Ái Tại Hoa Hương Phiêu Tán Thì

Chương 34: Hiểu lầm




- A Thành, có phải con có một người bạn học làm quan?

Bên kia điện thoại, câu nói đầu tiên của Diệp Hải Trung làm cho Diệp Dương Thành có chút mộng, thanh âm có vẻ thật dồn dập, tựa hồ xảy ra chuyện gì lớn.

Thoáng định thần, Diệp Dương Thành vội hỏi:

- Cha, xảy ra chuyện gì?

- Cậu của con bị người ta đánh!

Tính nết Diệp Hải Trung luôn thập phần trung hậu, nhưng lúc này lại nổi giận đùng đùng nói:

- Đám du côn kia đánh vỡ đầu cậu của con, con…con nhanh chóng đi qua xem đi, đang nằm trong bệnh viện trấn.

- Được, con lập tức tới!

Vừa nghe là cậu xảy ra chuyện, Diệp Dương Thành không chút do dự lập tức đáp, cúp điện thoại đồng thời cầm theo chìa khóa xe đi nhanh ra cửa.

- Ca, xảy ra chuyện gì?

Diệp Cảnh Long nhìn thấy sắc mặt anh trai sầm xuống, khó hiểu bước nhanh đi theo, vừa đi vừa hỏi:

- Cha mẹ đi đâu?

- Hiện tại cha mẹ đang ở trong bệnh viện trấn.

Diệp Dương Thành vừa mở cửa xe vừa quay đầu lại nói:

- Cậu bị người ta đánh, đừng nói nhiều, mau lên xe!

- Nga, được!

Diệp Cảnh Long hoảng sợ, không hỏi nhiều lời vội vàng lên xe, đối với người cậu này hắn vô cùng tôn kính! Ở trong mắt hắn, Diệp gia có được quang cảnh hôm nay, ban đầu còn không phải nhờ cậu giúp đỡ?

Lần này cậu bị người ta đánh…không quan tâm ai đúng ai sai, đánh người là không đúng! Trên đường đến bệnh viện, Diệp Cảnh Long nghĩ thầm.

Diệp Dương Thành đang lái xe, tuy cau mày nhưng trong lòng thật nghi hoặc, theo trí nhớ của hắn, cậu hắn Ngô Ngọc Kiến là một trưởng bối vô cùng hiền lành, mà quan hệ với hương thân đều rất hòa hợp, vì sao lại xảy ra chuyện như vậy đây?

Mắt thấy sắp đến tết, nhà nhà đều đang chuẩn bị mừng tết, cuối năm còn gặp phải huyết quang tai ương, dựa theo phong tục trấn Bảo Kinh mà nói, từ hai mươi lăm âm lịch đến mùng hai tết, trong khoảng thời gian này ai bị chảy máu bị thương, sẽ xui xẻo ít nhất ba năm!

Đồng dạng ai đánh bị thương người, cơ bản sẽ biến thành cừu gia cả đời không qua lại với nhau…nhưng dựa theo tính khí của cậu, ai lại xuống tay với hắn đây?

Mang theo đầy bụng nghi hoặc, Diệp Dương Thành chậm rãi bình tĩnh lại, mang theo em trai đi thẳng vào bệnh viện, không đợi hắn gọi điện hỏi thăm số phòng, đã thấy mẹ hắn đang cầm giấy tờ vội vàng đi ở trước mặt…

- Mẹ, rốt cục cậu xảy ra chuyện gì vậy?

Vẻ mặt Diệp Dương Thành tràn đầy nghi hoặc, bởi vì xế chiều hôm qua cậu mới từ Quảng Châu trở về, chỉ một ngày lại trêu chọc tới ai? Hơn nữa đối phương còn động thủ ngay trong lúc sắp tết?

Thật hiển nhiên hắn không để ý tới lời của cha hắn nói là đám lưu manh đánh người!

Nhưng sau đó theo lời kể của mẹ hắn, hắn hiểu được nguyên nhân từ đầu đến cuối.

