Ái Thiếp Của Bối Lặc

Chương 4




Lục Thất biết đánh chiếm thành Giang Lăng rất khó, hắn suy nghĩ về chiến lược của Kinh quốc, hắn không nói cho Quan Xung, đợi sau khi vượt sông thành công, chiếm được Giang Hạ, mới có thể phân phó Quan Xung đi làm.

Thuyền lướt trên sông trong đêm đầy mưa gió, càng gần Hạ Khẩu, tầm mắt bị hạn chế, thủy quân chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm dò đường tiến lên phía trước, tới bờ bên kia chưa chắc đã có thể tới nơi cần tới, có lẽ cập bến sẽ vào bãi sông hoặc vách núi, nhưng đại khái chỉ cần tới được bờ bên kia, cũng có thể tạm coi là thành công.

Lục Thất yên lặng nhìn chằm chằm phía trước, tầm nhìn của hắn trên mười trượng, phía trước mờ nhạt hiện ra thân núi, Lục Thất thấp giọng hô:
- Phía trước có núi.

- Thật sao? Hướng thượng nguồn, xuôi dòng dời đi.
Thủy quân giáo úy ở phía sau hồi đáp.

- Có thể xuyên qua vách núi không?
Lục Thất hỏi.

- Rất khó, vách núi không dễ đi, nếu phía trên có thủ hộ, tiến công sẽ không tốt, nhưng nếu có thể trèo lên phía trên, có chỗ đặt chân, như vậy lại rất có lợi, quân địch cũng không dễ gì mà đánh úp được.
Giáo úy hồi báo.

Lục Thất gật đầu, nói:
- Tiến công bắt đầu tại đây, thả thuyền Mông Trùng.

- Vâng.
Giáo úy đáp lại, thấp giọng hạ lệnh tướng sĩ hai bên thả neo thuyền, để binh sĩ tiên phong lên trước.

Lục Thất nhìn thoáng qua vách nó, hắn đi tới mạn trái thuyền thấp giọng hô:
- Các huynh đệ, các ngươi men theo vách núi đá mà đi, ta sẽ phòng thủ tấn công những kẻ địch cố ý ngăn cản.

Các tướng sĩ nghe xong có chút kinh nghi, tướng sĩ quân doanh Ngạc Châu kinh ngạc nói:
- Đại nhân ngài nhìn thấy?

Lục Thất cười, gật đầu nói:
- Vách núi đá phía trước ta nhìn vô cùng rõ.

Các tướng sĩ giật mình nhìn Lục Thất, bọn họ nhìn lại phía trước chỉ thấy một màn đêm u tối. còn tưởng cách bờ sông rất xa, hiện tại Lục Thất nói cho biết, quân tâm lại lần nữa đại chấn, cảm thấy Trấn phủ sứ đại nhân sẽ không nói bừa.

Hai chiếc thuyền Mông Trùng hơn năm trăm tên tướng sĩ, mái chèo từ từ dừng, rất nhanh tất cả đã rời thuyền, Lục Thất đứng trên mũi thuyền, gài tên giương cung nhắm ngay đỉnh núi, hắn sở dĩ chọn nơi này để tiến công, thứ nhất vì cần tốc chiến, thứ hai là Quan Xung từng nói qua, bờ sông Hạ Khẩu là nơi phòng ngự chủ chốt, mà binh lực vùng núi sẽ rất ít, tuy nhiên vùng núi phòng ngự có lăn đá và gỗ cây, dễ thủ khó công.

Một lát sau, vách núi truyền tới tiếng va chạm trầm thấp, việc thuyền Mông Trùng va phải bờ đá là điều khó tránh khỏi, ánh mắt của Lục Thất bình tĩnh nhìn chằm chằm đỉnh núi, rất nhanh, một thân thể mờ mờ ló ra, tư thế ngó xuống, Lục Thất bắn cung.

Mũi tên vừa lướt đi, rất nhanh dội lại tiếng kêu thảm, tướng sĩ dưới vách núi nghe được rõ, lập tức một đám hùng hổ bám lấy vách leo lên, vách núi cao hơn mười trượng, tuy không phải hoàn toàn dựng đúng nhưng hai bên đường dốc bị phong hóa, có cây cối và rong cỏ.

