Ai Sẽ Ôm Em Khi Thấy Em Buồn

Chương 20




ịch: Thanh Dạ

Năng lực kia của Mạnh Phi Phàm cực kỳ mau chóng khoẻ mạnh trở lại, làm cho Diệp Giai Ngưng chẳng còn sức để chịu đựng. Lăn qua lăn lại một hồi, lại anh dũng chiến đấu thêm mấy giờ.

Đứng đối diện trước tấm gương trong phòng tắm, cô sờ nhẹ ở trên cổ, ở trước ngực, chỗ nào chỗ nấy đều bầm tím, đều có dấu cắn. Cô nghi ngờ không biết có phải mình đã mất đi cảm giác đau rồi không? Nhiều vết bầm tím và dấu cắn như vậy , nó còn hơn cả những gì trong tiểu thuyết đã miêu tả đó!

Dù gì cô cũng là người tốt nghiệp từ ngành tâm lý học ra, do đó cô nhanh chóng chuyển qua góc độ chuyên môn để tìm câu trả lời: Hẳn là do tốc độ tiết Dopamine(1) và Endorphin(2) trong cơ thể cô nhiều đến mất vượt qua cả cảm giác đau đớn nhỉ. (1. Hormone làm dễ chịu, sảng khoái 2. Còn gọi là hormone hạnh phúc)

Mạnh Phi Phàm lau hết nước trên người, rồi ôm cô từ phía sau. Môi anh mâm mê lỗ tai cô, nói: “Giai Giai à, em mau mau theo anh về Cảng thành đi.”

“Tại sao phải về đó?” Cô mở to mắt, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt hơi căng thẳng của anh ở trong gương.

Mạnh Phi Phàm, ở trong mắt người ngoài là một con ngựa ô trên thương trường, phong cách làm việc mạnh mẽ vang dội, trước giờ chưa hề trưng cầu ý kiến của người khác. Nhưng ở trước mặt cô, anh luôn cẩn thận từng li từng tí, cực kỳ yêu thương cô.

Khoảnh khắc này lòng cô chợt mềm đi, giọng nói cũng dịu lại: “Tại sao anh muốn dẫn em về gấp đến vậy?”

“Bây giờ kẻ địch đã đuổi tới trước cửa nhà rồi, anh buộc phải tăng tốc lên. Giai Giai à, anh phải mau chóng đưa em đến gặp ba anh, ba chồng tương lai của em. Sau đó chọn ngày tổ chức hôn lễ sớm một chút.” Anh ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt cô của cô, ánh mắt kiên định quấn lấy cô. Gương mặt trắng nõn của cô mang theo màu hồng phấn ở hai bên má, cái miệng nhỏ chúm chím rất đáng yêu.

“Nhanh vậy sao? Bên mẹ em còn chưa xong mà….” Cô quay đầu nhìn anh, nhìn thẳng vào mắt anh, bên trong ánh mắt đó đầy ấp tình cảm và sự dịu dàng, làm cho trái tim của cô đập bùm bùm.

“Không nhanh đâu. Giai Giai à, anh đã phải trải qua cuộc sống độc thân hơn bốn năm rồi. Cuối cùng đến bây giờ anh mới trở lại bình thường, anh thực sự không thể chờ được muốn mỗi ngày đều ở bên em.”

“Nhưng em vẫn chưa chuẩn bị xong tâm lý mà. Em chỉ mới tốt nghiệp đại học thôi. Em…” Cô muốn tìm thêm vài cái cớ nữa, yêu đương là một chuyện, nhưng kết hôn lại là một chuyện khác. Hơn nữa còn gả cho một người đàn ông ưu tú xuất sắc như Mạnh Phi Phàm. Cô cảm thấy mình cần phải chuẩn bị tâm lý mới được.

“Em yên tâm đi, anh đã lo mọi thứ đâu vào đó rồi.” Cái miệng nhỏ của cô chu lên làm cho anh mê mẫn, nhịn không nổi bèn cúi đầu quấn lấy hôn một hồi. Cho đến khi Diệp Giai Ngưng nói đã muộn rồi, anh mới luyến tiếc buông cô ra.

“Ngày mai anh sẽ đích thân gọi điện đến Bestter, bảo July viết giấy phép cho em. Còn nữa, bên mẹ em, em cứ nói với mẹ em là em phải đi công tác.” Anh dặn dò cô, còn cô chỉ mở to hai mắt nhìn say mê, rồi máy móc gật đầu đồng ý.

