Ai Sợ Ai

Chương 327: Trẫm và tướng quân cùng nhau cởi chiến bào. (57)




Buổi sáng cùng ngày, Binh Bộ Thị Lang Tạ Võ Nguyên đang ở nhà chờ tin tức của cha vợ, trong lòng tính toán sau khi bắt được Vân Dương, hắn nên hành hạ đối phương như thế nào...

Đột nhiên toàn bộ phủ đệ bị bao vây.

Ngoại trừ phu nhân Tạ Võ Nguyên có Lưu thái sư ra sức bảo vệ, được mang về phủ thái sư ra, những người khác, toàn bộ đều bị trói gô mang đi, trực tiếp đánh vào thiên lao. Lập tức tuyên án, ba ngày sau, khai đao xử chém!

Chuyện này, khiến tất cả người đang chờ xem náo nhiệt đều nghẹn họng trân trối!

Không phải... Không phải kẻ đánh người kia bị bắt a? Sao người bị đánh lại bị bắt rồi?

Chuyện này, nhanh chóng truyền bá trong các gia tộc quan lại Thiên Đường thành vô thành tạo thành một mạch nước ngầm: Vị Thiên Ngoại Vân Hầu công tử kia... Xem ra không thể chọc a...

Quá đáng sợ.

Giờ phút này, Kế Linh đang trong phòng chữ Thiên số một của khách sạn xa hoa nhất Thiên Đường thành, hung hăng dậm chân: “Sao không đem hỗn đản này bắt lại!”

Trong phòng, còn có mấy vị thiếu nữ, từng người đều lười biếng ngồi, thậm chí lười biếng nằm nhoài trên giường Kế Linh, chân nhỏ tựa bạch ngọc ngán ngẩm dơ lên hạ xuống... Đập vào giường chiếu phốc phốc vang.

Đám thế gia tiểu thư này. Ai nấy đều rất phong hoa tuyệt đại, nhưng khi ở trước đám khuê mật, đầu không giữ chút hình tượng nào.

“Nha, muội muội sao tức giận như vậy? Hỗn đản?” Một thiếu nữ ra vẻ kinh ngạc: “Kế muội muội quen biết một tên hỗn đản từ lúc nào nha? Thế nào mà chúng ta không biết?”

Kế Linh hừ một tiếng, nói: “Các ngươi biết? Nếu các ngươi nhìn thấy hắn, còn chưa bị hắn làm tức đến ăn không ngon, thì chính là gặp nhầm a!”

“Nha, còn có kiểu người này... Như vậy bọn tỷ muội chúng ta cần phải kiến thức một chút.” Thiếu nữ kia cười đến đến run rẩy: “Người thú vị như vậy...”

Kế Linh bĩu môi hừ một tiếng, mắt dùng lực trợn trắng: Thú vị? Chờ hắn làm các ngươi tức chết, các ngươi mới biết cái gì gọi là thú vị!

Sau một khắc, năm sáu cái thiếu nữ cùng một chỗ nhào lên.

“Gọi là gì?”

“Cao bao nhiêu?”

“Có đẹp trai hay không?”

“Tuấn không tuấn?”

“Béo không béo?”

“Dáng người thế nào?”

“Gia thế kiểu gì?”

Càng có một thiếu nữ một mặt hoa si: “Oa, ta đột nhiên có cảm giác... Ta sắp gặp được vương tử của ta...”

Kế Linh bưng kín trán của mình.

“Đám gia hoả các ngươi không cứu nổi...”

“Mau nói a, chúng ta đi xem một chút nha.”

“Đúng a, nói không chừng, có thể tìm được như ý lang quân đâu.”

“Tiểu đề tử này không nói, mọi người làm nàng!”

“Lên!”

“Tha mạng a...”

Quần ma loạn vũ.

...

Vân Dương mới ra khỏi cửa phòng, liền thấy Lão Mai cùng Phương Mặc Phi đứng trước cửa.

“Ồ?” Vân Dương kinh ngạc một chút.

Xảy ra chuyện gì?

