Ái Phi Trẫm Là Đặc Công

Chương 18




Long Diễm Lệ mời Liễu Tuấn ăn cơm, vì bữa cơm này, cô bỏ không ít tiền, không ngờ là phòng bao xa hoa trong khách sạn Thu Thuỷ.

Người bình thường tới phòng bao thế này ăn một bữa cho ra dáng phải tiêu mất hai tháng lương.

Nghe Long Diễm Lệ nói nơi mời khách, Liễu Tuấn khẽ lắc đầu không nói gì, Liễu bí thư mời khách thì không cần để ý tới điều này, nhưng tiền lương của Long Diễm Lệ sao có thể so bì với y được.

Cũng may Long Diễm Lệ nói bữa cơm này không phải chỉ mời Liễu Tuấn, mà còn có những người khách khác, từ ý nghĩa nào đó mà nói, Liễu bí thư chỉ làn người khách phụ.

Không ngờ Liễu bí thư lại đồng ý lời mời kỳ lạ này, có lẽ quá nửa là nể mặt bạn học cũ, kiếp trước Liễu Tuấn không qua lại với bạn bè mấy, sau khi trùng sinh lại càng ít tiếp xúc. Chỉ có mỗi Long Diễm Lệ là còn có chút quan hệ, giờ thấy mặt mày Long Diễm Lệ ẩn chứa lo lắng, Liễu Tuấn kích động nghĩa khí, rất nhiều chuyện với người khác là khó khăn bằng trời, nhưng với Liễu Tuấn mà nói chỉ là một cái phất tay, giúp một chút là được.

Đi vào phòng bao thì bên trong đã có ba người, hai nam một nữ.

Long Diễm Lệ vội giới thiệu Liễu Tuấn.

Nam nhân cao gầy trên ba mươi là Vương Quân, chồng của Long Diễm Lệ, là một khoa trưởng trong đơn vị sự nghiệp cấp dưới cụ dự trữ vật tư quốc gia, đeo kính mắt không thêm mấy chút văn hóa, mà khiến cho người ta cảm giác là loại ưa tính kế.

Vương Quân nhìn thấy Liễu Tuấn, sau kính mắt ánh lên vẻ cảnh giác, đưa tay ra bắt tay y, miệng cười rất giả tạo:
- Chào anh Liễu, nghe nói anh là bạn học cũ của Diễm Lệ?

Liễu Tuấn gật đầu:
- Đúng là bạn thời tiểu học.

- À, ra thế.

Vương Quân gật gù, vẻ mặt có chút kiêu ngạo.

Trên đường đi Liễu Tuấn đã hỏi qua tình hình Long Diễm Lệ, Vương Quân xuất thân bình dân thủ đô, Long Diễm Lệ tới TW đoàn không lâu nhiều người nhiệt tình tới giới thiệu mai mối cho cô, Long Diễm Lệ nói cô không hài với vẻ ngoài lẫn tính cách của Vương Quân, nhưng hắn là người thủ đô, điều này có sức hấp dẫn lớn với Long Diễm Lệ.

Khi ấy hộ khẩu thủ đô rất được ưa chuộng, người ngoại tỉnh muốn chuyển tới kinh sư phải mất một khoản phí không nhỏ, gọi là chi phí mở rộng thành thị.

Tất nhiên Long Diễm Lệ gật đầu.

Sau khi kết hôn xong Long Diễm Lệ mới phát hiện ra Vương Quân có quá nhiều điểm xấu, như lòng dạ hẹp hỏi, đặc biệt thích mưu mô, hơn nữa trước mặt cô còn có thái độ kiêu ngạo của dân thành phố lớn, làm Long Diễm Lệ hết sức khó chịu.

Cuộc sống cứ tẻ nhạt trôi đi.

