Ai Sẽ Cùng Em Đi Đến Hết Cuộc Đời

Quyển 1 - Chương 12




137 tuy rằng hoàn thành nhiệm vụ đội trưởng giao nhưng trong lòng luôn cảm thấy có chút không ổn. Bởi vậy sau khi rời khỏi thế giới ảo liền lập tức báo cáo với đội trưởng về tình huống lạ xảy ra.

Đội trưởng sau khi nghe báo cáo từ 137 vẻ mặt lập tức nghiêm túc đứng lên: chẳng lẽ đúng như tướng quân đoán, hung thủ ám hại Lăng Tiêu thiếu tướng bắt đầu rục rịch ?

Anh ta ý bảo 137 dừng chuyện này lại ở đây, giữ nghiêm nguyên tắc bí mật, sau đó liền cho 137 trở về nghỉ ngơi. Còn anh ta mở ra liên lạc khí, ấn xuống một dãy số mà bình thường không bao giờ liên lạc.

Không lâu sau, trên màn hình ảo xuất hiện một người trung niên vẻ mặt thập phần nghiêm túc.

"Ui, tướng quân, thật lâu không gặp nha." Đội trưởng thay đổi hình tượng mặt lạnh trước mặt mặt lính của mình, bắt đầu cà lơ phất phơ.

"Là tiểu tử cậu à, không phải trở về nghĩ ngơi hồi phục sao? Làm gì mà có thời gian liên hệ với ta vậy?" Tiếng hỏi thăm quen thuộc làm sắc mặt tướng quân lập tức hòa hoãn.

"Quân bộ không phải phái tôi chúng ta đến học viện đồng quân trung tâm làm người phụ trách khảo hạch sao?" Đội trưởng vẻ mặt tự nhiên tố cáo quân bộ.

Tướng quân sắc mặt cứng đờ, rất nhanh trả lời: "Ở chung với đám trẻ con cũng là một cách nghỉ ngơi. "

Đội trưởng nở nụ cười: "Vâng, đúng ạ!"

Chuyện này cứ như vậy chấm dứt, lời nói của tướng quân đã gián tiếp biểu lộ nhiệm vụ lần này của bọn họ có liên quan đến ông ta.

"Tiểu tử cậu có chuyện gì?" Tướng quân biết đứa trẻ của người cố chiến hữu mà mình đã chăm sóc lâu nay này không có chuyện gì quan trọng thì nhất định không bao giờ tìm mình, thậm chí bình thường còn trốn mình như chuột trốn mèo.

Đội trưởng nghe vậy vẻ mặt nghiêm túc, đem chuyện của Lăng Lan và cảm nhận khác thường của 137 ở thế giới ảo báo cáo với tướng quân. Nếu chuyện bọn họ có mặt tại học viện đồng quân là bút tích của tướng quân, như vậy rất có thể vì chuyện con của Lăng Tiêu.

"Chuyện này ta đã biết." Tướng quân vẻ mặt bình thản, "Chuyện phía sau đã có người khác phụ trách, cậu không cần nhúng tay vào việc này."

Đội trưởng cúi đầu đáp một tiếng: "Đã biết!" Sau đó lại hỏi, "Con của thiếu tướng Lăng Tiêu có gặp nguy hiểm hay không?" Từ lời nói của tướng quân anh ta cũng lĩnh ngộ được tính toán của cấp trên.

Tướng quân lại không có trả lời, chính là nói: "Hưởng thụ ngày nghỉ của cậu đi, chuyện khác không cần quan tâm. " Vừa dứt lời đã ngắt luôn liên lạc.

Đội trưởng nhìn màn hình tối đen, vẻ mặt ảm đạm, lời nói của tướng quân kỳ thật đã trả lời câu hỏi của anh ta, bản thân tướng quân cũng không hoàn toàn nắm chắc lần an bày này sẽ không xuất hiện sơ hở.

Đội trưởng rất rõ ràng, vì tương lai Liên Bang một chút hy sinh là phải. Nội gián ẩn núp ở cao tầng quân bộ Liên Bang phải bị đào ra, bằng không rất có thể sẽ có một sự kiện Lăng Tiêu khác phát sinh, mà Liên Bang không bao giờ có thể tổn thất một vị thần cấp sư sĩ nữa.

Anh ta có chút không cam lòng, vì Liên Bang, thần tượng Lăng Tiêu thiếu tướng đã hy sinh, chẳng lẽ còn muốn đem đưa con nhỏ của người ấy ra làm vật đặt cược sao? Anh ta ngồi một lúc lâu, cũng nghĩ một lúc lâu, rốt cục quyết định muốn làm theo ý mình một lần.

Anh ta chuyển một dãy số liên lạc: "413, rất tiếc phải nói với cậu ngày nghỉ của cậu đã chấm dứt. " Có quyết đoán đội trưởng thay đổi cảm xúc nguyên bản âm trầm vui đùa với 413.

Ngay lập tức hình ảnh khóc thét bi thảm của 413 xuất hiện trên màn hình ảo, đáng tiếc đội trưởng tâm cứng như thép, đối với sự cầu xin của 413 nhìn như không thấy tiếp tục mệnh lệnh: "Mời tiếp nhận chỉ thị nhiệm vụ mới."

Số 413 nghe nói thế lập tức nghiêm túc nói: "Số 413 nghe lệnh!"

