Ái Phi, Trẫm Hoan Nghênh Sắc Dụ

Chương 27: Nàng làm quân cờ




Tiếu Thâm tức giận: “Chỉ như vậy thôi sao?”

Thư ký mặt đầy nước mắt: “Ông chủ, chuyện này.......anh chỉ mới gọi điện thoại bốn mươi lăm phút trước!”

Tiếu Thâm im lặng: “Uhm, cậu tiếp tục đi.”

Thư ký gật đầu: “Vâng”.

Cúp điện thoại của Tiếu Thâm, thư ký đáng thương nhét khăn giấy vào mồm dùng hết sức cắn!

Tiếu Thâm ngồi suy nghĩ về sáu năm trước? Tại sao lại là sáu năm trước?

Tiếu Thâm luôn không có tính kiên nhẫn, lúc này không quan tâm đến việc của công ty, lái xe chạy thẳng tới tòa soạn của Đồng Nhan, kỹ thuật lái xe của hắn tương đối lợi hại, mười phút đã tới trước cửa tòa soạn của Đồng Nhan.

Đóng sầm cửa xe, hắn mặc áo khoác trắng, trên khuôn mặt đẹp trai đeo một đôi mắt kính, cơ thể cao một mét tám mươi lăm dựa vào chiếc xe Rambo phía sau......

Đồng Nhan thật sự không muốn thừa nhận Tiếu Thâm rất đẹp trai nhưng bây giờ nhìn lại không thể không nói, thật là......

Đồng Nhan dừng xe nhìn người đàn ông không biết khêm tốn đang đứng trước mặt, âm thầm thở dài, thật ra thì hắn xuất hiện như vậy cũng không khiến cô mất mặt!

Rất nhiều phụ nữ bị bộ dạng bảnh bao của Tiếu Thâm thu hút, Đồng Nhan bước ra khóa kỹ cửa xe, đôi tay khoanh trước mặt nhìn xung quanh, có mấy người phụ nữ không ngừng gạ gẫm, có mấy phụ nữ ở bên cạnh còn nghĩ có nên đến gần hay không, ở trong một góc khác có một nhóm phụ nữ còn đang suy nghĩ xem có nên đi lướt qua để thu hút sự chú ý của hắn hay không!

Đôi mắt dưới mắt kính của Tiếu Thâm nhíu lại, nhìn người phụ nữ của hắn đứng đó như đang xem chuyện vui, đưa bàn tay thon dài gỡ mắt kính xuống. Trong nháy mắt, Đồng Nhan nghe thấy đôm đốp như tiếng lửa đốt, không bất ngờ, Tiếu Thâm đứng giữa một vòng phụ nữ, toàn thân đều là đồ hiệu, mặc dù bây giờ là mùa đông nhưng không khoa trương chút nào.

Đôi mắt hút hồn vừa lộ ra những người phụ nữ ở xung quang đều ngất xỉu.

Nhưng chủ nhân đôi mắt hút hồn này từ đầu đến cuối chỉ nhìn thấy có một người phụ nữ duy nhất, không có thương hoa tiếc ngọc đi tới đẩy những người phụ nữ đang vây quanh mình ra, thậm chí còn có chút chán ghét nhíu mày nhưng vẫn không làm mất hình tượng của hắn.

Tiếu Thâm quay đầu mỉm cười, cực kỳ thẹn thùng chỉ tay: “Tôi là người đã có vợ.”

Lập tức lại một trận đôm đốp, sấm sét vang dội bên tai không dứt, Đồng Nhan cảm giác lỗ tai của mình bị chấn động lớn.

Vô tội nháy mắt mấy cái, đưa tay ngoáy ngoáy lỗ tai, nhìn người đàn ông đứng trước mặt đang nở nụ cười nhìn những người phụ nữ như lang sói ở xung quanh…

Đồng Nhan khẽ nhếch miệng, đưa tay lên miệng làm động tác im lặng, sau đó nhìn những người xung quanh rồi lại nhìn Tiếu Thâm, nhẹ nhàng nói với những người phụ nữ kia: “Động tác nhẹ một chút, cẩn thận không lại khiến trái tim nhỏ bé của người đẹp bị dọa sợ rớt ra ngoài!”

Ùng ùng!

Thoáng chốc sấm sét nổ liên tục trên bầu trời, lúc ấy những người phụ nữ vô cùng xấu hổ, trời ơi, sấm sét đánh chết họ cho rồi, tại sao năm nay lại có những người đàn ông đẹp trai như hoa, phụ nữ lại có diện mạo vô cùng xấu xí!

Được gọi là sấm sét vang dội, chỉ trong một thời gian ngắn, miếng thịt ngoài chín trong tái thật là tươi!

“A, thật là ngon!”

Đồng Nhan một tay cầm dao một tay cầm nĩa, làm nhiều việc cùng lúc, miệng nhai không ngừng. Khung cảnh đẹp đẽ, đây là nhà hàng Tây cao cấp sáu sao duy nhất của thành phố A.

Tiếu Thâm bực bội lườm Đồng Nhan, nhớ tới tình cảnh vừa rồi của mình… người đẹp? hắn nghi ngờ vừa rồi cô mở miệng nói “người đẹp” nhưng thật ra là đang nói “nấm mốc”.