Sáng tinh mơ ngày hôm sau, Mạnh Phi Phàm liền gọi điện thoại cho ông Mạnh. Điều không may chính là, trời vừa sáng cục trưởng cục tài chính đã mời ông Mạnh đi họp rồi. Nghe giọng điệu của chú Bảo, cuộc họp lần này rất quan trọng, có thể phải mở cuộc họp đến hai ba ngày mới xong.

Mạnh Phi Phàm cúp điện thoại, nghĩ ngợi một hồi, trong lòng lại lên kế hoạch cho một chuyện khác.

“Nhóc à, bây giờ như ý em rồi nhé. Ba anh phải đi họp mấy ngày. Em, cô vợ xấu xí này phải chờ thêm vài ngày nữa mới có thể đi gặp mặt ba chồng tương lai đó.” Anh cúi đầu lấy Diệp Giai Ngưng đang mở đôi mắt kèm nhem buồn ngủ nhìn anh chằm chằm.

Diệp Giai Ngưng vừa nghe anh nói như vậy, tâm trạng căng thẳng ngay lúc này cũng biến mất tăm. Sự mệt mỏi phảng phất trên gương mặt, giờ đây cũng đã nở một nụ cười xinh đẹp, cô nói: “Oh yeah! Quá tuyệt rồi. Em rất cần thời gian để chuẩn bị tâm lý mà.”

“Ừm. Anh biết rồi. Cục cưng à. Nhưng mà, phòng hờ thằng nhải Nam Hạo kia tiếp tục đến quấy nhiễu em, em gọi điện thoại cho mẹ em, nói phải đi công tác thêm một thời gian.”

“Làm như vậy không hay đâu anh.” Cô tỏ vẻ mặt đau khổ, nói tiếp: “Mỗi ngày đều lừa gặt tình cảm của mẹ, đó không phải hành vi của một đứa con ngoan.”

“Giai Giai ngoan, anh đâu bắt em lừa gạt mẹ vợ tương lai đâu nào. Chuyện hôm nay chúng ta phải làm đó chính là…..” Anh kề tai cô nói nhỏ vài câu, đôi mắt kèm nhem của cô trong phút chốc sáng rực lên, nói: “Trời ạ! Mạnh Phi Phàm à, anh tuyệt quá đi thôi. Ka ka ka, theo như anh nói, nếu em làm như vậy, mẹ em nhất định sẽ rất vui nhỉ.”

Cô mặc kệ cả người đang đau nhức, lập tức ngồi dậy, rửa mặt xong xuôi, rồi vội vàng thúc giục Mạnh Phi Phàm đi ra ngoài.

Mạnh Phi Phàm trước giờ chưa từng nhìn thấy cô gấp gáp như con khỉ đột như thế này, anh vội vàng kéo tay cô lại, nói bằng giọng vô cùng oán trách: “Chẳng lẻ em không muốn ăn bữa sáng tình yêu của người nào đó sáng sớm đã làm cho em sao?”

Điệu bộ của anh làm cho Diệp Giai Ngưng mắc cười, cô bèn đẩy tay anh ra, nói: “Yên tâm đi, bây giờ em đi ăn sáng liền nè.”

Mạnh Phi Phàm mỉm cười đuổi theo cô, nắm lấy tay cô trong lòng bàn tay của mình, hai người cùng nhau bước vào phòng ăn.

Dì Lưu đã không còn lạ gì với những hành động thân thiết như thế này của hai người rồi, bà nở nụ cười dịu dàng rồi bày đầy cả bàn các món ăn sáng.

Không chỉ có cháo thịt gà xé nhỏ, bánh bao nhỏ, dầu cháo quẩy, còn có trứng chiên kiểu Tây, xúc xích nướng và bánh mì sandwich.

Ở phía trước chỗ ngồi của Diệp Giai Ngưng, bên trái đặt một ly nước ép táo vừa ép, bên phải đặt một ly sữa tươi.

Trời ạ! Những thứ này đều là do Mạnh Phi Phàm hôm nay thức dậy sớm làm sao? Diệp Giai Ngưng sững người, quay đầu nhìn anh bằng ánh mắt nửa tin nửa ngờ.

