Ái Thật Lâu Bằng Hữu

Chương 97: Phiên ngoại




Dịch: Phong Thanh

Biên: Cún Con

***

Trên đường về nhà, Kế Duyên kỳ thật vẫn một mực nghĩ về chuyện của Doãn Thanh.

Nếu nói lần trước hắn có thể nhìn thấy rõ Tam trang chủ có thể do võ công đối phương cao, khí chất đặc thù. Còn trường hợp của Doãn Thanh chỉ có thể tạm kết luận do thiên phú tiềm tàng, cũng không biết phương diện nào đúng.

Kế Duyên mặc dù suy đoán Doãn Thanh là người có khả năng tu tiên, cũng cảm thấy điều này đi vào ngõ cụt, văn thông võ thạo đều có thể, chắc phải nhìn lại lần nữa.

Đối với Kế Duyên, Doãn gia coi như nhà hàng xóm đầu tiên của hắn tại huyện Ninh An.

Sáng sớm thứ Hai, Doãn Triệu Tiên dẫn Doãn Thanh đi đến bên ngoài Cư An Tiểu Các, đồng thời mang theo một hộp bánh ngọt với hai bình Hoa Điêu Tửu.

Hai cha con nhìn tiểu viện trước kia âm trầm, giờ phút này đứng ở ngoài cửa chỉ cảm thấy không khí tự nhiên tươi mát, hít thở thoải mái, nội tâm không còn cảm giác sợ hãi.

Doãn Triệu Tiên đổi sang tay phải cầm hộp bánh, vừa chuẩn bị gõ cửa đã nghe thấy bên trong có thanh âm mạnh mẽ chính trực trầm ấm vang lên…

“Vào đi, cửa sân không khóa!”

Doãn Triệu Tiên ngây người một lát, vội vàng sửa lại quần áo rồi đẩy cửa đi vào bên trong sân.

“Doãn Triệu Tiên mang theo tiểu Doãn Thanh đến đây bái phỏng Kế Tiên Sinh!”

“Haha, Doãn phu tử tới thì tới, không cần mang theo gì cả.”

Kế Duyên buông thẻ tre xuống, chắp tay về phía Doãn Triệu Tiên, tiểu Doãn Thanh tay xách đồ vật cũng chắp tay có lễ.

“Lần đầu đến bái phỏng không thể không lễ, huống hồ hôm qua lời nói của Kế tiên sinh khiến tại hạ mở mang đầu óc, chút tâm ý xin tiên sinh hãy nhận!”

Doãn Triệu Tiên nói xong thì tiến về phía trước đặt quà tặng trên bàn đá, hắn cũng thấy rõ đồ vật trên bàn, không khỏi thốt nhẹ một câu.

“Thẻ tre?”

Thời đại bây giờ, trang giấy đã sớm được phổ cập với những người đi học, sách làm bằng thẻ tre đã cực kỳ hiếm thấy hay sớm đã tuyệt tích.

“Đúng vậy, chính là thẻ tre.”

Kế Duyên lơ đễnh trả lời.

“Thẻ tre trong nhà đều là của bạn bè tặng cho, Kế mỗ thị lực có hạn, xem không được những cuốn sách bình thường. Doãn phu tử cùng tiểu Doãn Thanh, đừng đứng nữa, mời ngồi.”

Kế Duyên nhìn Doãn Triệu Tiên với tiểu Doãn Thanh ngồi xuống cạnh bàn đá thì chủ động đưa ra chủ đề.

“Ta đã sớm nghe Doãn phu tử sẽ đảm nhiệm làm phu tử cho trường tư thục huyện Ninh An, vẫn chưa tới cửa chúc mừng. Ngược lại làm phiền phu tử tự mình đến cửa, không biết bây giờ công việc ở trường tư thục chuẩn bị thế nào rồi?”

“Về việc này, ta chỉ là được các vị chức sắc trong huyện Ninh An nâng đỡ thôi, công việc ở trường tư thục hiện tại đã chuẩn bị sắp xong rồi, hai ngày sau liền có thể lên lớp.”