A! A!
Lại thêm hai tiếng kêu thảm thiết, tiếp theo có người hô lớn:
- Chết người, có kẻ ở phía dưới bắn tên, là địch tập kích.

- Mau lăn gỗ xuống.
Lập tức có người sợ hãi kêu lên.

Trên vách có hai thân ảnh nâng vật đưa lên qua khe vách, nhưng sau đó chỉ có hai tiếng hét thảm rồi ngã xuống, Lục Thất đứng ở mũi thuyền cung lớn bắn liên tục, bách phát bách trúng, tiếng sĩ phía sau khiếp sợ nhìn chăm chú.

Một lát sau thuyền Mông Trùng trở lại, các tướng sĩ phía sau tiếp tục rời khỏi thuyền lớn, cuộc chiến này có vẻ dễ dàng, liều chết xung phong lao tới chính là quân công.

Trên đỉnh vách, kẻ thù không dám ló đầu, chỉ dám ném đá xuống, nhưng tướng sĩ đột kích dưới sự bảo hộ của Lục Thất nhanh chóng tiếp cận được tới đỉnh, kẻ thù luồn lên ngăn chặn, vụt, một mũi tên xé gió mà tới, trúng ngay mắt trái địch nhân, hét thảm một tiếng ngã ngửa ra sau, kẻ tiếp đuôi lên ngăn chặn vì sợ quá mà vội nằm rạp xuống, kết quả tướng sĩ leo tới được trên vách, thuận thế mà chém giết.

Lục Thất buông cung, nắm đại thiết thương, tại lúc nhóm tướng sĩ thứ ba lên thuyền Mông Trùng tới bờ bên kia. Lục Thất thả người, sải chân tới dưới vách đá, tiện đà nương người bắt lên vách núi, chân tay không cần cùng đồng thời leo mà trực tiếp nhảy bám, tướng sĩ phía sau vừa rời thuyền ngửa đầu lên thấy được, Trấn phủ sứ đại nhân thế mà đã gần tới đỉnh núi, một đám liền vội vàng hướng về phía vách núi mà leo.

Lục Thất nhanh chóng tới đỉnh núi, gặp được trăm tướng sĩ bên mình, lập tức có Giáo úy bẩm báo:
- Đại nhân, vùng núi này chỉ có hai trăm người trấn thủ, phân tán nhỏ, nơi này có năm mươi người, vừa xong đã giết hết.

- Tốt, đẩy nhanh tiến độ, mở rộng phạm vi mai phục, cho một nghìn người tiến hành đột kích.
Lục Thất phân phó nói.

- Vâng.
Giáo úy ứng đáp, sau khi an bài các tướng sĩ mọi nơi đẩy nhanh phòng ngự, tới chỗ người tới sau.

Nửa giờ sau, vùng núi lục tục kéo tới hơn ngàn tướng sĩ, Lục Thất chỉ đạo đột kích, có do thám địa hình, chỉ dẫn phương pháp đột kích Hạ Khẩu bất ngờ, Lục Thất tay cầm thương lớn, hô tướng sĩ lt khai vùng núi, đến nơi đất bằng, tiếng chém giết bắt đầu vang lên, Lục Thất biết đã có một thuyền khác cập bờ sông, hắn nhanh chóng đánh tới nơi đó.

Chạy được hai trăm mét, Lục Thất nhìn thấy một lều trại, đại thương trong tay, tiên phong vọt tới phía trước mười mét đến thằng tòa doanh trại, nhìn bên trong doanh trại có mấy chục người đang ở ngay của trướng, chân không một tiếng động, tiếp cận thành công, vừa thấy kẻ địch liền giơ thương đánh tới, nhất kích tất sát, ngay chính cổ họng.

Bởi trời đêm tối, Lục Thất tiếp cận đánh giết, quân địch mới hoảng hồn kêu thét, đại thương hùng liệt đâm công liên tục, một mạch giết hơn bảy tên địch, quân địch bị dọa đều chạy lui vào bên trong trại.

Tướng sĩ theo sau lúc này vừa tới, Lục Thất phất tay chia ra, rồi vội vàng xoay người chạy hướng bờ xông, binh tướng nghe lệnh liền chia thành hai nửa, một nửa tiến công doanh trại, một nửa theo sau Lục Thất chạy tới bờ sông.