Mạnh Phi Phàm nhận ra được cô đang sững người, bèn nói với giọng tự kiêu: “Bữa sáng tình yêu do anh làm càng ngày càng khí phách nhỉ. Những món này đều do anh dậy từ sáu giờ sáng làm đó.”

Dì Lưu còn hùa theo nói thêm vào: “Giai Ngưng à, những món này đều do Phi Phàm dậy từ sáng sớm tự tay làm đó. Không chỉ có thế, cậu ấy sợ cháu dậy trễ, đồ ăn sáng nguội hết, còn cố ý đựng chúng trong máy giữ nhiệt nữa.”

Vào giây phút đó, Diệp Giai Ngưng cảm động muốn rơi nước mắt.

Những năm nay, từ sau khi mẹ xảy ra chuyện, cô phải dũng cảm gánh vác trọng trách vực dậy gia đình, trong một thời gian ngắn trở thành người trụ cột của gia đình. Những năm qua, cô vừa làm vừa học, buổi sáng đi học, buổi tối lại đi làm. Cực khổ không nói, còn được trải nghiêm sâu sắc sự bạc bẽo của tình người. Cô cho rằng tình yêu thương này không còn tồn tại nữa rồi, cô cho rằng sự cưng chiều này cô đã dùng hết ở thời thơ ấu rồi. Nhưng cô không ngờ rằng, Mạnh Phi Phàm lại cưng chiều cô như báu vật trong tay mình vậy!

Hai mắt cô rưng rưng, sống mũi chua xót, cổ họng nghẹn ngào. Trong một lúc, cả trái tim đều ngập tràn hạnh phúc, trái ngược với tiếng nức nghẹn lời.

Mạnh Phi Phàm thấy được cảm xúc phức tạp lướt ngang trong mắt cô, đôi mắt lấp lánh lập loè, cho rằng cô khó chịu chỗ nào trong người.

Anh hớt hải chạy đến bên cô, nâng cánh tay mảnh khảnh của cô lên, nói với vẻ đau lòng: “Giai Giai à, có phải đồ ăn sáng này có chỗ nào không vừa miệng em không? Anh, anh không biết rõ em thích ăn món gì. Anh chỉ dựa vào những lúc chúng ta trò chuyện với nhau, nhớ lại những món em thích ăn thôi. Nếu như món ăn không vừa miệng em, em ăn ít một chút là được rồi. Nhưng mà, sau này em nhất định phải nói cho anh biết, em thích ăn những gì. Giai Giai à, em gầy quá, em có biết không hả?”

Diệp Giai Ngưng thút thít mũi vài cái, cô vốn muốn nói một đống lời cảm ơn, nhưng đối diện với tình yêu thương của Mạnh Phi Phàm, ngược lại làm cô cảm thấy những lời cảm ơn cho có lệ này đều quá kiêu kỳ chảnh choẹ.

“Chắc hẳn đã lâu rồi anh không làm bữa sáng nhỉ, vậy em đành phải làm vật thí nghiệm giúp anh vậy. Nếu thành công rồi, tập đoàn Phi Phàm nhà anh có thể mở rất nhiều chuỗi cửa hàng bán đồ ăn sáng đó.”

Cô vừa dứt lời, liền kéo một cái ghế lại, ngồi xuống, ăn như đang thưởng thức món ăn của chuyên gia ẩm thực nấu vậy.

Mạnh Phi Phàm muốn nghe lời khen ngợi từ cô, nhưng cô lại không khách sáo ngồi xuống ăn một mạch như vậy, làm anh sững người trong giây lát, rồi đột nhiên bật cười. Giữa vợ chồng với nhau điều cầu thiết chính là tự nhiên tuỳ ý, không phải sao?

Anh tiện thể ngồi kế bên người cô, nhìn thấy cô ăn cháo gà xé nhỏ ngon lành, còn mở miệng thật to nữa, tâm trạng vô cùng vui vẻ.

Dì Lưu mỉm cười rời khỏi, để lại phòng ăn to lớn cho hai người họ. Hy vọng không lâu nữa, bà sẽ được ôm bé bi!

Hai người cùng nhau ăn xong bữa sáng, Diệp Giai Ngưng hô lớn quá đã.