Lão Mai đứng ở chỗ này thì cũng thôi đi. Phương Mặc Phi hiện tại đứng dậy đều gian nan, sao cũng đứng ở nơi đầy?

“Công tử, ngoài cửa có một người gọi Trần Tam. Từ buổi tối hôm qua, vẫn ngồi bên cạnh cửa ra vào...” Lão Mai nói: “Đến bây giờ vẫn chưa rời đi.”

Vân Dương gật gật đầu: “Biết.”

Phương Mặc Phi nói: “Công tử, cái này... Không biết nên nói thế nào, lúc ta tu luyện tối hôm qua, ẩn ẩn cảm giác, có rất nhiều người tiến vào trong phủ...”

“Đều là cao thủ.” Phương Mặc Phi ngưng trọng nói: “Tựa hồ bọn họ đang tìm kiếm thứ gì đó, chuyện này, công tử không thể không đề phòng.”

Trời có mắt rồi, tối hôm qua Phương Mặc Phi cũng bị giật nảy mình.

Mặc dù không biết vì cái gì mà tốc độ tu luyện cực nhanh, hơn nữa năng lượng thần thức cũng đã khôi phục rồi. Phương Mặc Phi mừng rỡ, phát ra thần thức xem xét bốn phía, kết quả có thể khó lường.

Toàn thân lông tơ dựng thẳng.

Chỉ cảm thấy Vân phủ không ngừng có người xa lạ lui tới, đi tới đi lui, cái này đi cái kia lại tới, có đôi khi tốp năm tốp ba tới...

Hơn nữa, Phương Mặc Phi có thể cảm giác được, trong những người tới, đại đa số đều là Ngũ lục sơn cao thủ, thậm chí có số, so với chính hắn còn cao hơn, hơn nữa loại cao thủ này, tuyệt đối không ít.

Nửa đêm về sáng, người như vậy tới tới lui lui chí ít 50~60 lần, nếu mỗi lần là một người... Như vậy, ít nhất cũng là 50~60 cao thủ!

Em gái nó, cái này là đang đi chợ a?

Phương Mặc Phi đổ mồ hôi ướt nhẹp. Vốn cho rằng ở trong phủ Vân công tử có thể an toàn một chút, nào nghĩ tới lại có tình huống như vậy? Quả thực là so với xông xáo đầm rồng hang hổ trên giang hồ còn phải nơm nớp lo sợ.

Vân Dương nhẹ nhàng nở nụ cười nhàn nhạt: “Không có việc gì, cứ để cho bọn họ tới là được. Cứ tới, nơi của chúng ta chính là đại lộ khang trang.”

Trên mặt của hắn tươi cười, có một chút thâm ý không hiểu.

Phương Mặc Phi nháy mắt mấy cái, hồn nhiên không hiểu.

Rất muốn hỏi một câu: nhà mình bị người khác coi thành phiên chợ, chỉ thiếu bày hàng là có thể bắt đầu buôn bán, vậy mà ngươi còn cười được?

Bốn tiểu nhung cầu đi theo phía sau gót chân Vân Dương, lăn lăn lộn lộn từ trong phòng đi ra, trên mặt đất nháo thành nhất đoàn.

Phương Mặc Phi nhẹ nhàng thở ra.

Nhịn không được phì cười lên.

Những người kia tất nhiên là đến tìm kiếm cửu phẩm Huyền thú con non trong truyền thuyết. Nhưng, mấy nhóc này vẫn ngay trước mắt chúng, vậy mà bọn họ lại không nhìn thấy, vẫn tới tới lui lui tìm như đi chợ, há không buồn cười?

Hắn cảm thấy, công tử nhất định cũng đang cười cái này.

Cho nên Phương Mặc Phi cười theo.

Nhưng Phương Mặc Phi đã nghĩ sai, Vân Dương không phải đang cười chuyện này,.

...

Sáng sớm.

Vân Dương nhận được năm tấm bái thiếp. Một tấm thiệp mời.

Tứ đại công tử Đông Tây Nam Bắc đều muốn lại đến tâm sự cùng Vân Dương, tăng tiến tình cảm. Nhất là Tây Môn Vạn Đại vốn ăn nhiều thua thiệt lại biểu hiện tích cực nhất.

