướng quân đến rồi!
Lục Thất cười nhạt chào hỏi.

- Chủ thượng quay về khi nào vậy, thần bái kiến chủ thượng.
Sau khi kinh ngạc một phen, Vu tướng quân cung kính bái kiến trước lời chào hỏi của Lục Thất.

- Ta về từ hôm qua, vẫn luôn đợi ngươi!
Lục Thất bình thản nói.

- Chủ thượng đang đợi thần? Có chuyện gì sao ạ?
Vu tướng quân kinh ngạc nói.

Lục Thất nhìn y, bình thản nói:
- Vu tướng quân! Ngươi thật lòng muốn phò trợ ta không?

Vu tướng quân lập tức nhau mày, nhìn Lục Thất nghiêm nét mặt nói:
- Chủ thượng đang nghi ngờ tâm ý của thần sao ạ?

- Đúng vậy! Ngươi không nên ở lại Giang Hạ. Nếu như ngươi thật lòng thì phải chia sẻ ưu tư với chủ nhân chứ không phải chặn đường lui của ta!
Lục Thất thản nhiên trả lời.

- Chủ thượng phỏng đoán như vậy, thật sự làm thần đau lòng!
Vẻ mặt Vu tướng quân có chút không vui, y tức giận đáp lại.

Lục Thất bình tĩnh nhìn Vu tướng quân, một lát sau mới nói:
- Vu tướng quân! Có lẽ ta đã vu oan cho ngươi nhưng ta không muốn đánh cược tính mạng của hơn ba vạn tướng sĩ Tấn quốc. Bởi vì đột kích Kinh quốc, vốn là đi vào con đường chết.

Vu tướng quân ánh mắt lạnh lùng nhìn Lục Thất, nói:
- Chủ thượng muốn giết thần?

Lục Thất gật đầu, nói:
- Đúng vậy! Bởi vì ngươi có thể nắm được quá nhiều quân. Ngươi khác với Lâm Nhân Triệu, những lời ngươi nói thì Lý Quốc Chủ sẽ tin, hơn nữa trong lòng ngươi vẫn luôn hy vọng Đường quốc có thể tồn tại. Vì vậy, có lẽ ngươi sẽ phản bội Lý Quốc Chủ nhưng ngươi cũng có thể sẽ ‘bồi dưỡng’ Thái Tử Đường quốc trở thành một Hoàng đế huy hoàng của Đường quốc.

Vu tướng quân lạnh lùng nhìn Lục Thất, đột nhiên nói:
- Sao Chủ thượng biết thần sẽ đến đây. Nếu như thần không đến thì lẽ nào Người vẫn sẽ đợi?

Vẻ mặt Lục Thất bình tĩnh, đáp:
- Ngươi có thể đến vốn là muốn vội vàng nắm quân trong tay. Ngươi muốn mượn cơ hội cướp đoạt quyền khống chế Kỳ quân, vì vậy một khi có cơ hội thì tất nhiên ngươi sẽ đến thân cận rồi.

Vu tướng quân lắc đầu, nhìn Lục Thất nói:
- Chủ thượng thật sự hiểu nhầm rồi! Đường quốc đã không còn thuốc cứu chữa, thần thật sự chỉ nghĩ, bảo vệ được Thái Tử Đường quốc là thần đang trả được ân tình của Trương Hoàng hậu đối với thần.

- Ta đã nói rồi, cứ coi như ta vu oan cho ngươi thì kết quả vẫn giống nhau cả thôi.
Lục Thất bình thản đáp lại.

Vu tướng quân nhìn Lục Thất, nói:
- Chủ thượng không cần thần xúi giục Ninh quốc quân nữa sao?

- Ta đã nói rồi, ta không đánh cược được nên sẽ không cược nữa.
Lục Thất lạnh lùng nói.

Vu tướng quân nhìn Lục Thất, bỗng nhiên cười khổ, gật đầu nói:
- Đúng vậy! Khó trách Người có thể lập quốc xưng vương, có những chuyện Người không đánh cược nổi.

Lục Thất đưa tay khoát tay một cái, chủ soái Kỳ quân ở phía sau Vu tướng quân đột nhiên rút kiếm đâm vào sau Vu tướng quân. Vu tướng quân kêu lên một tiếng, mắt đau đớn nhìn Lục Thất.

- Vu tướng quân! Ta đồng ý với ngươi, sẽ không thay đổi. Thái Tử Đường quốc sẽ là Đường Hoàng, hậu duệ của ngươi sẽ là Ninh quốc công.
Lục Thất nhìn lại Vu tướng quân, nói có chút thương tâm.

- Cảm ơn chủ thượng! Thật ra trong lòng thần vẫn luôn rất mâu thuẫn. Thần muốn phò tá vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất, lập danh thiên cổ, làm người kiệt xuất. Chỉ là trước đây người phụ nữ thần yêu, cũng tốt, giải thoát cũng tốt.
Vu tướng quân nói ra yếu ớt, mắt dần nhắm lại rồi ngã xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.