Bữa ăn sáng kết hợp Trung Tây này nói thiệt là quá đã. Tài nấu nướng của Mạnh Phi Phàm không phải cô nói quá, mà là con người anh phải nói là trời sinh làm đầu bếp rồi. Món ăn ngon miệng không nói, đã vậy còn chú ý đến việc phối hợp dinh dưỡng nữa.

Mạnh Phi Phàm cuối cùng cũng tìm thấy được thành tựu từ trong dáng vẻ “cơm no rượu say” của cô rồi. Anh dự tính thầm trong lòng, anh phải học thêm nhiều món ăn nữa, phải nuôi cô mập mạp trắng trẻo, sau đó, lợi ích của anh liền dâng đến tận miệng rồi.

Ăn bữa sáng xong, Diệp Giai Ngưng nhận ra thể lực tiêu hao suốt một đêm cũng dần hồi phục trở lại, bèn nghĩ đến hôm nay còn có nhiệm vụ quan trọng, cô nhìn đồng hồ, liền vội vàng kéo tay của Mạnh Phi Phàm, nói với vẻ gấp gáp: “Ây da, sắp mười giờ rồi. Chúng ta mau đi thôi.”

Mạnh Phi Phàm cảm thấy tức cười khi nhìn dáng vẻ gấp gáp như khỉ đột của cô. Anh lắc đầu, kéo cô vào phòng thay quần áo trên lầu một. Anh chọn giúp cô một chiếc váy liền thân từ trong đồng đồ mới, một đôi giày cao góp cùng màu, ngoài ra có thêm một cái nón vành rộng và một cặp kính mát to.

Diệp Giai Ngưng vẫn còn chưa tỉnh lại sau cơn sửng sốt khi nhìn thấy đống đồ mới trong phòng quần áo, thì anh đã sửa soạn cho cô đâu vào đó rồi!

Anh kéo cô đến trước gương, lúc cô nhìn thấy chính mình ở trong gương, quần áo vừa với dáng người cô không nói, nhưng đồ phụ kiện càng làm tôn lên vẻ đẹp thục nữ của cô.

Ka ka ka, cô phải thừa nhận, con mắt chọn đồ của anh rất tuyệt. Nhưng mà, những bộ quần áo này là anh mua cho cô sao?

Mạnh Phi Phàm đọc được suy nghĩ của cô, cốc một cái lên đầu cô, nói: “Toàn bộ đồ ở đây đều mua theo số đo của em, chúng đều được chuyển từ thủ đô Paris của nước Pháp về đây theo đường hàng không đó!” Nói xong, anh cũng đổi một bộ đồ khác.

Diệp Giai Ngưng nhìn kỹ anh từ trên xuống dưới, bộ âu phục được may thủ công màu xanh thẫm, làm tôn lên vẻ uy nghiêm bên trong vẻ điển trai và anh tuấn của anh. Đây, đây chính là hình ảnh trên thương trường của anh ư! Quá tuyệt!

Mạnh Phi Phàm thấy cô nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, còn nở một nụ cười quyến rũ chết người với cô, nói: “Người đàn ông như anh đây, xứng không kém gì đoá hoa chớm nở như em nhỉ.”

“Haizz. Anh đừng tự kỷ nữa. Mau đi thôi.” Cô không cho anh cơ hội để tự kỷ đâu nha. Ưm, đoá hoa chớm nở xanh mơn mởn cô đây, sánh đôi với một ông chú nhiều tiền vô sỉ đẹp trai, cũng chẳng thấy kém chỗ nào.

Đây là lần thứ ba Diệp Giai Ngưng đến công ty Amy, cảm xúc của cả ba lần đến đây đều khác nhau.

Lần thứ nhất đến đây để giải vây cho mẹ, gặp lại Tôn Vân. Tôn Vân nhục mạ mẹ không nói, đã vậy còn ở trước mặt mẹ, ra oai ngồi vào xe của ba cô, làm cho mẹ đau lòng muốn chết.

Lần thứ hai đến đây để tìm Phương Trạm Hoành thương lượng, lại gặp phải Tôn Vân. Phương Trạm Hoành rơi xuống nước, còn Tôn Vân bị chỉ trích.

Lần thứ ba đến Amy, chính Mạnh Phi Phàm kéo tay cô từ trong Rolls-Royce đi xuống. Đi thẳng vào trong phòng chủ tịch dưới những con mắt kính trọng ngưỡng mộ ghen tỵ oán hận.