Mặt khác một tấm bái thiếp còn lại lại rất thơm, màu hồng phấn, chữ viết xinh đẹp: “Nghe qua Vân công tử đại danh, tỷ muội chúng ta ngưỡng mộ đã lâu,... Ân, muốn tới bái phỏng một chút...”

Đại thể chính là ý tứ này.

Vân Dương đối với trương bái thiếp này cực kỳ kinh ngạc.

Ở đâu ra?

Nhìn kiểu này, làm sao cũng thấy giống là... Một đám tỷ muội Thanh lâu muốn đi qua? Tới làm gì? Vân Dương sờ lên mặt mình, cảm thấy mình đẹp trai như vậy thật sự là có tội...

Mặt khác một tấm thiệp mời lại rất ngay thẳng. Hơn nữa, Vân Dương vừa nhìn thấy địa điểm trên thiệp mời, lập tức ngây ra một lúc.

Thiệp mời của Phủ nguyên soái.

Thu Kiếm Hàn lão nguyên soái mời Vân Dương ban đêm qua phủ gặp mặt, cùng uống chút rượu nhạt...

Vân Dương thở dài.

“Những người muốn tới bái phỏng đâu?” Vân Dương nói: “Mời tiến đến đi.”

Thần sắc Lão Mai vô cung đặc sắc: “Đều không tới...”

“...” Vân Dương không còn gì để nói. Bái thiếp bái thiếp, có ý tứ gì? Tay ngươi cầm bái thiếp đem đến trước cửa, sau đó ngươi đứng ở ngoài cửa chờ đợi, sau khi chủ nhân cho phép, liền đi vào.

Cái này gọi bái thiếp.

Nói cách khác, nếu bái thiếp đã đến trong tay chủ nhà, như vậy khách nhân nhất định phải ngoài cửa lớn.

Nhưng bây giờ... Bái thiếp đã tới tay, mà khách nhân lại không đến!

“Đám gia hoả này sao có thể không hiểu đạo lí đối nhân xử thế?” Vân Dương cảm giác suy đoán này có chút không đáng tin lắm...

Đều là tinh anh đại gia tộc, há có thể không hiểu? Nhưng, vì sao hạ bái thiếp mà người lại không đến?

Nhưng Vân Dương lập tức liền đem việc này ném qua một bên: Ngươi thích tới hay không thì kệ ngươi.

Quay người ra cửa phủ, quả nhiên thấy Trần Tam đang ngồi thẳng tắp ở một bên, trên mặt rất có gió sương chi sắc, hiển nhiên đã ngồi ở đây cả đêm.

“Trần Tam, về đi.” Vân Dương ôn thanh nói: “Không có chuyện gì cả.”

Trần Tam quật cường nói: “Công tử đối với tiểu nhân có ân tái tạo, lại vì tiểu nhân mà gây ra phiền phức ngập trời, tiểu nhân sao có thể cứ như vậy mà bỏ đi? Tiểu nhân chờ ở đây, nếu có quan phủ tới tìm công tử, tiểu nhân tự nhiên biết rõ nên làm như thế nào.”

Vân Dương nói: “Chuyện kia giải quyết, một nhà Tạ Võ Nguyên, đều đã bị đánh vào thiên lao, chẳng lẽ ngươi còn không biết?”

“Thật chứ?” Trần Tam bỗng nhiên đứng lên, hai mắt tỏa ánh sáng. “Tên vương bát đản kia tội ác chồng chất, làm đủ trò xấu, nghĩ không tới cũng có ngày hôm nay.”

Vân Dương mỉm cười.

“Nếu chuyện kia đã giải quyết, tiểu nhân liền về nhà. Luôn ở đây trông coi, cũng ảnh hưởng danh dự công tử.” Trần Tam nói: “Đại ân của công tử, tiểu nhân xin khắc ghi, ngày sau có điều gì sai khiến, tiểu nhân xông pha khói lửa, muôn lần chết không chối từ!”

Nói xong, liền quỳ xuống dập đầu hai cái liền đi.

