Ai Sẽ Ôm Em Khi Thấy Em Buồn

Chương 22




Đầu giờ Mão ( 8h ), văn võ bá quan cùng thân quyến đến đầy đủ. Vệ Quân Thương sau nửa khắc mới tiến vào, ngồi trên ghế rồng được chuẩn bị, phi tần cung nữ mặc cung trang lộng lẫy theo sau tạo nên cảnh xuân đẹp như mộng.

Đầu tiên, một vị thái giám tuyên đọc di chỉ của vị hoàng đế đầu tiên mục đích lập ra hội Nguyên Bách Hợp, sau đó Vệ Quân Thương bước lên đài cao nửa thước đối diện ghế rồng, trên đó là chiếc bàn gỗ trải rộng giấy Tuyên Thành, ông ta vung bút viết một chữ “Khai”, nét chữ uốn lượn, mạnh mẽ nhưng dường như thiếu đi gì đó khác hẳn với nét bút trên bảng “Niệm Vân Điện”.

Vệ Quân Thương đề bút khai hội, Tư Nguyệt tiếp bước lên đài. Nàng là chủ sự nên theo quy định phải biểu diễn một trong Bát nghệ để người khác tâm phục khẩu phục. Bên cạnh bàn gỗ lớn Vệ Quân Thương vừa khai bút có thêm một bộ bàn gỗ trầm, Chiêu Vân đi theo sau nàng nhẹ nhàng đặt chiếc thất huyền cầm bằng ngọc tinh xảo lên bàn rồi lui về chỗ cũ.

Mọi người đều tỏ vẻ kinh ngạc, kể cả Nam Cung lão gia cùng hai vị ca ca. Có không ít người nghĩ hôm nay nàng nhất định sẽ bẽ mặt không ngờ lại dám tấu đàn.

Tư Nguyệt thận vận gấm bào tử sắc thêu mẫu đơn, đai gấm khắc ngọc mang bốn chuỗi trân châu. Tóc vấn song kế dùng bộ trâm ngọc do Nguyệt gia chế tác vô cùng tinh xảo, mày khói mắt phượng, môi hồng nhàn nhạt, nhìn nàng như tiên tử trên trời,phi thường xinh đẹp kiều mị. Nàng phất tay ngồi xuống, tay ngọc vuốt nhẹ dây đàn, gảy một âm, phượng mi khép lại.

“ Tài cao thiên phú ắt có đất dụng

Tuyệt đừng nhờn bạc thiếu niên bần cùng

Dẫu có thất bại vẫn phải là hùng sĩ

Màng chi thế nhân cười ta điên dại

Hảo hán không nhắc sự dũng mãnh thởu thiếu thời

Chỉ mong vẫn có người thấu hiểu

Yêu, hận, vờ ung dung là thế

Mấy ai đành lòng thật sự buông

Tứ đại giai không, sắc tức thị không

Trong mắt ngập nào hồng nhan phấn son

Túy lúy trong bụi hoa, cười mà đau quặn

Ai nguyện bên ta, nồng nàn ôm ấp ?

Vì người mà rung động, vì người mà tụng ngâm

Độc một điệu khúc, tỏ cạn tình này

Khi đến ngông cuồng, đi rồi mới giác ngộ

Một đời qua đi như giấc mộng say”

Mắt phượng nhàn nhạt hé mở, giọng hát hùng hồn, trong trẻo lạ thường, tiếng đàn ngạo nghễ đầy chí khí, lướt qua Bạch Thiển Sinh đang ngồi, môi nàng khẽ nhếch nụ cười. Trong tiếu có tiêu, một khúc “Cuồn cuộn” là khí khái của nam nhi, tiếng đàn ung dung, mình nàng độc tôn không gì khống chế.

“ Hôm nay là ngày hội Nguyên, lời bổn cung muốn nói đã ẩn trong tiếng đàn. Nên nhớ “tài cao ắt có đất dụng”, Vệ quốc ta nhân tài nhiều không đếm xuể hi vọng các vị ngày càng rạng công danh, thể hiện thật tốt.”

Không đợi tất cả hoàn hồn, nàng trở về bàn của mình, tựa tiếu phi tiếu nhấp rượu.

Vệ Quân Thương cười ha ha : “ Hay ! Cầm nghệ rất tốt. Các ngươi cũng phải nhớ rõ câu nói đó. Khai hội đi !”

An ngự sử đứng bên cạnh Tư Nguyệt mở ra trục quyển, hô : “ Mời Trạng Nguyên Liên Cẩn lên đài.”

Cuối hàng nam văn, nam nhân vận y phục được chuẩn bị cho Trạng Nguyên bước ra, bộ dáng ngọc thụ lâm phong, môi hồng răng trắng khiến không ít vị tiểu thư bên hàng nữ quyến má ửng hổng, lấy khăn che mặt không khỏi trông ngóng.

An ngự sử tiếp : “ Mời Công chúa ra đề.”