Cô thở dài, cho dù một người không có bao nhiêu lòng hư vinh như cô, thì giờ phút này đây lòng hư vinh lại như thuỷ triều dâng lên cuồng cuồng.

Mạnh Phi Phàm đi vào phòng chủ tịch, lập tức gọi điện thoại cho Phương Trạm Hoành, bảo Phương Trạm Hoành mười phút sau phải có mặt trong phòng họp cao cấp của công ty Amy. Một tiếng sau, tổ chức cuộc họp toàn nhân viên của công ty, anh có một chuyện quan trọng cần phải công bố.

Phương Trạm Hoành nhanh chóng sắp xếp ổn thoả mọi thứ.

Mười phút sau, trong phòng họp lớn, Mạnh Phi Phàm ngồi ghế chủ toạ, Diệp Giai Ngưng ngồi kế bên, còn có bảy người quản lý cấp cao ngồi ở hai bên.

Mọi người đều nhìn Diệp Giai Ngưng đang ngồi kế bên ghế chủ toạ bằng ánh mắt hiếu kỳ, rồi lại đưa mắt nhìn nhau.

“Hôm nay, tôi có một quyết định quan trọng cần phải thông báo. Thương hiệu ‘Đông Phương Vận’ thuộc sở hữu của công ty Amy, bắt đầu từ hôm nay sẽ tách ra thành một công ty độc lập, trả lại cho cô Diệp đây. Tuy nhiên, theo yêu cầu của cô Diệp, trong tám năm tới, ‘Đông Phương Vẫn’ vẫn tạm thời do công ty Amy quản lý. Trong thời gian này, ‘Đông Phương Vận’ sẽ thuộc quyền sở hữu của cô Diệp, còn quyền kinh doanh thuộc về công ty Amy chúng ta.”

Mọi người sau khi nghe xong quyết định này của Mạnh Phi Phàm, càng lơ mơ như chìm trong màn sương. Đây, đây là chuyện gì vậy trời? ‘Đông Phương Vận’ là thương hiệu có tiềm lực nhất trong tất cả các thương hiệu thuộc quyền sở hữu của công ty Amy. Nó đã tấn công được sang thị trường Châu Âu rồi, năm sau có thể trở thành thương hiệu quốc tế.

Mạnh Phi Phàm nhận ra được sự ngờ vực trong ánh mắt của mọi người, anh mỉm cười nói: “Trong khoảng thời gian tám năm ‘Đông Phương Vận’ do công ty Amy quản lý, cô Diệp dự tính chia cho công ty Amy 70% lợi nhuận.”

Anh nói thêm rõ ràng đến vậy, mọi người đều âm thầm đánh giá Diệp Giai Ngưng bằng ánh mắt khác thường thêm một lần nữa.

“Sau đây mời cô Diệp nói vài lời.” Phương Trạm Hoành đề nghị, còn là người vỗ tay đầu tiên. Louis đã nói rõ ràng như vậy rồi, sau này anh ấy lấy Diệp Giai Ngưng, ‘Đông Phương Vận’ không phải là của anh ấy sao? Bài toán này nếu tính giỏi, tính đẹp, không những có được người đẹp, mà thương hiệu ‘Đông Phương Vận’ cũng sẽ không thoát khỏi quyền quản lý chính thức của công ty Amy.

Diệp Giai Ngưng ngẩng đầu lên, nhìn một vòng những gương mặt xung quanh bằng ánh mắt tha thiết, nói với vẻ chân thành: “Hôm nay, tôi vô cùng xúc động, vì tôi được ngồi cùng mọi người trong một phòng họp như thế này. Ban đầu ‘Đông Phương Vận’ là thương hiệu do chính tay mẹ tôi tạo nên. Năm đó, mẹ tôi gặp nạn, ‘Đông Phương Vận’ mới được chuyển qua cho công ty Amy, tôi rất cảm hơn mọi người đã làm nó phát triển ngày càng đi lên.”

Cô dừng lại một lát, nhìn Mạnh Phi Phàm, nói với giọng chân thành và tha thiết.

