Ai Sẽ Ôm Em Khi Thấy Em Buồn

Chương 9: Trường học mới (2)




Edit: Hà Thu

Trong một tòa biệt thự tư nhân, giữa trưa yên tĩnh truyền đến một tiếng gầm nhẹ: “Ngay cả một con đàn bà cũng không bắt được, ta bỏ tiền nuôi các ngươi ích lợi gì?”

“Ông chủ đừng nóng giận, chúng tôi nhận được tin của cảnh sát, đã có tung tích người phụ nữ kia.” Hai người đàn ông cao to nở nụ cười nham hiểm.

“Tốt nhất đừng làm ta thất vọng, chúng ta và bên Mexico đều liên quan đến người phụ nữ này. Một ngày còn chưa bắt được cô ta tra hỏi chủ mưu đứng đằng sau đêm đó là ai, bên Mexico kia ỷ có tiền, nếu chúng ta không thu hồi được khoản tiền này, các ngươi cũng đừng mơ lấy được tiền.”

“Dạ, dạ, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng làm việc, tuyệt đối sẽ không để ông chủ thất vọng.” Hai người thân hình cao lớn, người đàn ông mặt mập lập tức cam đoan. Thân phận của bọn họ là tổ chức hắc bang Ấn Độ, đến nước Mỹ truy lùng Tô Cẩm từ nửa tháng trước, nay mới thực sự có tin tức của cô ta.

Hai người đàn ông nhanh chóng ra khỏi biệt thự, một người trong đó vô cùng nắm chắc nói: “Lão đại, lần này chúng ta đút lót cho cảnh sát, chỉ cần bọn họ có tin tức, nhất định sẽ thông báo cho chúng ta biết, chúng ta lần này tuyệt đối có thể bắt được cô ta.”

“Nếu lại lại để ả chạy mất, ta sẽ lấy mạng của ngươi.”

Phải nói hiện giờ Tô Cẩm đang ở đâu? Xe của cô bị chặn ở cửa khẩu, phía trước đang có hơn mười vị cảnh sát viên kiểm tra nghiêm ngặt một chiếc xe, nhìn tình huống có vẻ đang tìm cô.

Tô Cẩm thật ra không hề hoang mang, trấn tĩnh nhìn xung quanh, tìm biện pháp thoát thân. Cô đang suy tư về kế hoạch, thì đột nhiên cảm giác bên cạnh có ánh mắt nóng bỏng nhìn mình, là một người đàn ông trẻ tuổi đang nhìn cô cười: “Hi, người đẹp đang tìm gì vậy?”

Tô Cẩm lập tức quyến rũ tựa vào cửa kính xe, âm thầm kéo cổ áo thấp xuống, cười mị hoặc với hắn: “Xe của tôi không biết vì sao không đạp ga được, nhưng mà tôi đang vội xuất quan gấp, anh sẵn lòng cho tôi đi nhờ xe chứ?”

Người đàn ông trẻ tuổi sớm bị cô hấp dẫn, nhìn đến phần trên của cô đầy đặn, lại nhìn ánh mắt phong tình không hề ngại ngùng, sao có thể do dự được? Lập tức đáp: “Sẵn lòng ra sức.”

Tô Cẩm cười đẩy cửa xuống xe, chui vào ngồi kế bên chỗ ghế lái, ánh mắt nhìn thoáng qua cảnh tượng nhốn nháo phía sau, lập tức nhìn thấy phía trên đầu có để bộ tóc giả đỏ rực, cô cực kỳ hứng thú cầm lấy hỏi: “Tôi có thể đội thử không?”

“Đương nhiên, cô đội vào nhất định rất đẹp.” Hắn xích lại gần, ánh mắt di chuyển lượn một vòng khắp người cô.

Tô Cẩm đeo tóc giả lên, giấu tóc đen của mình vào trong, lập tức biến thành cô gái cuồng dã hấp dẫn. Mắt cô liếc nhìn cách trạm kiểm soát không đến trăm mét, cô đưa tay xoa ngực người đàn ông khiêu khích: “Anh đẹp trai, nhìn tôi làm gì?”

“Tôi chưa từng gặp qua người phụ nữ Đông Phương nào đẹp như cô, cô tên gì vậy?” Người đàn ông nổi lên dục vọng, bắt lấy tay cô, rồi một cái lên môi.

“Jenna.” Tô Cẩm thuận miệng lấy một cái tên.

“Jenna......” Người đàn ông nhắc lại bằng giọng khàn khàn, nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, đến khi xe phía sau giục hắn đi nhanh một chút mở đường, hắn mới bất đắc dĩ dời tầm mắt, phóng thẳng tới trạm kiểm soát.

Ánh mắt Tô Cẩm sắc bén, kế hoạch nổi lên trong lòng. Cô lộ vẻ vô cùng khao khát, mơn trớn gương mặt hắn: “Tôi thích anh, đẹp trai rạng rỡ như ánh mặt trời vậy.”

Người đàn ông này rất được, là tiêu chuẩn trai đẹp phương Tây. Hắn dừng xe lại, ôm Tô Cẩm thân mật, không kìm nổi hôn lên đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên của cô: “Tôi cũng thích em.” Nói xong, hai người không để ý xung quanh mà hôn nhau hăng say.