Đây là việc Doãn Triệu Tiên cực kỳ tự hào, hễ nói đến thì trên mặt mỉm cười, Doãn Thanh ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào giếng nước bên trong viện đang bị nắp gỗ che kín, bên trên có đè tảng đá.

“Kế tiên sinh, trong sân có giếng nước, vì sao ngài còn muốn đi gánh nước ở ngoài?”

Phía trước phòng bếp Cư An Tiểu Các có hai cái vạc lớn nhỏ, nước bên trong vạc được đổ đầy từ mười ngày trước.

Kế Duyên nhìn giếng nước bên trong viện, thuận miệng đáp.

“Cái giếng nước này từng bị nhiễm đồ vật không thuần khiết, Kế mỗ có bệnh thích sạch sẽ nên không muốn uống nước trong giếng này.”

Có một số việc không cần phải kể rõ, người thông minh luôn luôn có thể liên tưởng được. Doãn Triệu Tiên lập tức kết hợp với những tin đồn trước kia thì nghĩ đến điều gì đó, vô thức nhích ra xa cái giếng một chút. Tay y đặt trên bàn cầm lấy một quyển thẻ tre.

“Thẻ tre này mát thật!”

Doãn phu tử lật nhìn tựa sách, trên thẻ trúc hiện ra mấy chữ “Ba mươi sáu thế cờ vây”, trong lòng y cảm thấy có thêm chủ đề để tán gẫu với Kế Duyên.

Doãn Triệu Tiên không hỏi những việc liên quan đến Thành Hoàng đại nhân, y chỉ có mục đích duy nhất là tạo mối quan hệ với Kế Duyên.

Sau khi trải qua khoảng thời gian câu nệ, Doãn Triệu Tiên chầm chậm thở phào. Kế Duyên thật sự rất hiền hòa, tự nhiên làm cho người ta dần thoải mái. Hơn nữa, khí chất bên trong viện khiến cho người ta đứng ngồi đều có cảm giác hài lòng vui sướng.

Hai người trong tiểu viện nói chuyện trên trời dưới biển đủ thể loại, Doãn Thanh ngồi bên cạnh yên tĩnh lắng nghe.

Càng trò chuyện, Doãn Triệu Tiên càng cảm thấy Kế tiên sinh thực sự thâm bất khả trắc, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, rất nhiều kiến giải chưa từng nghe qua, có thể nghĩ đến những chi tiết độc đáo sâu sắc. Kế tiên sinh dù có vẻ chuyện gì cũng biết, nhưng những việc thế tục lại bị thiếu sót, thường thỉnh giáo y.

Liên tục đến giờ Ngọ, hai cha con mới rời đi. Doãn Triệu Tiên có chút lưu luyến không rời, Doãn Thanh thì sớm đã thấy nhàm chán.

Kế Duyên cũng trò chuyện rất hăng hái, sau lần nói chuyện ở lầu các bên ngoài miếu thì lần này hắn nói chuyện nhiều nhất từ trước đến nay. Hơn nữa, hắn trò chuyện cùng người đọc sách nhưng không cổ hủ như Doãn Triệu Tiên rất sảng khoái, có tiếng nói chung. Điều này tốt hơn so với việc nói chuyện với những người bảo thủ khác, nên khi hắn hỏi những việc vặt vãnh cũng không cảm thấy ngại ngùng như lúc hỏi Thành Hoàng.

Kế Duyên nhìn bầu Hoa Điêu Tửu trên bàn đá, bốc ngay miếng vải đỏ đậy nắp, ngửi thì thấy mùi cồn rất nhạt, dứt khoát nhấc bầu rượu uống một ngụm.

“Mùi tuy nhạt nhưng vị cũng không tệ lắm!”

Kế Duyên lẩm bẩm, nhớ rõ kiếp trước dù hắn thỉnh thoảng có bồi ông nội uống một chút nhưng không hề thấy ngon.