(Trong tiếng Hán hai từ “người đẹp” và “nấm mốc” có cách đọc giống nhau nhưng chữ viết không giống nhau.”

Đồng Nhan ăn rất vui: “Thịt bì bít tết ở đây không tệ, lần sau nhớ đưa Đồng Đồng đi cùng.”

Tiếu Thâm ngồi đối diện mặt không biến sắc ăn một miếng cẩn thận nhai rồi nuốt sau đó nhìn Đồng Nhan: “Uhm, đừng quên theo ví tiền.”

Động tác cắt thịt bò của Đồng Nhan dừng lại, bộ mặt bối rối của hắn: “Tôi nói đại công tử à, tôi có thể hỏi cả thành phố A này còn có ai nhiều tiền hơn anh? Anh có thể đừng hẹp hòi như vậy được không?”

Tiếu Thâm tiếp tục ăn, hắn cảm thấy đối phó với sự om sòm của Đồng Nhan tốt nhất chính là im lặng.

Đồng Nhan cũng không dám làm bộ dáng tâng bốc nhìn anh ta, sau đó bàn tay năm ngón mở ra hướng về phía hắn, đầu nghiêng về phía bên phải không nhìn hắn.

Tiếu Thâm nhìn cô chìa tay tới, không hiểu nhíu mày: “Làm gì?”

Đồng Nhan mặc niệm một giây vì chỉ số IQ của chồng, ngẩng đầu nhìn hắn: “không phải anh nên cho vợ cùng con trai tiền sinh hoạt sao? Đây hoàn toàn là hợp lý, nếu không anh kiếm nhiều tiền như vậy làm gì, một mình anh dùng sao? Anh có thể dùng hết sao?”

Tiếu Thâm nghe xong lại cười, híp mắt nhìn Đồng Nhan, đôi mắt quét từ trên xuống dưới một lần: “Muốn tiền sinh hoạt, vậy trước tiên nói với tôi về chuyện của Giang Thành.”

Ánh mắt Đồng Nhan thoáng bất ngờ nhìn Tiếu Thâm, nhận thấy đôi mắt kia rất nghiêm nghị, hai người nhìn thẳng nhau một lúc lâu, Đồng Nhan quay đầu tránh, ngượng ngùng rút tay về. Mặc dù Tiếu Thâm không nghiêm túc nhưng đôi mắt kia như có thể nhìn thấu tâm tư người khác. Giờ phút này, Đồng Nhan bị đôi mắt kia nhìn cả người liền cứng ngắc.

Tiếu Thâm tiếp tục cười híp mắt: “không nói cũng được, không có tiền sinh hoạt.”

Đồng Nhan vẫn còn bất ngờ khi nghe thấy những lời này, khóe miệng giật giật giả bộ như không có chuyện gì cầm dao nĩa lên, thuận miệng nói: “Đó là bạn trai cũ của tôi.”

Tiếu Thâm cảm thấy tim mình nhói một cái, mặt tiếp tục cười nói: “Tại sao chia tay?”

Đồng Nhan tiếp tục giả bộ: “Tính tình không hợp.”

Tiếu Thâm cười híp mắt: “Sáu năm trước đã xảy ra chuyện gì?”

Đồng Nhan ngạc nhiên ngẩng đầu, mặt đầy kinh ngạc hỏi ngược lại: “Anh không biết sao?”

Tiếu Thâm vẫn nở nụ cười như cũ: “Tôi không biết!”

Đồng Nhan than thở tiếc nuối: “Haizz, tôi cũng không biết.”

“…..”

“…..”

Nụ cười trên mặt Tiếu Thâm liền biến mất. Đồng Nhan vô tội nháy mắt nhìn Tiếu Thâm, thầm nghĩ sao lại nhìn cô như vậy chứ?

Tiếu Thâm nghĩ sáu năm trước đã xảy ra chuyện gì, tại sao hắn không nhớ gì.

Được! Để cô giả bộ, hắn không tin trên đời này có những chuyện hắn muốn biết mà không thể biết được!

Đồng Nhan tiếp tục chiến đấu với miếng thịt của mình, vừa đút một miếng thịt bò vào miệng lại nghe thấy những lời của Tiếu Thâm ngồi đối diện làm cho kinh ngạc, suýt chút chết nghẹn.

“đi đăng ký kết hôn đi!”

Kết quả miếng thịt bò bít tết vừa đút vào miệng còn chưa kịp nhai, bởi vì nghe thấy những lời này của Tiếu Thâm liền bị dọa sợ, thiếu chút nữa là phun ra ngoài.

Đồng Nhan phục hồi tinh thần, sau đó sững sờ nhìn, miệng há to, thật vất vả lắm não mới hoạt động lại bình thường, hỏi: “Anh nói cái gì?”

Tiếu Thâm ngồi đối diện nở nụ cười xinh đẹp: “Dù sao cũng kết hôn, đi đăng ký kết hôn trước mấy ngày cũng không sao. nói xong cặp mắt đào hoa kia không ngừng nháy mắt, không ngừng phóng điện, nếu không tiêu diệt Đồng Nhan tuyệt không bỏ qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.