Nhưng trước đó không lâu trong cục phục vụ có một "chuyện lớn" phá vỡ cuộc sống tương đối yên bình này, nguyên nhân là một vị phó cục trưởng và một vị xử trưởng phát sinh mâu thuẫn, theo Long Diễm Lệ nói thì liên quan tới việc tranh chấp lợi ích, về sau cả hai kẻ đó đều bị miễn chức, thậm chí viên xử trưởng còn bị song quy. Rồi không biết vì sao có tin đồn truyền ra, nói hai vị lãnh đạo này kỳ thực vì đánh ghen mới trở mặt với nhau, mà "vai nữ chính" là Long Diễm Lệ. Vốn Long Diễm lệ và xử trưởng kia có quan hệ mập mờ, về sau vị phó cục trưởng "vung đao đoạt tình", khiến cho mâu thuẫn hai bên ngày một kịch liệt, kết cục cả hai đều "mất ăn".

Thế là "nữ diễn viên chính" Long Diễm Lệ bị vạ lây điều tới quỹ phát triển thanh niên.

Chuyện này đả kích rất lớn với Long Diễm Lệ, tới tận bây giờ ánh mắt vẫn luôn u sầu.

Đám đồng nghiệp thì thào bàn tán và ánh mắt dị dạng của người khác cùng đanh đi, nhưng thái độ của Vương Quân thực sự làm người ta khó chịu. Nói ra rất buồn cười, Vương Quân không để ý tới chuyện ám muội của Long Diễm Lệ với lãnh đạo, hắn chỉ tức trong chuyện này Long Diễm Lệ không kiếm chác được gì, đã mất phu nhân lại thiệt quân, cực kỳ ngu xuẩn.

Người ta ôm chân lãnh đạo không kiếm được đống tiền thì cũng thăng tiến, đến nhà mình đã không có lợi gì còn bị đẩy từ cơ quan ngon ăn xuống chỗ chẳng có gì kiếm chác.

Nghe Long Diễm Lệ ấp a ấp úng miêu tả lại thái độ của chồng, Liễu bí thư gặp qua không ít sóng gió nhất thời cũng đần mặt ra, quả nhiên con người là động vật kỳ lạ, trên đời này lại còn thứ đàn ông như Vương Quân.

Đúng là kỳ lạ!

- Mình chỉ muốn cuộc sống thật bình lặng mà thôi, thật đó.

Ở trong văn phòng của Liễu Tuấn, khi Long Diễm Lệ nói câu này loáng thoáng thấy được phong thái ngày nào, đôi mắt lấp lánh ánh lệ. Có lẽ lâu lắm rồi không có ai để cô dốc bầu tâm sự, cho nên mới trút hết ra một lần!

Chẳng lẽ chỉ vì đó là bạn học của mình, chỉ vì người ta quyền cao chức trọng?

Có lẽ là cả hai.

Có một số người sinh ra khiến cho người ta bất giác có sự tin tưởng này.

Một nam một nữ còn lại là Vương Thiền em gái Vương Quân và Quách Võng chồng Vương Thiền.

Vương Thiền và Vương Quân có vài phần giống nhau cao gầy, đeo kính, gò má cao, môi mỏng, nhìn một cái biết ngay là nữ đồng chí mồm mép lợi hại.

Cảm giác "ưu việt của dân thần phố lớn" của Vương Thiền còn nghiêm trọng hơn anh trai, khi Long Diễm Lệ và Liễu Tuấn đi vào, Quách Võng đứng dậy còn Vương Thiền ngồi im không nhúc nhích, làm ra vẻ rất "ưu nhã" liếc Liễu Tuấn một cái.

Nghe Long Diễm Lệ nói là bạn tiểu học, tới từ cái vùng quê nhỏ nghèo khó, thì Vương Thiên bĩu môi quay đầu đi, tiếp tục ngắm nghía năm ngón tay như que củi của mình, thi thoảng lại xòe ra rồi kép lại, cười khinh khỉnh nói với Long Diễm Lệ:
- Chị dâu, màu đỏ này có đẹp không?

Long Diễm Lệ tựa hồ có chút kiêng kỵ cô em chồng này, thấy cô ta hỏi vội cười đáp:
- Đẹp lắm, thứ sơn móng tay này nhất định không rẻ.

- Đương nhiên, đó là sơn móng tay cao cấp nhất của Mỹ mà, các ngôi sao điện ảnh rất thích. Chậc chậc, Hàng của Mỹ có khác, sơn vào rất đẹp, đồng nghiệp trong văn phòng của em đều rất hâm mộ.