Đến khi gậy cảnh sát gõ vào xe, la lên thúc giục bọn họ: “Xuất trình bằng lái.” Người đàn ông lúc đó mới vội vàng lấy từ trong túi ra đưa cho cảnh sát. Cảnh sát nhìn một cái, rồi lại nhìn người đùa nghịch bên cạnh mắt, người đẹp vẻ mặt đầy phong tình. Hắn không khỏi liếc nhìn vài lần, người đẹp ngược lại khẽ chu đôi môi đỏ mọng với hắn, làm một động tác quyến rũ. Cảnh sát kia lập tức có chút luống cuống, hắn giật giật mũ, bắt đầu vui sướng hoài nghi sức quyến rũ của mình. Hắn trả lại bằng lái, nói với người đàn ông một câu: “Lái xe kiềm chế chút.”

Người đàn ông trẻ tuổi hơi sửng sốt, xe hơi màu đỏ nhanh chóng vượt qua cửa khẩu, lao trên đường quốc lộ. Tô Cẩm ngồi bên cạnh hơi khó chịu hạ tóc giả xuống, không còn vẻ yêu tính như vừa rồi, mà cực kỳ im lặng.

“Phía trước mười km có trạm xăng dầu, chỗ đó có khách sạn tạm thời, chúng ta nghỉ ngơi thế nào?” Hắn bắt đầu ngầm gợi ý.

Tô Cẩm quay đầu cười: “Được.”

“Không lâu đâu, hai giờ là đủ rồi.” Anh đẹp trai mừng rỡ như điên, từ nhỏ đến lớn, đây là trận vui hắn mong chờ nhất!

Nhưng mà, hắn nào đâu biết rằng, nữ nhân bên cạnh kia, trong nụ cười che dấu vài tia nguy hiểm?

10 phút đã tới khách sạn, mướn phòng lên lầu, trước sau không tới 2 phút, bóng người Tô Cẩm lần nữa trở lại bãi đỗ xe, đạp chân ga phòng ra ngoài đường. Mà người ở trong khách sạn sau lưng, anh đẹp trai kia đang choáng váng bất tỉnh nhân sự trên giường!

Hắn nhất định sẽ nhớ kỹ bài học kinh nghiệm này, người đẹp nửa đường đi nhờ xe không phải mãnh thú thì chính là có mưu đồ.

Buổi chiều tại đồn cảnh sát, trong một phòng họp có mười mấy người ngồi. Bọn họ đang lần lượt băng ghi hình, đột nhiên, một người phụ nữ tóc đỏ chóe dừng trên màn hình.

“Chính là cô ta, nữ sát thủ kia, lập tức tra chiếc xe cuối cùng này.” Đội trưởng cầm đầu tức giận đến mức mặt mũi xanh mét. Bọn họ bố trí nhiều nhân lực vậy lực như vậy, thế nhưng vẫn công dã tràng (vô ích).

Đội trưởng đội cảnh sát là một gã người da đen cao lớn, hai mươi năm kinh nghiệm trong nghề, hắn trở thành đội trưởng có năng lực lãnh đạo vô cùng tốt. Vụ án này chuyển giao tới khoảng một tháng trước, tối hôm qua nhận được một cuộc điện thoại thần bí, bọn họ lập tức bắt tay vào bố trí, nhưng cuối cùng vẫn uổng công.

Một vị nữ cảnh sát đẩy cửa tiến vào, trên tay cầm một tập tài liệu: “Chúng ta tra được cú điện thoại tối qua, là từ biệt thự khách sạn này gọi tới. Chúng ta cũng tra được người báo tin là một cô gái châu Á. Đội trưởng, anh có ý kiến gì không?”

“Tìm cô ta nói chuyện, có lẽ cô ta biết sát thủ.” Sắc mặt đội trưởng lập tức trở nên cảnh giác.

Nữ cảnh sát trở lại chỗ ngồi, trên đầu đưa tới một ly café. Cô hoảng sợ hết hồn, ngẩng đầu nhìn hóa ra là nam đồng nghiệp, cười oán trách: “Megan, tôi đã bận bịu muốn chết đi được, anh còn hù dọa tôi.”

“Tra được gì không?” Đồng nghiệp nam tên Megan hỏi.

“Chúng tôi tra được người tố cáo, ở vịnh biệt thự, sáng mai có khả năng đến hỏi cô ta, có lẽ sẽ có manh mối.”

Đồng nghiệp nam kia cầm tư liệu nhìn thoáng qua, cặp mặt màu xanh lóe lên chút vui sướng. Hắn thầm ghi nhớ số phòng ghi trong tư liệu, đùa giỡn thêm vài câu liền rời đi. Hắn đi đến trước bàn, cầm di động đến một chỗ yên tĩnh vằng vẻ, đồng thời bấm gọi một dãy số.

“Có phải có tin tức gì hay không?” Đầu kia vội hỏi.

“5000USD, tôi sẽ nói cho anh.” Nam cảnh sát lập tức lộ ra bộ mặt tham lam.

“Tiền không là vấn đề, sẽ gửi cho anh ngay, nói cho chúng tôi biết tin tức của anh là gì?”

“Tới vịnh biệt thự tìm một người phụ nữ tên là Jennifer, điện thoại tối qua chính là cô ta tố cáo, tin rằng các anh sẽ hỏi được gì đó từ miệng cô ta. Nhớ kỹ, tiền của tôi đêm nay nhất định phải đến, nếu không, tin tức này sẽ ngưng hẳn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.