Vân Dương tiến nhanh hai bước, nhét một thỏi hoàng kim vào trong tay hắn, nói: “Về nhà hảo hảo sinh hoạt... Ai.” Muốn nói nhiều hơn hai câu, lại có chút không cách nào mở miệng.

Nam nhi đã từng đẫm máu sa trường, bây giờ tàn tật, lại phải vì sinh kế mà khổ sở, khuất nhục. Nhưng trong lòng, lại có một phần kiên trì vì ân nghĩa.

Trần Tam chối từ không được, đành phải chịu, trong lòng kích động, không khỏi ứu nước mắt, nghẹn ngào nói: “Đa tạ công tử... Công tử hiệp can nghĩa đảm, Trần Tam vô cùng cảm kích... Ai, năm đó, Cửu Tôn đại nhân uy chấn thiên hạ, cả nước ai dám đối với tàn quân bất kính... Chỉ tiếc Thương Thiên không có mắt, không phù hộ thiện nhân, từ khi Cửu Tôn đại nhân rời đi, lũ tiểu nhân...”

Hai giọt nhiệt lệ rơi xuống: “Đa tạ công tử.”

Nhìn bóng lưng Trần Tam, Vân Dương chỉ cảm thấy trong lòng một mảnh dòng nước xiết. Năm đó Cửu Tôn uy chấn thiên hạ, cả nước ai dám đối với tàn quân bất kính?

“Còn, Vẫn còn, vẫn luôn còn.” Trong lòng Vân Dương thầm nhủ.

Trở lại trong viện, tâm tình vẫn đang buồn bực.

“Thiệp mời của Lão nguyên soái...” Vân Dương nhíu mày: “Không thể nào là hoài nghi thân phận của ta, như vậy... Vì cái gì? Vì hôm qua ta đánh Tạ Võ Nguyên?”

“Chuyện của Tạ Võ Nguyên, vận dụng Cửu Thiên chi lệnh. Xem ra, lão nguyên soái coi ta như một cửa đột phá?”

Vân Dương nở nụ cười nhàn nhạt.

Bất kể như thế nào, chuyến này vẫn phải đi.

Vân Dương chậm rãi đi tới đi lui, một bên cau mày suy nghĩ. Đột nhiên trong lòng bỗng nhiên sợ hãi, tâm niệm vừa động, ngã nhào xuống đất.

Thanh âm Đoạt đoạt đoạt vang lên, ba tiểu phi đao như ba đạo thiểm điện, cắm sâu vào mấy khỏa hoa thụ sau lưng Vân Dương. Sau đó, thanh âm sưu sưu xé gió mới vang lên.

Sau khi Vân Dương lăn lộn né tránh, cùng một thời gian, một đạo bóng dáng quỷ mị lóe lên, sau khi lao đến gần hoa thụ, thân thể vặn vẹo uốn éo, biến mất không để lại chút vết tích.

Ngay lúc đó, Lão Mai nổi giận gầm lên một tiếng, trên không trung thân thể lóe ra mấy đạo tàn ảnh, nháy cái liền xông ra ngoài.

Có người ám sát!

Trên nóc nhà đối diện.

Một tên áo xanh bịt mặt kinh ngạc vào bên trong Vân phủ, trong mắt ánh lên vẻ không thể tưởng tượng.

Lấy tu vi huyền công lên đến ngũ trọng sơn của hắn, lại sử dụng ám khí ám sát một con kiến hôi không đầy nhất trọng sơn, thế mà thất thủ! Hơn nữa mơ mơ hồ hồ, không biết sao lại thất thủ!

Hắn chỉ biết là, tại một khắc hắn xuất thủ, mục tiêu lại đột nhiên nằm xuống. Trên thực tế, khi phi đao chuẩn bị bay ra, chỗ mục tiêu đã trống không!

Làm sao lại phát sinh loại chuyện này?!

Người bịt mặt Áo xanh cơ hồ muốn giận mắng: Lão tử làm sát thủ nhiều năm như vậy, chưa từng gặp qua chuyện kỳ quái bực này!

Dịch: xonevictory

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.