Cậu hắn Ngô Ngọc Kiến có hai đứa con, con gái lớn Ngô Lan Lan luôn đi theo ra ngoài buôn bán, giúp hắn xử lý cửa hàng, mà con trai Ngô Anh Quần vì học tập nên ở lại Hàng Châu, mợ của Diệp Dương Thành cũng ở lại Hàng Châu chăm sóc, hai mẹ con thuê một phòng nhỏ gần trường, do mợ chiếu cố cuộc sống của em họ Ngô Anh Quần hàng ngày.

Mấy hôm trước trường cho nghỉ đông, về đến nhà hai ngày trước Ngô Anh Quần cùng vài người bạn trung học đến Tứ Trung của trấn Bảo Kinh chơi bóng rổ, kết quả gặp phải một đám côn đồ đang chơi bài bạc cạnh sân bóng, cũng không biết vì sao nhóm người Ngô Anh Quần cãi nhau với đối phương, người trẻ tuổi khí huyết phương cương, sau khi mắng nhau vài câu Ngô Anh Quần có xô đẩy đối phương.

Ngay lập tức liền thống ra rắc rối, tên côn đồ bị hắn xô đẩy cũng không đánh trả, nhưng lại bắt trói Ngô Anh Quần cùng mấy bạn học, trực tiếp đem tới nhà của cậu, tên côn đồ bị Ngô Anh Quần xô đẩy yêu cầu trả năm trăm đồng phí trị liệu mới chịu thả người, nếu không “không chết không ngừng”, hơn nữa đối phương còn nói mình có người trong đồn công an, kêu gào thật lớn tiếng.

Mợ là một người tính tình ôn hòa, có chút kiêng kỵ với đám lưu manh ngoài xã hội, nghe được đối phương nói trong đồn công an có người, hơn nữa con mình nằm trong tay đối phương, bà lập tức lấy ra năm trăm chuộc lại con trai.

Vốn chuyện này đến đây đã xong, khi cậu về nhà mợ có nói qua chuyện này, tuy cậu là người rộng rãi, nhưng tính cách cũng không phải tùy ý cho người khác khi dễ, lúc này có mợ khuyên bảo nên cậu vẫn lựa chọn bỏ tiền tiêu tai họa, dù sao sắp tết, vì năm trăm đồng cũng không đáng trở mặt.

Nhưng không nghĩ tới chính là mấy tên côn đồ cầm tiền đi một ngày, hôm sau lại tìm tới cửa, lấy lý do cũng là đòi phí trị liệu, nhưng lần này mở miệng là ba ngàn đồng!

Cậu vốn đang ôm một bụng tức giận, làm sao tiếp tục đáp ứng cho đám côn đồ vơ vét tài sản lần nữa? Cậu liền cự tuyệt yêu cầu của đối phương, còn xảy ra xung đột võ mồm, ngay sau đó sự tình diễn biến thành đánh nhau, xô đẩy vài cái, có hai tên côn đồ cầm theo ống nước bằng sắt đập vào vài cái vào đầu của cậu.

Cậu bị đánh vỡ đầu chảy máu, đám côn đồ thấy thế cũng lập tức thoát khỏi hiện trường.

Mợ rất nhanh đưa cậu đến bệnh viện cấp cứu, đồng thời gọi điện báo công an, nhưng làm người không nghĩ tới chính là chỉ có một công an cùng hai hiệp cảnh đi qua hỏi vài câu, sau đó rời đi, nói là cần đi điều tra.

Điều tra cái rắm! Mợ liền tỏ vẻ mình biết mấy tên côn đồ kia ở nơi nào, có thể dẫn công an đi bắt người, nhưng gã công an cùng hai hiệp cảnh kia lại không nói lời nào trực tiếp rời khỏi bệnh viện.