Đặt bình rượu xuống, Kế Duyên duỗi nhẹ ngón tay trên miệng bình rồi kéo một phát.

Một dòng rượu tinh tế từ trong bình bay ra, chuyển động theo ngón tay Kế Duyên, bay lượn một vòng trên không sau đó chui vào miệng Kế Duyên.

‘Được rồi, Tiểu Thuật Tị Thủy xem như nhập môn.’

Tiểu Thuật Tị Thủy miễn cưỡng được xem là một loại ngự thủy chi thuật, chiêu thức này làm cho Kế Duyên cực kỳ hài lòng!



Mùng hai tháng tư, trời vào hạ, cây táo trong Cư An Tiểu Các nở hoa.



Tại nơi giao giữa ba phủ, vượt qua biên giới Đức Thắng Phủ, lại đi ngang qua Định Nguyên Phủ, sát Thiên Việt Phủ, bên trong núi Ngưu Khuê hơn hai trăm dặm.

Trong đêm, sâu bên trong núi Ngưu Khuê ở Định Nguyên Phủ.

“Gào gào ~~~~”

Một tiếng cọp gầm chấn động vạn dặm, bách điểu kinh bay bách thú bỏ chạy!

“Ầm ầm …”

Trên bầu trời như có mây đen hội tụ hơn một canh giờ mới tản đi, chỉ lưu lại trên núi một trận mưa.

Trên đỉnh Miếu Thành Hoàng, huyện Thành Trạch, Định Nguyên Phủ, Kim Thân cao lớn đội nón, ánh mắt như nhìn thấy rõ núi Ngưu Khuê, tầm mắt dõi theo đến khi mây mưa ngừng lại.

“Ai... Sợ là có yêu quái sắp đạt thành tựu!”

Thành Hoàng lắc đầu thở dài, pháp thể biến mất tại chỗ.

Trong núi, một đầu cọp, có hình thể to lớn gấp hai ba lần so với những con bình thường, đang ngẩng đầu ngắm trăng, đó là Cọp Tinh Lục Sơn Quân.

Trận lôi vân kèm theo mưa bên trong núi đã làm cho Lục Sơn Quân tim đập nhanh, vô cùng hưng phấn.

Tu hành chính là việc làm nghịch thiên, mà lôi đình có thiên uy, cỏ cây cầm thú là giống loài càng e sợ thiên lôi. Quái thành tinh đã khai một phần linh trí, theo bản năng chúng sẽ ẩn thân tránh né những ngày mưa dông, giống như có sự sợ hãi khắc sâu trong linh hồn.

Mà khi quái thành tinh sắp đạt được thành tựu, vị trí của nó càng dễ dẫn phát giông tố, có lúc tạo nên đại giông tố trái mùa, báo hiệu thiên ý không dung.

Đương nhiên, lôi đình có đáng sợ cũng chỉ là thời tiết, yêu quái thành tinh thì linh trí hẳn không thấp, muốn né tránh có rất nhiều biện pháp. Kẻ xui xẻo bị đánh chết không phải không có, chỉ là hơi ít, như không rõ một ít thường thức, lúc trời mưa giông trốn trong hốc cây, cây dễ bị lôi đình hấp dẫn thành ra bị đánh trúng.

Giờ phút này Cọp Tinh trầm tâm tĩnh khí, nhảy xuống đứng trên núi đá. Trong lòng nó suy nghĩ có lẽ phải mất vài chục năm hoặc chỉ cần mấy năm, sẽ có thể đột phá xiềng xích gông cùm, mấu chốt đột phá của yêu quái. Đến lúc đó, gã mới có thể ngao du thiên địa ngoại giới!

Tại Thiên Việt Phủ, nơi giáp với núi Ngưu Khuê, hai nhóm người giang hồ võ nghệ cao cường đang người truy kẻ trốn, thẳng một đường đánh thẳng vào đây. Tất cả chỉ vì tranh đoạt manh mối nào đó của một món võ lâm chí bảo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.