Men theo tiếng chém giết, Lục Thất chuẩn xác tới được bờ sông, vừa thấy đông nghịt đều là quân địch, đang ngăn chặn quân tiên phong đổ bộ. hắn như cũ lặng lẽ tiếp cận, nâng thương, hạ độc thủ từ phía sau.

Hậu trận quân địch bị tập kích, lập tức kinh loạn, có quan tướng hét lệnh tách ra phản kích, kết quả một tiếng một mạng, Lục Thất chộp được cây thương, thuận tay ném tới, trúng ngay quan tướng cách đấy mười trượng, dị năng nhìn xuyên màn đêm của hắn, lúc này đạt lợi thế không nhỏ, tướng sĩ theo sau anh dũng đánh giết tới.

Một lúc sau, thủ vệ Hạ Khẩu hai bờ sông Kinh quốc đã bị giết hơn nửa, còn lại bị bắt giữ, phần khác đoạt được hơn chục thuyền lớn nhỏ, giúp hỗ trợ thêm nhiều tướng sĩ vượt sông.

Lục Thất thẩm vấn một quan tướng Kinh quốc, biết được bởi vì nhiều năm qua Đường quốc không có ý xâm chiếm Hạ Khẩu. khiến phòng ngự ở đây bị nơi lỏng, hơn nữa Chu quốc cùng Sở quốc ở mạn khác đánh tới, cho nên Kinh quốc đem phần lớn binh lực Hạ Khẩu và hơn phân nửa thuyền bè lớn nhỏ đều dùng đi phản công Sở quốc cùng Chu quốc đột kích.

Sở dĩ Hạ Khẩu hiện tại vẫn còn đóng hơn mười ngàn quân bởi vì lo phòng bị thủy quân Chu quốc vượt sông tập kích, tuy nhiên bên trong Chu quốc có mật thám Kinh quốc, nếu Chu quốc xuất động thủy quân lập tức sẽ bị lộ. Ở Ngạc Châu Kinh quốc cũng có mật thám, nhưng với tình hình Đường quốc và Ngạc Châu hiện tại, khiến mật thám khó có thể ngờ tới quân lực Ngạc Châu vượt sông đột kích.

Lục Thất thẩm vấn xong, càng chắc chắn được bố cục binh lực Kinh quốc, Giăng Lăng là đồn trú hai vạn quân, tuy nhiên có mười ngàn thủy quân, phòng ngự phân tán hai bên bờ sông lớn, chủ yếu là phòng ngự Sở quốc, Sở quốc mấy năm nay lăm le khối bảo địa là Kinh quốc, chỉ có điều phòng ngự ở Kinh quốc rất ngặt, quân lực thiện chiến, khiến Sở quốc mấy lần đột kích không thành công, lại có thêm Chu quốc cũng cùng ý đồ xâm lược, nếu Kinh quốc không được sự ủng hộ của Hán quốc, chắc sớm đã bị Chu quốc tiêu diệt.

Lục Thất chờ đại quân vượt sông, nhàn rỗi hỏi một chút về Hán quốc, tù binh trả lời nói, Hán quốc mặc dù rất hùng mạnh, nhưng nội loạn và ngoại xâm rất nặng, Hoàng đế Hán quốc dù rất cần chính cường quân, nhưng cũng rất tham hoan, hơn nữa rất đa nghi, tước đoạt rất nhiều võ thần binh quyền, cắt cử văn thần nắm quân sự.

Hán quốc ngoại xâm chủ yếu là Chu quốc và Sở quốc, Đại Lý quốc và Thổ Phiên quốc gây hiềm khích, Hán quốc rất tham lam, đại quân Hán quốc chú đóng ở Tương châu, lương thực do Kinh quốc chu cấp, sản lượng lương thực ở Kinh quốc tuy lớn nhưng cấp dưỡng hai trăm ngàn đại quân thực sự mà nói là rất gắng sức, hơn nữa gần mười năm trở lại đây, Sở quốc đột nhiên lớn mạnh, hiếu chiến đột kích Kinh quốc, khiến phòng ngự trở nên căng thẳng, ứng phó khó khăn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.