Đây chẳng phải là muốn thiên vị đám côn đồ sao? Mợ vô cùng tức giận gọi điện cho vài thân thích, muốn đến đồn công an đòi công đạo, mà cha mẹ Diệp Dương Thành cũng được liệt vào hàng ngũ thỉnh mời…

Diệp Hải Trung vừa đến bệnh viện nghe được tin tức liền nhớ tới Trần Thiếu Thanh, vì vậy mới gọi điện cho con trai, hi vọng có thể tìm người trấn trường hợp, cũng có thể đòi lại công đạo cho Ngô Ngọc Kiến.

Nghe xong lời kể của mẹ mình, sắc mặt Diệp Dương Thành sầm xuống, hắn là người thật bao che khuyết điểm, hơn nữa…là khi người nhà của mình chiếm đạo lý!

Nhưng khi nghe mẹ nhắc tới Trần Thiếu Thanh, Diệp Dương Thành thoáng trầm ngâm, trực tiếp lắc đầu:

- Mẹ, hiện tại Thiếu Thanh đang ở Thiệu Hoa thị công tác…Hơn nữa chuyện này cũng không cần hắn ra mặt giải quyết.

- Vậy cậu của con…

- Yên tâm đi, con sẽ xử lý tốt.

Diệp Dương Thành đưa tay đặt lên vai mẹ mình, hít sâu một hơi:

- Có con ở đây, không có ai khi dễ lên đầu Diệp gia chúng ta!

Thích hợp cao điệu, không những có thể làm cho Diệp gia ở tại trấn Bảo Kinh không còn bị khi dễ, trọng yếu hơn là còn có thể tạo nên tác dụng cho thân phận của Diệp Dương Thành, sẽ không ai tin tưởng dị nhân huyện Ôn Nhạc luôn giữ bí mật thân phận lại cao điệu đem mình bộc lộ ra ngoài như thế!

Hơn nữa có một thân phận nhìn qua cứng rắn mạnh mẽ, hoặc là nói có được chỗ dựa vững chắc cường đại, đối với Diệp Dương Thành mà nói có thật nhiều chỗ tốt, là thời điểm vận dụng sức mạnh của Dương Đằng Phi, đã che giấu lâu như vậy, nên ra tay cũng không cần tiếp tục chần chờ làm gì.

Chuyện lần này xem như lời dẫn, cho dù không có chuyện này hắn cũng sẽ tìm cơ hội xuất hiện một lần, đem quan hệ giữa hắn cùng Dương Đằng Phi hoàn toàn trong sáng, chỉ có thể nói đám côn đồ lần này tự mình đụng lên, đương nhiên, còn có kẻ bại hoại làm chỗ dựa cho bọn hắn trong đồn công an!

Sau khi quyết định chủ ý, Diệp Dương Thành cũng không chú ý tới Diệp Cảnh Long vị câu nói của hắn làm nghẹn họng trân trối, trực tiếp đi qua người mẹ mình thẳng đến phòng bệnh cách đó không xa.

Mãi đến khi Diệp Dương Thành đã đi vào phòng bệnh, Diệp Cảnh Long mới phục hồi lại tinh thần, theo bản năng nhìn qua Ngô Ngọc Phương, lúng túng hỏi:

- Mẹ…đây…đây là anh của con sao?

- Tiểu tử này, con nói chuyện kiểu gì đây?

Ngô Ngọc Phương hiển nhiên cũng bị vẻ cường thế của con trai lớn làm hoảng sợ, nhưng vị câu nói của con trai nhỏ làm bật cười, thuận tay vỗ đầu hắn, nói:

- Đi, đi đóng tiền viện phí với mẹ.

- Dạ…

Diệp Cảnh Long sờ sờ đầu, tuy quay người đi cùng mẹ đến cửa thang lầu, nhưng hắn vẫn tò mò nhìn lại chỗ phòng bệnh, hắn bị dáng vẻ tự tin cường thế của anh trai làm rung động chưa từng có, hắn biết, anh của mình đã thay đổi.

- Mợ, mợ có biết hai tên côn đồ động thủ đánh cậu là ai không?