Long Diễm Lệ kỳ thực rất ghét cái tính nghèo còn thích khoe khoang của Vương Thiền, có gì mà vênh vào chứ? Chẳng qua cũng chỉ là làm việc ở đơn vị nhỏ cấp chính xử dưới cục dữ trữ vật tư mà thôi.

Vương Thiền cũng chẳng nhỏ nhít gì nữa, nhưng là người khắc bạc, làm việc bao năm vẫn là nhân viên thường, chỉ vì sinh ra ở thủ đô tốt nghiệp đại học chính quy mà thường ngày kiêu ngạo hết sức. Nhất là trước mặt Long Diễm Lệ lúc nào cũng thích nói "người thủ đô làm thế này, người thủ đô làm thế kia", cứ như nhà cô ta là ở hoàng thành ấy.

Nhưng mà cả nhà người ta đều thế, Long Diễm Lệ chẳng có dư hơi như thế mà đi so đo, chỉ đành mắt nhắm mắt mở cho qua.

Ngược lại Quách Võng là người rất thật thà chất phác, tươi cười bắt tay Liễu Tuấn rất nhiệt tình, Long Diễm Lệ giới thiệu Quách Võng quên ở Hoa Đông, sau khi tốt nghiệp đại học được phân phối tới thủ đô công tác, ở đơn vị dưới bộ ủy ban quốc gia.

Liễu Tuấn nhìn ra Quách Võng địa vị ở nhà họ Vương cũng giống Long Diễm Lệ, đều bị kỳ thị là "dân nhà quê".

Long Diễm Lê nói rất rõ ràng, hôm nay cô muốn mới Liễu Tuấn "chống lưng" cho cô, để cô lấy thể diện trước mặt Vương Quân, để về nhau anh em nhà họ không dám coi thường cô nữa. Long Diễm lệ đột nhiên sinh ra suy nghĩ này là do vài ngày trước "ngẫu nhiên" gặp Liễu Tuấn ở quỹ thanh thiếu niên, kỳ thực vì thời khắc "bất ngờ" đó mà Long Diễm Lệ chờ trước khi Liễu Tuấn xuất hiện tới cả 1 tiếng đồng hồ, chẳng dám đi nhà vệ sinh, sợ bỏ lỡ cơ hội.

Liễu Tuấn sao chẳng nhận ra thủ pháp của Long Diễm Lệ, nhưng thân phận hôm nay của y tới mức nào, cho dù Long Diễm Lệ cố ý tạo ra "trùng hợp", y cũng không để ý.

Nhân vật lớn có phiền não của nhân vật lớn, nhân vật nhỏ có khó khăn của nhân vật nhỏ.

Khi thuận tiện Liễu Tuấn không ngại giúp Long Diễm Lệ một chút.

Lần gặp mặt bất ngờ đó, thân phận Long Diễm Lệ biến hóa như một vở kịch, bất kể lãnh đạo hay đồng nghiệp nhìn cô đều mang vẻ kính nể và có chút lấy lòng, xử trưởng của cô đã chính thức tìm gặp nói chuyện, muốn cô làm việc thật tốt, chuẩn bị đón nhận thách thức lớn hơn.

Đó thường là dấu hiệu đại biểu cho đề bạt trọng dụng.

Long Diễm Lệ vừa vui mừng vừa cảm khái, quan trường hiện thực như thế đó.

Điều đó khiến Long Diễm Lệ lấy dũng khí đề yêu cầu "quá đáng" với Liễu Tuấn, không ngờ Liễu Tuấn đồng ý, hơn nữa khuôn mặt còn thoáng qua vẻ "đùa nghịch", đương nhiên Long Diễm Lệ tin rằng mình nhìn lầm.

Thân phận địa vị Liễu Tuấn hiện nay, mỗi ngày có bao nhiêu đại sự phải lo nghĩ, sao có thể mang tâm tình thanh niên như thế.

Mà mặc kệ, chỉ cần y đồng ý là mừng lắm rồi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.