“Ngoài ra, tôi phải cảm ơn chủ tịch Mạnh đã mở rộng lòng mình, còn phải cảm ơn tổng giám đốc Phương nữa thì mới đủ. Vì có các anh, ‘Đông Phương Vận’ không những không mất đi, mà còn nổi tiếng như ngày hôm nay. Mặc dù, từ ngày hôm nay trở đi, ‘Đông Phương Vận’ thuộc quyền sở hữu dưới tên tôi, nhưng, tôi là một người ngoài ngành, không biết gì cả. ‘Đông Phương Vận’ vẫn phải trông cậy vào các vị rồi. Do vậy, nhằm cảm ơn công sức mọi người đã bỏ ra cho ‘Đông Phương Vận’, từ này về sau, 70% lợi nhuận của ‘Đông Phương Vận’ sẽ quy thành tiền thưởng cho nhân viên của công ty Amy. Còn phương án cụ thể như thế nào, tổng giám đốc Phương sẽ triển khai sau.”

Cô phát biểu một mạch thật rõ ràng, tiếng nói mềm mại, mọi người nghe vào tai đều âm thầm tán thưởng.

Cuộc họp cấp cao kết thúc, Phương Trạm Hoành lại dẫn Mạnh Phi Phàm và Diệp Giai Ngưng xuống hội trưởng của đại hội nhân viên. Ngồi ở trước mặ hơn một ngàn nhân viên, Diệp Giai Ngưng có chút căng thẳng. Người dẫn chương trình bước lên khán đài, Mạnh Phi Phàm một tay nắm nhẹ lấy tay cô, như tiếp thêm lòng tin cho cô.

Phương Trạm Hoành dự theo kế hoạch, giới thiệu tình hình ‘Đông Phương Vận’ cho các nhân viên, rồi thông báo quyết định lấy 70% lợi nhuận của ‘Đông Phương Vận’ quy thành tiền thưởng cho các nhân viên, mọi người nghe xong vỗ tay hoan hô nhiệt liệt.

Cuối cùng, đến lượt Diệp Giai Ngưng lên phát biểu, cô đứng dậy, cúi đầu ba lần với hàng ngàn nhân viên dày đặc dưới khán đài, nói sơ lược tóm tắt một câu: “Tôi hy vọng mọi người hãy trước sau như một xem ‘Đông Phương Vận’ là sự nghiệp của chính bản thân mình, làm thật giỏi, thật chăm chỉ! Cám ơn mọi người.”

Mọi người lại cho cô thêm một tràng vỗ tay vang rền.

Sau khi kết thúc đại hội, quay trở về văn phòng của Mạnh Phi Phàm, Diệp Giai Ngưng sảng khoái thở dài một hơi.

“Giai Giai à, em ứng xử còn tốt hơn so với những gì anh tưởng tượng nữa đó. Mạnh Phi Phàm anh đây cũng rất có mắt chọn bà xã, quả nhiên không sai mà.” Anh nở nụ cười dịu dàng nhìn Diệp Giai Ngưng trán đầy mồ hôi đang ngồi trên ghế sofa, nói bằng giọng nửa thật nửa đùa.”

Diệp Giai Ngưng bây giờ chẳng còn tâm trạng nói trả lại anh, cô vội vàng hỏi anh một chuyện khác: “Tôn Vân còn chưa đến sao?”

“Anh đã bảo Frank đi tìm cô ta rồi. Em định giải quyết cô ta như thế nào đây?” Mạnh Phi Phàm hỏi với vẻ hiếu kỳ.

“Mặc dù cô ta chính là người phá hoại hạnh phúc gia đình em, nhưng mà, một bàn tay vỗ không kêu, em cảm thấy ba em mới là tên cặn bã đáng chết trăm ngàn lần. Cho nên, em đã thay đổi cách nghĩ về Tôn Vân, em tính để cô ta làm trợ lý cho em.”

Cô thay đổi ý định ngay lúc này nằm ngoài ý định của Mạnh Phi Phàm, anh nói: “Em không tính xử lý cô ta theo kế hoạch ban đầu nữa à?”

“Ưm. Cho dù có giải quyết cô ta đi chăng nữa cũng chẳng được gì. Em sẽ đòi lại từng chút một những tổn thương mà cô ta và ba đã từng gây ra cho mẹ em. Anh yêu tâm đi, em sẽ không biết luật mà phạm luật đâu.”

Giây phút này, Mạnh Phi Phàm đã thay đổi cách nhìn về Diệp Giai Ngưng, dường như thoáng chốc cô đã trưởng thành hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.