Diệp Dương Thành đi vào phòng bệnh của Ngô Ngọc Kiến, hỏi thăm vết thương, sau đó lại hỏi mợ:

- Kể cả công an vừa rồi đến lấy khẩu cung, mợ còn nhận ra được hắn sao?

- Biết, có thể.

Mợ cũng hiểu được một ít tình huống về Trần Thiếu Thanh từ miệng của Diệp Hải Trung, đương nhiên cho rằng ý của Diệp Dương Thành là muốn nhờ bạn bè ra mặt giải quyết chuyện này, nghe được cháu trai hỏi liền gật mạnh đầu.

- Vậy là tốt rồi.

Trong lòng Diệp Dương Thành đã sớm có suy tính, nhìn thấy mợ gật đầu, liền nói:

- Mợ, Anh Quần, cùng đi với cháu một chút, cha!

- Con nói đi.

Diệp Hải Trung cũng cho rằng Trần Thiếu Thanh sẽ nhúng tay, cũng không có nhiều lo lắng, bởi vì hắn nhớ được con trai từng nói qua, hiện tại Trần Thiếu Thanh đã là cục trưởng cục công an, theo hắn xem ra, một vị cục trưởng muốn ra mặt giải quyết chuyện này, không phải thoải mái như trở bàn tay hay sao?

- Cha cùng cậu hai ở lại chiếu cố cậu cả đi.

Diệp Dương Thành thoáng trầm ngâm rồi nói ra:

- Con đi với mợ cùng Anh Quần xử lý chuyện này.

- Được, mọi người đi đi.

Diệp Hải Trung không hề phản đối, rõ ràng gật đầu đáp ứng.

Một phút sau Diệp Dương Thành đi cùng mợ với em họ Ngô Anh Quần lên xe chạy tới thôn Thượng Thản, dựa theo lời nói của mợ, một trong hai tên côn đồ kia có một người nhà ở thôn Thượng Thản, mà nơi đó có một tiệm chơi games, nơi đó thường tụ tập không ít kẻ lưu manh lêu lổng chơi bời.

Diệp Dương Thành cảm thấy hai tên côn đồ kia phỏng chừng đang ở nơi này, cho nên cũng không đến nhà bọn hắn, trực tiếp lái xe đi tới cửa tiệm chơi games, dặn dò mợ ngồi trên xe, sau đó kéo em họ Ngô Anh Quần đi xuống bước vào trong tiệm.

- Lão tiểu tử kia còn dám theo tao hoành, biết không? Tao đánh xuống một gậy, lão tiểu tử chảy cả nước mắt…

Trong tiệm games thật ồn ào, nhưng thanh âm kêu gào của một tên thanh niên cơ hồ lấn át cả tiếng chơi game, khiến không ít thanh thiếu niên trong tiệm đều đưa mắt nhìn qua.

Nghe được tiếng kêu gào của thanh niên kia, hai mắt Ngô Anh Quần đỏ lên, siết chặt nắm tay muốn xông tới lại bị Diệp Dương Thành kéo lại, khẽ lắc đầu thấp giọng nói:

- Đừng nóng nảy, chuyện này để anh giải quyết.

Nghe được lời nói của anh họ, Ngô Anh Quần gật gật đầu, thật tự giác lui ra sau lưng Diệp Dương Thành.

Diệp Dương Thành đẩy Ngô Anh Quần ngồi xuống một máy chơi game, cao giọng hỏi:

- Đánh người mà đồn công an không quản sao?

Tên côn đồ ngồi ở một máy game khoảng cách xa năm thước nghe lời này quay đầu liếc Diệp Dương Thành, trên mặt hiện lên vẻ đắc ý, khinh thường cười nhạo:

- Phó đồn trưởng công an là anh rể của tao, hắn dựa vào cái gì đấu với tao?

- Nha…

Diệp Dương Thành giật mình, nga một tiếng thật dài, như có thâm ý nở nụ cười:

- Chỗ dựa vững chắc thật lớn, khó trách dám kiêu ngạo như vậy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.