"Từ giờ đến một tháng sau cậu cùng tiểu đội của mình hãy bí mật bảo về học viên Lăng Lan của học viện đồng quân trung tâm." Người đội trưởng (=đại úy) hi vọng an bày của mình có thể bảo hộ đứa con duy nhất của Lăng Tiêu thiếu tướng, vì thần tượng của mình, anh ta chỉ có thể cố gắng được như vậy.

"Lăng Lan? Là ai?" 413 không hiểu gì hỏi. Anh ta không nghĩ tới vừa kết thúc cuộc thi nhập học của học viện đồng quân trung tâm, còn chưa kịp chúc mừng việc thoát khỏi thân phận bảo mẫu lâm thời thì đảo mắt đã biến thành một bảo mẫu chuyên trách rồi, bất quá không phải một mình anh ta chịu khổ, còn có năm thủ hạ đi theo khiến trong lòng anh ta cân bằng một chút.

"Chính là đứa trẻ cậu nhìn trúng 0723." Đội trưởng nhàn nhạt nói.

Vẻ mặt 413 nhất thời ác liệt: "Chẳng lẽ địch quốc chú ý tới nó? Có phải nó đang gặp nguy hiểm không?" 413 biết bên trong Liên Bang mật thám của địch quốc rất nhiều, rất nhiều mầm non ưu tú chưa kịp nảy mầm trưởng thành đã bị địch quốc phái người phá hủy .

"Có lẽ!" Đội trưởng không chắc chắn, dù sao tất cả đều là phán đoán của anh ta.

"Đã biết, đội trưởng, tôi sẽ dẫn tiểu đội bảo vệ tốt nó, xin yên tâm." Số 413 quyết đoán trả lời, bảo hộ đứa trẻ khác có lẽ anh ta còn có chút oán than, nhưng 0723 này thì một chút ý kiến đều không có.

Phải biết rằng, chỉ cần Lăng Lan phát triển như vậy thì tỷ lệ trở thành vương bài sư sĩ trong tương lai là trăm phần trăm, thậm chí có thể trở thành vương cấp sư sĩ (người điều khiển cơ giáp vương cấp). Từ khi sau khi Lăng Tiêu thiếu tướng hy sinh, Liên Bang vẫn luôn cố gắng tìm những mầm ưu tú có khả năng trở thành vương bài sư sĩ .

"Chờ một chút, tôi sẽ ra lệnh 137 đem thông tin của Lăng Lan gửi qua liên lạc khí cho cậu. Nhớ kỹ, đây là nhiệm vụ bí mật, đừng để cho bất kỳ ai phát hiện hành động của các ngươi." Đội trưởng nhắc nhở.

"Dạ!"

Một ngày sau đó, học viện đồng quân đặc biệt gửi thư nhập học đến Lăng gia để thông báo Lăng Lan đã đủ điều kiện vào lớp đặc biệt cấp 1, điều này làm cho Lăng gia luôn yên lặng lâu nay nhất thời huyên náo.

Nhìn thấy thư thông báo nhập học, tâm tình Lam Lạc Phượng phá lệ vui vẻ hẳn, tuy rằng cô (Lam Lạc Phượng ) không để ý Lăng Lan trở thành một kẻ ăn chơi trác táng nhưng đứa nhỏ có tiền đồ thì cha mẹ nào cũng cảm thấy kiêu ngạo, Lam Lạc Phượng cũng là người như thế. Đương nhiên trọng yếu vẫn là vì Lăng Lan có thể học ở lớp đặc biệt, như vậy đứa trẻ không cần phải sống nội trú mà có thể lựa chọn chương trình học tự do, khiến cho khả năng bị phát hiện giới tính thật cũng bằng không.

Tâm tình cực tốt Lam Lạc Phượng quyết định mở tiệc chúc mừng một phen, vì thế Tần quản gia liền nhanh chóng chuẩn bị rượu và đồ ăn, khiến Lăng gia náo nhiệt từ trên xuống dưới, nhìn khung cảnh náo nhiệt này mà Tần quản gia không nhịn được rơi nước mắt.

Đây cũng là lần đầu tiên Lăng Lan thấy được nhiều người của Lăng gia như vậy, từ những người giúp việc trong nhà đến cả những người tử sĩ vẫn luôn ẩn núp lâu nay. Nhìn vẻ mặt kích động của họ, lần đầu tiên Lăng Lan cảm thấy được áp lực vẫn luôn trên vai mình lâu này, hóa ra cô không chỉ sống vì mình mà còn sống vì Lăng gia, sống vì niềm hy vọng của tất cả mọi người trong gia đình này. Không có Lăng gia thì cũng sẽ không còn bọn họ.

Tuy rằng hai kiếp cộng lại Lăng Lan cũng được 30 tuổi rồi, là người đã trưởng thành nhưng dù sao cô cũng chỉ là một người công dân bình thường. Trước kia, những việc cô là chỉ mình cô tự chịu trách nhiệm, nhưng bây giờ ... quá nhiều người đang đặt hi vọng vào cô khiến cô bang hoàng.

Nguyên bản còn lạnh nhạt Lăng Lan rốt cục nhịn không được, theo bản năng cầm một ly nước ở bên cạnh uống, lúc phát hiện nó là rượu thì cô cực kỳ bi ai cũng nhận ra mình say rồi.

Phải biết rằng kiếp trước bởi vì thân thể không tốt nên cô bị cấm uống tất cả các loại đồ uống có ảnh hưởng xấu tới thân thể, kiếp này bởi vì tuổi còn nhỏ nên cũng bị Lam Lạc Phượng cấm tiệt. Cho nên dù là ý thức hay là thân thể cũng đều không thể kháng cự được với với chút xíu cồn nào.

[/size]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.