Ái Thật Lâu Bằng Hữu

Chương 12




“Đừng đi!”

Mộ Nguyệt Sâm mở miệng giữ cô lại.

2 chữ này không những khiến Hạ Băng Khuynh kinh ngạc, đến Tân Viên Thường và Mộ Bác Minh cũng rất kinh ngạc.

Cốt cách kiêu ngạo của anh khiến anh không cho phép bản thân cầu xin người khác, dù đau hơn nữa, bị thương nhiều hơn nữa, anh cũng chỉ trầm mặc.

Mà lần này, anh trước mặt mọi người hạ thấp mình, bỏ qua kiêu ngạo của mình. Họ biết anh làm vậy không hề dễ, nếu cô gái này không phải người anh yêu thật sự, nếu thật không muốn không muốn mất cô lần nữa, anh tuyệt đối không như vậy.

“Mộ Nguyệt Sâm, anh như vậy cũng không có ý nghĩa, chúng ta---”

Hạ Băng Khuynh nhìn cô muốn thoát khỏi tay anh.

Nói được nửa đột nhiên bị anh dùng sức kéo vào lòng, “Anh không cho phép em đi!”

Giọng nói nóng bỏng bên tai, làm ẩm ướt tim của Hạ Băng Khuynh.

Một bên lí trí của cô không muốn cho anh bất kì một cơ hội nào, một bên khác lại như con ngốc dù bị thương ngàn trăm lần cũng không biết, một lần lại một lần tham luyến.

Cô muốn đẩy anh ra, tay lại không có sức.

Cảnh này khiến Hạ Vân Khuynh nhìn đến khóc ra, nếu thế giới này mỗi mối tình trên thế giới này đều cực khổ và khó khăn như vậy thì bao nhiêu người có tình yêu chân thật?

Trên lầu bảo mẫu ôm Đóa Đóa xuống, “Đại thiếu phu nhân, tiểu thư tỉnh rồi!”

Hạ Vân Khuynh nhìn Đóa Đóa mặc đồ ngủ hồng đang dụi mắt, liền nhanh chóng ôm Đóa Đóa từ bảo mẫu, ở bên tai con gái nói nhỏ.

Sau đó để Đóa Đóa xuống đất để cô lắc lư đi bộ.

Mộ Đóa Đóa đến bên Hạ Băng Khuynh và Mộ Nguyệt Sâm, tay mập nhỏ ôm chân Hạ Băng Khuynh, giọng non nớt, “Dì dì, đừng đi, đừng đi ~~~”

Hạ Băng Khuynh hồi thần lại, đẩy Mộ Nguyệt Sâm ra, nhìn cháu gái dễ thương lại nhìn nhà đầy người, lại là khó xử, lại là ngượng ngùng.

“Dì dì đừng đi ~~” Đoá Đóa dễ thương lặp lại lời mẹ dạy, đôi mắt đầy nước khiến người khác yêu thương.

“Băng Khuynh em xem, Đóa Đóa không nỡ để em đi!” Hạ Vân Khuynh đúng lúc đi lên.

“Nhưng chị---” Hạ Băng Khuynh bất lực nhìn chị, không lẽ chị không thấy tình hình hiện tại, cô không thích hợp ở lại.

“Có gì đáng sợ chứ, em là em chị, chị là chủ Mộ gia, ở lại thì thế nào, cùng chị ăn tết, cùng Đóa Đóa ăn tết thì sao” Hạ Vân Khuynh dùng uy thế của chị gái, cũng không quan tâm Hạ Băng Khuynh đồng ý không, đi lên kéo cô vào bàn ăn.

“Chị---”

Mộ Nguyệt Bạch nhìn nửa ngày rồi lên trước, “Băng Khuynh, ngày mốt cùng anh Nguyệt Bạch đi xem pháo hoa chịu không? Nếu em không đi anh Nguyệt Bạch sẽ rất tổn thương.”

“Xin lỗi, tôi không muốn đi cùng anh!” Hạ Băng Khuynh trực tiếp từ chối anh.

Đáy mắt Mộ Nguyệt Bạch có chút mất mát. sau đó liền bị ánh sáng thay thế, anh cúi người nói mấy câu bên tai cô.

“Nếu em đủ rộng lượng, từ đáy lòng có thể buông bỏ Mộ Nguyệt Sâm, vậy em đi đi. Tốt nhất vĩnh viễn đừng quay lại, vì Nguyệt Sâm sẽ có vợ, tuy người vợ này nó không yêu nhưng nó không thể không chấp nhận. Nếu muốn đi thì dứt khoát một chút đừng dây dưa nữa. Đây là cơ hội cuối cùng anh cho em.”

Tim Hạ Băng Khuynh ngạt thở.

“Nhớ lấy, nếu em không thuộc về Mộ Nguyệt Sâm, vậy nhất định theo về anh.” Mộ Nguyệt Bạch mang ngữ khí bá đạo dịu dàng nói bên tai cô.

Hạ Băng Khuynh cắn răng.

Cô nên cách xa Mộ Nguyệt Sâm?

Nhưng cô thật sự có thể buông bỏ Mộ Nguyệt Sâm sao?

Cô nhớ lại cảnh lúc nãy Mộ Nguyệt Sâm ôm Ôn Tử Tích, lập tức đau đến cắn môi.

Mộ Nguyệt Bạch là người biết nhìn sắc mặt người khác, lúc anh nhìn thấy bộ dạng cắn môi của Hạ Băng Khuynh liền biết suy nghĩ và lựa chọn của cô.

Chỉ là, phát hiện này khiến anh càng u ám.

Nhưng, vì kế hoạch của mình, anh phải nhịn xuống.

“Ngày mốt xem pháo hoa, cùng đi nhé.” Anh lần nữa đưa tay ra, ý rất hiển nhiên.

Hạ Băng Khuynh không biết mình đang nghĩ gì, cơ thể mặc chị kéo đi.

Cô, không muốn thấy Ôn Tử Tích đắc ý!

Cô quay người từ từ về vị trí cũ.

Hạ Vân Khuynh thấy em không kiên trì muốn đi, liền vui vẻ cũng nghi hoặc.

Vừa nãy rốt cuộc Mộ Nguyệt Bạch nói gì với em ấy?

“Băng Khuynh, Nguyệt Bạch nói gì với em?” Cô nghi ngờ đến gần Hạ Băng Khuynh, lo lắng hỏi.

Nếu Mộ Nguyệt Bạch nói dối gì đó cô nhất định tính sổ với hắn!

“Không gì, nhanh ăn cơm, cơm sắp nguội rồi.” Cô cười nhẹ sau đó lấy nĩa cuộn lấy mì lạnh, bắt đầu ăn.

Hạ Vân Khuynh không hỏi ra gì chỉ nhìn sang Mộ Nguyệt Bạch, cảnh cáo anh đừng làm chuyện xấu với Hạ Băng Khuynh.

Anh để tay ra biểu thị mình vô tội.

Hạ Vân Khuynh hừ 2 tiếng, cũng bắt đầu ăn.

Mộ Nguyệt Sâm thở phào một cái, cuối cùng cũng giữ được cô.

Bây giờ, sóng gió mà Ôn Tử Tích tạo nên mới bình yên được tí.

Chỉ là Mộ Tuyên Nhất trong lòng Tân Viên Thường lại không dễ để mọi chuyện bình yên.

Tân Viên Thường vốn khá thích đứa cháu này, ai ngờ Mộ Tuyên Nhất ở trong lòng bà không những không cười còn khóc không ngừng, khiến bà có chút khó nhịn.

- -------- ----------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.