Nàng xoay ly rượu trong tay, cười : “ Nghe nói Liên Trạng Nguyên thi từ giỏi giang, đương đúng mùa sen nở mời ngươi đề một bài đi, bảy bước.”

Lời nàng dứt, mấy vị nữ quyến nghĩ nàng làm khó hắn liền hung hăng trừng mắt.

Liên Cẩn hòa nhã : “ Cung kính không bằng tuân mệnh.”

“ Giản dị khôi tuyền giữa hải thương

Thanh tao tinh khiết tỏa mơ thường

Lâm trong ô trượt ngời chân lý

Sống giữa mê sình rạng tuyết sương”

Liên Cẩn ngâm xong, chấp tay thành quyền hướng Tư Nguyệt : “Mời Công chúa phẩm thơ.”

“ Trong thơ có đạo, Bổn cung rất thích.” Nàng khẽ liếc Vệ Quân Thương : “ Tiếp theo là ra về đối, mời hoàng thượng.”

Vệ Quân Thương cười : “ Công chúa cứ ra vế, trẫm hôm nay giao ngươi toàn quyền.”

“ Tạ hoàng thượng.”

Nàng nhấc ly rượu hồng đào ngạt ngào hương đi đến trước mặt Liên Cẩn, thanh âm đầy ý cười : “Bách tuế vô đa thì tráng kiện, nhất xuân năng kỷ nhật tình minh. (*) ”

(*) Trăm năm tuổi mấy khi khỏe mạnh

Một xuân cần tỉnh táo vài ngày

Liên Cẩn ngạc nhiên, tiếp ly rượu trong tay Tư Nguyệt, uống cạn.

Vế đối vừa đưa ra, không gian đọng một mảng yên tĩnh. Vệ Tử Minh không khỏi kinh ngạc, nghĩ đến lần trước quẫn bách bảo nàng so múa đao, mặt hắn liền nóng. Hóa ra nàng tài giỏi như vậy.

Liên Cẩn đăm chiêu nhíu mày, hắn không ngờ vị Công chúa nổi danh này lại tài giỏi đến thế, nhìn đến ly rượu trên tay, hắn ngập ngừng : “Tương phùng thả mạc thôi từ tuý, Thính xướng "Dương quan đệ tứ thanh”.(*) ”

(*) Gặp nhau không thể không say

Vì nghe hào khí trong bài "Dương quan"

Vệ Quân Thương mở đầu vỗ tay, theo đó là một tràng hoan nghênh không dứt song nhìn Tư Nguyệt.

Nàng cười nhẹ : “ Đối rất tốt.”

“ Công chúa quá khen, tiểu nhân múa rìu qua mắt thợ rồi.” Liên Cẩn cung kính nói.

Sau Liên Cẩn là Thám Hoa Nhạc Trung Tề, Bảng Nhãn Lang Quế Trung cùng một vài công tử thế gia, thay phiên Lí Doãn Nho và Trữ Bạch ra đối. Cuối cùng, Bạch Thiển Sinh mới được bước lên đài.

Vệ Quân Thương híp mắt : “ Ngươi là Bạch Thiển Sinh bị Tưởng Viên đánh rớt ?”

Bạch Thiển Sinh dáng vẻ nho nhã, không siểm nịnh không kiêu ngạo đáp : “ Bẩm hoàng thượng, là tiểu nhân.”

“ Trẫm cho ngươi cơ hội, Công chúa, ngươi ra đối cho hắn.”

Bạch Thiển Sinh vận bạch y, khuôn mặt tuấn mỹ, dáng vẻ khiến nữ nhân cũng phải ghen tị nhìn đến Tư Nguyệt thì hai má có chút ửng đỏ.

Tư Nguyệt gõ mấy cái xuống bàn, nhếch nửa môi : “Bồ đào mỹ tữu , dạ quang bôi. Dục ẩm , tỳ bà mã thượng thôi.”

Bạch Thiển Sinh ngâm : “Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu. Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi…”

“Kim nhật hoa tiềm ẩm. Cam tâm túy sổ bôi.” Nàng tiếp.

“Đảm sầu hoa hữu ngữ. “ Bất vị lão nhân khai “

Hai người kẻ ra vế người đối hơn một khắc, Vệ Quân Thương rất hài lòng nhìn Bạch Thiển Sinh lại dùng ánh mắt đầy xúc động hướng Tư Nguyệt.

Kết thúc phần thử tài, Vệ Quân Thương thiết yến lại cho nghỉ nửa canh giờ sau đó mới ban thánh chỉ phong thưởng.

Đợi Vệ Quân Thương rời đi, mọi người lập tức tản ra khắp Thượng uyển thăm thú. Đây cũng chính là thời gian các công tử tiểu thư gặp nhau, mấy vị phụ nhân thì ngồi trong đình bàn luận.

“ Tiện nhân ! Ngươi còn dám xuất hiện ở đây ? Đúng là không biết nhục !”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.